Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 3 - Chương 20: Cận Tử Kỳ, Chớ Quay Đầu Lại !

Editor: tamthuonglac
Tống Kỳ Diễn đối với những ánh mắt bên cạnh chỉ quay lại cười khẽ nhàn nhạt, ngay sau đó cúi đầu ấn xuống trán cô một nụ hôn.
"Là nên đi gặp chủ nhà chào hỏi một tiếng trước hay là ăn một chút gì đó lót dạ trước?"


Bởi vì nụ hôn đột ngột vừa rồi, hai người lần nữa trở thành tâm điểm của yến hội.
Cận Tử Kỳ mặt không đổi sắc theo những ánh mắt kinh ngạc kia mà gật đầu thăm hỏi, "Hay là đi chào hỏi chủ nhà trước đi."
"Được, vậy đi qua kia đi." Tống Kỳ Diễn toét miệng cười, trong mắt chứa đầy vui vẻ.


Cánh tay Tống Kỳ Diễn khẽ cong, Cận Tử Kỳ liền lần nữa khoác tay lên, sau đó cùng nhau đi tới chỗ bàn chủ tiệc.
Cận Tử Kỳ cởi bỏ áo choàng da lông lộ ra lễ phục dạ hội màu tím bên trong.


Kiểu dáng giản dị, cắt may khéo léo, vải vóc tinh xảo, dường như bám dính vào thân thể Cận Tử Kỳ, làn váy dài theo sự di động của cô, giống như một tầng nước, đi đi lại lại nơi bốn bề sóng dậy, làm cho ánh mắt người ta rối rắm.


Mái tóc dài được búi lên cao quý, trong những ánh mắt khắc chế qua lại như con thoi, càng có vẻ quyến rũ mà dịu dàng đoan trang.
Một người phụ nữ tràn đầy ý vị Đông Phương cổ điển, hiện tại thuộc về một người đàn ông ưu tú xuất chúng.


Tân khách ở đây, rất ít người không biết quan hệ vị hôn phu vị hôn thê trước kia của Cận Tử Kỳ và Tô Hành Phong.
Cũng vì vậy mà bắt đầu thấp giọng thì thầm nói khẽ.
Những ánh mắt kinh ngạc hưng phấn thỉnh thoảng dừng ở trên người Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn.


Giữa các tân khách quen thuộc lẫn nhau thì bắt đầu hào hứng dạt dào bàn tán lịch sử phức tạp của Tống gia giàu có quyền thế này.


Viên lão của cổ phần tập đoàn Thịnh Hưng đã qua tuổi bảy mươi, nhưng nhìn qua vẫn là càng già càng dẻo dai như xưa, mà tiểu công chúa Viên gia thì toàn thân mặc chiếc váy công chúa hồng phấn bồng bồng, ngồi bên cạnh Viên lão bà, đôi mắt đen láy đảo quanh ngắm nhìn bốn phía.


Cận Tử Kỳ khoác tay Tống Kỳ Diễn tiến lên phía trước chào hỏi, đưa tới một bao lì xì, khẽ mỉm cười: "Chúc mừng."
Tống Kỳ Diễn cũng theo đó từ trong túi lễ phục lấy ra một hộp đồ trang sức được gói lại tinh xảo.


Đưa tới trước mặt Tiểu công chúa, "Trước đây không lâu có trở về Australia một chuyến, nhân tiện mang tới, cũng không biết Tiểu công chúa có thể thích hay không?"
Hộp đồ trang sức được mở ra, là một chiếc cài tóc trắng sữa có đính lông vũ, giá trị nổi tiếng và quý giá, không cần nói cũng biết.


Tiểu công chúa nhảy xuống ghế, cầm lấy hộp trang sức yêu thích không buông tay, không quên nói cám ơn với Tống Kỳ Diễn: "Cảm ơn chú!"
Tống Kỳ Diễn rất có phong độ của trưởng bối mà cười cười ấm áp nhìn sang Tiểu công chúa: "Tiểu công chúa thích là tốt rồi."


Viên lão ngồi ở vị trí chủ vị, ánh mắt nhìn Tống Kỳ Diễn cũng càng thêm tán thưởng, cười ha ha nói: "Tiểu tử Tống gia, nhìn kỹ, cậu thế nhưng lại cực kỳ giống Lam lão gia tử năm đó a!"
"Viên lão quá khen, Kỳ Diễn làm sao có thể hơn được ông ngoại một phần phong thái!"


Tống Kỳ Diễn khiêm tốn nở nụ cười, cũng là khó nén luồng khí phách nội liễm trên người, Viên lão hiển nhiên cũng nhìn ra hắn bất phàm, cười gật đầu: "Ánh mắt của cha cậu là càng ngày càng sắc bén rồi!"


Những lời này rất có ý ám chỉ Tống Chi Nhậm có ý định giao Tống thị cho Tống Kỳ Diễn xử lý.
Thế hệ trước nhìn người ánh mắt luôn vừa chuẩn lại độc, lời nói này sợ là ngày mai sẽ truyền khắp nơi trong thành phố này.


May nhờ khoảnh khắc ấy Tống Nhiễm Cầm không có ở hiện trường, nếu không chỉ sợ sẽ nhấc chân nhảy lên.
Cận Tử Kỳ nhìn sang chiếc cài tóc trong tay Tiểu công chúa hàng lông mày đen khẽ nhướng, xem ra cũng không biết lúc nào thì hắn đã chuẩn bị.


—— vẫn là lo trước tính sau chu đáo, đã sớm mua xong rồi đặt ở đáy rương, chuẩn bị cho bất kỳ mọi tình huống?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Cận Tử Kỳ dừng ở trên mặt của người đàn ông bên cạnh.


Có lẽ là người có gen con lai, khung xương chân mày của hắn hơi cao, hai tròng mắt lộ vẻ thâm thúy, mắt hai mí khắc sâu có hai đường nhấn hẹp, khoảnh khắc cùng Viên lão trò chuyện với nhau hơi nheo lại, thật giống như một con sói xám to lớn.


Tống Kỳ Diễn nhận ra được cô đang nhìn hắn chăm chú, liền nghiêng mặt sang bên nhìn cô, ý cười trên mặt càng đậm.
Bên kia Viên lão đã cười hỏi thăm: "Nha đầu Cận gia, tối nay tại sao không thấy cháu kéo lão Tam Doãn gia vào bàn?"


Trong bốn năm này, ở mọi loại trường hợp Cận Tử Kỳ đều cùng Doãn Lịch đi với nhau.
Nay đổi thành Tống Kỳ Diễn rồi, tự nhiên sẽ tò mò mà hỏi một câu.
Lời Viên lão vừa hỏi cũng là câu hỏi của toàn bộ khách khứa có mặt ở đây đang hiếu kỳ.


Rất nhiều tân khách mặc dù tay còn cầm ly rượu, nhưng lỗ tai cũng đã dựng thẳng lên lui tới qua bên này nghe ngóng.
Nhất là đối với màn vừa rồi Tống Kỳ Diễn hôn lên trán Cận Tử Kỳ, càng làm dậy lên thêm một đợt sóng triều giống như sương mù dày đặc.


Tống Kỳ Diễn chẳng qua chỉ mím khóe môi cười một tiếng, giọng điệu lười biếng, lại hiển thị rõ sự nghiêm túc: "Dù sao cũng phải tìm một cơ hội công khai quan hệ của chúng tôi với mọi người, những năm này tôi vẫn rất cảm tạ A Lịch làm bạn bên cạnh Tử Kỳ thay tôi chiếu cố cô ấy."


Âm lượng được hắn khống chế vừa đủ, mặc dù không đủ để truyền khắp toàn trường, nhưng cũng có thể để cho khách khứa gần đó nghe được.
Như vậy là đủ rồi, khách mời có thể ngồi ở lân cận chủ bàn thân phận dĩ nhiên là không tầm thường.


—— như thế đấy, để cho bọn họ có thể nghe thấy rõ ràng là đủ rồi!
Tống Kỳ Diễn tạo ra viên đạn khói này, giấu đầu hở đuôi càng có thể khơi mào sự tò mò của mọi người.


Quả nhiên, ngay cả người gian xảo như Viên lão cũng dừng lại động tác uống trà, trên mặt vốn còn vui vẻ đổi lại khó hiểu: "Lời này. . . . . . nha đầu Cận gia, lời Kỳ Diễn nói chính là sự thật?"
Chẳng qua Cận Tử Kỳ chỉ là kéo khóe môi cười yếu ớt, bày ra vẻ mặt cô gái nhỏ trong nhà thẹn thùng xấu hổ.


Cũng làm cho trong lòng tất cả tân khách bao gồm cả Viên lão càng thêm chắc chắc lời nói mới vừa rồi của Tống Kỳ Diễn không phải là lời điêu ngoa.
Toàn hội trường có phút chốc yên tĩnh, làm cho phát sinh một màn đánh bất ngờ này!


Viên lão uống một hớp trà, trên mặt đã lại đổi lại nụ cười: "Trai tài gái sắc, thật đúng là rất xứng đôi nha!"
Cận Tử Kỳ mỉm cười tủm tỉm, bàn tay vẫn đặt ở khuỷu tay Tống Kỳ Diễn: "Viên lão, lời này đúng là có thiên vị ."


"A, nói như thế nào?" Viên lão cũng hào hứng lên, đón hỏi một câu.
Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn lập tức cười nói tiếp: "Phải là gái tài trai sắc."
Viên lão ho khan một tiếng, có chút bị sặc nước, con trai lớn trong nhà lập tức săn sóc mà vuốt lưng giúp cha .


Gương mặt trầm tĩnh của Viên lão sau khi tươi tỉnh lại, nhìn sang Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ ăn ý đứng ở trước mặt mình, chốc lát sau, liền ha hả bật cười: "Lời này ngược lại mới lạ, bất quá cũng không sai, ha ha. . . . . ."


Nhưng dường như luôn có một hai người sẽ cố gắng đứng ra đối phó với đôi bích nhân Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn.


"Cận tiểu thư phúc khí không cạn, đầu tiên là với cháu ngoại Tống gia, hiện tại lại xoay đầu ở trong ngực người thừa kế tương lai của Tống gia, đúng là làm cho người ta hâm mộ được ngay a!"
Cận Tử Kỳ đối với giọng nói mềm mại này xem như khắc sâu ấn tượng.


Theo tầm mắt mọi người quay đầu nhìn, Bạch Tang Tang đang ngồi ở bên bàn bên cạnh.


Dáng vẻ cô ta ưu nhã sang trọng uống một hớp rượu đỏ trong tay, ngước mắt đối với Cận Tử Kỳ bày ra một nụ cười nhạt, "Đợi đến ngày đại hôn của Cận tiểu thư và Tống tiên sinh, cũng đừng quên ly rượu này của Tang Tang."


Lời nói quang minh chính đại, hễ là người nào cũng nghe ra sự khiêu khích châm chọc trong lời nói.
Nhưng bởi vì lời vừa nói ra không rõ ràng, quả thực là làm cho người ta không bắt được điểm sơ hở, vẫn còn phải kìm nén đến toàn thân nội thương.


Thật sự thì lúc mới bước vào hội trường, Cận Tử Kỳ đã thấy được Bạch Tang Tang đứng ở một bên.
Vị thiên kim Bạch gia này chính là vẫn luôn liếc ngang nhìn trộm mình, dáng vẻ lúc nào cũng đều là châm chọc khiêu khích.


Nguyên nhân chắc chắn là không ngoài người đàn ông đang được mình khoác tay đứng bên cạnh.
Hiện tại trước mặt mọi người như vậy, mở miệng là giọng điệu mỉa mai, cũng là tình hữu khả nguyên (về tình có thể lượng thứ).
Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười, không tiếp tục phản ứng thêm điều gì.


—— may mắn định lực của cô không tệ, nếu không, nhất định phải bị cô Bạch tiểu thư này làm cho kích động không thể không nổ tung một trận thoả đáng.
Mà những người khác ở chung quanh cũng bởi vì những lời này của Bạch Tang Tang, ánh mắt nhìn về phía Cận Tử Kỳ quỷ dị bát quái hơn.


Bạch Tang Tang lập tức đứng dậy đi tới chỗ chủ bàn, trong tay cầm một gói quà sinh nhật tinh xảo tuyệt đẹp.
"Tang Tang mới từ Australia trở lại, không kịp tới nhà thăm viếng Viên lão, kính xin Viên lão thứ lỗi."
Vị trí Bạch Tang Tang đứng lại trùng hợp là phía bên kia của Tống Kỳ Diễn.


Chợt liếc mắt một cái, không biết còn tưởng rằng Tống Kỳ Diễn trái ôm phải ấp, phúc phận may mắn khiến người bên ngoài ghen tị chết.


Viên lão ở một bên không lộ dấu vết đánh giá Bạch Tang Tang đoan trang, một bên ha ha cười gật đầu: "Không trách không trách, ngược lại giúp ta hỏi thăm sức khoẻ ông nội của cháu, đã thật lâu không thấy ông ấy xuất hiện qua lại !"


Bạch Tang Tang khống chế nụ cười sáu bảy phần, vừa không làm cho người ta cảm thấy nghiêm túc vừa không làm cho người ta cảm thấy lẳng lơ.


Cô nhẹ cúi người xuống, giao quà tặng cho tiểu công chúa đang chơi với cái kẹp tóc trong tay: "Tiểu công chúa, mở ra xem một chút đi, dì Tang Tang mới vừa được Bạch gia gia của cháu báo tin cho biết tới nơi này, không kịp đi chuẩn bị quà, nếu là không thích, ngày mai dì Tang Tang dẫn cháu đi mua lần nữa được không?"


Luồng âm thanh mềm mại tinh tế, nhã nhặn thấm sâu vào lòng người, bao phủ cho vị tiểu thư Bạch gia này vầng hào quang của Thánh mẫu.
Cận Tử Kỳ ở bên cạnh mắt mang ý cười, Tống Kỳ Diễn ở bên tai cô thấp giọng nói nhỏ: "Như thế nào, ghen tị?"


Cận Tử Kỳ giận dỗi liếc hắn một cái, không nhịn được hừ nhẹ một câu: "Đều là anh gây ra chuyện."
Tống Kỳ Diễn nghe vậy khẽ nhướng lông mày, lần nữa đứng thẳng người, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười ưu nhã.
Mà bên kia Bạch Tang Tang vẫn còn chưa dừng ở đó.


Mục đích cô ta đi tới tặng quà chính là đánh đổ Cận Tử Kỳ.
Bây giờ vẫn chưa đạt được mục đích, làm sao có thể từ bỏ ý đồ?
Quà Bạch Tang Tang tặng là một chiếc kẹp cài áo, cách làm khác với quà của Tống Kỳ Diễn nhưng lại giống nhau đến kì diệu.


Nếu tối nay là hai người bọn họ dắt tay nhau mà đến, sợ là tránh không được cũng được tán dương là tâm hữu linh tê nhất điểm thông ( Ý hợp tâm đầu hiểu rõ lòng nhau ).
Trên thực tế, quả thực có người đã nói ra suy nghĩ trong lòng Cận Tử Kỳ vào giờ phút này.


Là một người đàn ông trung niên bàn kế bên, Cận Tử Kỳ có chút ấn tượng, là người nhà Hồng gia có quan hệ thân thiết cùng Bạch gia.


"Cháu gái Tang Tang, cháu và tiểu tử Tống gia thật sự chính là ý hợp tâm đầu nha, nó tặng cài tóc, cháu tặng cài áo, không biết, còn tưởng rằng hai đứa trước đó đã thông qua nhau đấy!"
Tống Kỳ Diễn cười mà không nói, đôi tròng mắt đen sâu thẳm hơi cong lên, dáng vẻ vãn bối khiêm tốn nghe dạy.


Mà Bạch Tang Tang đã nói tiếp, "Chú Hồng nói chi vậy, bất quá là Tang Tang hành động nóng lòng sốt ruột, trước còn lo lắng nếu Tiểu công chúa không vui, cháu nên rút lui xuống đài như thế nào đây!"


Viên lão sống hơn nửa đời người, làm sao không nhìn ra địch ý Bạch Tang Tang đối với Cận Tử Kỳ, vốn không muốn dính vào trong mối bất hoà này, nhưng lúc ấy nghe được Bạch Tang Tang mở miệng liên quan đến cháu gái mình, chỉ có thể nói ra một đôi lời.


"Tang Tang quá khiêm nhượng, ta cũng cảm thấy chiếc cài áo này không tệ, vẫn là ánh mắt Tang Tang tinh tường !"


"Viên lão nói ra thật hay, Tang Tang vốn vẫn còn đang do dự, suy tính có nên trực tiếp đưa cho Tiểu công chúa bao tiền lì xì hay không, nhưng suy nghĩ một chút như vậy thật quá mức qua quít lấy lệ, cho nên mạo hiểm bị Tiểu công chúa ghét bỏ mà vẫn bêu xấu."


Cận Tử Kỳ nghe ba câu của Bạch Tang Tang không rời việc chê bai mình cảm thấy buồn cười, phát hiện những ánh mắt chung quanh đều nhìn về phía mình, không muốn im lặng nữa, theo đó mà ậm ờ gật đầu phụ họa.


"Bạch tiểu thư mua lễ vật nhất định là chọn thứ đắt tiền, chọn thứ tốt, Tiểu công chúa như thế nào sẽ ghét bỏ?"
Cận Tử Kỳ lại mở miệng công nhận điểm này của Bạch Tang Tang, có chút ngoài dự đoán của mọi người.


Suy cho cùng, vẫn không có ai có thể ở trước mặt tình địch làm được như vậy, kéo dài chí khí người khác mà tiêu diệt uy phong của mình .
Thậm chí ngay cả Viên lão cũng ném tới Cận Tử Kỳ ánh mắt khó hiểu, ông chính là sợ Cận Tử Kỳ lúng túng mới không nhiều lời.


Chẳng lẽ vẫn là do ông tự mình đa tình, tiểu nha đầu người ta căn bản không mong ông được tốt?


Bạch Tang Tang nhìn thấy nụ cười yếu ớt trên mặt Cận Tử Kỳ, nếp nhăn trên khóe môi khi cười cũng sâu hơn, giọng nói lại không thế nào khiêm tốn: "Đúng vậy a, cha tôi cũng vẫn nói Tang Tang là tánh tình trẻ con, tặng người ta lễ vật luôn luôn muốn thứ tốt nhất, mới coi là không bạc đãi bạn bè!"


Đây là nghệ thuật nói chuyện ——
Thật đúng là làm phiền Cận gia những năm này trao cho mình định lực cùng sự nhẫn nại!


Cận Tử Kỳ nhếch miệng mỉm cười: "Bạch tiểu thư đúng là nói sót một điều, cô không ngừng chọn lễ vật tốt nhất, hẳn là đắt tiền nhất, tựa như chiếc cài áo này, nếu không phải là đắt tiền, làm sao có thể biết rõ là tốt đây?"


Thái độ Cận Tử Kỳ có vẻ thổi phồng nâng cao Bạch Tang Tang, hành động như vậy thật để cho tân khách có mặt ở đây kinh ngạc.
Vậy mà, Tống Kỳ Diễn ở bên cạnh cô bất quá chỉ mím môi cười cười, không phát biểu bất kỳ lời nào.


Cận Tử Kỳ nói xong câu đó lại nhìn về phía Viên lão, cung kính khiêm tốn cười một tiếng: "Viên lão, ngài cảm thấy thế nào?"


Viên lão cũng bị Cận Tử Kỳ làm cho như rơi vào trong sương mù, nhưng vẫn tán thành mà cười ha hả: "Lời này của Tử Kỳ cũng không sai, nếu không tại sao gọi các nha đầu này là thiên kim tiểu thư đây! Không phải đã nói các cô đều là con gái quý báu của từng nhà sao?"


Cận Tử Kỳ liếc Bạch Tang Tang một cái, không cho cô ta có khe hở chen vào nói, vẫn nói tiếp: "Viên lão nói đúng, cánh cửa đầu thai cũng là kỹ thuật sống, nếu sinh ở trong thâm sơn cùng cốc, đâu còn chạm tới hai chữ thiên kim?"


Cận Tử Kỳ lại mà nhìn sang chiếc cài áo trong tay Tiểu công chúa, có điều ngụ ý sâu xa mà lên tiếng: "Viên lão, đồ tốt hiển nhiên đều quý báu, nhưng còn phải nhìn xem phương pháp tiêu chuẩn của nó được hình thành như thế nào mới có thể không làm giảm sút giá trị của nó khi đưa lên mặt quầy."


Nụ cười trên khuôn mặt già nua của Viên lão có phần cứng đờ ra, nghĩ thầm nha đầu Cận gia này cũng không phải là đứa dễ bắt nạt nha, mấy câu nói bốn lạng đánh bạt cả ngàn cân (lấy ít thắng nhiều) lại đem đề tài xoay trở lại!


Nhưng vở diễn cũng đã mở màn ra, cũng không phải là lão già ông đây nói dừng thì có thể dừng lại .
Huống chi, chuyện này cũng do nhà đầu Bạch gia kia dẫn đầu khơi mào trước, cũng thực sự không trách được nha đầu Cận gia không hiền hậu.


Viên lão hơi trầm xuống suy nghĩ kĩ, vẫn là tận lực muốn tránh khỏi sinh ra cục diện bế tắc: "Nha đầu Cận gia a, lời này của cháu cũng không thể để cho cha mẹ cháu nghe được, Bạch gia đây làm thế nào nuôi dưỡng cháu, Cận gia hẳn cũng sẽ không bạc đãi cháu!"


Nói xong, dừng lại một chút, nhấp một miếng trà, nói tiếp: "Ha ha, ta xem hai người nha đầu các ngươi nha, chính là cùng trên một chiếc thuyền, sau này còn phải đồng tâm hiệp lực cũng đừng học người ta lật úp thuyền nha!"


Mọi người có mặt toàn trường hầu như cũng có thể nghe thấy mùi thuốc súng phát ra, cũng biết Viên lão đang tận lực hòa hoãn thế cục này.
Nhưng cũng không có ai dám vào giờ phút quan trọng này mà dính chân vào nữa.
Lúc này đây đều là chuyện thanh niên trẻ tuổi ghen ghét xúc phạm nhau thôi!


Cận Tử Kỳ nghe Viên lão nói xong, lại thật giống như nghe không hiểu gợi ý bóng gió trong lời nói của ông cụ, lúm đồng tiền rộ như hoa, cánh tay nhỏ nhắn càng thêm kéo chặt khuỷu tay Tống Kỳ Diễn.
"Viên lão, khoan hãy nói, trên thuyền này cũng là có ba sáu chín chủng loại mà!"


Viên lão sửng sốt, ngay cả ý cười vui vẻ đầy dẫy trên mặt Bạch Tang Tang cũng ngưng trệ.


Chỉ có Tống Kỳ Diễn còn cười đến mức súc tích, giơ tay lên vỗ nhẹ mu bàn tay Cận Tử Kỳ, thật giống như đang nói với cô: em chừa cho con người ta chút tình cảm và thể diện đi, nếu không chó nóng nảy cũng sẽ muốn vượt tường.


Cận Tử Kỳ lại không vì vậy mà có ý định chấm dứt, cười đến càng lúc càng phát ra sung sướng "Cũng không phải là lên thuyền này là có thể cao quý lên, trên thuyền này cũng phân biệt ra nhiều loại, Viên lão."


Người này có đôi khi kìm nén khuất phục đã lâu, khó tránh khỏi bỗng chốc lại đột nhiên bộc phát.


Bạch Tang Tang bởi vì sự châm chọc giễu cợt của Cận Tử Kỳ so với mình càng thêm mịt mờ không rõ ràng mà sắc mặt đột nhiên thay đổi, bàn tay còn nắm hộp quà có chút run động, ẩn ẩn mà hít vài hơi muốn bình phục cảm xúc.


Mà bên này Cận Tử Kỳ đã hướng về phía Viên lão hơi khom lưng: "Tiệc sinh nhật cũng sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng không thể ở chỗ này cản trở mọi người tặng quà cho Tiểu công chúa nữa."


Nói xong nhận được Viên lão gật đầu đồng ý, Cận Tử Kỳ lập tức ghé vào tai Tống Kỳ Diễn thân mật nói vài câu, hai người nhìn nhau cười một tiếng sau đó lại cùng đi tới một góc khuất yên tĩnh.
Lúc sau không còn người nào dám ra đây khiêu khích uy phong của tiểu thư Cận gia.


Ngay cả Bạch Tang Tang hai bên trái phải có người đi theo phụ hoạ như vậy đều bị đánh cho tan tác, đổi lại đừng nhắc tới các cô những con tôm nhỏ này nữa!
------------
Các tân khách lục tục có mặt, không khí yến hội cũng càng thêm vui vẻ thoải mái.


Tống Kỳ Diễn sau đó lại bị Viên lão gọi đi theo trò chuyện với mấy vị tiền bối thương giới khác.
Cận Tử Kỳ không cùng đi, mà ngồi vào trên ghế ở một góc, đang cầm sâm banh làm khán giả.


Lơ đãng liếc đến Bạch Tang Tang, mới vừa rồi cũng không cẩn thận quan sát, hiện tại mới nhìn rõ cô ta lại mặc một bộ váy đỏ.
Chẳng qua là không còn là cổ áo chữ V khoét sâu, đổi thành một bộ váy dài quây ngực rồi hở vai, nhưng rãnh ngực vẫn như ẩn như hiện đẹp mắt như cũ.


Rõ ràng dưới ánh đèn, vóc người yểu điệu nóng bỏng cũng mở ra không sót.
Đứng ở giữa yến hội, Bạch Tang Tang đích xác là phong cảnh nghệ thuật khiến đàn ông mắt mở không dời.
Cận Tử Kỳ không thể không thừa nhận, Bạch Tang Tang là một người phụ nữ vô cùng có mị lực.


Mặc dù mới vừa rồi bị cô chế nhạo một phen như vậy, hiện tại bên cạnh vẫn không thiếu những hạng người to lớn bợ đỡ săn đón.
Bỏ qua một bên vóc người xinh đẹp mê người và tính cách kiêu ngạo khinh người, tiền tài quyền thế của Bạch gia cũng đủ trăm phần cho cô ấy giá trị con người.


Bạch Tang Tang lại vừa ý Tống Kỳ Diễn, Cận Tử Kỳ thật sự cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, không phải là mình cũng bị mê hoặc rồi sao?


Xuyên qua đám người thì nhìn thấy Viên lão và Tống Kỳ Diễn đứng chung một đoàn, ngón tay thon dài đang nâng ly rượu, dáng vẻ ưu nhã tự nhiên, đang cùng mấy vị lão tiền bối thì thầm nói nhỏ, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khẽ khắc chế.


Tống Kỳ Diễn dường như cảm ứng được tầm mắt của cô, đột nhiên xoay đầu lại, ánh mắt hai người ở giữa đám người quấn quít chung một chỗ, gương mặt Cận Tử Kỳ không khỏi nóng lên.
---------


P/s: chap này Diễn ca sướng nha, hiếm khi im lặng thật lâu ko nói tiếng nào, cười híp mắt hưởng thụ...Ah ha, tềnh iu của ta sắp trở lại a~


Tống Kỳ Diễn dường như cảm ứng được tầm mắt của cô, đột nhiên xoay đầu lại, ánh mắt hai người ở giữa đám người quấn quít chung một chỗ, gương mặt Cận Tử Kỳ không khỏi nóng lên.


Bất luận qua bao lâu, chỉ cần đối diện với đôi mắt kia của hắn, cô luôn khắc chế không được mà thẹn thùng đỏ mặt.
Khóe miệng Tống Kỳ Diễn gợi lên ý cười, rồi lần nữa quay đầu lại, nhẹ giọng cười nói với lão tiền bối bên cạnh.


Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt của mình, cúi đầu rũ mắt xuống, miệng nhấp một hớp sâm banh, giữa đôi mắt đẹp cũng hiện ra ý cười.
Sau đó, nghe thấy mấy vị nữ tân khách bên cạnh tụ tập bàn tán về Bạch Tang Tang——


"Sớm biết Bạch Tang Tang sẽ mặc lễ phục màu đỏ, tôi cũng không mặc, thật sự là đả kích lòng tự tin của người khác!"
"Đúng vậy a, phụ nữ giống như cô ta vậy, không có lúc nào là không hấp dẫn ánh mắt của đàn ông."


Mặc dù giọng điệu của nữ khách mời hâm mộ nhưng cũng không thiếu phần đố kị, mà nữ nhân vật chính bị mang ra bàn tán, Bạch Tang Tang vẫn là phong thái tao nhã cùng một đám đàn ông đang vây quanh nói cười tự nhiên.


"Mới vừa rồi chính tôi đã nhìn ra, cô ta bây giờ nha, là hướng về phía vị thái tử gia Tống gia kia mà đi tới, đáng tiếc, bên người thái tử gia đã có thêm công chúa Cận gia, tôi thấy cô ta cũng nhanh xù lông!"


"Ha ha, con gái của Bạch gia thì thế nào, còn không phải là xếp hạng sau Tống gia, mọi người nhớ kỹ vĩnh viễn chỉ có hạng nhất, cũng khó trách cô ta nghĩ mọi cách muốn đến gần thái tử gia Tống gia."
Nữ khách mời nói những lời này tuổi tác so với Bạch Tang Tang cũng không sai biệt lắm, gương mặt mang vẻ xem thường.


Nữ khách mời bên cạnh cũng che miệng cười cười, có người nào đó tính tình ngay thẳng trực tiếp kéo cô ta qua thấp giọng hỏi: "Không phải là cô không ăn được nho thì nói nho còn xanh chứ? Tiểu thư Bạch gia này thế nhưng trong giới nổi tiếng cũng là người không thể chạm tới!"


Nữ khách mời kia lại cười nhạo một tiếng, lắc lắc ly rượu: "Tôi đố kị với cô ta? Làm sao có thể, tôi dù cho thế nào mà không thể chờ đợi được nữa, cũng sẽ không cởi hết đồ mà leo lên giường của đàn ông, chẳng lẽ các cô không có nghe nói sao?"


Cái nữ khách mời đều mang vẻ mặt kinh ngạc, nhìn lẫn nhau, cuối cùng nhất trí nhìn về phía người phụ nữ kia.
Thậm chí ngay cả Cận Tử Kỳ ngồi ở bên cạnh cũng bị lời của cô ta dẫn dụ phát ra lòng hiếu kỳ.


"Tôi hôm qua đi đến phòng khách làm spa, nằm ở phòng sát vách tôi còn không phải là vị đại tiểu thư Tống gia kia, bà ta còn nói lời khoe khoang với nhân viên làm đẹp ở cùng, đợi một thời gian, chỗ con trai bà ta sẽ trở thành con rể của Bạch gia!"


"Không phải đâu? Vị Tô thiếu gia kia không phải cùng giới giải trí Kiều Niệm Chiêu quan hệ mật thiết sao?"


"Tôi đây cũng không biết, nguyên văn lời của vị Tống đại tiểu thư là: Tang Tang cũng đã cùng A Phong nhà tôi vượt quá giới hạn mà cùng giường chung gối, không chừng hiện tại cũng đã mang bầu, không gả cho A Phong còn muốn gả cho người nào?"


Những nữ khách mời kia đều mang vẻ mặt không dám tin, sau đó rối rít nhìn sang Bạch Tang Tang, lại là đang tràn lên một trận sóng bàn tán.


"Cũng đã quyến rũ câu dẫn cháu trai của người ta, mới vừa rồi tại sao còn tìm tiểu thư Cận gia gây rối, chẳng lẽ là muốn hai tay ôm đồm, đều đem cậu cháu nhà người ta lên trên giường mình?"


"Người ta được gọi là có kỹ thuật khống chế đàn ông, các cô bắt chước được tới sao? Đổi lại là tôi, dạy miễn phí cho tôi tôi cũng thấy kinh tởm, ai biết cô ta ở Australia cùng bao nhiêu người nước ngoài làm qua chuyện càn rỡ, đã phá thai mấy lần ..."


Có lẽ thuần túy là lòng ghen tỵ tác oai tác quái, những lời bên tai đó càng ngày càng khó nghe, có chút thậm chí khó lọt tai.


Mà thôi nữ vương Bạch Tang Tang trở thành đề tài câu chuyện như cá gặp nước mọi việc đều thuận lợi đang ở vị trí trung tâm của những người đàn ông, đúng lúc lộ ra nụ cười mỉm, có vẻ phóng khoáng đúng mức, mà những người đàn ông kia, chỉ kém không quỳ rạp xuống phía dưới chân váy đỏ của cô.


Cảnh tượng như vậy càng cho những nữ khách mời này có cơ hội lên án cô ta.
Cận Tử Kỳ hơi nhíu mày, không muốn tiếp tục nghe nữa, đặt ly rượu xuống đứng dậy muốn tìm một chỗ an tĩnh lần nữa.


Cô cũng không cảm thấy Bạch Tang Tang có bao nhiêu đáng thương, những thứ này cũng có thể nói là cô ta tự làm tự chịu.
Vào lúc cô ta quyết định phối hợp diễn trò với Tống Chi Nhậm như vậy thì cũng nên nghĩ đến hậu quả.


Hoặc là, cô ta cũng quả thực nghĩ tới, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới vai nam chính của câu chuyện sẽ biến thành Tô Hành Phong.
Vốn là, kế hoạch của Tống Chi Nhậm hẳn là khiến cho Tống Kỳ Diễn làm bẩn sự trong sạch của Bạch Tang Tang.
Sau đó bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể lựa chọn cưới Bạch Tang Tang vào cửa.


Chẳng qua là Tống Nhiễm Cầm sút vào khung thành một cước, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch vốn lập ra.
Tống Chi Nhậm và Bạch Triển Minh muốn đem chuyện này mặc kệ không giải quyết, nhưng có một Tống Nhiễm Cầm chen vào, kết cục chính là khó liệu .


Nếu như cô nhớ không lầm, Tống Nhiễm Cầm chỉ ước gì để cho Tô Hành Phong cưới Bạch Tang Tang ngay lúc đó làm vợ.
Điều này cũng làm cho có hôm Bạch Triển Minh xuất hiện ở Tống thị, và một màn Kiều Niệm Chiêu cùng Tô Hành Phong trở về Cận gia.


Lúc trước thời điểm Kiều Niệm Chiêu hao tổn tâm cơ cướp đi Tô Hành Phong trong tay cô, có từng nghĩ tới mình sẽ có ngày gặp phải cảnh ngộ như vậy?
—— có lẽ, đây chính là câu tục ngữ, ác nhân tự có ác nhân trị?
-----------


"Tại sao em tới sớm thế?" Một giọng nam khàn khàn lười biếng đột nhiên vang lên ở phía sau.
Cận Tử Kỳ vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Doãn Lịch mắt nhập nhèm híp mắt.
Anh ta cúi thấp đầu, thỉnh thoảng đánh ngáp, một bộ dạng như bị người ta đào lên từ trên giường, có vẻ thiếu ngủ.


Cô cũng thấy kỳ quái làm sao với bộ dạng này của anh mà có thể lái xe tới được?
Dĩ nhiên cũng không loại trừ khả năng người nhà của anh có lòng tốt lái xe đưa tới đây.


Doãn Lịch cố gắng lặng lẽ trợn mí mắt của mình, lại nhận lấy thất bại mà chấm dứt, tựa vào cây cột bên cạnh Cận Tử Kỳ, tiện tay cầm lấy một ly thức uống trên khay bồi bàn đang bưng dồn sức nốc một hơi sau đó lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật.


"Nếu như hôm nay em thật sự đi với anh, anh ngược lại tăng thêm thể diện cho em rồi."
Doãn Lịch ngay cả mắt cũng lười phải nâng lên, cả người như không xương mà co quắp dời ghế ngồi vào bên cạnh Cận Tử Kỳ.


Tây trang đen trên người cũng không cài khuy áo tử tế, cổ áo sơ mi trắng cũng rộng mở, nơi đó nếu ngước đầu ngồi xuống sẽ lộ ra hầu kết và còn có xương quai xanh trắng nõn trên lồng ngực, lập tức hóa thân thành đống bùn nhão gợi cảm uể oải.


"Em đây không phải là không có đi cùng anh sao? Nếu không phải vì em điều chế vậy mấy cái rượu chết tiệt, anh thâu đêm suốt sáng không ngủ được, thật vất vả ngủ thϊế͙p͙ đi còn bị ông già đánh thức tới tham gia cái tiệc sinh nhật chết tiệt này!"


Nghe anh tức giận oán trách, Cận Tử Kỳ tự biết đuối lý, cũng không trách cứ, cầm ly nước lọc cho anh.
"Tỉnh táo một chút đi, dù sao cũng là nhân vật có mặt mũi, không thể thất lễ."


Doãn Lịch bất đắc dĩ thở dài một tiếng, vuốt vuốt con mắt sưng đỏ của mình, chống mí mắt lên, lại không đưa tay nhận lấy ly nước, khí chất rất đủ vô lại mà hừ nói: "Em đút anh uống đi, anh không có khí lực."
Cận Tử Kỳ lướt qua những ánh mắt chung quanh đang nhìn sang, liền đem ly nước gác qua trên bàn.


"Có ông xã không có trúc mã, phụ nữ quả nhiên là động vật vô tình!"
Doãn Lịch bùi ngùi nên lắc đầu, tự mình bưng ly nước lên một hơi uống hết, bởi vì uống quá nhanh, ho khan kịch liệt, Cận Tử Kỳ nhướng mày, đành phải cầm khăn giấy lau cổ áo giúp anh.


Vừa nhẹ nhàng bâng quơ vừa trách cứ: "Không thể uống chậm một chút sao?"
Doãn Lịch trợn đôi mắt phượng hẹp dài đỏ ngầu giận dỗi liếc cô một cái, nhưng cũng không có gì sát thương người.


Ngược lại, nhìn vào trong mắt Cận Tử Kỳ, theo bản năng liên tưởng đến cô em gái họ thích chôn hoa trong Hồng Lâu Mộng.
—— quả nhiên cũng là một tên yêu nghiệt !
Uống nước xong Doãn Lịch mới loại bỏ bộ dạng sa sút tinh thần mới vừa rồi, bắt đầu khôi phục diện mạo bình thường.


Ngoại trừ đôi mắt vẫn hồng hồng như mắt thỏ.
"Ông xã nhà em đâu?" Lời nói phổ thông dễ hiểu, nơi đó có nửa phần dáng vẻ quý tộc?
Cận Tử Kỳ cũng lười so đo với anh, chỉ chỉ Tống Kỳ Diễn ở cách đó không xa, "Đang cùng nhóm người Viên lão tán gẫu."


Doãn Lịch hừ nhẹ một tiếng, "Anh ta bị lộn ngược tim mới để em ở lại chỗ này một mình."
"Ừ." Cận Tử Kỳ gật đầu, ánh mắt lại nhìn bóng dáng của Tống Kỳ Diễn: "Em có thể tự bảo vệ mình."


Anh lại không ủng hộ mà lắc lắc ngón tay: "Hễ là đàn ông đều không thích người phụ nữ của mình nói như vậy, em không tin có thể thử nhìn một chút, bảo đảm anh ta sẽ thổi râu trợn mắt với em cộng thêm vứt ra khỏi cửa."


Cận Tử Kỳ háy hắn một cái, mang theo ý cười: "Có ngươi nói phải như vậy huyền sao?"
Cận Tử Kỳ háy hắn một cái, mang cười: "Có người nào nói sâu xa như anh không?"
Nói xong, lập tức bưng một ly cocktail bên cạnh bàn lên đứng dậy muốn đi.
"Đang ngồi thật tốt, tại sao đột nhiên lại đi?"


"Uống nhiều rượu mạnh như vậy đối với thân thể không tốt, em cũng không muốn đợi lát nữa cõng kẻ nát rượu về nhà."
Ánh mắt của Doãn Lịch dừng ở ly cocktail trong tay Cận Tử Kỳ, đáy mắt thoáng hiện lên hiểu rõ.


Sea Breeze (Gió biển), loại cocktail này chỉ số độ cồn rượu rất thấp, hơn nữa mang cho người ta cảm giác minh mẫn.
Cô ấy là muốn đem ly rượu này cầm đi cho Tống Kỳ Diễn?


Doãn Lịch nhìn chằm chằm cô nghiên cứu một lát, thấy Cận Tử Kỳ mặt không hề vui vẻ mới vỗ ót cảm khái: "Con gái vẫn còn chưa có chính thức xuất giá đấy, vậy mà đã quan tâm săn sóc thành bộ dáng như vậy, trước kia tại sao không thấy em quan tâm anh như vậy?"


Cận Tử Kỳ trợn trắng cả mắt, thấy bên kia lại có người đến chào hỏi Tống Kỳ Diễn, nên cũng không vội đi qua, kỳ thật ngay cả chính cô cũng không rõ vì cái gì mà quan tâm Tống Kỳ Diễn như vậy.
Chẳng qua là theo bản năng, cứ như vậy mà làm thôi, có lẽ, cô thật sự cũng ở đây mong đợi tình yêu sao?


Có một người cần mình quan tâm chiếu cố, ngẫm nghĩ lại đã cảm thấy cuộc sống rất đầy đủ ấm áp.
"Anh nói hai người các ngươi rốt cuộc khi nào mới tiến hành hôn sự đây? Cũng không thể kéo dài tới lúc đi sau cháu trai của các người chứ?"


——cháu trai của các người, anh ta ngược lại thật cứng rắn muốn đè vai vế của Tô Hành Phong thấp xuống một bậc.
Cận Tử Kỳ bắt đầu thu lại dòng suy nghĩ của mình, lắc lắc đầu, "Cái này em không rõ lắm, hôn nhân đại sự hẳn là phải hỏi qua cha mẹ, nhìn họ an bài là được."


Doãn Lịch lại híp híp mắt, dựa sát vào cô: "Anh nói, em xác định mình là hạt giống của người đứng đầu kia trong nhà em?"
Anh ta thật sự đối với vấn đề này cảm thấy tò mò, trên tính cách thật sự không quá giống nhau!


Cận Tử Kỳ bật cười nhíu mày: "Em cũng hoài nghi, bất quá mẹ em luôn luôn đều là theo khuôn phép cũ của thiên kim tiểu thư, nếu như anh thực sự hiếu kỳ, có thể đi hỏi mẹ của em thử một chút."


Doãn Lịch vội vàng giơ hai tay biết lỗi: "Anh không có ý nghĩ bất kính đối với dì Tuyết, lời này em đừng nói cho dì Tuyết biết, nếu không khi trở lại, thế nào cũng phải một năm rưỡi nữa dì ấy không thèm đếm xỉa đến anh thì không được!"


Cận Tử Kỳ quét mắt nhìn anh một cái, vẫn ung dung: "Lời này tự anh nói với mẹ đi."
Doãn Lịch bĩu môi, liếc cô một cái: "Không có thú vị, ánh mắt Tống Kỳ Diễn kiểu gì vậy, đi vừa ý em?"


"Được rồi, nói điểm khác đi." Cận Tử Kỳ không muốn cùng anh tiếp tục nữa, tự nhận không phải là đối thủ của anh.
Doãn Lịch nhìn khách khứa chung quanh một vòng, hơi có chút mất mác mà chuyển sang cô: "Cháu trai nhà em không có tới a!"


Cận Tử Kỳ cười quét mắt nhìn anh một cái: "Anh ta tới làm cái gì? Cùng tiểu thư Bạch gia diễn Song Hoàng?"


(Song Hoàng: Một loại nghệ thuật dân gian gồm một người biểu diễn động tác, một người núp ở phía sau nói hoặc hát, phối hợp lẫn nhau. Ví dụ song phương thông đồng một hành động, một bên ra mặt, bên kia ở sau lưng điều khiển...)


Đoán chừng khi Tô Hành Phong nghĩ đến, biết Bạch Tang Tang có mặt đợt này, Kiều Niệm Chiêu cũng sẽ lôi kéo không để cho anh ta ra cửa.
"Bất quá nghe một ít lời đồn đãi, muốn tìm anh ta chứng thực một chút."
"Anh khi nào thì quan tâm anh ta thế này?"


Doãn Lịch quỷ dị mà nhếch miệng: "Cuộc sống của anh ta nảy sinh tình huống cẩu huyết, anh tìm một chút chuyện vui cũng không được hả?"
—— người này, trong miệng nói ra sẽ không có mấy lời hay hữu ích!


Nhìn thấy Cận Tử Kỳ mắt liếc nhìn mình, Doãn Lịch lập tức leo lên cây cột: "Chớ có mê luyến anh trai, anh trai chẳng qua là thuật lại, ông chồng nhà em nhìn thấy lại muốn ăn dấm chua lung tung rồi."
Nói xong, dừng một chút, thần bí hề hề hỏi: "Mạo muội hỏi một câu, các người đến mức nào rồi?"


"Cái gì?" Cận Tử Kỳ cau mày cảnh giác mà nhìn anh.
"Anh nói, các người đã tốt đến mức nào rồi?"
Sắc mặt Cận Tử Kỳ xông đỏ lên, trước khi anh còn muốn khạc răng chó ra, đột nhiên giơ tay lên, lập tức hoạt động, tới vô ảnh đi vô tung, một miếng bánh bích quy đã nhét vào trong miệng Doãn Lịch.


Doãn Lịch bị bánh bích quy khô khốc làm cho mắc nghẹn phải khẽ nhíu lại hàng lông mày thanh tú, nhưng rất nhanh nhướng mày lên cười cười, bộ dạng rất lưu manh, thuận thế nhai nát bánh bích quy nuốt xuống, vẫn chưa thoả mãn hỏi: "Bánh bích quy ở đâu ra vậy, mùi vị không tệ, đúng lúc để lót dạ."


Trên mặt Cận Tử Kỳ lộ ra một nụ cười nhạt, "Ah, mới vừa rồi trước khi đến đây, Tống Kỳ Diễn đói bụng vì vậy lấy từ trong nhà ra, ăn một nửa phải lái xe nên để cho em cất đi."


Khoé miệng Doãn Lịch co rút mãnh liệt, sắc mặt trong nháy mắt cũng thiên biến vạn hóa, che miệng quay lưng qua muốn móc bánh bích quy ra ngoài.
Cận Tử Kỳ khẽ nhếch hàng lông mày xinh đẹp, giơ ly rượu sâm banh lên nhấp một hớp, thầm nghĩ: đáng đời!
------------


Tống Kỳ Diễn từ khi thấy Doãn Lịch đi vào hội trường thì đã chú ý tới.
Hơn nữa khi Doãn Lịch đi tới bên cạnh Cận Tử Kỳ, càng thêm không còn cách nào dời mắt đi được.


Nhìn thấy hai người kia trong góc, không coi ai ra gì mà nói chuyện thân mật với nhau, còn bưng nước đưa trà giúp anh ta lau quần áo.
Cuối cùng, lại còn đút cho ăn bánh bích quy!
Bàn tay Tống Kỳ Diễn cầm ly rượu càng siết chặt mạnh mẽ, có một loại lửa gọi là đố kị bốc cháy hừng hực.


Rốt cuộc là người nào ở loại trường hợp này không có nhân cách gì cả đi đặt bánh bích quy ở nơi đó? Là ai? !
Vốn vẫn còn đang cùng Tống Kỳ Diễn tán gẫu, mấy vị trưởng bối rất nhanh đã phát hiện lòng của hắn không còn ở yên nơi đây.


Đôi mắt hắn không ngừng liếc đến một nơi nào đó, ngay cả trên người cũng tản ra hàn khí lạnh lẽo.
Coi như không muốn theo chân mấy ông già bọn họ tán gẫu, cũng không cần thiết phải biểu hiện xúc động phẫn nộ như vậy chứ?


Ngược lại Viên lão quay đầu nhìn theo ánh mắt của Tống Kỳ Diễn, thì nhìn thấy Cận Tử Kỳ đang đứng ở một nơi nào đó, đang chậm rãi nhấp rượu sâm banh, mà đứng bên cạnh cô ấy không phải là tiểu tử Doãn gia sao? !


Viên lão vỗ vỗ người bạn mấy đời thân nhau bên cạnh, ha ha cười hai tiếng: "Chúng ta mấy ông già cũng không nên quấy rầy bọn người trẻ tuổi giao tiếp, đi nào, chúng ta đi đến phòng nghỉ tụ họp lại."


Người nào đó vẫn luôn chú ý hai người kia đang mật thiết trong góc lập tức xoay đầu qua, thay lại vẻ mặt khiêm tốn nở nụ cười, sau khi đưa tiễn vài vị trưởng bối thì quay người lại, trên mặt nào đâu còn mang ý cười.


Đưa tay lấy ly rượu người bồi bàn mới vừa để xuống bàn, không chút nào để ý tới người đàn ông đang đi lên trước chào hỏi mình, vẻ mặt hất lên, thẳng hướng đi tới chỗ Cận Tử Kỳ trong góc.
"Loại bánh bích quy này trên web rất nhiều, để em chia sẻ địa chỉ cho anh nhé."


Ở trong góc, Cận Tử Kỳ gặp dịp có tấm lòng tốt năm lần bảy lượt nhắc nhở Doãn Lịch nuốt xuống bánh bích quy Tống Kỳ Diễn ăn còn dư lại.
Chợt cảm giác sau lưng có đồ vật gì đó, quay người lại, thì nhìn thấy Tống Kỳ Diễn không nói tiếng nào mà đứng ở phía sau mình.


Thình lình một người sống to lớn đập vào tầm mắt, Cận Tử Kỳ có chút bị hù doạ, rượu sâm banh trong tay nhoáng lên một cái.
Cho dù khuôn mặt có trang điểm nền nhã cũng bỗng chốc tái nhợt.


"Tại sao không lên tiếng?" Một tay Cận Tử Kỳ đặt tại vị trí trái tim đang nhảy lên kịch liệt, oán trách một câu: "Lần sau không cần phải như vậy, sẽ hù chết người ."


Tống Kỳ Diễn lại từ trong mũi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quét về phía Doãn Lịch vẫn mang vẻ mặt như cũ, "Em không vì chúng ta mà chính thức giới thiệu một chút sao? Tiểu Kỳ."
"Ách. . . . . ." Cận Tử Kỳ khẽ nhíu lại lông mày, nhưng vẫn là làm như vậy, "Vị này là. . . . . ."


"Trúc mã của cô ấy..." Doãn Lịch thay đổi sắc mặt khó coi, đối với Tống Kỳ Diễn tươi cười rạng rỡ đưa tay ra, "Vậy, rất hân hạnh được biết anh, tiên sinh Tống Kỳ Diễn."
Khóe miệng Tống Kỳ Diễn cũng xuất ra một nụ cười hào phóng: "Cảm ơn anh trước kia đã chiếu cố Tử Kỳ."
Nắm tay của anh.


"Không cần phải khách khí, những năm qua cũng rất ngọt ngào hạnh phúc." Doãn Lịch như cười như không trả lời.
"Vậy tôi càng phải cám ơn anh thật nhiều đã cho vợ của tôi những ký ức tuổi thơ khó quên như thế."
"Không dám không dám."


Cận Tử Kỳ nhìn hai người nắm chặt tay chung một chỗ không dạt ra, biết bọn họ đang âm thầm so tài.
Trên mặt hai người đều mang theo nụ cười giả tạo, lúc trò chuyện có chút mùi vị cắn răng nghiến lợi.


Trong lòng của cô không khỏi cảm thấy buồn cười, đàn ông chính là như vậy, lực chiến đấu ở trước mặt giống đực luôn là mười phần.
Không biết cuối cùng ai thắng ai thua, dù sao cũng là Doãn Lịch buông lỏng tay trước.


Anh nhếch nhếch khóe môi, cầm lấy một ly rượu thờ ơ dương dương tự đắc, nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Thật không biết là em gả cho một ông chồng hay là mới nhận nuôi một đứa trẻ to xác?" Nói xong lập tức xoay người rời đi.


Tống Kỳ Diễn lại đi lên phía trước một bước, chận lại phương hướng Cận Tử Kỳ muốn xoay người, nhất quyết không buông tha mà hỏi tới: "Tại sao em đút anh ta ăn bánh bích quy? Giữa các người thường xuyên là bộ dáng như vậy sao? Tại sao em không đút cho anh ăn bánh bích quy?"


Cận Tử Kỳ bị hắn hỏi liên tiếp mấy vấn đề nên có chút phiền, dứt khoát quay mặt sang nhìn hắn nói thẳng ra: "Em lấy bánh bích quy anh ăn còn dư lại chặn anh ấy mở miệng, nếu anh thích chuyện như vậy, đổi lại để anh ấy đem bánh bích quy ăn còn dư cho em, tối nay em lại đút cho anh ăn có muốn hay không?"


Sắc mặt Tống Kỳ Diễn càng thay đổi, mặt tràn đầy ghét bỏ, bàn tay đặt bên eo cô cũng rất nhanh chóng rút về.
Tiếp theo lập tức xoay người rời đi, nghênh tiếp mọi người đến trò chuyện, cũng rất nhanh gia nhập cùng bọn họ.


Cận Tử Kỳ bất đắc dĩ thở dài, thật sự bị Doãn Lịch khinh thường nói thẳng ra, cô nuôi một đứa trẻ to xác!
"Vị tiểu thư xinh đẹp này, tôi có thể mời cô nhảy điệu nhảy này không?"


Nương theo giọng nam ôn nhuận vang lên bên tai, đèn thạch anh toàn hội trường đột nhiên dập tắt, đèn ngũ sắc trên sân khấu bắt đầu chuyển động chiếu sáng trung tâm phòng yến hội.


Cận Tử Kỳ lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy đứng ở cạnh mình là một người đàn ông tuấn tú mặc tây trang màu đen, chính là Viên Qua người hôm trước ở trong vườn trẻ cùng cô trò chuyện sau đó lại bị Tống Kỳ Diễn năm lần bảy lượt tính kế.
Viên Qua? Họ Viên? Chẳng lẽ là. . . . . .


Cận Tử Kỳ cúi đầu cười cười nhẹ nhàng.


Viên Qua phát giác cô cười, dường như cũng hiểu cô đã biết, đáy mắt tràn đầy vui vẻ: "Không nghĩ tới có thể gặp em ở nơi này, vài ngày trước mới trở về nước không hiểu rõ lắm phạm vi thành phố này, hôm nay là ngày sinh nhật của cháu gái lớn nhất của tôi, cha muốn để cho tôi tới nhảy mở màn điệu thứ nhất, tiểu thư, có thể nể mặt tôi hay không?"


Nói xong, một bàn tay khớp xương rõ ràng, coi như trắng nõn đã mở ra đưa đến trước mặt Cận Tử Kỳ.
Ánh mắt nhìn thẳng sang cô trông rất thâm tình.
Chẳng lẽ anh ta không biết quan hệ của mình và Tống Kỳ Diễn sao?


Lông mày Cận Tử Kỳ khẽ nhăn lại, theo bản năng liền muốn mở miệng cự tuyệt, mới giật giật cánh môi, sau lưng đã vang lên giọng nói dày đặc rét lạnh nghiêm nghị của Tống Kỳ Diễn: "Ngại quá, tối nay cô ấy là bạn gái của tôi."


Tống Kỳ Diễn cùng mọi người nói chuyện chẳng biết lúc nào đã quay trở lại, mắt lạnh nhìn bàn tay Viên Qua đang duỗi ra.


Mà Viên Qua khi nhìn đến Tống Kỳ Diễn ở sau lưng Cận Tử Kỳ thì khóe miệng giật giật, dưới tay ý thức đi sờ sau lưng của mình, nơi đó còn dán cao dán do tổn thương, người này ra tay đủ nặng .


Tống Kỳ Diễn không hề cho Viên Qua có cơ hội di chuyển nói chuyện với Cận Tử Kỳ, đã dắt tay Cận Tử Kỳ, chỉ là chưa kịp cất bước bỏ đi, đèn thạch anh toàn hội trường lại đột nhiên được mở ra.


Cận Tử Kỳ đứng yên đưa lưng về phía cửa lớn sảnh phòng tiệc, nhưng Tống Kỳ Diễn lại đứng đối diện, hầu như vừa mới nhìn, hắn đã thấy được ở cửa đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao to màu trắng.


Toàn thân Tần Viễn mặc một bộ tây trang Italy được cắt may thủ công màu trắng, nút áo cổ áo rộng mở, tùy ý lại lịch sự tao nhã, thân hình của anh thon dài, ánh đèn rắc vào đáy mắt một chút tinh quang, quanh quẩn tại khóe môi thoáng hiện lên ý cười ôn nhu như có như không.


Tống Kỳ Diễn nhướng mày, nhìn thấy Viên lão đi tới chỗ Tần Viễn, cùng anh ta mỉm cười hàn huyên, sau đó, ánh mắt Viên lão nhẹ nhàng mà chuyển sang bên này, tiếp theo ánh mắt của anh ta cũng cùng quay lại.


Cận Tử Kỳ kinh ngạc với sắc mặt ngưng trọng của Tống Kỳ Diễn, thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cửa, vừa định quay đầu lại nhìn, bỗng dưng Tống Kỳ Diễn cúi thấp đầu, hôn lên cánh môi của cô.


Sắc con ngươi mắt của Cận Tử Kỳ chợt lóe, kinh ngạc nhìn ngơ ngẩn quên phản ứng, đầu lông mày Tống Kỳ Diễn nhíu lại, rời khỏi môi của cô, thoáng vuốt lại tóc hơi rối loạn, ở bên tai cô thấp giọng thì thầm: "Cận Tử Kỳ, chớ quay đầu lại."