Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 2 - Chương 21: Tự Gây Nghiệt Không Thể Sống

Editor: tamthuonglac
Cùng Cận Chiêu Đông phát sinh tranh chấp không phải là một hai ngày, Cận Tử Kỳ lúc đầu cũng canh cánh trong lòng càng về sau thì chết lặng. Ngày hôm sau lại cùng nhau dùng cơm trên bàn như cũ, sau đó đi làm giống như không có chuyện gì xảy ra.


Gần đây Phong Kỳ quyết định bắt tay vào quay một bộ huyền nghi phiến(*)《Mù Mắt》mà đúng lúc Cận Tử Kỳ là người sản xuất, xem như là người đứng đầu chịu trách nhiệm cao nhất nắm giữ toàn bộ quá trình vận hành hoạt động của bộ phim.


(*)Huyền Nghi Phiến: là một loại hình điện ảnh tạo cho người xem cảm giác lo âu khẩn trương, thường sử dụng tình tiết để cho khán giả trong lúc xem có suy luận nhưng đáp án kết cục thường làm người ta không tưởng tượng được. ( Theo Baidu)


Cùng nhân viên công tác liên quan với việc làm phim kết thúc hội nghị, Cận Tử Kỳ sửa sang lại tài liệu, mới vừa bước ra phòng họp, còn chưa đi xa, Tô Hành Phong đã đuổi tới.
"Tử Kỳ, thân thể của em... Có khỏe không?"


Vừa rồi ở trong phòng hội nghị, Tô Hành Phong vẫn nhìn cô chằm chằm, mặt tràn đầy đau lòng và áy náy.
Cận Tử Kỳ đứng lại dứt khoát xoay người, tiếp nhận ánh mắt dò xét của Tô Hành Phong, hé miệng cười cười khách sáo:


"Chỉ là loét dạ dày mà thôi, nghỉ ngơi nhiều một chút là được rồi, nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước."
"Tử Kỳ, hôm đó thực sự xin lỗi..."


Tô Hành Phong mới nói lời xin lỗi ra miệng, Cận Tử Kỳ đã nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu đứng ở một chỗ không xa đang nhìn qua bên này, trong lòng không khỏi nhớ tới những tấm ảnh đêm đó Cận Chiêu Đông ném vào mặt cô.


"Nếu buổi trưa không có việc gì, cùng nhau ăn cơm trưa đi, đúng lúc Chiêu nhi cũng tới công ty."
Ánh mắt Cận Tử Kỳ lướt qua Tô Hành Phong, liếc mắt nhìn bóng hình xinh đẹp kia:
"Có lẽ quên đi, tránh cho đến lúc đó không được tự nhiên."


Tô Hành Phong còn muốn nói điều gì, nhưng Cận Tử Kỳ không cho anh ta thêm cơ hội, đi thẳng đến thang máy.
Cận Tử Kỳ trở lại phòng làm việc, lại phát hiện trên bàn làm việc dư ra một cái đồng hồ đeo tay nam, Tiêu Tiêu tình cờ pha trà đi tới, dùng cằm chỉ chỉ đồng hồ trong tay Cận Tử Kỳ:


"Đó là dì quét dọn vệ sinh tìm được dưới bàn, chị Tử Kỳ, lúc nào mà chị mang đồng hồ đeo tay của nam vậy?"


Cận Tử Kỳ im lặng không lên tiếng, chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay, sau khi Tiêu Tiêu rời khỏi, lại cầm lên xếp lại đặt bên cạnh điện thoại di động, tựa hồ cô đã biết đồng hồ đeo tay này là của ai.


Đợi khi bản thân cô kịp phản ứng, cô đã bấm một cái số xa lạ trên bản ghi chép thông tin.
Trong ống nghe truyền đến âm thanh "đô đô", Cận Tử Kỳ vừa định cúp điện thoại, bên kia rất nhanh đã bắt đầu nhận:
"Alo, vị nào đấy?"


Cận Tử Kỳ nghe được giọng nói Tống Kỳ Diễn trầm thấp lười biếng không tập trung, cũng không biết nên mở lời như thế nào, cô cúi đầu nhìn đồng hồ nằm trong lòng bàn tay, chuẩn bị sơ sơ một chút mới mở miệng:
"Tống tiên sinh, là tôi, Cận Tử Kỳ."


Một đầu điện thoại trong phút chốc trầm mặc, ngay cả hít thở cũng cực kỳ nhỏ nhẹ, Cận Tử Kỳ không nhận được đáp lại, nhìn nhìn tín hiệu, sau khi xác định điện thoại còn kết nối, tiếp tục hỏi một câu:
"Tống tiên sinh, có phải tôi đã quấy rầy đến công việc của anh?"


Khoảng năm giây trôi qua, ống nghe trong truyền đến giọng nói của Tống Kỳ Diễn: "Không có, mới vừa cùng bạn bè từ phòng tập thể thao trở lại, trong lúc rảnh rỗi nên vào ngồi chung cùng uống trà nói chuyện phiếm."


Lúc Tống Kỳ Diễn nói lời này, trợ lý đang đứng ở sau lưng, vừa cầm lấy điện thoại di động vừa cúi người liên tục nhìn xem số liệu phức tạp khó trị trong máy tính xách tay.


Khi hắn thoải mái nhàn nhã nói ra cuộc sống thanh thản dễ chịu uống trà nói chuyện phiếm, lập tức tất cả tinh anh trong phòng đang gõ bàn phím đồng thời cùng quay đầu lại nhìn về phía Tống Kỳ Diễn nói dối mặt không đổi sắc, hơn nữa còn trợn to hai mắt.


Khi nào thì con sư tử tánh khí nóng nảy hùng mạnh cũng có thể biến thành con mèo con dịu dàng nuôi ở trong nhà ?
Bên kia Cận Tử Kỳ tựa hồ có chút khẩn trương, trước đây chưa bao giờ có, cô ngoéo mái tóc dài bên tai một cái, mím môi, đầu óc tư duy chuyển động rất nhanh, tìm kiếm đề tài:


"Tống tiên sinh hôm nay không đi làm sao? Hình như tôi nghe được tiếng bàn phím, có phải anh không tiện nghe điện thoại hay không?"
"Ah không, có tiếng bàn phím chính là bởi vì bạn tôi ở bên cạnh tôi chơi game."


Bởi vì nửa đêm canh ba một trận điện thoại réo lên nhóm tinh anh đang làm việc khóe mắt giựt giựt, nhìn màn hình notebook suốt cả đêm đuổi theo số liệu xuất hiện, lại ngó ngó Tống Kỳ Diễn nói dối không cần xé nháp.


Hết lần này tới lần khác bản thân Tống Kỳ Diễn không hề biết, hơn mười người tinh anh đưa ra ánh mắt như đao khinh bỉ, vẫn tiếp tục tán gẫu:
"Tôi gần đây đều không cần đi làm, công ty có kỳ nghỉ hè trong chế độ nghỉ phép, hiện tại tôi còn trong thời gian nghỉ phép."


Lời này vừa nói ra, nhóm tinh anh ở đây chỉ thiếu nước không phun ra một họng máu, khi nào thì ông chủ ban hành kỳ nghỉ hè trong chế độ nghỉ phép, bọn họ tại sao lại không biết?
"Thì ra là như vậy, đúng rồi, Tống tiên sinh, anh có bị mất một cái đồng hồ hay không?"


Tống Kỳ Diễn tỉnh ngộ sau khi được Cận Tử Kỳ nhắc nhở, mới nhìn thấy rõ cổ tay của mình trống trơn, hình như là bị mất đồng hồ đeo tay.
Trong lúc ngẩng đầu, mới phát hiện mọi người trong cả phòng nhìn mình, hắng giọng một cái, xoay người đi đến bên cửa sổ:


"Thế nào? Đồng hồ đeo tay ở chỗ của cô sao?"
"Vâng, Tống tiên sinh khi nào thuận tiện, tôi sẽ đưa qua cho anh nhé."


Tống Kỳ Diễn nhịn không được nhấc lên khóe miệng, một tay cầm điện thoại di động, một tay chống trên cửa sổ thủy tinh, rũ mắt nhìn xe cộ phía dưới lui tới tới lui trên đường quốc lộ, giọng nói vẫn duy trì cảm xúc lạnh nhạt:


"Lựa ngày không bằng trùng ngày, vậy tối nay đi, sáu giờ rưỡi gặp tại Thịnh Thế Hào Đình."
"Tối nay sao?" Giọng nói của Cận Tử Kỳ có chút chần chờ: "Tống tiên sinh, tối nay tôi có dạ tiệc từ thiện muốn tham gia, nếu không thì tối mai đi, tối mai tôi sẽ đến Thịnh Thế Hào Đình tìm anh."


Mặt Tống Kỳ Diễn trầm xuống, tư thế thoải mái ban đầu thay đổi, giả vờ "A" một tiếng.
Khi Cận Tử Kỳ chuẩn bị cùng hắn thương lượng thời gian gặp mặt, hắn đột nhiên đáp:
"Tối mai sao? Tối mai tôi rất bận, có thể không có thời gian gặp cô."


Đích xác là người đàn ông có thù nhất định báo thù!
Tống Kỳ Diễn vốn định để cho Cận Tử Kỳ nói vài lời êm dịu, sau đó bản thân mình sẽ bất đắt dĩ đáp ứng tối mai gặp mặt.
Trái lại đầu bên kia điện thoại có một trận huyên náo, Cận Tử Kỳ vội vàng nói:


"Tống tiên sinh, tôi bên này đột nhiên có một số việc gấp rút, đồng hồ đeo tay không bằng chờ ngày nào đó anh rảnh rỗi sẽ trả lại cho anh."
Tống Kỳ Diễn còn chưa kịp hé miệng nói xong không ngờ điện thoại đã biến thành một hồi tiếng máy bận.
Hắn có chút sững sờ, tự gây nghiệt không thể sống?


Cầm điện thoại di động quay người lại thì chứng kiến một đám người dựng thẳng lỗ tai nghe lén, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo, cơn tức trong nháy mắt di chuyển:


"Nghe cái gì nghe, xem ra các người làm việc rất nhàn rỗi , tốt lắm, chập tối năm giờ đem phương án cải biến nông trường nước Pháp đặt lên trên bàn viết của tôi, như thế nào, có ý kiến?"


Nhóm tinh anh nhìn sang Tống Kỳ Diễn dựng râu trừng mắt, cam chịu số phận mà lắc lắc đầu, một lần nữa phấn đấu ở trên bàn phím.
(Lời của tác giả: đồ bỏ đi cũng đều mang đi rồi!)
Huyệt thái dương của Tống Kỳ Diễn nhảy lên thình thịch, hắn chẳng thèm đổi giày, nhanh chóng xoay người, phá tung cửa đi ra.