La Thư Anh mở đôi mắt mệt mỏi, toàn thân đau nhức không còn sức lực, màu nâu của trần nhà bằng gỗ ở trên đỉnh đầu hắt vào tầm nhìn có chút ấm áp động lòng. Cô chống tay muốn ngồi dậy, cánh tay đang được truyền dịch hơi tê đi.
"Em tỉnh rồi."
Người đàn ông vừa mới bước vào có gương mặt tuấn tú, ngũ quan cân đối, giọng nói trầm ổn dễ chịu. La Thư Anh theo phản xạ nhìn ra phía lối ra vào
"Dự, bạn em.."
"Thi Nhĩ đúng chứ? Cô ấy vừa mới trở về rồi."
"Tại sao anh để cô ấy về?"
Giọng cô trong phút chốc trở nên khẩn trương, lần này cô bỏ trốn, Thi Nhĩ cũng không tránh khỏi liên quan. Trở về Tần gia chẳng khác nào tự tìm đường chết.
"Em phải đi ngay thôi"
La Thư Anh lật mền muốn rời khỏi giường thì bị La Cao Dự giữ lại.
"Nếu em đi, không chỉ không cứu được Thi Nhĩ, bản thân em cũng không thể cứu. Em muốn như vậy sao?"
"Em..."
"Em có muốn như vậy không?"
Cô có muốn vậy không? La Thư Anh bất lực khép mắt, giọt lệ lăn dọc xuống cổ. Là cô đã hại Thi Nhĩ rồi, là cô đã hại cô gái ấy.
"Đừng khóc, đây là con đường mà em đã chọn."
"Phải, là em đã chọn."
"Đau cũng phải chịu."
"Phải, đau tự chịu."
Quyết đoán, thẳng thắn, lãnh đạm, đây mới là La Cao Dự, khác hẳn với ngoại hình ôn nhu bên ngoài của anh. La Thư Anh không dưới chục lần tự hỏi, người anh trai này thực sự không có một chút nào thương yêu cô hay sao?
"Dự, anh cũng hận em đúng không? Em đã hại chết chị mà, ai cũng đều hận em. Chính tay em đã hại chết chị, để cướp người đàn ông của chị ấy. Chính em..."
La Cao Dự đặt tay lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ.
"Vẫn còn hơi sốt, em nghỉ ngơi đi."
La Cao Dự đã rời đi từ rất lâu, La Thư Anh vẫn không kìm được những giọt nước mắt lăn dài. Cô không thể về lại La gia, cô sợ hãi những ánh mắt sắc bén như dao ấy nhìn cô hận thù. Cô sợ những lời nói châm biếm nhọn hoắt xuyên vào cơ thể, như muốn cứa đứt từng mạch máu trong người. Cô càng không thể về lại Tần gia, cô thực sự đã tin rằng đó chính là địa ngục ở trần gian này. Cô sợ hãi, cô trốn chạy. Cô tưởng La Cao Dự là người duy nhất có thể bao dung mình, anh vẫn luôn bao dung cô, từ nhỏ đến lớn đều vị tha với cô.
Nhưng cô vỡ mộng rồi, anh cũng vì cái chết của chị cô mà thay đổi. Ai cũng thay đổi, ai cũng hận thù, ai cũng oán trách, ai cũng lạnh lùng. Ai cũng muốn bức chết cô.
Cô sai?
Năm ngày sau, sức khỏe của La Thư Anh được cải thiện không ít, cô ngồi trên chiếc xích đu đặt ở khuôn viên đón ánh nắng ngày mới, trong sạch, bình yên.
"Tiểu Anh, đến lúc trở về rồi."
La Cao Dự đặt vào tay La Thư Anh một cốc cacao ấm, hơi cúi người nói với cô.
"Về La gia, hay Tần gia."
Giọng cô nhẹ bẫng, nghe không ra bất kì tia cảm xúc nào, ghé môi nhấp một ngụm cacao, có chút ngọt, có chút đắng đan xen, hương sữa thơm lừng phảng phất bốc lên.
"Em giờ là người của nơi nào, thì trở về nơi đó."
Cô nghe La Cao Dự nói xong, bật cười chua chát.
"Anh thực sự, chưa từng có chút nào thương yêu người em gái này đúng không?"
Điện thoại trong túi La Cao Dự đổ chuông.
"Tần Ngạo, cậu muốn tự mình tới đón em gái tôi hay để người anh vợ này giúp cậu đưa về."
Choang.
Chiếc điện thoại trên tay anh bị La Thư Anh giật lấy, ném mạnh ra xa. Đôi mắt cô đỏ ửng lên
"Không cần hai người trao đổi phiền phức như vậy, em không có chân sao? Chẳng phải chính anh từng nói, có chân thì tự đi. Người của nơi nào thì về nơi đó sao? Bây giờ, em nghe lời anh đây."
La Thư Anh đặt lại chiếc cốc vào tay La Cao Dự, cô xoay người, bóng lưng nhỏ bé cô độc.
"La Cao Dự, em có được quyền hận anh không?"
"Được."
"Vậy, em hận anh."
"Bảo trọng."
Vì đã xoay lưng rồi, La Thư Anh chỉ có thể nghe được âm điệu đều đều ổn định thường thấy đó mà không nhìn được đôi mắt người đàn ông trong phút chốc u tối khó lường. Cốc cacao trên tay hình như có chút bỏng rát.
***
La Thư Anh đặt chân đến cửa lớn của Tần gian, Tần Ngạo ngồi ở phòng khách, Thi Nhĩ đang quỳ dưới chân y.
"Tần phu nhân, em trở về hơi muộn nhỉ?"
Y nở một nụ cười kênh kiệu, La Thư Anh bình tĩnh bước đến cạnh hắn, quỳ gối hạ giọng chậm rãi
"Tần thiếu gia, chuyện tôi bỏ đi không liên quan đến Thi Nhĩ, hãy tha cho cô ấy."
"Tha? Nói nghe thực dễ."
Tần Ngạo nâng cằm cô, ánh mắt như dã thú.
" Có biết vì sao cô bỏ đi suốt năm ngày nhưng cô ta vẫn bình an vô sự không? Chính là tôi cố ý đợi cô về chứng kiến."
"Tần thiếu gia, tôi xin ngài tha cho cô ấy."
"Tiểu Anh, không cần, tôi tình nguyện giúp cô"
Thi Nhĩ cúi đầu, gương mặt lem luốc nước mắt. La Thư Anh bình tĩnh nhắc lại thêm một lần, vào tai Tần Ngạo lại giống như câu chuyện buồn cười nhất trên đời.
"Tần phu nhân, hôm nay phiền phu nhân nhìn cho rõ, những người giúp cô chống đối tôi, sẽ có kết cục như nào, thậm chí là chính cô."
Tần Ngạo phất nhẹ cánh tay, hai tên vệ sĩ tiến đến giữ lấy Thi Nhĩ, đồng tử La Thư Anh giãn ra kinh hãi. Cô biết hai người này, chính là hai trong số những tên Tần Ngạo sai cưỡng hiếp cô.
"Tần thiếu gia, nếu ngài muốn cứ trừng phạt tôi."
"Tần thiếu gia, xin tha cho tôi...tôi sai...tôi sai rồi.."
Xung quanh như một mớ hỗn độn, La Thư Anh siết chặt bàn tay, máu trong người đều giống như ngưng tụ. Tần Ngạo nắm tóc cô, ép cô nhìn Thi Nhĩ đang bị người ta cưỡng hiếp.
"Thi Nhĩ...."
"La Thư Anh, hậu quả cô gây ra, thấy không? Cô định rũ bỏ trách nhiệm thế nào? Hãy ghi nhớ khoảnh khắc này, là cô đã hại cô ta thành như vậy. Hãy nhớ lấy."
Giống như con thú nhỏ bị mắc kẹt trong chiếc lồng gai của kẻ đi săn, càng vùng vẫy càng khiến bản thân đau đớn, khí quản tắc nghẽn không thông. La Thư Anh tưởng như chính mình đã chết rồi, còn đau hơn khi bản thân bị hành hạ.
Thi Nhĩ, là cô đã hại cô ấy.
Là cô....