Hôn Nhân Tàn Khốc

Chương 15

(Ốm sml rồi các bé ạ huhu:( Đăng 1 chương mới thôi nhé! Tuần sau đăng tiếp. Chủ nhật ta phải tĩnh dưỡng lại tinh thần đã)

Xảo Vấn thức giấc khi ánh nắng buổi sáng đã tràn ngập, căn phòng sạch sẽ không còn hương vị tình dục cuồng nhiệt của đêm qua, thay vào đó là mùi tinh dầu bạc hà thoang thoảng khắp không gian, vô cùng thư thái.

Ngẩn ngơ một lúc, cô kinh ngạc phát hiện đây vốn không phải căn phòng hôm qua Xảo Vấn và y ân ái. Rèm cửa hơi bay lên, một tia nắng nhỏ thừa dịp len vào phòng, chiếu đúng tầm mắt cô làm cô hơi khép mi né tránh.

"Tiểu thư, người đã dậy chưa?"

Tiếng hỏi khe khẽ vang lên bên người, giống như muốn đánh thức người trong phòng lại giống như không dám làm phiền nhiễu. Xảo Vấn theo phản xạ nhìn xuống thân mình trong chăn, cô đang mặc một chiếc váy ngủ bằng tơ tằm màu hồng phấn, phần da thịt lộ ra ngoài chằng chịt "ấn ký" của y để lại.

"Tôi dậy rồi."

Xảo Vấn vừa đáp lời đối phương vừa tìm một chiếc áo sơ mi trong tủ quần áo mặc lên người, định bụng ra mở cửa, nhưng người ngoài kia đã lễ phép mời cô chuẩn bị cá nhân xong rồi xuống nhà dùng bữa. Xảo Vấn đáp lại một tiếng, đồng thời chuyển hướng bước chân từ ra cửa thành vào nhà tắm.

Những người này, tác phong cũng thật chuyên nghiệp, trong nhà tắm đã chuẩn bị sẵn một bộ quần áo để cô thay, có lẽ là căn dặn của người đàn ông ấy.

Nơi này là một căn nhà không lớn lắm, nhưng thiết kế vẫn rất sang trọng, đẹp mắt. Có hai người hầu gái phục vụ cho cô và hai người vệ sĩ đang đứng bên ngoài cửa. Xảo Vấn nhìn một bàn ăn đầy ắp, không kìm được nuốt nước bọt một tiếng.

"Ông chủ của mọi người đi đâu rồi?"

"Tần thiếu gia dặn chúng tôi chăm sóc tiểu thư chu đáo, chiều ngài ấy sẽ trở về đón tiểu thư"

Xảo Vấn đưa mắt nhìn qua đồng hồ quả lắc treo trên tường, bây giờ là 10h hơn rồi, cô ăn bữa này cũng không biết là bữa sáng hay bữa trưa nữa.

Tần Ngạo trở về vào cuối chiều, lúc ấy Xảo Vấn đang ngồi ở phòng khách xem chương trình bản tin nước ngoài. Y không chút kiêng dè đến ôm cô đặt lên đùi mình, tư thế của họ vô cùng thân mật.

"Ông chủ."

Tần Ngạo nheo mắt nhìn cô, cái nhìn của y hơi mang hướng áp bức, vài phần không hài lòng thể hiện rõ ràng.

"Em không biết tên tôi?"

"Không biết."

Xảo Vấn chỉ biết con người này nên chiếm giữ, không nên đắc tội, nhưng không biết chính xác y là ai. Tần Ngạo đặt tay ở eo Xảo Vấn, hơi siết chặt, nụ cười của y dọa cô sắc mặt chuyển xanh lại chuyển trắng.

"Tần Ngạo."

Xảo Vấn trợn to hai mắt, Tần Ngạo - chẳng phải là chủ tịch của Hoàng Thế sao. Xảo Vấn sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, nhưng ba mẹ cô là người Trung Quốc, tuy bản thân vốn không quan tâm đến thông tin của lĩnh vực kinh doanh, nhưng những nhân vật đình đám như Tần Ngạo dù muốn dù không vẫn sẽ phải nghe qua đôi lần. Chỉ là không ngờ tới, Tần Ngạo trong tưởng tượng của cô là ông chú đã tứ tuần (40 tuổi), mặt gian manh, vóc dáng vừa lùn vừa béo...Còn người này, người này...

"Ông...Tần Ngạo."

"Gọi tôi là Ngạo."

"Ngạo."

Xảo Vấn như bị thôi miên, khoảng cách quá gần, lời nói của y không lẫn hơi rượu nhưng lại có thể khiến cô thấy toàn thân lâng lâng say mê.

"Em...không phải Tiểu Nhu"

"Tôi biết."

Xảo Vấn kinh ngạc nhìn y, cô vốn tưởng đêm qua vì y tạm thời đánh mất lý trí nên bọn họ mới nảy sinh quan hệ. Như này là, y thật sự muốn cô?

"Đi theo tôi, em muốn gì cũng được."

Tất nhiên cô muốn theo y rồi, Xảo Vấn một chút thỏa mãn, lại một chút vui mừng. Nhưng sắc mặt cô vô cùng linh hoạt, không hề để lộ cảm xúc, chỉ có đôi mắt hơi chớp nhẹ, thể hiện nỗi lo âu không nói thành lời.

"Chúng ta thế này...thế này..."

"Em sợ tôi?"

"Không phải"

Y nâng cằm Xảo Vấn, nhìn ngắm gương mặt cô. Ánh mắt thâm sâu hơn biển, mỗi nét mỗi nét đều có thể thanh tú như vậy, giống như bắt gặp Tiểu Nhu trong giấc mộng hằng đêm của mình.

"Có phải, em rất giống Tiểu Nhu?"

Xảo Vấn rụt rè hỏi, cô muốn được bên người đàn ông này, nhưng như một bản năng thường trực của phụ nữ, ai cũng đều sẽ sợ phải làm kẻ thay thế.

"Giống."

Tần Ngạo thẳng thắn thừa nhận, người này có đến 7- 8 phần là giống Tiểu Nhu. Nếu để vợ chồng La Cao Bá nhìn thấy, liệu có muốn nghi ngờ ngày xưa La gia là sinh ba ái nữ hay không. Nghĩ đến đây, trong đầu Tần Ngạo đột nhiên xuất hiện hình ảnh của La Thư Anh, khóe môi bất giác cong lên. Mà một cái nhếch môi nửa cười nửa không này, được Xảo Vấn cảm nhận là vô cùng thâm hiểm, như thể che dấu vô vàn toan tính tàn nhẫn lạnh lẽo phía sau.

"Tiểu Anh. Đừng mà"

Thi Nhĩ ồn ào lôi lôi kéo kéo ở trước cửa phòng, ngược lại La Thư Anh chỉ từ tốn cười với cô.

[Thi Nhĩ, tôi khỏe rồi. Cô đừng lo lắng]

"Không được, bác sĩ dặn cô cần nghỉ ngơi thêm. Sao phải xuất viện sớm như vậy"

[Thi Nhĩ, tôi có thể nghỉ ngơi ở nhà được mà]

Thi Nhĩ gần như phát hỏa lên khi nhìn vào hàng chữ của La Thư Anh, cô nói với giọng gay gắt

"Nghỉ ngơi ở nhà. Tiểu Anh cô đừng đùa nữa, một khi bước chân vào căn biệt thự ấy. Cô sẽ lại bị hành hạ đến chết đi sống lại"

Động tác của La Thư Anh vì lời này mà khựng lại mấy giây, nhưng rất nhanh sau đó cô lại tiếp tục mỉm cười nhẹ nhàng. Thi Nhĩ không phát hiện ra bắt đầu từ bao giờ, La Thư Anh bắt đầu cười như vậy, cách cô cười rõ ràng thanh thản bình tĩnh thế, nhưng ẩn sâu lại là sự cam chịu đớn đau, khiến người nhìn vô cùng thương xót.

"Tiểu Anh, cô đừng cười vậy nữa."

Thi Nhĩ bắt đầu lo sợ, thật ra bản thân cô luôn cảm nước mắt vốn không đáng sợ như nụ cười. Bởi vì, trên đời này nếu có thứ gì đó được cho là thành thật nhất, thì chính là nước mắt. Đến khi nước mắt cũng không còn chảy ra nữa, chứng minh cảm xúc đã dần dần ngưng tụ, kết thành băng lãnh. La Thư Anh, lẽ nào cô ấy...

[Thi Nhĩ, chúng ta trở về thôi. Được không]

La Thư Anh giơ cuốn sổ lên cho Thi Nhĩ xem, thấy cô ấy im lặng không nói gì, cô tiếp tục viết.

[Thật ra tôi không chịu được không khí ở bệnh viện nữa. Tôi muốn rời khỏi đây]

Cuối cùng, Thi Nhĩ đành phải chịu thua. La Thư Anh ra ngoài cổng viện chờ trước, Thi Nhĩ đứng làm thủ tục xuất viện và hoàn viện phí cho cô. Nhìn theo bóng người gầy yếu xiêu vẹo, bước chân run run không vững của La Thư Anh, cuối cùng quyết định nuốt lại thông báo ngày mai thiếu gia Tần Ngạo sẽ trở về.

"Tần thiếu gia, khó khăn lắm ngài mới đi công tác. Tại sao không thể đi liền một hai năm luôn đi."