Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 2 - Chương 19: Tên Tôi Là Doãn Lịch, Không Phải Y Lợi!

Editor: tamthuonglac
Con ngươi đen của Tống Kỳ Diễn rũ xuống hiện lên nhiệt độ nào đó, tay trái của hắn chẳng biết từ khi nào đã nắm cằm của cô, lực đạo cực kỳ nhẹ nhàng, dường như lo lắng dùng sức quá sẽ dọa cô chạy mất.


Cận Tử Kỳ hít thở càng chậm chạp, cô cảm nhận được sự thô ráp trên cằm, nhưng không đẩy ra ngay.
Cô chỉ sững sờ nhìn Tống Kỳ Diễn mặt mày anh tuấn không ngừng phóng to trước mắt mình.
Chóp mũi hắn rất thẳng quét qua sóng mũi của cô, như có như không vuốt ve, cẩn thận dè dặt thăm dò.


Hơi thở hắn nóng hổi phun lên trên gò má cô, như chiếc lông vũ mềm mại chuyển động trêu chọc quấy nhiễu ở trong lòng cô.
Cận Tử Kỳ nghe được nhịp tim cả hai người họ dồn dập, vững vàng mạnh mẽ như cũ, nhưng cũng không nhịn được mà tần suất nhịp đập nhanh hơn.


Thân thể cao to của Tống Kỳ Diễn sáp đến gần phía trước, vừa muốn hôn lên đôi môi mềm mại của cô, một giọng nói vang lên kết thúc tình cảnh:
"Thời tiết lạnh như vậy, các người ở bên ngoài làm gì?"


Cận Tử Kỳ giống như bị một luồng điện đánh trúng, trong nháy mắt từ giữa cơn mê võng mơ mơ hồ hồ tỉnh táo trở lại.
Cô đẩy Tống Kỳ Diễn ra trong lúc hắn vẫn còn ngây ngẩn, hai gò má có chút nóng lên, đứng thẳng người đồng thời theo tiếng nói nhìn sang.


Hành lang bên kia, Doãn Lịch đang đứng nhíu mày không hiểu, sau đó từ từ đi tới: "Đã muộn thế này vẫn chưa về nhà, Mỗ Mỗ không nhìn thấy em đến nên khóc ."
Mỗ Mỗ...trong đầu Cận Tử Kỳ thoáng hiện lên hàng lông mày rũ cụp xuống, gương mặt trái táo bi thương buồn bã.


Trong lòng cô ngoại trừ dâng lên áy náy còn có xót xa ân hận.
Lúc vừa rồi, trong phút chốc Tống Kỳ Diễn thiếu chút nữa hôn cô, cô quên mất chính mình đã thật sự làm mẹ người ta, lại vẫn như một thiếu nữ mười mấy tuổi theo đuổi cái gọi là kích thích.


Loại cảm giác xấu hổ này gián tiếp làm cho Cận Tử Kỳ không biết nên quay đầu lại đối mặt với Tống Kỳ Diễn như thế nào.
"A Lịch làm sao anh biết em ở bệnh viện, anh nói cho người nhà em biết chưa?"


Doãn Lịch như có điều suy nghĩ nhìn sắc mặt lúng túng của Cận Tử Kỳ, thật ra cũng không vì thấy một màn vừa rồi mà rối rắm, liếc mắt nhìn Tống Kỳ Diễn đã đứng dậy mặc xong áo khoác âu phục, quay qua Cận Tử Kỳ nói:


"Phần lớn bệnh viện ở thành phố này Doãn thị đều có tham dự cổ phần, huống chi lúc em bị người ta ôm đi cũng không phải là không có người chứng kiến, về phần người nhà của em không cần lo lắng, anh đã nói với họ là em ở chung một chỗ với anh."


Nghe Doãn Lịch nói đến chuyện mình bị Tống Kỳ Diễn ôm đến bệnh viện, hai gò má Cận Tử Kỳ không khỏi lại nóng rang.
Hình như gần đây cô rất thích mặt hồng tai đỏ.


Cận Tử Kỳ bây giờ cùng trên thương trường mạnh mẽ vang dội, cùng đối thủ cạnh tranh đàm phán mặt không đổi sắc quả thực giống như là hai người.
"Vị này là..."
Cận Tử Kỳ theo tầm mắt của Doãn Lịch mà quay đầu, lại thấy Tống Kỳ Diễn đứng ở phía sau mình.


Dù cho hắn nhìn qua có thoáng lôi thôi, nhưng không chút nào tổn hại phong thái mạnh mẽ bao phủ toàn thân hắn.
Cùng cuộc sống sung sướng lớn lên, toàn thân tản mát quý tộc khí Doãn Lịch đứng chung một chỗ, cũng không kịp nhiều cho.


So với cuộc sống lớn lên trong an nhàn sung sướng, đứng chung một chỗ với Doãn Lịch toàn thân tản ra hơi thở quý tộc cũng không kém.
Tống Kỳ Diễn thu lại ánh mắt nóng rực trầm tĩnh dừng lại mấy giây trên người Doãn Lịch, sau đó hơi hơi cong môi:


"Tống Kỳ Diễn... Y Lịch Y tam thiếu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi còn có việc nên phải đi trước."
Tống Kỳ Diễn nói xong, một tay cắm túi quần, lạnh lùng đi lướt qua bên người Doãn Lịch, chỉ là trong khoảnh khắc bước sát qua người nhau, Doãn Lịch đột nhiên xoay người lại nói với Tống Kỳ Diễn:


"Tống tiên sinh, cái chữ kia không đọc là "Y", đọc là "Doãn", là Doãn trong phủ doãn, không phải là Y trong Y Lợi."


Trên mặt Doãn Lịch mang nụ cười có thể nói là hoàn mỹ, khi anh vừa dứt lời xong, bước chân của Tống Kỳ Diễn hơi chậm lại, nhưng hắn không dừng hẳn, vẫn tiếp tục đi về phía trước giống như không nghe thấy.


Mặc dù không nhìn thấy biểu hiện trên mặt Tống Kỳ Diễn, nhưng Cận Tử Kỳ không quên chú ý đến giữa trán hắn mơ hồ nổi lên gân xanh, còn có bàn tay giấu ở trong túi quần chỉ sợ sớm đã nắm thành quyền.


Đợi đến khi không nhìn thấy bóng dáng Tống Kỳ Diễn, Cận Tử Kỳ mới quay đầu nhìn Doãn Lịch khóe miệng cong lên:
"A Lịch, là anh cố ý?"
Doãn Lịch cúi đầu đối diện ánh mắt của Cận Tử Kỳ, nhíu nhíu mày: "Tiểu Kỳ, tại sao em không nói là anh ta cố ý?"


"Tống tiên sinh không phải loại người như anh nghĩ, anh ấy cư xử rất tốt không phải sao?"
Nghe Cận Tử Kỳ thiên vị, Doãn Lịch dùng một loại ánh mắt bất khả tư nghị (ngoài sức tưởng tượng) đánh giá Cận Tử Kỳ.


Rồi lại đưa thay sờ sờ cái trán Cận Tử Kỳ, sau khi xác định cô không phải là bị lên cơn sốt, bất đắc dĩ thở dài:


"Tiểu Kỳ khi nào thì em đơn thuần như vậy rồi? Trên đời này có mấy người đàn ông sẽ không có chuyện gì mà ân cần săn đón? Nhất là vị Tống tiên sinh cư xử khéo léo trong miệng em này, chỉ e rằng so với bất kỳ một đứa con cháu nhà giàu nào ở thành phố này cũng khó mà có lời nào nói rõ được."


"Trước đây có phải anh và vị Tống tiên sinh này có mâu thuẫn sao? Nếu không thì làm sao mà liên tục nhằm vào anh ta?"


Đối diện với Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm đầy nghi vấn, Doãn Lịch khẽ mỉm cười, xoa xoa lên tóc cô: "Một ngày nào đó em sẽ tin lời nói của anh, chỉ mong đến lúc đó em còn cho anh ta đúng là người tốt."


Nhìn qua bộ dạng hoang mang của Cận Tử Kỳ, Doãn Lịch không cần phải nhiều lời nữa, dư quang khóe mắt cũng vô tình liếc đến phía khúc quanh hành lang, đó là phương hướng Tống Kỳ Diễn bỏ đi.
"Nhìn cái gì vậy?" Cận Tử Kỳ cùng lúc cũng nhìn về phía khúc quanh hành lang kia không có người nào.


"Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến, dạo này, có phải còn có người thích nghe lén hay không." Doãn Lịch sau khi giải thích xong không đếm xỉa tới, cởi áo khoác khoác lên trên vai Cận Tử Kỳ: "Đi thôi, Cận gia có lệnh cấm cửa."
------------------------------------------------------------------------


"Đại tiểu thư, ông chủ chờ ngài ở thư phòng."
Cận Tử Kỳ vừa vào cửa đã thấy được dì ɖú đứng canh giữ ở cửa, mắt nhìn đồng hồ treo tường, gần mười hai giờ khuya.
Biết rõ Cận Chiêu Đông còn đang đợi mình, sau khi vẫy tay ra hiệu cho dì ɖú lui Cận Tử Kỳ nhẹ tiếng đi lên lầu.


Huyệt thái dương của cô có chút đau lâm râm, chưa bước vào thư phòng, cô cũng đã đoán được sẽ có một trận tranh chấp.
Khi Cận Tử Kỳ đẩy cửa ra, Cận Chiêu Đông đang đưa lưng về phía cửa, hai tay chấp sau lưng đứng cạnh bên bàn viết trước cửa sổ sát đất.


Ánh trăng sáng trong nghiêng vãi đầy sàn nhà, cũng soi sáng thư phòng vốn mờ mịt u ám.
"Mở đèn đi."
Bước chân của Cận Tử Kỳ đi trên mặt thảm lông cừu dày rất nhẹ, vậy mà Cận Chiêu Đông lại biết cô đã tới.


Cô đi tới mở đèn lên, cũng thuận tiện liếc mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, đúng lúc thấy được cửa chính biệt thự Cận gia.
Giây phút này, Cận Tử Kỳ không khỏi hiếu kỳ: cứ như vậy Cận Chiêu Đông đã xác định cô đêm nay có thể trở về?


"Đã trễ thế này mới về tới, ở cùng một chỗ với ai?"
"Cùng A Lịch có một số việc cần nói, nhất thời quên mất thời gian..."
Cận Tử Kỳ còn chưa nói hết, Cận Chiêu Đông bỗng nhiên xoay người, ông vung tay lên, một xấp ảnh chụp rớt ở trên bàn.


"Cùng Doãn Lịch ở chung một chỗ? Với Doãn Lịch cùng một chỗ, vậy những tấm ảnh này từ đâu tới?!"
Trong những tấm ảnh trên bàn, dĩ nhiên đều là hình ảnh Tống Kỳ Diễn ôm Cận Tử Kỳ.
Ở góc ảnh có in khoảng thời gian ảnh được chụp, rõ ràng cho thấy là từ camera theo dõi ở Phong Kỳ.


Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm tốp năm tốp ba ảnh chụp, trên mặt chưa từng xuất hiện qua kinh nhạc.
Phản ứng như thế nhìn ở trong mắt Cận Chiêu Đông chính là thái độ chống đối, lại càng tức giận:


"Người đàn ông này là ai? Tại sao xuất hiện ở Phong Kỳ, còn bất chấp liêm sỉ mà ôm con ra vào như vậy? Tối hôm qua ra tay đánh thiếu gia Cao gia là anh ta có đúng hay không?"
Cận Chiêu Đông từng bước ép hỏi, Cận Tử Kỳ im lặng chống đỡ, đứng ở đó không nhúc nhích.


"Con cho rằng con không nói sẽ không có chuyện gì sao? Con cho rằng như vậy ta sẽ không tra được anh ta là ai sao? Muốn leo lên bám lấy con gái nhà họ Cận của ta, cũng phải xem anh ta có bản lĩnh này hay không!"
Sắc mặt Cận Tử Kỳ vô cùng bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Cận Chiêu Đông đã bộc phát lửa giận, hé miệng khẽ cười:


"Cha, ngài thực sự cảm thấy tất cả đàn ông kiểu giống như vị thiếu gia Cao gia thích hợp đúng với ý của ngài sẽ thích một người phụ nữ chưa lập gia đình mà đã sinh con hơn nữa không còn trẻ tuổi sao?"