Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 2 - Chương 34: Em Là Người Phụ Nữ...Của Tôi

Editor: tamthuonglac
"Đây là phòng của tôi!" Cận Tử Kỳ nhìn sang Tống Kỳ Diễn thanh thản ngồi uống nước, nhấn mạnh sự thật.
Người đàn ông này có phải trời sinh cũng không biết khách sáo là cái gì hay không? !


"Tôi biết chứ, còn tưởng rằng em đã quên mất." Tống Kỳ Diễn dùng một ly nước lạnh để tưới vào cơn tức giận của mình.
Hắn dựa vào ghế sofa, khí định thần nhàn, dùng ngón tay khớp xương rõ ràng vuốt ve cằm, nhìn Cận Tử Kỳ đứng ở cạnh ghế sofa, híp mắt, thoáng nở nụ cười đầy hứng thú.


Cận Tử Kỳ thấy Tống Kỳ Diễn nhìn mình nhưng không nói lời nào, vả lại cũng lười đuổi hắn đi, qua chỗ trống bên kia ghế sofa ngồi xuống, thuận tay cầm lấy quyển tập chí Tài chính và Kinh tế trên bàn trà mà đọc.
"Em và anh ta biết nhau?" Tống Kỳ Diễn đột nhiên mở miệng.


Cận Tử Kỳ liếc nhìn Tống Kỳ Diễn, đồng thời hướng đến chỗ mà ánh mắt hắn nhìn chăm chú, chính là quyển tạp chí trong tay mình.
Vừa rồi chẳng qua cô tùy ý lật ra một trang, lại đúng lúc lật đến một mục phỏng vấn.
Mà "Anh ta" từ trong miệng Tống Kỳ Diễn chính là nhân vật chính của mục phỏng vấn.


Cận Tử Kỳ cúi đầu xuống nhảy qua trang có hình người đàn ông, là một nhà tư bản công nghiệp anh tuấn chín chắn, mặc chiếc áo lông cừu cổ chữ V dê màu vàng nhạt cùng chiếc quần đơn giản màu đen, nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, khôi ngô tuấn tú khiến phụ nữ thèm thuồng.


Tầm mắt của cô dời xuống, nhìn đến vị trí góc ảnh chụp có viết tên của anh ta: Thương nghiệp Cự Tử —Tần Viễn.


Người đàn ông trong tấm ảnh mang đôi mắt màu nâu sẫm đang nhìn ống kính, giây phút Cận Tử Kỳ xem tấm ảnh kia, ánh mắt sâu thẳm như xoáy nước khiến cho trong lòng cô không hiểu sao không thoải mái.


Lông mày cô hơi đọng lại rồi dời đi tầm mắt, trả lời Tống Kỳ Diễn vẫn đang nhìn mình chằm chằm một câu: "Không biết."
Cô mới vừa nói xong, Tống Kỳ Diễn đột nhiên đưa tay giành lấy tạp chí trong tay cô, cô hơi không vui nhìn sang, Tống Kỳ Diễn lại không cho là đúng mà lập tức xem lướt qua tạp chí.


"Không biết mà vẫn nhìn chằm chằm vào người ta làm gì." Hắn bình tĩnh hoà nhã nói xong, sau đó lại đem tạp chí lật đến trang có ảnh chụp kia: "Nhìn người không thể quá nông cạn chỉ nhìn bề ngoài, cần phải xem bản chất."


"Tôi quả là không rõ ý của Tống tiên sinh." Cận Tử Kỳ nói mà không để ý lắm.
Tống Kỳ Diễn ngước mắt liếc nhìn Cận Tử Kỳ: "Em cho rằng Tần Viễn thật giống như trên tạp chí viết như thế này, thực sự anh ta......."


Cận Tử Kỳ cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn hắn: "Thật ra anh ta như thế nào?" Hiếm khi cảm thấy hứng thú mà thêm một câu.


Cô không ngờ rằng đây chẳng qua cảm thấy hứng thú mà hỏi thăm nhưng ở trong mắt Tống Kỳ Diễn nhìn qua có biết bao nhiêu chướng mắt, mặt của hắn lập tức âm trầm, tức giận lạnh lùng nói: "Thật ra thì dáng dấp vô cùng xấu xí, răng hô, mặt rỗ, còn hói đầu."


Khóe mắt Cận Tử Kỳ khẽ động, tư duy của Tống Kỳ Diễn toát ra quá nhanh, cô có phần không đuổi kịp, cúi đầu lướt mắt qua hình người đàn ông anh tuấn trong tấm ảnh, đầu kia Tống Kỳ Diễn lại tiếp lời: "Trong tấm ảnh kia chính là trợ lý riêng của anh ta."


Tựa hồ là sợ Cận Tử Kỳ không tin, Tống Kỳ Diễn đầu mày cau lại tiếp tục nói: "Nếu không phải thấy đó là bạn học trong nhiều năm, khi anh ta làm ra loại chuyện lừa gạt xã hội tôi nhất định sẽ làm anh ta lộ ra ..."


"So với tên đàn ông có vẻ bề ngoài cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, đàn ông tướng mạo xấu xí nhưng chân thành có tài năng càng làm người ta tôn trọng."
Tống Kỳ Diễn nhất thời nói không nên lời, dễ nhận thấy câu trả lời của Cận Tử Kỳ cùng suy nghĩ của hắn hoàn toàn trái ngược nhau.


Cận Tử Kỳ lại nhẹ nhàng hờ hững nói tiếp: "Giống như Tống tiên sinh vậy, tùy tiện ở ven đường có thể đến bắt chuyện với cô gái trẻ tuổi, sau vài câu nói hai người có thể ôm ôm hôn hôn cao thủ tình trường như thế phải hiểu chứ?"


Tống Kỳ Diễn lúc đầu nghe thấy như lọt vào trong sương mù, nhưng rất nhanh liền hiểu được, hơn nữa từ từ cười rộ lên.


"Tống..." Cận Tử Kỳ đột nhiên phát giác ngữ điệu nói chuyện của mình có cái gì đó không đúng, cô nhìn thấy Tống Kỳ Diễn nhìn mình chăm chú, gần như đang đợi cô nói tiếp, vẻ mặt mang theo ý cười.
Điều này khiến cô trở nên bối rối, mím chặt cánh môi không nói thêm lời nào.


"Em ghen rồi." Tống Kỳ Diễn cúi thấp đầu cười, giọng điệu sung sướng.


"Không có." Cận Tử Kỳ đưa ra phủ nhận ngắn gọn, cô không muốn đối diện với Tống Kỳ Diễn đang nhịn cười nhìn mình chằm chằm, đứng dậy lướt qua bàn trà muốn rời đi, cánh tay lại bị giữ chặt, thân thể nhỏ nhắn mềm mại bị một trận xoay tròn.


Phía sau lưng của cô chống đỡ ở trên ghế sofa mềm mại, hai tay Tống Kỳ Diễn chống ở bên hông cô, đem cô nhét dưới khí tràng cường đại.
"Em ăn dấm chua rồi." Hắn nhấn mạnh lần nữa, ánh mắt u ám mờ mịt thẳng tắp nhìn cô chằm chằm.


Cận Tử Kỳ nghiêng đầu sang một bên, nhưng vẫn quật cường như cũ: "Không có gì hay mà ghen, huống chi cũng không phải là thố dấm chua cao cấp, trong mắt của tôi, hương vị cũng bình thường."
"Còn nói không ăn dấm chua, vĩnh viễn đều kiêu ngạo như vậy." Sắc mặt Tống Kỳ Diễn vốn rất tốt đã âm trầm xuống.


Cận Tử Kỳ nhìn vào trong đôi mắt sa sầm của hắn: "Tôi là Cận Tử Kỳ..."
Cô vốn muốn nói cô là thiên kim Cận gia, người thừa kế Cận thị, đáng tiếc hắn không cho cô cơ hội nói hết.
Miệng của cô đã bị người đàn ông trước mặt này hung hăng ngậm chặt.


Cận Tử Kỳ không kịp tránh né, con ngươi của cô mở to.
Tống Kỳ Diễn từ từ buông cô ra, hắn ngắm nhìn hàng mi mềm mại của cô bao phủ, hơi thở hơi không ổn định, màu sắc con ngươi càng phát ra nóng bỏng sâu sắc: "Em là người phụ nữ..." Hắn nói, đồng thời ở trong lòng bỏ thêm một câu: của tôi.


Một giây sau, trên gò má bên trái của hắn bị một cái tát bén nhọn, đến từ Cận Tử Kỳ.
Trong phòng tiếng vang lanh lảnh vọng lại, một cái tát kia vung ra, Cận Tử Kỳ cũng bị chính mình làm cho khϊế͙p͙ sợ.
Sau khi sực hiểu ra cô cảm thấy đây là phương pháp phổ biến phụ nữ thường dùng đối phó lưu manh.


Mặt của Tống Kỳ Diễn bị đánh phải nghiêng về một bên, ánh đèn vàng nhạt rơi xuống gò má hắn phác hoạ nên đường nét duyên dáng rõ ràng, cũng che giấu đi biểu tình trên mặt hắn.


Không khí càng lúc càng trầm mặc, sau một hồi giằng co, hắn từ trên ghế sofa đứng dậy, sửa sang quần áo sau đó xoay người đi tới cửa.
"Ngang ngược vô lễ!" Cận Tử Kỳ thuận tay cầm lấy tạp chí trên bàn trà ném qua, chuẩn xác đập trúng lưng Tống Kỳ Diễn, nhân tiện tặng thêm bốn chữ.


Tống Kỳ Diễn dừng bước lại, xoay người bất động thanh sắc nhặt tạp chí từ trên mặt đất lên, "soạt soạt" xé xuống hai trang vừa rồi Cận Tử Kỳ xem qua, sau đó gập lại qua loa rồi nhét vào trong túi quần.
Cận Tử Kỳ càng nhìn càng thêm tức giận, lập tức từ trên ghế sofa đứng dậy: "Đem hai trang kia trả lại."


Tống Kỳ Diễn nhìn thấy Cận Tử Kỳ đứng ở nơi đó, dáng dấp yểu điệu nhỏ gầy, vầng trán sáng đẹp động lòng người, tóc cũng dài, đặc biệt đen bóng, thật trêu chọc lòng người, lông mày khẽ cau lại, trong lòng càng sinh ra mất hứng: "Đồ mặt trắng có cái gì đẹp mà xem ."


Sau đó dưới sự giận dỗi của Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm, mặt không đổi sắc đi ra ngoài, cũng không quên quan tâm mà đóng cửa lại.
Trong phòng một lần nữa khôi phục yên lặng, Cận Tử Kỳ thu hồi tầm mắt, giận hờn ngồi trở lại ghế sofa.


Nhưng trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng hắn vô lễ cường hôn cô vừa rồi.
Tay của cô sờ qua đôi môi vẫn còn đang nóng lên, ngơ ngác ngồi ở nơi đó, lâu thật lâu vẫn duy trì động tác này.