Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 5 - Chương 116: 【76】 Nữ đấu sĩ chuyên thu về nam cặn bã!

Editor: Tâm Thường Lạc
Cận Tử Kỳ ngồi trên ghế sofa, mí mắt nhảy lên, ngay khi Tống Kỳ Diễn cúp điện thoại, cô lập tức bước lên đón.
"Tình hình như thế nào rồi?"


Sắc mặt Tống Kỳ Diễn rất nặng nề: "Một người cư dân tay phải bị chặt, tối qua tuy rằng đã cấp cứu làm phẫu thuật nối tay, nhưng bàn tay đó về cơ bản có thể nói là  đã phế đi, còn có không ít cư dân khác bị chém tổn thương, đều đưa đi bệnh viện."


"Bên kia Cận Thị có phản ứng gì?" Mí mắt của Cận Tử Kỳ nhảy càng dữ dội hơn.
Nhưng Tống Kỳ Diễn không lập tức trả lời, mà tiến lên ôm lấy cô, lòng bàn tay ấm áp dịu dàng áp vào gương mặt nóng bừng của cô.
"Sắc mặt không tốt như vậy, anh đưa em lên lầu nghỉ ngơi một chút."


Cận Tử Kỳ lắc đầu: "Em không sao, chỉ là nhất thời có chút không thể tiếp thụ nổi tin tức này thôi."
"Đâu chỉ là em, sợ rằng cả Cận Thị cũng đều bị cái tin tức này làm cho rung chuyển dữ dội."
....................
Tống Kỳ Diễn nói không sai, vào lúc này, cả Cận Thị đều rối loạn như bãi chiến trường.


Tối hôm qua Cận Chiêu Đông tan ca xong về nhà, cái ghế còn ngồi chưa nóng, điện thoại riêng trong nhà lại đột nhiên vang lên.
Ông nhìn xuống hiển thị cuộc gọi đến, nhíu nhíu mày, là thư ký Trương gọi tới.
"Chủ tịch, không hay rồi..."


Điện thoại vừa mới được bắt máy, Cận Chiêu Đông đã nghe thấy giọng nói vô cùng khẩn cấp của thư ký Trương, trong lòng sinh ra lo lắng.
"Xảy ra chuyện gì?"


"Bên chỗ mảnh đất ở Bến Thượng Hải (The Bund - Waitan) kia của chúng ta, bởi vì mấy năm qua bỏ hoang, cho nên có vài cư dân đến chỗ này cất nhà lều lên ở, còn trồng trọt một ít, nhưng vừa rồi nơi đó đã xảy ra chuyện đổ máu!"


Trong lòng Cận Chiêu Đông lộp bộp một cái, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"


"Có một đám du côn lưu manh tự xưng là nhân viên của Cận Thị phái đi thu đất, cùng bên phía cư dân phát sinh xung đột, sau đó hai bên một lời không hợp, sinh ra ẩu đả, những tên lưu manh kia còn lấy dao ra chém người."


Hai chữ "Chém người", khiến sắc mặt Cận Chiêu Đông trắng bệch, mấy ngón tay cầm điện thoại co rút lại.
"Sao có thể cho rằng là Cận Thị? Chẳng lẽ bọn họ cũng không động não suy nghĩ một chút sao?"


Thư ký Trương yên lặng, mới ngập ngừng nói: "Những tên lưu manh kia nói là cô hai của Cận Thị đã bán đất, hiện trường có không ít cư dân còn nhìn thấy bản hợp đồng chuyển nhượng mảnh đất kia."


Trên trán Cận Chiêu Đông chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, vừa đi mặc quần áo vừa căn dặn: "Anh lập tức chạy đến bệnh viện, tôi sẽ đến sau, nhớ lấy, lập tức phong tỏa tin tức, mặc kệ phải trả giá cái gì!"
"Chủ tịch, sợ rằng hơi trễ rồi." Thư ký Trương cảm thán than một tiếng, rất là bất lực.


"Cái gì gọi là trễ rồi?" Cận Chiêu Đông nghiêm nghị mà chất vấn.


"Lúc tôi nhận được tin tức, bên đó đã huyên náo xôn xao, những cư dân kia lại gọi điện thoại cho Đài Truyền Hình đến đưa tin, tất cả tạp chí lớn hiện tại cũng đuổi đến hiện trường, chỉ sợ, trang đầu sáng mai chính là tin tức này."


Hai chân của Cận Chiêu Đông mềm nhũn, ngồi trở lại bên giường: "Bộ phận PR đều là ăn không ngồi rồi sao!"


"Quản lý Hứa cũng vừa nhận được tin tức, không biết có phải là có người cố tình giấu diếm hay không, cho đến lúc sau khi người bệnh được đưa đến bệnh viện cấp cứu, chúng ta mới nhận được tin tức liên quan, nhưng khi đi xử lý thì đã không kịp nữa rồi."


Cận Chiêu Đông ngồi ở trên giường một đêm, không phải vì chờ tin tức mà chính là đang thất thần, đêm khuya trời đông giá rét, bộ đồ ngủ trên người của ông lại giống như mới vớt ra từ trong nước, cả người đều lạnh buốt tê dại.


Họ làm nghề bất động sản này, sợ nhất chính là chuyện đổ máu, nếu không để ý sẽ phải dính líu đến pháp luật, đến lúc đó truyền thông đua tranh đào móc, các tin tức mặt trái tất nhiên bay đầy trời, mặc kệ thật hay giả đều sẽ ảnh hưởng đến hoạt động thường ngày của Cận Thị.


Sau khi căn dặn thư ký Trương đích thân đi đến bệnh viện thăm dò tình hình, vừa rạng sáng ngày hôm sau, Cận Chiêu Đông đã vội vã chạy tới công ty tổ chức hội nghị khẩn cấp, khuôn mặt tái nhợt xanh xao.


Vừa bước vào phòng họp, chỉ thấy mấy vị thành viên hội đồng quản trị ngồi vây chung một chỗ thảo luận cái gì đó.


Nhóm người thành viên hội đồng quản trị nhìn thấy Cận Chiêu Đông đến rồi, có người nóng nảy bước ra: "Chủ tịch Cận, chuyện đêm qua hôm nay đều lên trang đầu vì vậy anh hãy cho mọi người chúng tôi ở đây một lời giải thích đi! Tôi thấy Tôn Ngộ Không cũng không giày vò làm khổ người khác bằng cô con gái này của ông đâu!"


"Đầu tiên là sự kiện đẩy người trong thịnh yến hào môn ở Tam Á, hiện tại lại thông đồng với xã hội đen đi chém người! Tin này so với tin trước càng thêm hãi hùng, chủ tịch Cận, Cận Thị là do thế hệ trước chúng ta nhọc công khổ sở dốc sức làm ra mới có, nếu như anh cảm thấy xử lý những chuyện này tâm có thừa lực không đủ, chúng tôi đại khái có thể một lần nữa hoa khai đại hội cổ đông!"


Ngay lập tức, liền có cổ đông khác phụ hoạ: "Đúng vậy, một người đàn ông ngay cả việc nhà cũng xử lý không tốt, sao lại ở đây quản trị một công ty lớn như vậy? Các người thấy cho tới hôm nay tình hình dòng tài chính của Cận Thị có đủ không? Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, còn có ai sẽ tin tưởng Cận Thị chúng ta?"


"Không sai, những cổ đông chúng tôi đây bị tổn thất, một lát nữa mời chủ tịch Cận cho một lời công bằng hợp lý!"


Trong lòng Cận Chiêu Đông trầm xuống, vừa muốn mở miệng bác bỏ, cửa phòng họp lại bị đẩy ra, thư ký Trương vô cùng lo lắng đi vào, sắc mặt hết sức khó coi, ghé vào tai ông nhỏ giọng nói: "Kiều phu nhân đã tới công ty."


Kiều Hân Hủy làʍ ȶìиɦ nhân của Cận Chiêu Đông, nhưng bởi vì không có danh phận, tất nhiên không xứng với hai chữ phu nhân.
Huyệt thái dương của Cận Chiêu Đông đau đớn từng trận, phiền còn hơn chữ phiền: "Tại sao cô ta cũng cũng tới đây?"


Lời vừa nói dứt, bên ngoài phòng họp đột nhiên có một tràng tiếng động ồn ào lớn.
Mọi người đều nhìn ra phía lối vào, các nhân viên đang ngăn cản Kiều Hân Hủy không ngừng muốn xông vào trong.
"Cô không thể đi vào, bên trong chủ tịch cùng các vị thành viên ban giám đốc đang họp..."


"Xin lỗi, nếu có chuyện gì xin mời qua bên kia đợi, chủ tịch họp xong, chúng tôi lập tức thông báo cho cô."


Nhưng Kiều Hân Hủy vẫn đi vào trong, kéo làm sao cũng kéo không đi, quần áo trên người bà ta dính đầy bùn đất, tóc tai rối bời, đôi tay còn rướm máu do bị va quẹt rách da, cả người nhìn qua có vẻ chật vật không chịu nổi.
"Chiêu Đông! Chiêu Đông! Anh đi ra đi, tôi có việc gấp tìm anh!"


Kiều Hân Hủy liều lĩnh hò hét  khiến Cận Chiêu Đông ngay lập tức đen mặt.
Có thành viên ban giám đốc cười nhạo: "Chủ tịch Cận, dạy dỗ thật hay! Chỗ này của chúng ta cũng sắp thành chợ bán thức ăn rồi!"


Cận Chiêu Đông bình tĩnh đứng dậy, trên trán gân xanh ẩn hiện, đi đến lối vào: "Có chuyện gì?"
"Chủ tịch!" Các công nhân viên lần lượt nhường đường, để lại Kiều Hân Hủy đứng ở nơi đó.


Cận Chiêu Đông nhìn nhìn sau lưng của Kiều Hân Hủy: "Niệm Chiêu đâu? Không phải dặn cô chăm sóc nó sao? Nó đi đâu rồi?"
Ông nói câu này chủ ý là: Sao cô không trông coi nó cho tốt, chẳng lẽ còn muốn cho nó tiếp tục gây rắc rối?


Thế nhưng, dường như Kiều Hân Hủy không nghe thấy được sự quở trách trong lời nói của Cận Chiêu Đông, chỉ nghe được tên của Kiều Niệm Chiêu, thì giật mình, sau đó bỗng chốc khóc ra tiếng, "Niệm Chiêu nó..."
Lần này, toàn bộ phòng họp đều yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều vểnh tai lên nghe.


Có thành viên ban giám đốc xem kịch vui, nghiêng mắt nhìn Cận Chiêu Đông đầy trêu tức, thầm nghĩ chẳng lẽ đứa con gái riêng đó lại gây họa?


Cận Chiêu Đông mơ hồ cảm thấy không phải là chuyện gì tốt đẹp, đối với Kiều Hân Hủy cũng không có sắc mặt tốt, giọng điệu nói chuyện đầy khó chịu: "Đã đến lúc này rồi, cô còn khóc cái gì, rốt cuộc Niệm Chiêu đã xảy ra chuyện gì!"


"Niệm Chiêu nó... Niệm Chiêu nó bị bắt cóc rồi!" Kiều Hân Hủy nói xong một câu thì khóc không thành tiếng.
"Cái gì?"
Cận Chiêu Đông đã vất vả cả một đêm rốt cuộc không chịu nổi, cơ thể nhoáng một cái, may mắn được thư ký lập tức dìu đỡ.
..................
"Kiều Niệm Chiêu bị bắt cóc sao?"


Cận Tử Kỳ không dám tin quay đầu nhìn về phía Tống Kỳ Diễn đang thong thả ung dung dùng bữa ăn sáng ở kế bên mình.
Bên đầu kia điện thoại, giọng nói của Cận Chiêu Đông thật nặng nề: "Ngay sáng hôm nay, ở cửa bệnh viện, bây giờ vẫn chưa có tin tức."
"Có tra được là ai làm không ba?"


"Còn không phải là cái thằng nhóc họ Tôn kia sao, lại dám cho xã hội đen đi Bến Thượng Hải (The Bund - Waitan) gây rối, kết quả ngộ thương người ta, bây giờ người ta không chịu từ bỏ ý đồ, tìm bốn năm người đi bắt Niệm Chiêu rồi!"


Cận Tử Kỳ lắng nghe sự thay đổi kịch tính, thật không biết là nên khóc hay nên cười.
Cận Chiêu Đông tạm ngừng, mới nói: "Tử Kỳ, ba nghe nói con và bạn gái trước của Tôn Hạo là đồng nghiệp, con có thể hỏi thử cô ta hay không, xem có nhìn thấy Tôn Hạo không?"


Đây chính là nguyên nhân Cận Chiêu Đông gọi điện thoại tới sao?
Nhất là lúc nói đến hai chữ Tôn Hạo, Cận Tử Kỳ cũng có thể nghe rõ Cận Chiêu Đông nghiến răng nghiến lợi đầy tức giận.
"Tôn Lan..." Cận Tử Kỳ vẫn nên sửa lại xưng hô: "Chuyện này hỏi bà nội không phải nhanh hơn sao?"


Kết quả, vừa nói chuyện này, lửa giận của Cận Chiêu Đông lập tức bốc lên, "Vừa rồi ba có gọi điện thoại về nhà hỏi mới biết được, thì ra tối hôm qua bà ấy đã xách hành lý bỏ đi rồi, còn dọn đi không ít bình cổ và tranh chữ trong nhà!"


Cận Tử Kỳ vuốt vuốt trán, "Con biết rồi, chốc lát nữa sẽ gọi điện thoại cho Tiêu Tiêu hỏi thử."
"Con cũng tự chăm sóc mình cho tốt." Giọng điệu của Cận Chiêu Đông cuối cùng thả nhẹ mềm mỏng một chút.


Trước khi Cận Tử Kỳ tắt điện thoại trước, dường như nhớ ra cái gì đó, liền hỏi: "Chuyện này đã báo cảnh sát xử lý rồi sao"


Trong ống nghe vang lên giọng nói đầy hoảng sợ của Kiều Hân Hủy: "Đừng báo cảnh sát, đừng mà, nếu như chuyện này truyền ra, về sau Niệm Chiêu sẽ sống thế nào? Nhà họ Tô bên đó, sẽ càng không chấp nhận nó!"


Ngay sau đó truyền tới tiếng Cận Chiêu Đông giận dữ mắng mỏ: "Đến bây giờ, cô còn nghĩ muốn nó gả cho Tô Hành Phong sao? Tên Tô Hành Phong đó cùng Tôn Hạo đều là cá mè một lứa, lần này cô còn chưa ăn đủ bài học kinh nghiệm hả?"


Cận Tử Kỳ lấy điện thoại xa ra một chút, tiếng Cận Chiêu Đông trách mắng cùng tiếng khóc của Kiều Hân Hủy quả thực chói tai.
Về phần báo hay không báo cho cảnh sát, lúc Cận Tử Kỳ cúp điện thoại, bên đó vẫn chưa thương lượng xong thế nào về sau.


Kiều Hân Hủy lo lắng con gái làm con tin sẽ bị giết, mà Cận Chiêu Đông lại bị tiếng khóc của Kiều Hân Hủy làm cho tâm tư rối loạn.
"Trong nhà đã xảy ra chuyện gì?" Tống Kỳ Diễn ngẩng đầu nhìn sang đây.
Cận Tử Kỳ cầm tờ khăn giấy đưa cho hắn, nhân tiện kể hết một lần cho hắn nghe chuyện trong điện thoại.


Tống Kỳ Diễn lắng tai nghe, đợi Cận Tử Kỳ nói xong, hắn vừa ưu nhã lau khóe miệng, vừa bật cười nói: "Mắt chọn đàn ông của Kiều Niệm Chiêu thật sự không được tốt, cuối cùng đẩy bản thân đến tình cảnh sứt đầu mẻ trán sắp chết."


"Thật ra, xem như Kiều Niệm Chiêu đã cứu vớt không ít phụ nữ, dù sao mỗi khi có một tên đàn ông cặn bã được cô ta thu về, thì có nghĩa chí ít có một người phụ nữ tránh khỏi vận rủi trong tương lai." Cận Tử Kỳ vui đùa nói tiếp.


Tống Kỳ Diễn đưa tay nắn nắn bàn tay cô: "Nói như vậy, có phải anh nên cảm ơn cô ta? Nếu như năm đó không có cô ta hy sinh vì nghĩa, hôm nay, ở đâu ra em để ở bên cạnh anh thế này?"
Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn hắn: "Đúng là cái tính tình!"


Khóe môi Tống Kỳ Diễn ẩn chứa ý cười, giúp cô quay số điện thoại của Tiêu Tiêu.
Điện thoại vang lên tiếng "Tút tút" rất nhiều lần mới kết nối được.
"Ai đấy..."
Một giọng nam hơi có vẻ khàn khàn truyền tới, hiển nhiên là vừa mới bị đánh thức nên còn mơ mơ màng màng.


Cận Tử Kỳ nhướng mày, sau đó theo bản năng ấn "Tít" một cái kết thúc cuộc gọi.
Cô nhìn sang Tống Kỳ Diễn, có chút trách hờn mà mím mím khoé môi: "Anh gọi sai số rồi."
Tống Kỳ Diễn không tin thò đầu qua nhìn màn hình: "Làm sao có thể, rõ ràng là anh nhấn vào số từ trong danh bạ của em mà."


Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại gọi qua một cuộc điện thoại nữa.
"Ai vậy..." Vẫn là giọng nam vừa rồi.
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau, giọng của người nam này rất quen thuộc.
"Người nào vậy, mới sáng sớm có để cho người ta ngủ hay không!" Giọng nam mất kiên nhẫn nên cằn nhằn.


Sau đó, trong điện thoại là giọng nói uể oải của Tiêu Tiêu: "Ai thế?"
Tiếp sau đó....
"A..."
Trong điện thoại là tiếng kêu la chói tai của nam lẫn nữ: "Tại sao anh lại ở đây?"