Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 90: Há miệng cắn anh

Diệp Dĩ Muội bị anh nhìn làm cho có chút không tự nhiên, hai má càng ngày càng đỏ, hai mắt chớp chớp, đứng lên, bèn nhanh chân bước về phía phòng thay đồ.

Tần Hàm Dịch nhìn bộ dạng hốt hoảng lại xấu hổ của cô, miệng anh vô thức cười nhếch lên, tâm trạng anh tốt hơn lúc trước rất nhiều.

Hai tay anh khoanh trước ngực, dựa lưng vào ghế sô pha, ánh mắt nhìn không rời về phía phòng thử đồ, bộ dạng anh tú đẹp trai lại rất điềm đạm làm cho tất cả những cô gái trong quán đều tròn hai mắt lên nhìn.

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Hàm Dịch cùng một cô gái tới mua quần áo mà tâm trạng lại tốt như thế, kiên nhẫn như thế.

Tần Hàm Dịch không biết nghĩ ra điều gì, đột nhiên đứng lên, đi thẳng về phía phòng thử đồ.


Mấy người nhân viên đều đơ người ra, nhưng ngay sau đó cũng hiểu chuyện gì.

Anh cố ý thật nhàng kéo tấm rèm che ra, bên trong nhân viên đang giúp Diệp Dĩ Muội kéo khóa váy lên, Diệp Dĩ Muội đứng quay lưng vào anh, không hề biết anh đi vào.

Còn nhân viên thì ngẩng đầu lên liền nhìn thấy anh, mới đầu thì đơ người ra nhưng ngay sau đó như hiểu ý, liền gật đầu, giao phần việc còn lại cho Tần Hàm Dịch và đi ra ngoài trước.

Tần Hàm Dịch kéo nốt nửa phần khóa còn lại, sau đó đột nhiên đưa tay ra, ôm lấy cô từ phía sau, đặt đầu mình lên vai cô, hít thở một hơi thật sâu rồi liền hôn lên cổ cô.

Diệp Dĩ Muội bị hành động bất ngờ của anh dọa cho toàn thân cứng đơ lại, khi cô định vùng ra, thì đã bị Tần Hàm Dịch xoay người cô lại, ép vào tường.

“Bỏ.....” cô vừa mới kêu lên một tiếng đôi môi cô liền bị anh khóa chặt lại, lưỡi anh tranh thủ lúc miệng cô vừa mở mà đẩy hẳn vào trong, điên cuồng hôn cô.

“Ư ư ư.....” cô dùng lực muốn thoát ra, nhưng làm gì vượt qua được sức anh.

Cô hốt hoảng, bèn mở miệng cắn anh, anh dường như sớm đã đoán được cô sẽ làm như vậy, đôi môi anh lập tức rời khỏi môi cô, hôn lên má cô, rồi sang cả phía tay cô, anh cảnh cáo cô vừa nguy hiểm vừa ngọt ngào: “Vợ à, nếu em muốn gọi hết mọi người vào đây, nhìn chúng ta hôn nhau thì tôi cũng không để ý đâu, dù gì thì chúng ta cũng đang thân mật hợp pháp.”

Diệp Dĩ Muội đang định lên tiếng thì tất cả lại nghẹn trong cổ họng, chỉ biết trừng mắt phẫn nộ nhìn anh, anh dường như lúc nào cũng có thể nắm lấy điểm yếu của cô.


Tần Hàm Dịch ngẩng đầu lên từ cổ cô, nhìn bộ dạng vừa bướng bỉnh vừa tức giận của cô, trong lòng lại thấy sợ hãi.

Anh đi vào là vì muốn chọc cô, không ngờ vào tới đây anh lại không có cách nào tự kiềm chế được mình.

“Vợ ơi....” giọng anh khàn khàn gọi nũng nịu, rõ ràng là đang muốn trêu chọc cô, trong lòng anh dường như càng ngày càng thích cái cách xưng hô này.

“Anh bỏ tôi ra, bà nội đang đợi chúng ta đấy.” Diệp Dĩ Muội đỏ mặt, giọng nói có phần không tự nhiên để tìm lí do.

“Suỵt....” Tần Hàm Dịch đặt ngón tay trỏ của mình lên môi cô, đợi cô không nói gì nữa, anh bèn dùng ngón tay lướt trên môi cô, nói: “Tin tôi, bà nội sẽ càng hi vọng chúng ta tình cảm với nhau hơn.” 

Môi cô truyền tới một cảm giác tê đi làm cô không thể không run người lên.


“Điên rồi!” Diệp Dĩ Muội nói như nhổ ra hai từ, ánh mắt đầy sự đề phòng.

Tần Hàm Dịch lại một lần nữa bị kích thích, anh đã cố gắng nửa ngày như thế mà cô dám mắng anh là điên? Cô như vậy có phải là không hiểu lắm về chuyện tình cảm nam nữ không?

Không thể không nói, Diệp Dĩ Muội đã đánh bại sự tự tin của anh làm cho anh rất không hài lòng.

Miệng anh nhếch cười nguy hiểm, gật đầu chắc chắn: “Tôi xem em còn mồm mép lanh lợi được tới khi nào.”

Nói xong, anh lại cúi người hôn lên môi cô, không cho cô bất kì cơ hội phản kháng nào, nụ hôn lần này còn mãnh liệt hơn cả ban nãy, bàn tay anh ôm lấy eo cô rồi từ từ trượt xuống dưới, luồn vào bên trong chiếc váy ngắn của cô, men theo đùi cô luồn vào trong.....