"Lúc đó em cùng Hạ Phàm còn không có nói được mấy câu, liền cảm thấy không đúng, về sau…. Lúc tỉnh lại thì phát hiện….. Lãnh Dương đã ở đó.”
Hạ Nhã đứt quãng kể lại mình như thế nào gặp mặt Hạ Phàm, quá trình đối phương như thế nào lừa gạt Lãnh Dương đến khách sạn, trên mặt chậm rãi hiện lên chút đau khổ, “Em cùng Lãnh Dương… giống như đều……bị bỏ thuốc, may mắn là anh ấy phản ứng nhanh…. Thật sự là không có xảy ra chuyện gì.”
Thương Ngao Liệt tựa hồ cũng không thèm để ý bọn họ đến tột cùng đã làm những gì trong phòng, ngược lại trước tiên quan tâm tình trạng thân thể của cô vợ nhỏ. “Cũng không biết cô ta đã cho em uống cái gì, ngày mai anh mang em đi bác sĩ làm kiểm tra toàn diện.”
Hạ Nhã suy nghĩ một chút, “Ách…. Gần đây bác sĩ Dư đang nghỉ phép.”
Thương Ngao Liệt cười cười, “Anh có quen một vị bác sĩ khác, không sao.” Anh đứng lên, nhìn cây đại thụ che trời trong tiểu khu ngoài cửa sổ, tâm tình hình như cũng không tốt lắm, liền đùa nói: “Mấy người này đều là do xem phim cùng tiểu thuyết riết rồi bị độc hại rồi hay sao? Chuyện vi phạm pháp luật cũng dám tùy tiện làm.”
Hạ Nhã ổn định tâm thần, sắc mặt hơi thay đổi, dưới mắt cũng là tràn đầy tức giận, hận không thể treo ngược cái tiểu tiện nhân Hạ Phàm kia lên quất một trận. “Việc này chính là do Hạ Phàm làm…… Tại sao cô ta lại bí quá hóa liều như vậy?”
Thương Ngao Liệt nói: “Việc này nói rõ Hạ Phàm không sợ chuyện này bị bại lộ.” Anh theo hướng này suy nghĩ tiếp, trong lòng không khỏi lạnh cả người, “Hạ Thanh Thuần....."
Hạ Nhã nghe được ba chữ kia, càng mẫn cảm nhìn về phía anh, liền nghe anh nói: “Việc này cùng cô ta không thoát khỏi quan hệ.”
Hạ Nhã lúc này liền hiểu, hai người kia liên thủ là muốn, nếu như việc này thành công, hôn nhân của cô cùng Thương Ngao Liệt sẽ chấm dứt. Nếu lỡ thất bại, các cô cũng không sợ truy cứu trách nhiệm.
Chỉ là, tại sao Hạ Thanh Thuần phải làm vậy?
Thương Ngao Liệt nắm lấy khăn trải bàn, run rẩy nhào nát, lại trả về chỗ cũ. Hạ Nhã nhìn hành động có chút bối rối của anh, nháy nháy hai mắt.
"Là do anh không xử lý tốt mọi việc.”
Trực giác của anh nói cho anh biết, suy nghĩ vẫn thường xuyên quấy phá trong lòng kia, cuối cùng trở thành sự thật rồi. Chỉ là, Hạ Thanh Thuần từ đầu tới giờ đều mang theo loại tình yêu nam nữ khác thường với anh sao? Chẳng lẽ sau khi Tần Lãng chết, cô ta xem anh như là chỗ dựa sao?
Giờ phút này Thương Ngao Liệt đã có cái nhìn.
Mặc dù Hạ Phàm không biết nhìn xa, nhưng cô ta nói như thế nào vẫn còn là một cô gái nhỏ chưa trải sự đời nhiều, người làm chủ phía sau màn chuyện này, kể cả là thuốc, chỉ sợ đều là do Hạ Thanh Thuần sắp đặt.
Thương Ngao Liệt cân nhắc đến tầng này, sắc mặt không khỏi càng trở nên trắng. Anh sẽ không lại che chở cho cô ta, dù cô ta là vị hôn thê của bạn thân ngày xưa. Hạ Thanh Thuần nhất định chưa từng nghĩ đến, anh sẽ hung ác hạ được quyết định này.
Hạ Nhã bụng dạ hẹp hòi cũng đã đoán được, Hạ Thanh Thuần có thể sẽ nhớ thương chồng mình, nhưng lại không nghĩ rằng cơn ác mộng này sẽ biến thành sự thật. Cô không khỏi xoắn xuýt hỏi: “Vậy anh định….. đối phó với cô ta sao?”
Thương Ngao Liệt phản ứng cực nhanh sửa sang lại tốt suy nghĩ, anh không chút do dự nói: “Anh sẽ báo cảnh sát bắt cô ta.”
Anh quả thật không muốn người khác biết được quá khứ gian khổ kia, càng là lỗi lầm không cách gì đền bù tiếc nuối. Nhưng anh hôm nay càng muốn quý trọng hạnh phúc hiện tại. Thương Ngao Liệt tự nhận không phải vạn năng, cũng không phải thần thánh. Anh đồng tình người khác là một chuyện, bảo vệ người nhà của mình lại là một chuyện khác.
Anh cũng sẽ không cảm thấy bản thân mình nhẫn tâm.
Thương Ngao Liệt đứng dậy đi tới bên cạnh điện thoại, gọi điện thoại cho người bạn cảnh sát đại đội hình sự, đơn giản thuật lại sự thật mọi chuyện đã xảy ra, sau đó tính toán mang Hạ Nhã đi làm ghi chép.
Anh ý bảo bà xã nhỏ nên đi rửa mặt một cái, trên mặt của cô toàn là nước mắt tèm lem, nhìn qua vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Hạ Nhã đi tới trước mặt Thương Ngao Liệt, cầm tay anh nói: “Thầy Thương, vậy anh thật sự….. không nghi ngờ em cùng Lãnh Dương?”
Người đàn ông trầm ổn cơ trí nhẹ nhàng mỉm cười.
Cô nghiêng đầu hỏi: “Thật sự một chút xíu cũng không có hoài nghi sao?”
Thương Ngao Liệt đơn giản trêu chọc cô nói: “Lùi một vạn bước, dù anh không tin em, cũng nên tin vào chỉ số thông minh của em, sẽ không đem chuyện “vụn trộm bên ngoài” dễ dàng lộ ra cho người ta bắt được.”
Hạ Nhã khinh thường bĩu môi, lại nghe anh tiếp tục nói: “Tạm thời không cho phép gặp hắn.”
Cô hiểu được “hắn” đây là chỉ Lãnh Dương, xem ra giáo sư Thương vẫn có chút ghen. Hạ Nhã lập tức ngoan ngoãn ôm lấy thắt lưng Thương Ngao Liệt, “Tất cả nghe theo anh.”
Thương Ngao Liệt thấy bà xã nhỏ khó có được thái độ ngoan ngoãn mềm mại như vậy, không khỏi có chút thất thường. Anh giơ tay bóp nhẹ cái cằm nhỏ của cô, toàn thân tràn đầy khí thế.
Người đàn ông cúi đầu dây dưa đôi môi của cô gái nhỏ, mút nhẹ, cọ sát cánh môi mềm mại chỉ thuộc về anh. Tiếng giọng mũi thì thào cùng tiếng hút mút vang lên hòa cùng một chỗ. Hạ Nhã âm thầm ý thức được nụ hôn này làm cho người ta sợ hãi rung động, lại tuyệt vời đến độ nào.
Phòng khách ánh đèn dìu dịu, chiếu lên bóng hình thon dài của hai người.
________KẹoĐắng----d/đ/l/q/đ________
Sáng sớm ngày nào đó, Thương Ngao Liệt cùng Hạ Nhã đang vây quanh ở phòng bếp thảo luận loại bánh mì nào ăn ngon, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô trước một bước chạy đi mở cửa.
Ai ngờ mới thấy được hai vị khách tới thăm là ai, bọn họ đã “bụp” một tiếng quỳ gối trước mặt Hạ Nhã, khiến cho cô sợ hãi kêu lên một tiếng.
Mắt thấy quỳ trên đất là hai vợ chồng trung niên trên 50 tuổi, gương mặt tràn đầy u sầu. Lúc này Hạ Nhã liền hiểu được, đây là chú thím trên danh nghĩa của cô đến cầu tình cho Hạ Phàm đây mà.
Vợ chồng hai người ngồi ở phòng khách, sắc mặt xám trắng, nói chuyện ấp a ấp úng, thiếu câu thiếu chữ, luôn là có mở đầu lại không có kết câu. Nhìn ra được Hạ Phàm đã bị bắt đến Cục Cảnh Sát tiếp nhận điều tra, đối với bọn họ là đả kích rất lớn.
Vừa bắt đầu, chú Hạ cùng vợ ông hai câu ba chữ luôn miệng nhắc đến khi còn bé Hạ Phàm thân mật với Hạ Đô Trạch như thế nào, hy vọng Hạ Nhã xem mặt mũi của người cha đã qua đời mà tha thứ cho cô em họ này. Tiếp đó, còn nói bọn họ mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng nói thế nào cũng là thân thích hai mươi mấy năm, loại này không nên để ý hiềm khích lúc trước. Huống chi, Hạ Phàm cũng là bị người khác xúi giục, mong rằng Hạ Nhã bỏ qua cho con gái họ lần này.
Hạ Nhã chú ý tới lúc bọn họ nói chuyện hai tay đều không ngừng run rẩy, thậm chí mẹ Hạ nói đến một nửa, trong mắt liền chậm rãi tràn ra nước mắt. Cô vội vàng lấy khăn giấy đưa tới. Thương Ngao Liệt nhìn thấy hành động này của bà xã nhỏ, cũng không tỏ thái độ gì, yên tĩnh ngồi một bên.
"Hạ Nhã, trước kia khi còn bé, con cũng thường hay chơi đùa cùng Hạ Phàm không phải sao? Về sau mọi người đều trưởng thành, không tránh khỏi xa lạ...."
Mẹ Hạ vừa cầu xin Hạ Nhã, thay mặt con gái xin lỗi cô, nước mắt tựa như vòng trân châu bị đứt, không ngừng lăn xuống.
Ba Hạ lúc nói chuyện giọng cũng nghẹn ngào, nhìn Thương Ngao Liệt nói: “Là tôi không có dạy dỗ tốt con gái, đều là tại tôi… Nhưng cậu nói xem, bây giờ con bé còn đang đi học, vạn nhất bị xử ttội, một cô gái tốt như vậy, đời này liền xong rồi.”
Thương Ngao Liệt chỉ là lễ phép cười nhạt, đáy mắt có chút lạnh, “Hành vi của cô ta nghiêm trọng nguy hại đến thân thể khỏe mạnh, cuộc sống bình thường của Nhã Nhã, còn có quan hệ hôn nhân của chúng tôi. Tiền đồ của cô ta quan trọng, vợ tôi chẳng lẽ không quan trọng?”
Mẹ Hạ bị dọa sợ đến ngây người, chân nhũn ra, ngây ngốc ngồi ở đằng kia. Bà còn muốn nói gì đó, nhưng ngay cả một chữ cũng không thốt ra được.
Hạ Nhã rốt cuộc nghe không nổi nữa, đầu óc cháng váng nói: “Được rồi được rồi, không cho Hạ Phàm một chút giáo huấn, cô ta còn không biết Hạ Nhã này là ai. Các người cũng đừng khóc, tôi sẽ đi rút đơn kiện, bất quá từ nay về sau các người tốt nhất trông kỹ cô ta, tôi không muốn nhìn thấy cô ta đi tới đi lui trước mắt mình."
Lúc này cha mẹ Hạ mới ngừng khóc, ngẩng mặt mừng rỡ như điên cảm kích Hạ Nhã. Thương Ngao Liệt sớm biết cô vợ nhỏ của mình dễ mềm lòng, giờ phút này cầm tách trà lên uống một ngụm, khóe miệng hơi nghếch lên mỉm cười.
Cha mẹ Hạ Phàm nói vô số câu “Cảm ơn”, lúc này mới vội vàng tông cửa xông ra. Thương Ngao Liệt đóng cửa, không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Em cũng quá dễ dàng mềm lòng."
"Em cũng không phải tha thứ cho cô ta.” Hạ Nhã mạnh miệng nói, “Là em xem cha mẹ cô ta thực sự quá không dễ dàng.”
Chỉ cần vừa lấy hai chữ “thân tình” ra trước mặt nói chuyện, tuyến lệ của cô liền giống như một cái van nước không thể đóng lại, “Có đôi khi em thực hâm mộ bọn họ, ít nhất có cha mẹ tốt.”
Trước kia cô cũng có.
Trước kia cô có Hạ Đô Trạch, hiện tại cô có Thương Ngao Liệt.
Giáo sư Thương nhìn cô nói: “Nếu cha mẹ Hạ Thanh Thuần cũng tới chỗ chúng ta khóc lóc một hồi, em cũng sẽ đồng ý buông tha cho cô ta?”
Lúc này Hạ Phàm đã sớm khai ra chủ mưu là Hạ Thanh Thuần, dù cho Hạ Nhã nói sẽ rút đơn, cũng không phải chuyện đơn giản như vậy là xong, nhiều nhất chính là không truy cứu trách nhiệm hình sự bọn họ nữa.
“Em hình như…… xác thực rất vô dụng.” Hạ Nhã gãi gãi đầu, “Vậy bây giờ tình huống của Hạ Thanh Thuần như thế nào?”
"Cha mẹ của Hạ Thanh Thuần sẽ phải về nước nộp tiền bảo lãnh cho cô ta, cộng thêm quan hệ qua lại giữa nhà bọn họ cùng Cố gia và Thương gia, có thể sẽ có không ít người đến thay cô ta cầu tình......"
Thương Ngao Liệt nói đến đây liền dừng lại, “Không hỏi qua vấn đề căn bản là em muốn buông tha cho cô ta hay không, nghe nói tình huống tinh thần của cô ta không được tốt….” Lúc này đôi mắt anh mới để lộ ra một tia bất đắc dĩ, “Người nhà cô ta có thể sẽ đón cô ta ra nước ngoài trị liệu.”
Hạ Nhã nhớ tới Hạ Thanh Thuần mắc bệnh trầm cảm, thầm nghĩ nếu như cô ta ra nước ngoài trị bệnh, cách bọn cô thật xa, như vậy cũng tốt.
Chỉ là luôn cảm giác bản thân chịu nhục như vậy rất không đáng.
Thương Ngao Liệt không hàm xúc nở nụ cười, “Anh đã liên lạc Cố Bách Dã, chuẩn bị chờ thời cơ chính muồi liền thu mua công ty của nhà Hạ Phàm.”
Hạ Nhã nghe được tinh thần chấn động, cái này là ông xã đang thay cô “báo thù” sao?
“Em yên tâm, anh sẽ không đuổi bọn họ đến đường cùng, chỉ là phải giá lớn một chút, cũng là chuyện đương nhiên.” Ai bảo bà xã nhỏ của anh nhìn như tính tình quật cường, kỳ thực tâm địa quá mềm yếu chứ.
"Về phần Hạ Thanh Thuần.” Vẻ mặt Thương Ngao Liệt nghiêm túc nói: “Anh hoài nghi cô ta không chỉ mắc chứng bệnh trầm cảm đơn giản như vậy.”
Hạ Nhã hơi ngẩn ra, người đàn ông lúc này lại nói: “Thực xin lỗi, Nhã Nhã.”
Cô cười rộ lên, “Anh khi nào thì nợ em một câu xin lỗi vậy?”
"Bởi vì Hạ Thanh Thuần."
Trong chuyện này, rõ ràng anh cũng là người bị hại, vì sao còn muốn nói xin lỗi với cô?
"Chuyện này thật đúng là phải trách anh.” Hạ Nhã có chủ tâm hất càm lên, “Lớn lên đẹp trai không phải là do anh sai, nhưng để bị người khác nhớ thương… còn bị người phụ nữ như vậy nhớ thương, liền là lỗi của anh, thầy Thương.”
Thương Ngao Liệt buồn cười, anh suy nghĩ hôm nay rãnh rỗi liền đến Cục Cảnh Sát, nói lời cảm ơn với người bạn cảnh sát kia.
________KẹoĐắng>>>d?đ?l?q?đ_________
Khó được Thương Ngao Liệt ở phòng bếp nấu bữa sáng, Hạ Nhã liền chạy đến phòng sách cầm lấy một quyển giáo án, là một quyển sách khổ lớn, vốn rất dầy, còn bị giáo sư Thương đặt tuốt ở tầng trên cùng.
Cô oán trách anh một câu, đang muốn nhón chân lên lấy, vô ý thức cảm thấy thân thể có chỗ không thích hợp.
Chợt, bụng truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, trên tay không còn sức lực, quyển sách dầy cộm rơi xuốt, nện vào người Hạ Nhã nằm trên đất. Cô ôm bụng, rên rỉ ra tiếng.
Thương Ngao Liệt nghe phòng sách truyền ra tiếng động không đúng, vội vàng tắt lửa, chạy vào xem tình huống của Hạ Nhã.
Chỉ thấy cô vợ nhỏ té trên mặt đất, cả người co lại giống như con tôm, bất quá mới hơn 10 giây, trên trán đã đau toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Em đau quá......"
"Nhã Nhã?" Thương Ngao Liệt ngồi chồm hổm ôm cả người cô vào trong ngực, “Em đau ở đâu?”
"Nơi này......" Hạ Nhã ôm bụng, liều mạng cắn đôi môi trắng bệch của mình.
"Đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện.” Anh ôm lấy cô, vội vàng cầm lấy chìa khóa nhà và bóp tiền.
Hạ Nhã chỉ cảm thấy trong bụng phản ứng kịch liệt, như có con dao đang quấy, đau đến tâm tê phế liệt, dời sông lấp biển. Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Cô nhất thời nắm chặt tay của anh, mười ngón tay đan xen. Một lát bụng lại tiếp tục có phản ứng, làm cho Hạ Nhã cảm giác đau đớn giống như bị lăng trì.
Cô theo bản năng nắm lấy Thương Ngao Liệt, trong lúc bối rối thốt ra: “Ông xã......"
Một tiếng này của cô vừa gọi ra, giống như có người cầm dao đâm vào trong lòng anh. Thương Ngao Liệt kề môi vào trán cô, hôn xuống, tận lực nhẹ giọng trấn an cô nói: "Không có chuyện gì......"
Trong đầu Hạ Nhã chợt hiện ra một ý niệm, “Có phải là em...... mang thai......"
Thương Ngao Liệt còn chưa kịp tiêu hóa những lời này của cô, chợt nghe thấy cô vừa khóc vừa nói: “Em có lẽ không giữ được con......"