Editor: tamthuonglac
"Con vẫn rất hiếu kỳ, không biết hôm nay ba ba ngài có thể nói cho con biết hay không, năm đó các người rốt cuộc làm thế nào để cho mẹ con chấp nhận thừa nhận con gái nuôi Cận gia là con gái ruột của bà ấy?"
Cận Tử Kỳ lúc nói lời này, ý cười nhẹ nhàng trên mặt vẫn như cũ, giọng nói tự nhiên không để ý lại khiến cho người phụ nữ đối diện ủy khuất khóe mắt tràn ra một giọt lệ, sau đó nghe thấy Cận Chiêu Đông giận dỗi huấn trách:
"Những năm này Cận gia dạy dỗ làm cho cô thành loại người có thái độ nói chuyện hùng hổ doạ người vậy sao?"
"Cha, trí nhớ của ngài dường như không tốt lắm, con mất trí nhớ, sớm quên mất tất cả mọi thứ đã trải qua."
Nụ cười của Cận Tử Kỳ không thay đổi, giọng nói bình thản giống như nước lọc, không hề nhìn sắc mặt tái nhợt của Cận Chiêu Đông, trái lại bản thân mình lui về phía sau khiêm tốn tựa lưng vào ghế ngồi, bắt đầu bày khăn ăn đâu vào đấy cho tốt trên đầu gối mình.
"Kỳ Kỳ, bà ngoại xuống oh!" Cận Mỗ Mỗ kéo kéo ống tay áo Cận Tử Kỳ.
Khi Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn về phía đầu cầu thang, Tô Ngưng Tuyết mới vừa bước xuống bậc thang cuối cùng.
Người phụ nữ này đã gần năm mươi tuổi, được chăm sóc cô cùng tốt, bất quá cuộc sống qua năm tháng làm tăng thêm sự từng trải, ở bà ngũ quan tinh tế vẻ mặt hầu như không tìm được bất kỳ dấu vết tuổi già nào.
Mái tóc dài của Tô Ngưng Tuyết được vén lên chỉnh tề, lộ ra cái trán trơn bóng, mặc áo sơ mi cổ lật màu lam nhạt kết hợp quần tây dài màu đen, dây thắt lưng nâu nhạt bên eo làm cho trang phục vốn đơn giản nhưng không mất đi khí thế lớn lao của bà.
Không giống với hình ảnh người vợ trong gia đình người bình thường đáy mắt trước sau tràn đầy ấm áp tươi vui, ánh mắt Tô Ngưng Tuyết có vẻ trong trẻo nhưng nghiêm khắc lạnh lùng, tùy ý mà nhìn lướt qua, đều khiến cho người ta không khỏi cảm thấy áp lực.
Theo mức độ nào đó nói lên, Cận Tử Kỳ xem như di truyền ở Tô Ngưng Tuyết từ bề ngoài lịch sự tao nhã đến tính tình hài hoà lành lạnh.
"Bà ngoại chào buổi sáng!"
Mới vừa đi tới trước bàn ăn Tô Ngưng Tuyết nghe được tiếng kêu trong trẻo, quay đầu lọt vào trong mắt chính là ánh mắt to vụt sáng đầy mong đợi của Cận Mỗ Mỗ, liền đưa tay vuốt ve đỉnh đầu Mỗ Mỗ, đáy mắt thoáng hiện lên ánh sáng nhu hòa từ ái.
Trong lúc đó Cận Tử Kỳ nhìn qua Tô Ngưng Tuyết và Cận Mỗ Mỗ tiếp xúc hoà hợp với nhau, mím môi cười cười, thân thiết kêu lên một tiếng mẹ, Tô Ngưng Tuyết gật nhẹ đầu, trên mặt lại khôi phục lãnh đạm như trước.
"Mẹ, ngài ngồi vào bên này với cha đi!"
Cận Tử Kỳ nghe thấy âm thanh tiếng chân ghế ma sát sàn nhà, nghiêng đầu lại thấy Kiều Niệm Chiêu đã đứng dậy, hai tay thoáng kéo ghế ra, đứng ở bên cạnh cái ghế, vẻ mặt tha thiết khiêm tốn nhìn qua Tô Ngưng Tuyết.
Một tiếng "Mẹ" này ngược lại đem so với cô là con gái chính thức còn ân cần hơn.
Cận Tử Kỳ kéo khóe môi lên, không nhiều lời, bắt đầu chuyên tâm lột trứng gà luộc chín dì vú đưa tới cho Mỗ Mỗ.
Nhưng ánh mắt Tô Ngưng Tuyết chỉ như lơ đãng xẹt qua nhìn Kiều Niệm Chiêu khôn khéo hiếu thuận, tiện đà ngồi ở trên ghế bên cạnh Cận Tử Kỳ, đối với Kiều Niệm Chiêu có tốt ý chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.
Tình cảnh Kiều Niệm Chiêu đột nhiên trở nên rất lúng túng, đứng cũng không được ngồi cũng không xong, nhìn Tô Ngưng Tuyết vẫn cúi đầu dùng bữa, vành mắt từ từ phiếm hồng, nhưng chỉ cắn cánh môi không dám lên tiếng.
Cận Chiêu Đông liếc nhìn vợ yên lặng ưu nhã ăn điểm tâm, nghĩ mở miệng nói điều gì đó cuối cùng lựa chọn trầm mặc, ngược lại nhìn qua Kiều Niệm Chiêu ủy khuất đến đỏ mắt, trong lòng cũng không chịu nổi, dịu dàng dặn dò:
"Đứng làm cái gì, nhanh chóng ngồi xuống ăn điểm tâm, không phải nói đợi lát nữa còn có thông báo phải đi làm sao?"
Kiều Niệm Chiêu ở dưới ánh mắt ân cần của Cận Chiêu Đông, bất đắt dĩ giật giật khóe miệng, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, ngồi trở lại vị trí vốn là của mình.
Trong phòng ăn lần nữa bao phủ một cỗ khí ép trầm thấp.
Trên bàn ăn ngoại trừ Mỗ Mỗ thỉnh thoảng nói một câu, những người khác đều phát huy phẩm chất tốt đẹp là ăn không nói ngủ không nói.
"Mẹ, ngài chưa ăn bao nhiêu thứ, đến chút nữa sẽ lại đói, hay là ăn cái bánh quẩy này đi."
Chiếc đũa Tô Ngưng Tuyết vẫn chưa hoàn toàn duỗi ra, Kiều Niệm Chiêu đã tay mắt lanh lẹ đưa lên một cây bánh quẩy, trong lúc Tô Ngưng Tuyết nhìn sang, Kiều Niệm Chiêu biểu lộ sự săn sóc mà ngượng ngùng cười:
"Cha nói mẹ tối hôm qua bởi vì có một chút chuyện phiền lòng cho nên chưa ăn bao nhiêu, nếu như buổi sáng lại bụng rỗng, đối với dạ dày không tốt."
Cận Tử Kỳ xiên một cái bánh bao nhai kỹ tỉ mỉ, ngay cả ánh mắt thoáng một chút cũng chưa từng nâng lên.
Cận Chiêu Đông chứng kiến vẻ mặt không đếm xỉa tới của Cận Tử Kỳ, lại nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu đối với mình và vợ săn sóc quan tâm, trong lòng cán cân không khỏi đảo hướng về phía Kiều Niệm Chiêu, nhìn qua Cận Tử Kỳ bản thân chỉ lo ăn uống thì nhíu nhíu mày.
Lúc này Tô Ngưng Tuyết không hề nhận lấy bánh quẩy Kiều Niệm Chiêu đưa tới, nhướng mày nhìn vài lần, sau đó bưng sữa đậu nành trong tay lên khẽ nhấp một hớp mới chầm chậm mở miệng:
"Niệm Chiêu, con không phải không biết sữa đậu nành thêm dầu cháo quẩy là phương thức phối hợp bữa sáng sai lầm, ta sợ là bánh quẩy này không có phúc khí để ăn, nếu mùi vị thật không tệ, bản thân con ăn nhiều chút đi."
Tô Ngưng Tuyết sóng dữ không sợ hãi lời nói cự tuyệt so với bất kỳ thứ gì cũng đều làm cho người khác lúng túng khó chịu.
Đáy mắt Kiều Niệm Chiêu một mảnh ảm đạm, hiện ra dáng vẻ bi thương, nhưng vẫn hướng đến Tô Ngưng Tuyết áy náy cười cười:
"Mẹ, thực xin lỗi, do con suy nghĩ không chu đáo..."
"Niệm Chiêu," Kiều Niệm Chiêu còn chưa nói xong đã bị Tô Ngưng Tuyết cắt đứt, "Lời nói như vậy ta đã lặp lại trong bốn năm, hôm nay hy vọng là lần cuối cùng, giống như mười năm trước khi con mới đến Cận gia, vẫn là nên gọi ta dì Tuyết đi."
Mười năm trước, Cận gia lấy danh nghĩa nhận nuôi Kiều Niệm Chiêu làm con gái nuôi, lúc ấy Kiều Niệm Chiêu gọi Tô Ngưng Tuyết là dì.
Bốn năm trước, Tô Ngưng Tuyết chính thức thừa nhận với bên ngoài Kiều Niệm Chiêu là con gái của bà bị thất lạc nhiều năm, cho đến ngày hôm nay, lại như cũ để cho Kiều Niệm Chiêu gọi bà một tiếng dì.
Trong chuyện này ngụ ý không cần nói cũng biết: Tô Ngưng Tuyết từ đáy lòng cũng không chấp nhận Kiều Niệm Chiêu.
Sắc mặt Cận Chiêu Đông và Kiều Niệm Chiêu đều biến đổi, thật vất vả hòa hoãn bầu không khí lần nữa rơi xuống đến mức đóng băng.
"Niệm Chiêu, những năm này ta quá bận rộn công việc, cho nên không có chăm sóc cho con, coi như là thẹn với mẹ của con năm đó đối với ta thỉnh cầu..."
"Mẹ..." Kiều Niệm Chiêu nóng lòng giải thích, bật thốt ra một tiếng "Mẹ", khi tiếp xúc với Tô Ngưng Tuyết đang mỉm cười nhưng đôi mắt đẹp lại lạnh lùng, nghẹn ở cổ họng, ngay sau đó thì gượng gạo sửa chữa: "Dì Tuyết..."
Tô Ngưng Tuyết dường như không phát giác được Kiều Niệm Chiêu mất tự nhiên, ưu nhã dùng khăn lau hết khóe miệng, tiếp tục nói:
"Bốn năm trước ta thừa nhận con là con gái của ta, coi như là Cận gia chúng ta đối với con có một chút đền bù tổn thất, nhưng một tiếng Mẹ này ta tự nhận là chịu không nổi, mẹ của con đã từng là người mà ta tín nhiệm nhất, khi đó ta cũng vậy chưa từng coi bà ấy như người ngoài, đặc biệt đoạn thời gian ta sau khi sanh bị băng huyết, bà ấy liên tục toàn tâm toàn ý chăm sóc gia đình của ta."
Giọng nói của Tô Ngưng Tuyết rõ ràng vang vọng ở trong phòng ăn: "Nếu như ta tiếp nhận tiếng Mẹ này, bà ấy biết rồi sẽ có bao nhiêu đau lòng. Niệm Chiêu con cũng đã trưởng thành, sao làm ta đây khổ tâm, con nên hiểu chứ?"
Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu càng thêm tái nhợt, hai tay khẽ run xoắn xuýt ở bên cạnh bàn, đôi môi lúng túng dạ nhưng không phát ra được thanh âm nào.
Ánh mắt Tô Ngưng Tuyết liếc đến Kiều Niệm Chiêu, đặt khăn ăn trong tay xuống, quay đầu nhìn Cận Chiêu Đông đang hơi có chút hốt hoảng, ánh mắt vốn gom đầy lãnh đạm bắt đầu nhàn nhạt nhu hòa:
"Chiêu Đông, ông cảm thấy tôi nói có đúng hay không? Chúng ta mặc dù nhận nuôi Niệm Chiêu, nhưng tuỳ tiện để cho Niệm Chiêu gọi chúng ta ba mẹ lẫn lộn, sau này khó tránh khỏi bị người đâm cột sống(*)."
(*) giống như là nói xấu sau lưng.