Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 355: Đại kết cục: Phần 3 (hạ)

“Vừa rồi, tôi quan sát ở phía dưới, chúng ta đi về hướng bên phải chắc là lối ra.”

Lương Nhất Thần băng bó vết thương cho Tần Viễn xong chỉ về phía bên phải nói.

Những người khác không có ý kiến gì. Sau khi nghỉ ngơi một chút, họ lại bắt đầu men theo đường ống bò ra.

“A!”

Sau khi bò qua một khúc rẽ, Dương Nhất Thần đột nhiên dừng lại thốt lên.

Đồng thời, Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ cũng phát hiện đường ống dưới chân lộ ra mấy khe ánh sáng. Hơn nữa, từ phía dưới còn có tiếng nói ồn ào, giọng nói hình như rất giống với đám tay chân cả gan ra tay làm loạn. Cận Tử Kỳ nín thở, không dám thở mạnh, cúi đầu xuống phía dưới thở một hơi nhẹ.

Ba bốn người đàn ông giống như đàn anh, ngồi trên sô pha hút thuốc.

“Đại ca, nếu chúng ta tìm không được người thì làm sao ăn nói với bên Đại Lục đây? Phía Jane Rochelle cũng không phải là nhân vật dễ đụng vào. Nếu cô ta muốn chúng ta trả lại số tiền đã lấy thì phải làm sao chứ?”

“Đúng là thứ không có tiền đồ gì! Chúng ta giúp cô ta làm biết bao nhiêu chuyện, cô ta tưởng mình muốn lấy lại thì có thể lấy sao? Muốn lấy e rằng cô ta chẳng còn mạng mà về nữa!” Một tên khác đạp chân một cái hét lên.

“Lão tam à, chúng ta lo lắng vô cớ rồi, sao có thể không tìm được người chứ? Trừ phi bọn chúng đã mọc cánh, bằng không… con vịt đã luộc chín làm sao có thể chạy trốn khỏi tầm mắt của chúng ta được chứ?”

Đúng vào lúc này, một đám tay chân đẩy cửa bước vào. Đến trước mặt đại ca, chúng thì thầm nói gì đó, nhìn có vẻ đang báo với Hướng lão đại là không tìm được mấy “con vịt bị luộc chín”.

“Phế vật vô dụng, chỉ tìm có mấy người, mà lâu như vậy rồi cũng không tìm được!” Lão đại kia hẳn là người tính khí nóng nảy. Sau khi thuộc hạ nói xong, hắn liền giơ chân đá bay tên đó ra ngoài.

“Mày đem tụi nó đi tìm đi”. Sau đó, hắn ta lại hạ lệnh cho lão nhị.

Lão nhị tuân lệnh, dẫn theo mười mấy tên đàn em lớn tiếng đáp lời, chạy ra ngoài lần nữa. Đến bọn chúng mà cũng tìm không ra người thì không thể bỏ qua rồi!

Mấy người ở trong ống thông gió đều ngầm hiểu mà nhìn nhau. Lương Nhất Thần phía trước lại bắt đầu chậm chạp di chuyển. Động tác của anh ta rất chậm, rất chậm, chậm như ốc sên vậy. Mọi người đương nhiên hiểu rõ anh ta đang tránh để phát ra âm thanh, phòng việc mấy người phía dưới phát hiện sự tồn tại của bọn họ.

Cận Tử Kỳ, Tống Kỳ Diễn và Tần Viễn nhìn nhau, gật gật đầu, đều tranh thủ thời gian ổn định tinh thần, tiếp tục theo sau Lương Nhất Thần, chậm rãi mò mẫm đường ống phía trước bò đi. Có lẽ vì ở phía dưới là kẻ bắt cóc, mỗi bước chân của Cận Tử Kỳ đều cảm giác được chân mình đang run rẩy. Anh sợ rằng nếu không chú ý, phát ra một chút động tĩnh nào, khiến mọi người gặp nguy hiểm.

Khó khăn lắm mới rời khỏi căn phòng phía trên, mọi người đều nhẹ nhõm thở dài một hơi. Họ vẫn không dám hành động lơ là, miệng ngậm chặt, nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục tiến về phía trước. Lương Nhất Thần dẫn bọn họ quẹo bên này bên kia, sau khi đổi mấy lần hướng đi, cuối cùng đến một khúc giao rộng.

“Đến rồi”. Giọng nói của Lương Nhất Thần không dấu được vui sướng.

Tìm được đường thoát chết, mọi người lập tức được nhẹ nhõm, dựa vào đường ống thở hổn hển, mồ hôi toát như mưa.

Vùng biệt thự ngoại ô Berlin.

Lương Nhất Thần ngồi trên ghế sô pha. Ngọn đèn chiếu lên mặt anh ta đổ bóng xuống, khóe miệng còn dấu của vết thương nhẹ trong lúc đánh nhau trong hội sở. Từ trên tay áo xuống, cánh tay của anh cũng có nhiều vết trầy xước.

“Mike, anh cũng là người thông minh, sao lại làm ra những chuyện ngu xuẩn như thế?”Anh ta gác chân này lên chân kia, uống một hớp cà phê. Lương Nhất Thần nhìn về phía người Đức đang dùng hai tay đỡ cây súng ngồi đối diện.

“Nhưng mà, tôi bình thường cũng thích cảm nhận loại người cứng xương như anh.” Lương Nhất Thần nháy mắt với đàn em bên cạnh. Hắn ta lấy khẩu súng trong tay dí lên trán Mike.

Người đàn ông được gọi là Mike đầu chảy máu, nhưng cũng chỉ dám rên một tiếng.

“Quả nhiên là xương cứng, nhưng anh nói xem lấy đứa trẻ bảy tuổi đập lên đầu anh thì sẽ thế nào?” Lương Nhất Thần nói chầm chậm. Khóe mắt Mike hiện lên sự hoảng sợ.

“Anh có điều gì thì cứ nhắm vào tôi đây này. Người muốn giết bạn anh là tôi, không liên quan đến người nhà tôi!”

“Vậy sao? Tiếc là, ân oán cá nhân của tôi không quá rõ ràng. Người khác muốn làm cho tôi không vui. Tôi không nhớ ai là người làm tôi mất hứng, cứ tìm cả nhà hắn báo thù.” Giọng Lương Nhất Thần lạnh lùng.


“Phải làm sao thì anh mới buông tha cho người nhà của tôi?” Mike nhắm mắt lại, các cơ trên mặt run rẩy dữ dội.

-----

Gian phòng lầu hai, Cận Tử Kỳ đóng cửa lại, ngăn màn khói thuốc súng mù mịt từ phòng khách ở lầu một bay lên. Bọn họ từ ống thông gió chui ra, chạy không bao xa thì gặp kẻ chặn đường.

Nhưng Lương Nhất Thần trong thế giới ngầm cũng không phải một mình, rất nhanh đã có người chạy đến giải cứu. Kết quả, những tên đuổi giết bọn họ lại trở thành cá nằm trong chậu rồi. Với tính cách nóng nảy của Lương Nhất Thần, anh ta ngay lập tức giết những tên kia, sau đó trói lão đại lại.

Mike giờ này đang bị trói trên ghế. Tần Viễn đã được đưa tới bệnh viện chữa trị, vì thế trong phòng chỉ còn lại Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn. Có lẽ là do lúc trước bò trong đường ống quá lâu, cánh tay bị thương của Tống Kỳ Diễn không thoải mái. Lúc ngồi trên sô pha, anh cau mày chuyển động cánh tay và khuỷu tay. Cận Tử Kỳ đi đến ngồi bên cạnh chân của anh ta.

“Còn đau không?” Cận Tử Kỳ nhìn vết thương trên mặt anh ta, có lẽ là bị thương trong đám cháy rồi.

“Không còn đau nữa rồi.” Tống Kỳ Diễn chỉ cười, kéo cô vào lòng

“Bây giờ chúng ta nên làm gì? Hiện tại hầu hết khắp nơi đều rất nguy hiểm.”

“Có thể làm gì thì cứ làm đi!”

“Mike đã đáp ứng yêu cầu của chúng ta, nói với bên Đại Lục thi thể tìm được lúc trước là anh.” Lương Nhất Thần xuất hiện trước cửa, chắc đã nghe được lời của Cận Tử Kỳ. Anh ta tiến vào nói.

Tống Kỳ Diễn gật đầu, sau đó cùng với Lương Nhất Thần đi về phía Cận Tử Kỳ.

“Các anh như vậy là muốn làm gì tôi?” Cận Tử Kỳ bị dồn vào thế.

“Đương nhiên là muốn cô phối hợp với kế hoạch của chúng ta.” Lương Nhất Thần cười đùa ngồi cạnh Tống Kỳ Diễn.

Cứ như thế bị đưa đến sân bay, Cận Tử Kỳ vẫn chưa kịp định thần lại.

“Địch ở ngoài sáng ta ở trong bóng tối, mà cô, chính là muốn trở về làm một Vô Gian Đạo, chúng tôi sẽ về sau.”

Cận Tử Kỳ vỗ vỗ hai má, dựa lưng trên sô pha, nhớ lại những chuyện mà Tống Kỳ Diễn đã nói với cô.

Vốn dĩ lúc anh ta đi Đức đã có nghi ngờ Hàn Mẫn Tranh, chỉ là không có chứng cứ. Không ngờ, Hàn Mẫn Tranh còn ác độc hơn anh ta, không đơn thuần chỉ đuổi anh ta ra khỏi Tống thị, rõ ràng còn muốn lấy mạng của anh!

Nghĩ đến người đàn ông kia lạnh lùng tuấn nhã nhưng lại lòng dạ ác độc như vậy, Cận Tử Kỳ cũng không tự chủ mà ôm lấy mình.

Cận Tử Kỳ xuống máy bay, liền gọi điện thoại cho Tô Ngưng Tuyết, lại nghe được âm thanh báo mất tín hiệu.

Đã báo cảnh sát rất nhiều ngày, đến bây giờ vẫn không nhận được bất cứ tin tức nào, mấy người Tô Ngưng Tuyết đều nghi ngờ có liên quan đến Hàn Mẫn Tranh. Nhưng họ lại không có chứng cứ, không có cảnh nào đến sở cảnh sát làm chứng chống lại anh ta.

Hàn Mẫn Tranh lại tránh không gặp bọn họ. Mặc dù Tô Ngưng Tuyết làm việc tại Tống thị, cũng không nhìn thấy Hàn Mẫn Tranh. Hàn Mẫn Tranh cấu kết với Jane càng khiến cho Tô Ngưng Thu thất vọng và vô cùng tức giận.

Cận Tử Kỳ sau khi hiểu đại khái tình huống, đã chạy một mạch đến Tống thị.

Cận Tử Kỳ tiến vào cửa lớn của Tống thị, liền có thể cảm nhận được ánh mắt kì lạ của các nhân viên xung quanh với mình. Cô không có tâm trạng để ý, cứ như vậy vào thang máy lên phòng chủ tịch ở tầng trệt.

Thang máy vừa mở ra, Cận Tử Kỳ liền bắt gặp ánh mắt mỉa mai cay nghiệt.

“Ồ, ngọn gió nào đưa cô đến đây thế, đây không phải là chủ tịch Tống thị trươc của chúng ta sao? Hôm nay tới chúc mừng tân chủ tịch phải không? Có điều, thật ngại quá, sếp của tôi đã về trước rồi, chủ tịch của chúng ta hôm nay đi đánh golf với Trang tổng rồi. À, vậy thì chủ tịch có thể không có thời gian gặp cô rồi.”

Cận Tử Kỳ nhận ra cô ta, là một trong những họ hàng của Tống gia trước đây bị Tống Kỳ Diễn đuổi ra khỏi công ty, tên là La Ngọc Lan. Thật không ngờ, Hàn Mẫn Tranh lại đem cô ta quay lại. La Ngọc Lan chống nạnh cười một tiếng, ánh mắt không dấu nổi sự đắc ý.


“Tôi đã nghe nói rồi. Cô không tin chồng mình đã chết trong hỏa hoạn ở Đức, cố ý chạy đến đó một chuyến, kết quả suýt nữa mất mạng ở đó. Bây giờ, tin tức đã được kiểm chứng, chồng cô thực sự đã chết rồi.”

“Tôi không ngờ rằng cô còn nắm rõ tin tức hơn tôi. Người không biết còn tưởng rằng cô đến Berlin theo dõi tôi đấy. Tôi đem những lời cô nói báo với cảnh sát, cô xem bọn họ có phải sẽ nghi ngờ cô có liên quan đến vụ hỏa hoạn không?” Cận Tử Kỳ mỉm cười.

“Cô đừng tưởng rằng như vậy có thể dọa được tôi. Cận Tử Kỳ, chồng chết rồi, cô là một quả phụ chẳng phải là một con hổ giấy thôi sao, tới nơi này làm loạn gì chứ?” La Ngọc Lan mặt biến sắc, chỉ vào Cận Tử Kỳ tức giận nói.

“Hổ giấy?” Cận Tử Kỳ mỉm cười với cô ta. “Cô nói tôi đem 35% cổ phần công ty trong tay bán đi. Con hổ giấy tôi có thể rung chuyển Tống thị này không?”

“Hừ, chồng tôi bây giờ là phó giám đốc bộ phận tài chính đầu tư. Không dựa vào số cổ phần của cô, sớm muộn rồi cũng có ngày, chồng tôi cũng có thể giúp Tống thị kiếm được nhiều tiền như thế!” La Ngọc Lan nhìn Cận Tử Kỳ với ánh mắt xem thường.

Bộ phận tài chính đầu tư sao? Ánh mắt Cận Tử Kỳ sáng lên một chút, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi. La Ngọc Lan thấy Cận Tử Kỳ không nói gì, tưởng rằng Cận Tử Kỳ không chịu nổi, cười khanh khách trang điểm xinh đẹp.

Bỗng nhiên, cô ta cảm thấy có một luồng không khí lạnh lẽo sau lưng, bả vai trở nên nặng nề, cảm giác lành lạnh như chạm phải lưỡi rắn. Cận Tử Kỳ tim như ngừng đập, hốt hoảng quay đầu lại, đối mặt với khuôn mặt Jane đang cười.

“Tôi vừa đi nghe điện thoại chỗ bảo vệ, còn tưởng rằng là đùa, không ngờ cô thật sự đến rồi.”

Trên mắt Jane vẽ mấy đường khoa trương, đôi môi mềm mại cũng được bôi đỏ tươi xinh đẹp. Hình ảnh vốn rất đẹp đó lọt vào mắt Cận Tử Kỳ lại khiến cô tự dưng cảm thấy u ám, nghĩ đến hai chữ “rắn rết”.

Jane thấy bộ dạng lãnh đạm của Cận Tử Kỳ, ánh mắt có chút khinh thường. Nhưng khóe miệng lại luôn mang một điệu cười không thể so sánh được, cô ta nhìn chằm chằm vào Cận Tử Kỳ mỉm cười “Nói ra thì chúng ta sắp trở thành chị em dâu rồi, tôi nên gọi cô một tiếng chị dâu.”

“Vậy sao? Mẹ chồng tôi hình như đã sinh ra một người là chồng của tôi.” Cận Tử Kỳ cũng nhếch môi nói.

“Vậy chỉ có thể nói bố chồng của chúng ta rất biết sinh con rồi, ha ha.” Jane đá lông mày.

Hai người phụ nữ đứng trước thang máy, bốn mắt nhìn nhau, tia lửa trong ánh mắt chạm vào nhau.

“Cô nên biết rằng mục đích tôi tới đây là gì, giao người ra đi.” Cận Tử Kỳ cười một cái.

“Người? Người nào?”

Ánh mắt Jane đơn thuần chớp chớp, nâng quai hàm, lượn quanh người Cận Tử Kỳ.

“Trên cổ sao lại không có gì hết vậy? Mẫn Tranh vừa đặt cho tôi mấy bộ trang sức từ Paris. Dù sao kết hôn cũng cần đeo hai ba bộ, cô chọn một bộ đi, coi như là tôi tặng cho chị dâu trưởng nhân lễ gặp mặt.”

“Cô làm nhiều chuyện như thế rốt cuộc muốn tranh giành cái gì?” Cận Tử Kỳ lạnh nhạt cười nhìn cô ta.

Cho dù là Hàn Mẫn Tranh hay là Tái Áo Lâm, đều coi như là em trai, nhưng đều có quan hệ với Jane. Nếu như đến suy nghĩ đó của Jane, Cẩn Tử Kỳ cũng không nhìn ra sao được, cô ta cũng chính là người thừa kế gia tài trong nhiều năm mà.

Jane đang chán nản nghịch nghịch cái nơ trước ngực, nghe vậy ngẩng đầu cười nhẹ một cái.

“Vậy cô cảm thấy tôi muốn tranh thứ gì?”

Cận Tử Kỳ còn chưa nói gì, đã bị La Ngọc Lan chưa rời khỏi đó cướp lời.

“Tôi nói Tống đại phu nhân, cô cũng đừng tức giận, đừng thấy hiện tại người cầm quyền của Tống thị là Mẫn Tranh chúng tôi mà không cam tâm. Nếu nói đến tài năng, Mẫn Tranh có thể không kém gì Tống Kỳ Diễn. Bây giờ, cũng không làm khó dễ mẹ góa con côi mấy người, cô hôm nay tới đây có phải để làm loạn không?”

Cận Tử Kỳ lúc này mới bắt đầu để ý kĩ người phụ nữ La Ngọc Lan này. Không biết vì sao, Cận Tử Kỳ lập tức xếp cô ta và Tống Nhiễu Cầm làm một loại. Cổ tay La Ngọc Lan có mấy cái vòng kim cương, có sự hòa hợp với đèn pha lê phía trên. Chỉ có điều, những thứ xa hoa hào quang đó không lấn át được cái miệng chanh chua của cô ta.

Về việc Hàn Mẫn Tranh tại sao lại bổ nhiệm họ hàng như vậy, Cận Tử Kỳ cũng không có cách nào lí giải được.

“Cô La, tôi muốn nói chuyện với Tống phu nhân, cô đi xuống trước đi.”

La Ngọc Lan thấy Jane lên tiếng, lập tức cúi người xuống gật đầu, liếc Cận Tử Kỳ, hừ một tiếng mới đi xuống lầu.

“Có gì muốn nói thì vào trong nói đi, đứng ở đây làm gì cho mệt.” Jane chỉ vào Cận Tử Kỳ.

Cận Tử Kỳ nhìn theo bóng lưng của Jane, không chần chừ lâu mà đuổi theo cô ta.

Văn phòng chủ tịch Tống thị hầu như chiếm hết một phần ba của cả lầu này. Lúc Tống Chi Nhậm còn sống, bên trong còn có phòng đánh golf, còn có một vài phương tiện giải trí khác nữa, sau này bị Tống Kỳ Diễn dỡ bỏ, cả văn phòng trở nên rộng hơn hẳn.

Lúc Cận Tử Kỳ theo Jane đi vào, cửa lập tức được mở, Cận Tử Kỳ vẫn còn chút kinh ngạc. Mới không bao lâu, bên trong hầu như đã thay đổi hết, thật giống như một chung cư được lắp đặt đầy đủ tiện nghi.

“Thế nào? Một tháng trước tôi đã mời nhà thiết kế vẽ lại bản vẽ, chỉ tốn hai ngày, đã bố trí lại toàn bộ trong này. Mẫn Tranh nói rất đúng, tôi cũng cảm thấy ngồi ở đây làm việc mới là cảnh đẹp ý vui!”

Cận Tử Kỳ thấy Jane đắc ý khoe khoang, chỉ cười trừ.

“Cô đợi tôi một chút, tôi thay bộ áo quần rồi quay lại.” Jane ra vẻ thần bí nháy mắt với Cận Tử Kỳ, sau đó quay người đi vào trong phòng ngủ.

Cận Tử Kỳ đến trước cửa sổ, quan sát khung cảnh bên dưới, chưa được bao lâu đã là một khung cảnh mới rồi.