Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 93: Em muốn vứt chồng bỏ con sao?

Editor: tamthuonglac

Đối với việc Tô Ngưng Tuyết đề nghị muốn đem hôn lễ định tại Australia, Cận Tử Kỳ vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Theo sự hiểu biết của cô đối với người mẹ này của mình, xưa nay đều không thích cao giọng phô trương.

Nhưng bây giờ đề xuất yêu cầu như thế, cùng tác phong làm việc ngày trước của bà hoàn toàn khác biệt.

Nhưng dường như Tống Kỳ Diễn sau khi nghe xong lời của Tô Ngưng Tuyết mà nói, chẳng những không có chút nào bối rối, ngược lại vô cùng vui vẻ.

Đúng vậy, vui vẻ, Cận Tử Kỳ cảm giác mình tuyệt đối sẽ không nhìn lầm biểu tình trên mặt hắn.

Tựa như hiện tại ngồi trong phòng chờ khởi hành ở sân bay, cô cũng có thể từ giữa lông mày của Tống Kỳ Diễn đọc lên được cảm xúc sung sướng của hắn. Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon

"Tại sao nhìn anh như vậy?" Tống Kỳ Diễn ôm vai của cô qua, ánh mắt như mỉm cười hỏi cô.

Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, quay lại cười khẽ: "Chỉ là đột nhiên hiếu kỳ ngoại trừ Tống thị, anh còn có bao nhiêu tài sản."

Tống Kỳ Diễn lại còn mang hộ chiếu là công dân Australia, điểm này có chút bất ngờ.

Nếu đã trở về Tống gia, cô không tin Tống Chi Nhậm sẽ cho phép Tống Kỳ Diễn còn giữ hộ chiếu nước khác.

Theo cô biết, Tống Chi Nhậm là một người điển hình tôn trọng văn hóa Đông Phương.

Đối với Tống Kỳ Diễn, cô dường như cũng không hiểu rõ nhiều, trừ hắn là người thừa kế "Đã mất" của Tống gia.

Tống Kỳ Diễn ôm cô thật sát, chỉ kém không bế cô đặt lên trên chân mình.

Gần đây hắn dường như trở nên càng thêm dính người, cùng Mỗ Mỗ không sai biệt lắm, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

Phát hiện trong mắt cô chuyển động đầy hiếu kỳ tò mò, miệng hắn toe toét, lộ ra một hàm răng trắng, "Nhất định đủ cho đại tiểu thư em trên tiệc tối từ thiện kêu thêm vài lần bốn trăm ngàn."

Lời này nghe vào có chút cắn răng nghiến lợi, Cận Tử Kỳ nhìn nụ cười trên mặt hắn, càng nhìn càng cảm thấy hẹp hòi.

—— không sai, chính là hẹp hòi.

Tối hôm qua mệt mỏi trước lúc mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, cô rõ ràng nghe được một câu thở dài: "Bốn trăm ngàn......"

Cô tuyệt đối không hoài nghi xuất ra từ miệng của Tống Kỳ Diễn, trong giọng nói khó nén đau lòng và hối tiếc.

Nghĩ như vậy, một tay của Tống Kỳ Diễn đã từ phía sau lưng của cô vuốt thẳng một đường đến cái mông.

Không nặng không nhẹ bóp một cái, Cận Tử Kỳ có chút thẹn quá hoá giận, đưa tay liền muốn đẩy hắn: "Anh tự trọng chút!"

Khi nói lời này rõ ràng khí tràng chưa đủ, không có lực uy hiếp, lỗ tai lại từ từ đỏ lên.

Chung quanh hành khách đang ngồi chờ chuyến bay nhìn sang bọn họ ấm áp mà cười cười.

Tống Kỳ Diễn nhìn cô mang bộ dạng người vợ nhỏ bị chọc tức không được tự nhiên, chẳng những không buông cô ra, ngược lại càng ôm cô thật chặt về phía mình, dính vào nhau vô cùng chặt chẽ mà nồng nhiệt.

Tối hôm qua mắt thấy cô và Tần Viễn cầm sắt hòa minh thì trong lòng sinh ra một dòng chua xót, giờ đã sớm tiêu tán mất hết dấu vết.

Đôi môi mỏng của hắn dán sát tai của cô: "Anh có trầm trọng hơn, chẳng lẽ em không biết?"

Dường như chỉ cần vừa nghe đến giọng nói làm người ta mê muội như vậy Cận Tử Kỳ đã không nhịn được mà trở nên xấu hổ.

Trong phòng chờ khởi hành ở sân bay người đến người đi.

Hắn không biết mình tại sao vào lúc này sinh ra ý nghĩ muốn ôm lấy cô.

Hơn nữa trong đầu liên tục kêu gào điên cuồng, lập tức truyền đến một bộ vị nào đó cho thân thể.

Gương mặt của Cận Tử Kỳ hoàn toàn đỏ rực, khi cô bị cái gì đó cứng rắn chống đỡ.

"Tống Kỳ Diễn, trong đầu của anh ở đây là đang nghĩ cái gì vậy!" Cô có chút tức giận mà chất vấn hắn.

"Em đang suy nghĩ gì thì anh cũng đang suy nghĩ cái đó." Nói xong lời chính nghĩa lẫm nhiên, lòng không hề xấu hổ.

"Tống Kỳ Diễn anh không nên càng ngày càng không biết xấu hổ một chút?"

Tống Kỳ Diễn nhìn sang cô, đuôi lông mày nhảy lên: "Tại sao không dám?" Giọng điệu xem thường không cho là đúng.

Sau khi âm thanh thông báo ở phòng chờ khởi hành vang lên, một nhóm hành khách chen chúc ùa ra, cũng khiến cho tầm mắt của mọi người trở nên hỗn loạn.

Đó là một thời cơ thần ban cho, hắn làm sao có thể buông tha.

Cận Tử Kỳ thiếu chút nữa kêu ra tiếng, đôi môi mới vừa mở ra tức thì bị chặn lại, nụ hôn của hắn nhiệt tình đầy kích thích rung động.

Giam cầm hai tay cô đang giãy giụa.

Khi mọi người đi khỏi phòng chờ khởi hành không sai biệt lắm, hắn cũng lập tức buông cô ra kịp lúc.

Trong phòng chờ khởi hành ở sân bay ánh đèn sáng rực, tất cả mọi người áo mũ chỉnh tề, kể cả Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ cũng vậy.

"Vô sỉ!" Cận Tử Kỳ nhìn qua đặc biệt tức giận, đôi môi sưng tấy.

Tống Kỳ Diễn chẳng nói đúng sai, vẫn ôm cô không buông ra, nhưng cũng không hề hôn cô nữa.

Vào lúc cơn giận của Cận Tử Kỳ từ từ bình phục xuống, một cái tay lại len lén đưa vào quần áo của cô.

Lòng ngón tay thô nhám tuần tự tiến vào, tìm được một nơi mềm mại ——

"Tống Kỳ Diễn!" Cận Tử Kỳ tức giận đến đỏ cả tròng mắt, rốt cuộc cũng bình tĩnh không nổi.

"Ừ, nghe đây, nói đi." Công phu trên tay cũng không có rút xuống.

Cách lớp quần áo, Cận Tử Kỳ vỗ mạnh vào bàn tay không thành thật kia, thực sự không thể nhịn được nữa, một tay vặn chặt lỗ tai của hắn, bốn mắt nhìn nhau giằng co đùng đùng táo bạo trong không khí.

Cô làm sao sẽ cùng một ông chú bỉ ổi như vậy kết hôn?!

Tống Kỳ Diễn bị ánh mắt sắc bén của cô trừng e rằng không thể làm gì, tâm bất cam tình bất nguyện mà rút tay của mình ra. Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon

"Lấy bàn tay đang đặt trên eo của anh ra, em muốn đi xuống." Cận Tử Kỳ lẳng lặng nói, giọng điệu có chút lạnh lùng.

Hắn lại ôm gần sát hơn: "Chỉ ôm một chút, chỉ ôm một chút thôi."


Cận Tử Kỳ quay mắt qua một bên, không muốn nhìn người đàn ông này nữa, kìm nén một bụng đầy lửa giận.

Rõ ràng là cô đang hỏi hắn về chuyện tài sản cá nhân, cuối cùng làm sao sẽ phát triển trở thành bộ dáng như vậy?

Vốn nằm ở trên hai cái ghế ngồi bên cạnh ngủ, Cận Mỗ Mỗ chẳng biết lúc nào đã tỉnh lại.

Người bạn nhỏ đang trợn tròn đôi mắt to đen như mực lẳng lặng quan sát cha mẹ đang ôm nhau.

Sau đó đột nhiên kêu một tiếng: "Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ muốn đi tiểu một chút!"

Hai người đang ôm nhau quả thực cả kinh sợ hết hồn, nào biết đâu rằng đứa nhỏ này đã sớm tỉnh.

Cũng bởi một tiếng gọi ngọt ngào ngây thơ như chú thú con rống lớn, mọi người tốp năm tốp ba chung quanh đều tập trung nhìn sang đây.

Mặt Cận Tử Kỳ lúng túng càng muốn ra sức giãy giụa, Tống Kỳ Diễn bị con nhà mình nhìn thấy thì toàn thân cũng khó chịu.

Kết quả, một người trước đó giãy giụa, một người bất ngờ không kịp đề phòng mà buông tay ra.

Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy lực đạo của bàn tay đang giam cầm ở thắt lưng đột nhiên biến mất, cả người bởi vì mất trọng tâm mà ngã về phía trước——

"Kétttt!" Một đôi bàn tay nhỏ mập mạp của Mỗ Mỗ che lấy hai mắt to tròn, nhưng lại lộ ra khe hở để nhìn ra bên ngoài.

Tống Kỳ Diễn lặng lẽ quay mặt sang, ôm lấy con trai nhà mình dời đi sự chú ý.

Cận Tử Kỳ thực sự ngã xuống tại chỗ trên nền gạch bóng loáng, có chút đau đớn khó qua, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn giống như đứa trẻ làm sai chuyện quay đầu, lại càng dấy lên một mồi lửa trong lòng.

Muốn đứng dậy, lại phát hiện một phu nhân trên ghế bên cạnh mắt nhìn thẳng sang bắp đùi của cô mang theo vẻ phức tạp.

Cận Tử Kỳ theo ánh mắt của bà ấy mà cúi đầu xuống nhìn, sau đó thần tình trên mặt trong phút chốc cứng ngắc ——

Váy của cô...

Thế nhưng bị tốc lên!

------------------

Mãi cho đến khi lên máy bay, Cận Tử Kỳ cũng không thèm nhìn Tống Kỳ Diễn một cái, càng đừng nhắc tới việc nói chuyện.

"Cục cưng, nhanh qua ngồi trong lòng mẹ con đi!"

Tống Kỳ Diễn cẩn thận quan sát sắc mặt Cận Tử Kỳ, sau đó đem con trai béo lùn chắc nịch nhét vào trong ngực cô.

Cận Tử Kỳ mới vừa khoá chặt dây an toàn thì trong lòng đã bị lấp đầy.

Có chút tức giận nhìn cái người đàn ông lúc nào cũng để tâm đùa bỡn này, không biết lại đang tính toán cái gì!

"Các vị hành khách, chúng ta sắp bắt đầu bay, xin vui lòng tắt các loại thiết bị điện tử......"

Tiếng nhắc nhở chỉ dẫn an toàn của nhân viên phục vụ trong khoang máy bay vang lên, bên trong buồng phi cơ hành khách đã đi lên không sai biệt lắm.

Cận Tử Kỳ lấy điện thoại di động ra đang muốn tắt máy, tiếng chuông lại chợt vang lên, là Tiêu Tiêu gọi điện thoại tới.

Cô đã xin nghỉ phép một tuần lễ rồi, Tiêu Tiêu không thể nào không biết, trừ phi là có chuyện quan trọng.

"Chị Tử Kỳ, chị vẫn chưa lên máy bay chứ? Đoàn phim《 Mắt Mù 》 trong quá trình quay phim đã xảy ra chuyện, một diễn viên nổi tiếng không cẩn thận đã té ngã từ trên cao rớt xuống, hiện tại sống chết cũng chưa biết đang được đưa đi đến bệnh viện."

Cận Tử Kỳ nhướng mày, lúc này không phải là nên tìm Tô Hành Phong sao?

"Tô tổng sáng nay cũng đi công tác ở nước Pháp, chậm nhất cũng phải ngày sau mới trở lại, em chỉ có thể tìm chị thôi!"

Giọng nói của Tiêu Tiêu nghe vào vô cùng lo lắng, tiếng còi xe cứu thương hỗn tạp xung quanh.

Cận Tử Kỳ thoáng nhìn qua cửa cabin vẫn chưa đóng, lại quay đầu nhìn Tống Kỳ Diễn ở bên cạnh đang tắt điện thoại di động một chút.

Chần chờ hết lần này đến lần khác, vẫn là lần nữa đem Mỗ Mỗ thả lại trong ngực của hắn.

"Sao thế?" Tống Kỳ Diễn nhìn Cận Tử Kỳ lần nữa tháo dây an toàn ra, hoang mang mà hỏi thăm.

Cận Tử Kỳ cũng đã đứng lên, "Hai người đi sang Australia trước, sáng mai em sẽ bay qua sau, công ty xảy ra chút chuyện, Tô Hành Phong không có ở đây chỉ có thể để em ra mặt."

Tống Kỳ Diễn dường như không tin những gì mình nghe được, nhưng sự thật chứng minh Cận Tử Kỳ không có lừa gạt hắn, cô đang thương lượng với nhân viên thừa vụ xin đi xuống máy bay.

"Tạo ọi người phiền phức, thật xin lỗi."

Cận Tử Kỳ mới vừa đưa lời xin lỗi với nhân viên thừa vụ xong, bên kia Tống Kỳ Diễn lại ôm Cận Mỗ Mỗ xông lại với khí thế hung hăng.

"Cận Tử Kỳ, bây giờ là em muốn vứt chồng bỏ con sao?"

"Không có thời gian giận hờn tranh cãi với anh, " Cận Tử Kỳ sờ sờ mặt Cận Mỗ Mỗ, lại vỗ vỗ đầu Tống Kỳ Diễn, giống như đang dỗ dành đứa trẻ không nghe lời, "Ở Australia chờ em, xử lý xong chuyện em lập tức đi tới."

Tống Kỳ Diễn lại cúi đầu giựt giây nói với Cận Mỗ Mỗ: "Cục cưng, mẹ con không quan tâm chúng ta, nhanh khóc lên ẹ thấy!"

Cận Mỗ Mỗ vừa nghe Cận Tử Kỳ phải đi, thật sự nhếch miệng, hai lông mày cũng nhíu xuống muốn khóc, nhưng vẫn chưa kịp phát ra âm thanh đã bị Cận Tử Kỳ che miệng lại.

"Mỗ Mỗ ngoan ngoãn, Kỳ Kỳ phải đi làm việc, Mỗ Mỗ đến nông trường chờ Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ lập tức sẽ qua cùng con."

Lời vừa nói ra, Cận Mỗ Mỗ lập tức mưa tạnh trời quang, nặng nề gật đầu: "Mỗ Mỗ chờ Kỳ Kỳ!"

Tống Kỳ Diễn nhìn con trai phản bội, lại thoáng nhìn sang Cận Tử Kỳ ý đã quyết, vừa định đuổi theo xuống, nhưng cửa cabin chậm rãi khép lại, nhân viên thừa vụ ngăn hắn lại: "Tiên sinh, mời ôm đứa nhỏ ngồi lại chỗ."

"Tại sao cô ấy có thể đi xuống mà tôi thì không thể, mở khoang máy bay ra." Gương mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn âm trầm.

Nhân viên thừa vụ lại kiên định lắc đầu: "Bởi vì vị tiểu thư kia có tình huống đặc biệt, tiên sinh, máy bay sắp bắt đầu cất cánh, kính xin ngài ngồi trở lại vị trí của mình."

"Tôi thật sự thì cũng có tình huống đặc biệt."

"Cái gì?"

Tống Kỳ Diễn nhíu chặt chân mày nghiêm túc nhìn cô ấy, đặt con trai vào trong ngực cô ấy: "Mới vừa rồi đó là bà xã của tôi, cô ấy đây là muốn cùng tiểu tình nhân của cô ấy bỏ trốn đi, nếu như gia đình của chúng tôi vỡ nát cô đền nổi sao?"

Nhân viên thừa vụ ngẩn người, ngay sau đó rất chuyên nghiệp hóa mà cười cười: "Tiên sinh, xin anh trở về chỗ ngồi."

"Như thế nào lời của cô ấy thì cô tin, tôi nói cô cũng không tin?" Thanh lượng của Tống Kỳ Diễn có chút cất cao.


Nhân viên thừa vụ: "Mời trở về chỗ ngồi, cám ơn đã phối hợp."

Tống Kỳ Diễn: "......"

-------------

Cận Tử Kỳ vội vã từ sân bay lái xe chạy tới bệnh viện nhân dân thành phố.

Trên khung đường cao tốc, giữa dòng xe cộ đang chạy thì xe từ từ chạy chậm lại, cho đến cuối cùng là hoàn toàn tắt máy.

May mắn Cận Tử Kỳ ý thức được có cái gì không đúng thì kịp thời phát tín hiệu cho đèn xe, còn đem xe nhích lại gần bên đường, mới không gây thành một trận tai nạn giao thông đâm đuôi xe liên hoàn.

Cận Tử Kỳ gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm tới kéo xe, lại lần lữa chậm trễ không ai thấy, có chút cảm giác vô trách nhiệm.

Ngồi vào chỗ ghế lái, lần nữa nổ máy xe, trừ mấy tiếng nổ vang, cũng không khởi động máy được nữa.

Tiêu Tiêu lại gọi điện thoại tới, diễn viên đang cấp cứu trong bệnh viện tình hình không được lạc quan.

Ngoài xe mưa đã tạnh, mặt trời tươi đẹp ló dạng, gần như nóng rực chiếu sáng cả trời xanh.

Cận Tử Kỳ sau khi do dự vẫn là xuống xe, vừa gọi điện thoại vừa qua đường vẫy tay đón xe.

"Chị Tử Kỳ, chị đến đây nhanh lên một chút đi, Tô tổng lại không có ở đây, nếu chị không đến, bên này sẽ phải cãi nhau ồn ào lên!"

Trong điện thoại giọng nói Tiêu Tiêu tràn đầy lo lắng, trong ống nghe còn mơ hồ truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng tranh chấp ầm ỹ. Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon

Mi tâm Cận Tử Kỳ nhíu lại, sau khi cúp điện thoại, lập tức cởi bỏ áo khoác trên người ném vào trong xe.

Trên người chỉ còn lại một chiếc áo nhung lông dê màu trắng ôm sát người thật mỏng.

Tiện tay từ trong hộp chứa đồ trong xe lấy ra một sợi dây thun buộc mái tóc dài lên, xoắn tay áo lên, chạy đến trong cốp sau cầm lấy công cụ trở về trước đầu xe.

Cô chưa từng tự sửa xe, chẳng qua là lúc nhàm chán thấy tài xế trong nhà làm qua như vậy.

Thời điểm không có chỗ viện trợ, chỉ có thể vạch bầu hồ lô, tự mình bắt tay vào làm, cơm no áo ấm.

Cận Tử Kỳ xốc mui xe lên, bắt đầu cúi người chuyên tâm kiểm tra những món đồ cố định bên trong.

Nói là kiểm tra chẳng bằng nói là nhìn cái gì không thích hợp liền lung tung làm càn lấy vài cái.

Hai cánh tay bởi vì giữ lấy mui xe mà từ từ đau đớn, Cận Tử Kỳ mệt mỏi thở hổn hển một hơi, khi hai tay của cô vô lực muốn để xuống, sau lưng một cánh tay dài ngang trời vượt qua vai của cô, đỡ lấy mui xe.

Cận Tử Kỳ khi nhìn sang bàn tay sạch sẽ đến mỗi móng tay cũng trải qua tu bổ tỉ mỉ thì ngẩn ra, mà giọng nói ôn hòa nhưng không mất đi sự trầm ổn cũng đã vang lên trên đỉnh đầu của cô: "Pít-tông động cơ và ngay cả côn cũng bị hư tổn."

Trong giọng nói lộ vẻ tự tin chắc chắc, Cận Tử Kỳ có chút nghi vấn, hầu như theo bản năng phản bác một câu, "Kiểm tra cũng còn không có kiểm tra, cứ như vậy mà tự tin tựa hồ có chút mù quáng."

Lúc nói lời này, đôi mắt cô vẫn nhìn chằm chằm đôi bàn tay đang nắm giữ mui xe.

Thon dài, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, giống như đôi tay trân quý của một người nghệ sĩ.

"Không tin, cô có thể gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm..."

Tiếng nói dịu dàng ôn hoà trở nên có chút khàn khàn mang theo ý cười.

Cận Tử Kỳ thậm chí có thể cảm nhận được một ánh mắt đặc biệt mãnh liệt đến từ đỉnh đầu.

Bàn tay nắm thanh công cụ của cô siết chặt, nhưng vẫn cứ quay đầu lại nhìn xem.

Bởi vì người vốn đang cúi thấp, lúc này bỗng dưng quay lại, làm ái tóc dài của cô gác qua cánh tay của người đàn ông.

Cận Tử Kỳ mới vừa nhìn thấy một thân quần áo màu trắng, dây thun buộc tóc rơi xuống trên mặt đất, mái tóc dài mềm mại rơi lả tả chợt trông giống như một thác nước màu đen từ trên sườn đồi nghiêng dốc đổ xuống không trung mở ra một đường cong duyên dáng.

Vài sợi tóc phất qua gương mặt cô, tầm mắt của cô có chút mơ mơ màng màng.

Cận Tử Kỳ duy trì tư thế quay đầu lại, cô hơi híp mắt, sau đó thấy rõ người đàn ông sau lưng trợ giúp mình.

Là Tần Viễn, Tần Viễn là người ở trong tiệc sinh nhật đã chi ra tám trăm nghìn muốn tháo mặt nạ của cô xuống.

Anh cũng thoáng cúi đầu nhìn cô, phát hiện cô bởi vì kinh ngạc mà ngẩn ra, anh lại nghiêng đầu nhìn ra xa một chút, mang theo một tia bất đắc dĩ, sau đó quay đầu lại nhìn cô, hàng lông mày thanh tú cau lại cười cười.

"Cô vẫn muốn để tôi giữ vững động tác này đến khi công ty bảo hiểm xe tới sao?"

Tiếng cười rất sảng khoái rất bình thản, làm cho người ta cảm giác giống như tướng mạo của anh, ôn nhu mà lịch thiệp.

Cận Tử Kỳ bị anh nhắc nhở mới bừng tỉnh và phát hiện hai cánh tay của anh vẫn giúp cô đỡ mui xe, nếu như anh tiện tay buông ra, rất có thể sẽ lỡ tay làm tổn thương đến cô vẫn còn ghé vào trước mui xe.

Nhận ra được điểm này, Cận Tử Kỳ rất nhanh rời đi khỏi đầu xe, hướng qua bên cạnh lui hai bước.

Trong tay của cô còn cầm thanh công cụ kim loại, trên gương mặt trắng nõn đã dính chút dầu máy màu đen.

Ánh mặt trời, nước mưa, kim loại và người phụ nữ, trong không khí ươn ướt tràn đầy hormone.

Cận Tử Kỳ nhìn sang Tần Viễn lấy khăn tay lau chùi từng ngón tay, đang do dự có nên nói ra một tiếng "Cám ơn" hay không.

Giống như cảm nhận được trong lòng của cô không ổn định, Tần Viễn ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng hơi vểnh: "Không cần cám ơn." Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon

Giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, nụ cười trên mặt cũng tràn đầy hương vị của ánh mặt trời.

Cận Tử Kỳ chỉ có thể quay lại cười khẽ, trừ việc này ra cũng không có quá nhiều biểu tình.

Bởi vì giữa bọn họ cũng không quen thuộc.

Cô quay đầu liếc nhìn dòng xe cộ qua lại như con thoi, nhất thời suy xét, lần nữa nhìn về phía Tần Viễn vẫn chưa rời đi: "Công ty bảo hiểm chạy tới có thể còn phải nửa giờ sau, tôi hiện tại vội đi đến bệnh viện, anh có thể đưa tôi qua đó không?"

Cô mới vừa rồi thì thấy được chiếc xe Mercedes-Benz dừng ở sau xe cô trên ba thước, không cần suy nghĩ cũng biết là của anh ta.

Ánh mắt của Tần Viễn sau khi vụt sáng, ngay sau đó thì nụ cười ở khoé miệng sâu hơn, gật đầu: "Lên xe đi."

"Cảm ơn." Ngoại trừ nói lời cảm ơn, Cận Tử Kỳ không có những ý nghĩ khác.

-------

Cận Tử Kỳ ngồi vào xe Tần Viễn, nhưng lúc này anh không ngồi vào ghế lái.

Khi cô hiếu kỳ tò mò anh đang làm gì, thì anh lại đi về phía cửa xe ghế phụ mở ra.

Cận Tử Kỳ kinh ngạc với hành động của anh, anh lại vô cùng lịch lãm trùm lên vai cô một chiếc áo khoác.

"Tháng mười một không chừng khí trời trở lạnh, vẫn là mặc vào đi, tránh cho cảm mạo."

Hầu như lời của anh vừa dứt xong, Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng mà hắt hơi một cái.

Anh săn sóc như thế để cho hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ hơi thu lại, anh cũng đã thay cô đóng cửa xe rồi vòng qua đầu xe.

"Bệnh viện nào?" Anh vừa lên xe không chờ cô mở miệng đã dẫn đầu hỏi.

Lông mi Cận Tử Kỳ khẽ chớp, nhìn qua con sói xám đung đưa treo trên đầu xe trả lời: "Bệnh viện nhân dân thành phố."

Ánh mắt Tần Viễn cũng bị cô dẫn dắt đến con sói xám đung đưa đó, anh sau khi khởi động xe mới lần nữa nói chuyện: "Rất trẻ con sao? Tối hôm qua rõ ràng ném ra ngoài rồi, buổi sáng lại đặt ở trên đây nữa."

Anh bất đắc dĩ khẽ cười, Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn anh, có thể nhìn thấy đáy mắt anh nhàn nhạt sự thỏa mãn.

Cô nghe nói vị Tần tổng này hình như có vị hôn thê.

"Sẽ không, tối thiểu nói rõ cô ấy rất quan tâm anh, người phụ nữ sẽ chỉ ở trước mặt người yêu mới trở nên giống như trẻ con."

Đuôi lông mày của Tần Viễn nhướng lên, tay nắm bánh tay lái chuyển động, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn qua con đường phía trước.

"Cận tiểu thư ở trước mặt Kỳ Diễn cũng là tính trẻ con như vậy sao?"

Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn về phía anh, không biết như thế nào đột nhiên đem đề tài chuyển đến trên người mình.

Tần Viễn chú ý tới ánh mắt của cô, khẽ mỉm cười: "Chớ để ý, tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút."

Cận Tử Kỳ lại rũ mắt xuống, nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu, "Có lẽ vậy."

Có lẽ cái gì, cô không nói tiếp, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn sang trên trời một dải cầu vồng rực rỡ.

Cũng không nhìn thấy đôi tay đang nắm vô lăng của người đàn ông bên cạnh trong phút chốc đã trắng bệch.