Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 141: Kết quả ngoài dự đoán của mọi người!

Một tiếng "Tiểu Quyên" này khiến cho không khí trên dãy hành lang trong phút chốc biến chuyển, ngưng trệ mà quỷ dị, nhưng cũng cực kỳ an tĩnh.

Cận Tử Kỳ bỗng quay đầu nhìn về phía Tống Chi Nhậm đang mang vẻ mặt kinh ngạc, lại chuyển mắt quét về phía bà Tần hôn mê trong ngực Tần Viễn, cô lại không tự chủ nhìn sang Tần Viễn, tầm mắt lưu chuyển ở giữa ba người này.

Sau đó đột nhiên xuất hiện một sự suy đoán nào đấy khiến cho đồng tử của cô co rụt lại, khó mà tin được kết quả như thế.

Nếu như Tần Viễn thật sự là.....của Tống Chi Nhậm......

Cận Tử Kỳ không dám nghĩ tiếp nữa, vậy mà chuyện về mẹ con Tần Viễn giờ phút này thoáng hiện lên trong đầu từng việc một.

Tần Viễn thuở nhỏ đã cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, chất lượng sinh hoạt cũng không tốt, thậm chí có phần kham khổ.

Bà Tần gần bảy mươi tuổi, cùng người phụ nữ trong câu chuyện xưa mà Tống Kỳ Diễn đã kể có số tuổi rất là tương xứng.

Tống Kỳ Diễn nói, đứa con riêng kia so với hắn nhỏ hơn sáu tháng, nói thẳng ra chính là nhỏ hơn một tuổi.

Nếu như cô không nhớ lầm, năm nay Tần Viễn vừa vặn ba mươi ba tuổi, so với Tống Kỳ Diễn nhỏ hơn một tuổi!

Quá nhiều điều trùng hợp, chắp vá lại ở một chỗ sẽ diễn biến thành một sự thật, mà sự thật trước mắt cô này, quả thực làm người ta không cách nào tiếp nhận, huống chi Tống Kỳ Diễn là người trong cuộc?

Cô quay đầu nhìn lại, Tống Kỳ Diễn đứng ở phía sau cô, dáng người cao ngất, mặt mày trong trẻo lạnh lùng, tròng mắt đen hơi nheo lại, ánh mắt bén nhọn giống như lưỡi kiếm mỏng lạnh lùng bắn về phía Tống Chi Nhậm ở bên kia vẫn đang trong cơn khiếp sợ.

Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy một tảng đá lớn chìm vào tâm hồ, quả nhiên, chuyện hắn nghĩ đến cùng cô cũng giống nhau không sai!

Không nhịn được, giơ tay lên xuyên qua khe hở trên tay hắn, cùng hắn năm ngón tay đan chặt, lặng lẽ mà tiếp sức.

Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt vốn lạnh nhạt nghiêm túc trong một phút chốc hoà hoãn, hắn ngắm nhìn nụ cười yếu ớt khích lệ an ủi bên miệng cô, cũng theo đó chậm rãi nhếch miệng, tâm tình cũng không lạnh lùng như trước đó nữa.

Một đầu bên kia, Tần Viễn chỉ là liếc nhìn Tống Chi Nhậm đang giật mình kinh ngạc mà nhìn sang mẹ mình, lễ phép gật đầu, rồi lướt qua Tống Chi Nhậm vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ, ôm bà Tần ra khỏi Tống trạch.

Tiếng bước chân vội vàng hỗn loạn từ từ đi xa, ở trên hành lang trống vắng dư âm vẫn còn quanh quẩn khiến lòng người hoảng sợ.

Thân thể của Tống Chi Nhậm đột nhiên nhoáng một cái, "Chủ tịch!" Hàn Mẫn Tranh kịp thời từ phía sau đỡ lấy ông, ân cần mà hỏi thăm: "Chủ tịch, ngài có sao không?"

Tống Chi Nhậm vốn tinh thần phấn chấn nhưng bộ dáng trong phút chốc lại trở nên suy sụp, ông che lấy huyệt thái dương của mình, một tay chống quải trượng để cho mình đứng vững, một tay quay sang Hàn Mẫn Tranh khoát khoát tay.

Ông dùng quải trượng để giữ thăng bằng cho cái thân thể già nua của mình, xoay người, ngắm nhìn phương hướng vừa rồi Tần Viễn rời đi, từ trong cổ tràn ra một tiếng thuyết bất thanh đạo bất minh (nói không ra tiếng, không rõ lời) thở dài, không có che giấu sự bất đắc dĩ và phiền muộn trong đó.

Thái độ của Tống Chi Nhậm như thế, càng làm cho Cận Tử Kỳ khẳng định suy đoán trong lòng.

Nhớ lại tướng mạo của Tần Viễn, nhưng không giống Tống Chi Nhậm bao nhiêu, so cùng bà Tần lại giống nhiều hơn một chút.

Mà Tống Chi Nhậm đứng đó một lúc lâu, mới tỉnh lại, đối với Hàn Mẫn Tranh phân phó: "Chuẩn bị xe đi, ta muốn tới bệnh viện một chuyến."

Hàn Mẫn Tranh gật đầu nhận lệnh sau đó lại bước một bước nhanh rời đi trước.

Tống Chi Nhậm lại ở tại chỗ trầm ngâm trong chốc lát, mới sâu kín mà quay đầu lại nhìn về phía Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ bên này.

Ánh mắt tinh anh của ông dừng ở trên người Tống Kỳ Diễn, sau đó mới mở miệng: "Cùng đến bệnh viện đi, có một số việc ta nghĩ con cũng nên biết."

Cận Tử Kỳ ngước mắt nhìn sang Tống Kỳ Diễn, có chút bận tâm, lo lắng hắn sẽ ở đây cùng Tống Chi Nhậm trở mặt.

Vậy mà, ngược lại cô đánh giá thấp sự chịu đựng của Tống Kỳ Diễn, hắn trịnh trọng gật đầu, khóe miệng cũng thoáng hiện một chút ý cười: "Được, cha đi trước một bước đi, tôi và Tử Kỳ sẽ qua bệnh viện sau."

Tống Chi Nhậm ý vị không rõ mà nhìn vào mắt Tống Kỳ Diễn, lại không nói thêm gì nữa, chống quải trượng rời đi.

Khi ở khúc rẽ hành lang không thấy bóng dáng của Tống Chi Nhậm, Cận Tử Kỳ mới hỏi hắn: "Anh cũng cho là như vậy sao?"

Tống Kỳ Diễn không thu hồi đi nụ cười có lệ mới vừa rồi dành cho Tống Chi Nhậm, sau khi nghe cô hỏi thăm, ngược lại độ cong bên khóe miệng càng lớn hơn, một cái tay khác tùy ý đút vào túi quần, nheo mắt nhìn sang cuối hành lang không còn thấy người nào.

"Ông ta gọi một tiếng tràn đầy tình cảm như vậy, trầm bổng lên xuống, nhẹ nhàng du dương, cho dù là ai cũng đều hiểu."

Cận Tử Kỳ nhìn biểu tình trên gương mặt hắn bình thản, lại càng lo lắng hắn đè nén tâm tình của mình, nắm chặt tay của hắn, nhẹ giọng nói một câu: "Vô luận phát sinh chuyện gì thì chúng ta cũng cùng nhau đối mặt."

Tống Kỳ Diễn nghe những lời này của cô thì mỉm cười, kéo cô xoay người lên lầu: "Trước hết trên lầu đi lấy chiếc áo khoác, anh nghĩ, bọn họ cũng cần một ít thời gian để nhớ lại một chút phần tình cảm mất đi mà có được lại này."

"Nếu như...... Đây hết thảy đều là thật sự, anh sẽ đồng ý cho cha anh tái hôn sao?"

Chậm rãi đi qua chỗ bậc thang, Cận Tử Kỳ đắn đo dùng từ, cố gắng tránh khỏi chạm đến sự kiêng kỵ ở sâu trong nội tâm của hắn.

Mẹ của Tống Kỳ Diễn vì sinh thiếu tháng mất nhiều máu mà rời đi nhân thế, nguyên nhân gây ra không phải là do người đàn bà bên ngoài kia mang thai sao?

Loại đề tài này, bản thân mình chính là một người từng trải, mỗi lần nhắc tới, cô cũng không thể không thận trọng.

Người vốn đang đi ở phía trước bỗng dừng chân, nhưng không quay đầu lại, quanh quẩn ở giữa cầu thang chỉ có trầm lặng.

Trầm lặng như vậy, khiến cho Cận Tử Kỳ không nhịn được toát mồ hôi, cô vẫn là chạm đến vết thương của hắn rồi sao?

"Có đồng ý hay không......" Hắn kéo dài âm điệu, lời nói vào lúc này cũng bao hàm vô tẫn ý châm chọc.

Tống Kỳ Diễn chậm rãi mà quay người trở lại, nhìn cô mỉm cười, "Đây làm sao là việc anh có thể chi phối? Mặc dù anh có thể ngăn được ông ta tái giá trên hình thức, nhưng cũng không ngăn được sự lựa chọn trên tinh thần của ông ta, đã như vậy, anh làm gì còn phải hao phí tinh lực đi tranh giành cái kết quả vốn nhìn thế nào cũng đều là thua này nữa?"

"Anh ngược lại nhìn thấu triệt." Cận Tử Kỳ lẩm bẩm nói nhỏ một câu, vẫn còn có chút buồn bã.

Lúc này, cô chợt có chút hâm mộ mẹ của Tống Kỳ Diễn, bởi vì qua đời sớm, cho nên không cần gặp phải cục diện khiến cho bà khó chịu như hiện tại, cũng không cần giống như Tô Ngưng Tuyết phải ẩn nhẫn hơn ba mươi năm.

"Huống chi, là người quyền cao chức trọng, ông ta nghĩ muốn cái gì, chính là cái đó, lại sao có thể để cho người bên cạnh xen vào, có lẽ, khư khư cố chấp như vậy còn có thể được những thứ người a dua nịnh hót kia khen ngợi gọi là phẩm chất tốt."

Tống Kỳ Diễn chớp mắt xuống, chậm rãi cong khóe miệng lên: "Phẩm chất tốt như thế đấy...... Chúng ta tạm thời có thể gọi là mạnh mẽ vang dội, hoặc giả, là sự quả quyết độc đáo của ông ta, có thể khiến cho ông ta cười đến phút cuối cùng? Sau khi đậy nắp hòm rồi mới khen chê hay dở, thế nhân cuối cùng lại biết một người mà có đi ngược về trước ba trăm năm hay lui về sau ba trăm năm cũng là một nhân vật vĩ đại chưa từng được thấy mới nghe lần đầu chăng?

Cận Tử Kỳ nghe thấy hé mở đôi môi đỏ mọng, kinh ngạc nhìn nhìn hắn với một phong thái thuần lương, cô hiện tại có thể khẳng định trăm phần trăm, tâm tình của người đàn ông trước mắt này, cũng ác liệt xấu xa đến cực hạn!

Lời nói này...... Nếu như Tống Chi Nhậm nghe được, e rằng sẽ lập tức vung quải trượng ở trong tay tới đây!

Nhìn thì như tán dương ca ngợi nhưng từng chữ một thấm vào là một loại độc nhạo báng, đủ để khiến người nghe huyết áp trong phút chốc tăng lên đến cực điểm.

Mà cô cũng tin chắc, hắn bây giờ nói lời này coi như là khách khí, chờ đến bệnh viện mới thật sự là chiến tranh.

......

Một đường thoải mái mà chạy tàng tàng tới bệnh viện, hỏi quầy phục vụ lại đi thẳng tới chỗ phòng bệnh của bà Tần.

Đối với việc bà Tần không chịu nổi đả kích té xỉu ở Tống trạch, trong lòng Cận Tử Kỳ khó tránh khỏi có chút áy náy, nhưng đó cũng chỉ là trong suy nghĩ, thực chất trên mặt hành động cũng không có bày tỏ.

cô hiển nhiên hiểu sự lợi hại liên quan trong này, cô luôn luôn không bao giờ quên mình là vợ của Tống Kỳ Diễn con dâu nhà họ Tống, mà Tần Viễn cũng là người có gia đình, cô phải cách xa bà Tần càng xa, càng tốt!

đi ra khỏi thang máy, thì nhìn thấy Hàn Mẫn Tranh đang đứng ở ngoài phòng bệnh, thấy họ đi đến, lại lập tức bước nhanh tới đây, gật đầu với hai người ho: “Chủ tịch ở bên trong, nói các vị đến đây thì đi thẳng vào.”

Cận Tử Kỳ nhìn người đàn ông bên cạnh liếc mắt một cái, hắn ngược lại cũng không khác thường, dắt tay cô rồi đẩy cửa phòng bệnh ra.

một trận mùi thuốc khử trùng xông vào mũi, không nhịn được nhìu mi tâm lại, giọi vào trong tầm mắt cũng là một mảng màu trắng đơn điệu, Cận Tử Kỳ theo Tống Kỳ Diễn đi vào trong mấy bước, lại thấy được bà Tần trên giường bệnh.

Bà Tần nằm ở trên giường bệnh, buộc truyền dịch, cùng dáng vẻ của người trước đó Cận Tử Kỳ thấy thật giống như đột nhiên thay đổi, cả người cũng tiều tụy không chịu nổi, sắc mặt xám trắng, bờ môi khô khốc mím chặt, chân mày cũng nhíu lại.

Bác sĩ đang đeo ống nghe khám bệnh kiểm tra cho bà, bên trong phòng bệnh yên tĩnh là âm thanh lanh lảnh của y tá đang sắp xếp dụng cụ chữa bệnh, trừ âm thanh này ra lại chỉ có tiếng hô hấp phập phồng lẳng lặng.

Nhìn bà Tần không sức sống như vậy, Cận Tử Kỳ mới phát giác được trong lòng nhói đau.

Cuối cùng là bởi vì lời nói của Tống Kỳ Diễn mới dẫn đến bà Tần như vậy, sau khi chần chờ, vừa muốn hỏi thăm bác sĩ mới lấy ống nghe khám bệnh xuống tình huống của bà Tần, nhưng hiển nhiên có người so với cô nhanh hơn một bước.

Vốn ngồi ở trên ghế sofa Phương Tình Vân ở phía sau đuổi theo bác sĩ sau vội vàng hỏi: “Mẹ chồng tôi như thế nào rồi?”

Bác sĩ nhìn khắp phòng đầy người một vòng, không tiếng động mà buông tiếng thở dài, vừa treo ống nghe lên trên cổ mình, vừa nói rõ tình huống: “Tim của bà ấy vốn cũng không tốt, mới vừa rồi bị kích thích không chịu nổi mới có thể đột nhiên té xỉu, bà ấy đã lớn tuổi, làm con cháu các người nên chiều ý bà ấy nhiều một chút, dù sao ngày giờ còn dư lại cũng không nhiều.”

Phương Tình Vân gật đầu liên tục, vành mắt cũng hồng hồng, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn bà Tân hôn mê bất tỉnh trên giường.

Bác sĩ bấp đắc dĩ lắc đầu một cái, rồi cùng y tá rời đi.

Trong phòng bệnh lần nữa khôi phục an tĩnh.

Cận Tử Kỳ nhìn quanh một vòng, phòng bệnh VIP cá nhân thượng đẳng, cùng ở bên cạnh bà Tần chỉ có Phương Tình Vân.

Về phần Tần Viễn và Tống Chi Nhậm, cũng không biết đi nơi nào?

Mà Phương Tình Vân cũng nhìn thấy Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ở cửa vào, ánh mắt chợt lóe nhưng không có bao nhiêu mâu thuẫn, phút chốc dời mắt đi chỗ khác cũng xem như bọn họ là người vô hình, chỉ tự mình bắt đầu chiếu cố bệnh nhân.

Đứng tại chỗ lẳng lặng năm phút đồng hồ, Cận Tử Kỳ đụng cánh tay của Tống Kỳ Diễn một cái, ánh mắt như muốn hỏi hắn có muốn ra bên ngoài đợi đến lúc Tống Chi Nhậm đến hay không, Phương Tình Vân đang ở bên trong cũng không hoan nghênh họ.

Nhưng Tống Kỳ Diễn không có ý muốn đi, ngược lại, hắn vẫn đi tới trước sofa, sau đó quay người lại, đặt mông ngồi xuống, hai chân thon dài vắt lên, bàn tay hớp xương rõ ràng khoác lên trên đầu gối gõ nhẹ.

Phương Tình Vân đối với hành động hắn không mời tự vào như vậy có chút bất mãn, nhưng cũng không trực tiếp mở miệng đuổi người, chẳng qua đưa mắt nhìn, rồi cứ thế mà đi đến phòng vệ sinh vắt khối khăn ướt cho bà Tần lau mặt.


Cận Tử Kỳ ở gần nhìn thấy động tác Phương Tình Vân phục vụ bà Tần, mỗi một cái cũng cẩn thận rấtt là dụng tâm.

Chợt nhớ tới bà Tần đốị với cô ấy không thích, Cận Tử Kỳ cũng không khỏi thấy cô ấy đáng thương, là phí sức lại chẳng có kết quả tốt.

Muốn nhấc chân đi tới bên chỗ Tống Kỳ Diễn, ngay vào lúc này, người trên giường lại chậm rãi mở mắt ra, sau đó đồng tử cũng bắt đầu rõ ràng, đến lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ đi ngang qua trước giường bệnh, vội vàng quay sang cô đưa tay tới.

Miệng của bà Tần khó khăn mà khép mở vài cái, có lẽ là bởi vì mới vừa cấp cứu xong, lại thiếu nước trầm trọng, chỉ phát ra âm thanh ‘a a’ khàn khàn cũng là mơ hồ không rõ.

Đôi mắt bà nhìn sang Tử Kỳ chăm chú tha thiết, muốn Tử Kỳ đi qua, bàn tay cũng vươn thẳng ra.

Phương Tình Vân trong lúc nhìn đến bà Tần sau khi tỉnh lại thì vui mừng gọi một tiếng “Mẹ, mẹ đã tỉnh!”

Vậy mà, ngay sau đó một loạt biểu hiện của bà Tần lại làm cho sắc mặt Phương Tình Vân tối tăm, tự giễu mà bỏ đi gối đầu cầm ở trong tay chuẩn bị lót sau lưng cho bà Tần, từ bên giường đứng dậy thối lui đến góc tường.

Bản thân bà Tần khi tỉnh lại liếc mắt một cái cũng không liếc đến Phương Tình Vân, chẳng qua là khó khăn lắm mà nhìn sang Cận Tử Kỳ, ánh mắt vô cùng bi thương, Cận Tử Kỳ bị nhìn vậy thấy có chút không đành lòng, cô quay sang Tống Kỳ Diễn, hắn lại vẫn cúi đầu không có phản ứng.

Bàn tay giơ lên cao, trên mu bàn tay đang cắm ống tiêm, bà Tần có lẽ không có khí lực, dẫn đến huyết dịch trong ống kim nhanh chóng chảy ngược, một hoằng máu đỏ tươi lập tức đẩy lui nước truyền.

Cận Tử Kỳ bị hành động liều lĩnh như vậy của bà làm cho hoảng lên, phản ứng theo bản năng mà tiến đến cầm lấy tay của bà, sau đó gác tay của bà buông thấp qua bên giường, không biết nói gì, há miệng nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.

Giúp bà Tần nhét chăn lại, cô muốn đứng dậy, lại phát hiện bà Tần thế nhưng cầm ngược tay của cô, khí lực cũng không lớn, thậm chí, cô chỉ cần hơi giãy dụa là có thể thoát khỏi tay bà Tần.

Nhưng mà, cô lại cảm giác được, bà Tần đang dùng chút khí lực toàn thân kéo cô rời đi.

"Bác gái......" Cận Tử Kỳ muốn thuyết phục bà buông tay, khóe mắt bà Tần lại chảy ra một vệt nước mắt, cũng làm cho cô nuốt vào những lời vừa đến cổ họng, cũng không biết nên nói như thế nào với bà lão cường ngạnh này.

"Tử Kỳ." Bà Tần khàn khàn mà thốt ra hai chữ, bàn tay cố gắng muốn cầm thật chặt.

Cận Tử Kỳ giật giật khóe miệng, từ tủ giường cầm khăn giấy lau đi nước mắt bên khoé mắt, nhẹ giọng mở miệng: "Tại sao lại khóc? Mới vừa rồi bác sĩ đã tới, kiểm tra một lần, bác gái, bác sẽ không có chuyện gì."

Bà Tần cũng nhìn sang Tử Kỳ, không chớp mắt, dường như chớp mắt một cái cô lập tức hóa thành một luồng khói xanh tan đi.

Bà lúng túng ậm ừ, rồi nói thẳng: "Tử Kỳ, là mẹ không tốt, không dạy con mình đàng hoàng, mới có thể để cho nó bội tình bạc nghĩa như vậy...... Tử Kỳ, khụ khụ, con không nên tức giận được không?"

Cận Tử Kỳ cố ý đổi chủ đề, duy trì nụ cười bên khóe miệng, "Chớ nói chuyện, vẫn là ngủ một giấc nữa đi."

Bà Tần nhìn ra Cận Tử Kỳ tránh né, bàn tay của bà nhẹ run, giữa hai đầu lông mày của Cận Tử Kỳ nhíu lại, cho là bà lại phát bệnh rồi, đang muốn chồm người ra bấm chuông, đầu vai lại bị một cổ sức lực trầm ổn mạnh mẽ ngăn chận.

Ngoái đầu nhìn lại ngẩng lên, lại nhìn thấy Tống Kỳ Diễn chẳng biết lúc nào đã đứng ở phía sau cô, hắn nhìn xuống bà Tần trên giường, ung dung thản nhiên cong bờ môi mỏng lên, quả nhiên là một phong thái tự nhiên thanh thản trầm ổn.

Hắn nhìn sang bà Tần sắc mặt cực kém, nói: "Tử Kỳ nói đúng, bác gái vẫn là nên ngủ một giấc nghỉ ngơi chút đi, bây giờ điều kiện chữa bệnh tốt như vậy, bác nhất định sẽ không có chuyện gì."

Bà Tần quay qua nhìn Tống Kỳ Diễn, ánh mắt có chút sững sờ, nhưng bàn tay nắm lấy tay Cận Tử Kỳ cũng chợt buông lỏng.

Tống Kỳ Diễn vẫn còn muốn tiếp tục nói: "Đến lúc bác gái khoẻ lại, tiệc đầy tháng của đứa bé thứ hai của tôi và Tử Kỳ nhất định sẽ phát thiệp mời bác gái tới uống một chén, đến lúc đó ngàn vạn lần bác gái chớ cự tuyệt nha!"

Đáy mắt bà Tần thoáng hiện lên sửng sốt, sau đó tầm mắt từ từ chuyển sang bụng của Cận Tử Kỳ, bởi vì cô mặc áo rộng thùng thình, cho nên không nhìn ra bụng cô hơi nhô ra, nhưng hiển nhiên bà Tần tin lời của Tống Kỳ Diễn.

Sức lực Tống Kỳ Diễn đặt ở trên vai Cận Tử Kỳ tăng thêm, hắn mặt mày lạnh nhạt mà nói: "Nói đến chuyện đứa nhỏ, con dâu của bác gái cũng là phụ nữ có thai, nói không chừng đứa nhỏ hai nhà chúng ta còn có thể ra đời cùng một ngày đấy!"

Phương Tình Vân nghe Tống Kỳ Diễn nói không mang theo tình cảm gì, bước hai bước đến bên mép giường, lạnh lùng nói: "Xin không nên nói nữa, tim của mẹ chồng tôi chịu không được kích động của anh như vậy."

Tống Kỳ Diễn khô khốc mà cười một tiếng: "Tôi nói đều là lời nói thật, thế nào lại kích động đến bác gái?"

Phương Tình Vân cứng họng, nhưng hai tay nắm chặt lại làm cho Cận Tử Kỳ nhìn ra cô tức giận, Cận Tử Kỳ theo lúc bà Tần buông lỏng sức ra, rút tay mình về, đứng dậy nói với Tống Kỳ Diễn: "Chúng ta đi ra ngoài trước đi."

Chẳng qua là, cô mới vừa nói xong, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, còn kèm theo tiếng thảo luận.

Cận Tử Kỳ theo tiếng quay đầu, lại nhìn thấy Tần Viễn đang theo một người mặc bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng đi tới.

Anh nghiêng người hướng về phía cô, bóng lưng có vẻ tuấn tú cao to, dường như anh đang cùng vị bác sĩ kia nói gì đó, trong lời nói đều là một số thuật ngữ chuyên môn của y học, mà chân mày anh cũng theo đó càng vặn càng chặt.

Cô không kịp thu hồi tầm mắt của mình, Tần Viễn cứ như vậy đột ngột mà xoay đầu lại.

Khoảnh khắc ấy trên người anh không còn chút nào cổ khí chất ôn nhã, đường nét trên gương mặt anh tuấn căng cứng, cả người cũng tản ra hơi thở vô cùng lạnh lùng, nhưng lại cùng cái vẻ tức giận tái mặt mọi khi của Tống Kỳ Diễn, không thể nghi ngờ được là gần như giống nhau, thường thường chỉ cần liếc mắt nhìn, cũng sẽ làm cho người ta có loại cảm giác không rét mà run không giải thích được.

Ở trong ấn tượng của Cận Tử Kỳ, cũng chưa từng thấy qua Tần Viễn như vậy.

Dường như anh luôn đối với cô ôn hòa mà mỉm cười, tràn đầy hết thảy bao dung cưng chiều.

Thay đổi như vậy Cận Tử Kỳ cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm.

Mười năm, cô cũng thay đổi, tại sao có thể cưỡng cầu anh không thay đổi?

Gió bên ngoài hành lang thổi ập vào cửa phòng đang rộng mở, đối diện với phương hướng của Cận Tử Kỳ, thổi qua gương mặt cô, thân thể của cô không nhịn được tháng run rẩy, nhưng bất quá chỉ trong một cái chớp mắt, một bức tường người ấm áp đã áp lên người cô.

Tống Kỳ Diễn từ đằng sau ôm cô, dùng thân thể của mình giúp cô chặn lại cơn gió lạnh kia.

Cùng lúc đó, ở cửa vang lên một tiếng đóng cửa, Cận Tử Kỳ nhìn lại, biểu tình trên mặt Tần Viễn cũng không có gì biến hóa, vậy mà một tay của anh vẫn còn khoác lên trên nắm cửa, là anh ta, đã đóng cửa.

Bất quá một giây sau, Cận Tử Kỳ lại thu hồi tầm mắt của mình, bàn tay trên eo cũng trở nên giữ chặt hơn.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí ở cửa phòng bệnh lại trở nên giằng co.

Phương Tình Vân nhìn lên thấy Tần Viễn thì chạy chậm qua, kéo tay của anh, giữa mày mắt cũng nhuộm lên vẻ u sầu, đè thấp giọng nói hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"

Bác sĩ trung niên đứng bên cạnh Tần Viễn vuốt ve mắt kiếng của mình, "Tôi xem CT của Tần lão phu nhân, thấy Tần lão phu nhân có bệnh tim bẩm sinh, cho nên trước đó xuất hiện tình huống ngất xỉu cũng là bình thường."

"Hơn nữa quanh năm suốt tháng phát bệnh, uống thuốc, trái tim đã từ từ mất đi chức năng vốn có của nó, hơn nữa Tần lão phu nhân những năm này cuộc sống quá mức yên ổn, dinh dưỡng quá tốt, nồng độ huyết dịch tăng thêm, tuần hoàn chậm chạp, xung quanh tim có vài mạch máu bị nghẽn, cho nên hiện tại tần số phát bệnh sẽ gia tăng."

Tần Viễn nghe những lời này sắc mặt trắng nhợt, "Vậy thì có biện pháp gì có thể để cho tình huống như thế chuyển biến tốt?"

Bác sĩ ngắm nhìn bà Tần nhắm hai mắt nằm ở trên giường, lặng lẽ thở dài, "Mẹ anh tuổi tác đã cao, theo lý thuyết các người không nên kích thích bà ấy như vậy nữa, tự các anh chị xem lại một chút, bộ dáng bà ấy bây giờ, rõ ràng chính là tâm tình quá mức quyết liệt, trái tim đột nhiên co rúc lại, không chống đỡ được, đưa đến kết quả nghẽn mạch máu."

Tần Viễn chuyển mắt nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, đôi lông mày đen như mực nhíu xuống, đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh lùng, rất dễ nhận thấy, anh đem hết thảy tất cả tội lỗi đổ lên trên người Tống Kỳ Diễn.

Tống Kỳ Diễn không chút nào không kiêng dè ánh mắt của anh, vẫn quay đầu nhìn sang bác sĩ: "Vậy còn có thể cứu chữa sao?"

"Tống Kỳ Diễn." Tần Viễn mang ý cảnh cáo mà nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm, hai tay cũng tạo thành quả đấm.

"A Viễn." Phương Tình Vân kéo Tần Viễn, cố gắng cho anh bình ổn lại sau khi bị một câu nói thiếu suy nghĩ của Tống Kỳ Diễn khơi mào lửa giận, "A Viễn, mẹ còn nằm ở nơi đó, đừng làm cho bà lo lắng."

Cận Tử Kỳ thì nghe được Tống Kỳ Diễn khẽ nói một câu nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa: "Lòng tốt lại bị coi là gan lừa."

Cô không nhịn được mà nhìn hắn, hắn lại vô tội nhíu mày, hồn nhiên không có ý thức được chỗ nào mình nói sai rồi.

Bên kia bác sĩ cũng quay sang Tống Kỳ Diễn liếc mắt, dường như cũng cho là câu hỏi kia của hắn quá mức trực bạch.

"Lần này tình hình đã tạm thời ổn định, cũng sẽ không có sinh nguy hiểm, bất quá, các người cần nên tránh, hàng vạn hàng nghìn không thể để cho bà ấy bị kích thích như vậy, nếu không...... Đại La thần tiên trở về cũng vô lực."

Lúc bác sĩ rời đi, Tần Viễn còn nhíu mày sững sờ mà đứng ở nơi đó, không cách nào từ trong cái tin không được tốt lắm này mà phục hồi tinh thần lại, Phương Tĩnh Vân lo lắng nhẹ giọng gọi anh: "A Viễn, anh có sao không?"

Tần Viễn nhẹ nhàng mà đẩy Phương Tình Vân ra, bước nhẹ đi tới mép giường ngồi xuống, cầm bàn tay bà Tần, "Mẹ."

Mí mắt bà Tần giật giật, nhưng không mở mắt, dường như còn tức giận anh, không muốn nhìn đến anh.

Hầu kết của Tần Viễn khẽ nhún, chẳng qua là cúi đầu nâng bàn tay già nua của bà Tần gác qua bên khóe miệng, lẳng lặng nhìn sang mẹ mình ở trên giường trên mặt không có chút huyết sắc nào, giữa hàng mày là như mực không tan đi hết sầu lo.

một lát sau, anh tựa như nhớ ra cái gì đó, mới quay đầu mắt lạnh nhìn về phía Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ đang đứng: "Mẹ tôi cần tĩnh dưỡng, không có chuyện gì nói kính xin các người rời đi."

Cận Tử Kỳ thật sự thì sớm muốn rời đi, cô cuối cùng liếc nhìn bà Tần, kéo Tống Kỳ Diễn chuẩn bị đi.

Cửa phòng bệnh lại bị chậm rãi đẩy ra, thân hình Hàm Mẫn Tranh rất thẳng mà đứng ở bên cửa, Tống Chi Nhậm thì chống quải trượng đi vào, trên mặt là vẻ mặt nghiêm túc, ông đến trước giường bệnh thì đứng lại, cúi đầu nhìn sang Tần Viễn hồi lâu.

Tần Viễn nhìn thấy Tống Chi Nhậm lại buông tay của bà Tần tay ra, cũng không như thường ngày đối đãi với trưởng bối khách khí, nhìn sang ông cụ già khí thế phấn chấn trước mắt này, lạnh giọng đuổi khách: "Mẹ tôi thân thể không tốt, cần nghỉ ngơi."

Tống Chi Nhậm cũng không có bởi vì Tần Viễn vô lễ mà tức giận, chỉ lướt qua đầu vai anh, nhìn về phía bà Tần ở trên giường, lạnh nhạt nói: "A Quyên, tôi biết bà đã tỉnh, tôi có lời muốn hỏi bà."

Cận Tử Kỳ lại bởi vì những lời này của Tống Chi Nhậm mà tim nhanh hơn một trận, muốn bắt đầu sao?

Ngược lại Tống Kỳ Diễn đem tay khoác lên trên bả vai Cận Tử Kỳ, thân thể thon dài cao ngất hơi nghiêng về phía trước, cười quay đầu nhìn về phía Tống Chi Nhậm: "Cha, chẳng lẽ cha không giới thiệu cho tôi một chút về vị trưởng bối này sao?"

Tần Viễn cau mày không hiểu nhìn sang Tống Kỳ Diễn, đáy mắt có một chút lạnh lùng tức giận, cho rằng hắn tiếp tục bới móc.

Tống Kỳ Diễn cũng không quá mức để ý mà thẳng lưng, "nói thế nào cũng là bậc trên nếu gặp mặt rồi, cha, ngài hẳn không ngay cả việc chào hỏi cũng không để cho tôi cùng vị trưởng bối này chính thức thực hiện một lần sao?"

Bên trong phòng bệnh nhiệt độ chợt giảm xuống, vậy mà bà Tần nằm ở trên giường lại lần nữa mở mắt.

Tần Viễn thấy thế, lập tức đi qua nâng bà dậy, sau đó lót một chiếc gối ở sau lưng của bà.


"Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?" trên mặt Tần Viễn lập tức thay đổi thành vẻ nhu hòa ân cần.

Bà Tần lắc đầu một cái, ánh mắt lại nhìn về phía Tống Chi Nhậm, khi dừng lại trên mặt ông một phút, sau đó mới cứng nhắc mà quay đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt Tống Kỳ Diễn đang ôm lấy Cận Tử Kỳ.

"Đây là..... Con của ông sao?" Giọng nói của bà Tần khàn đục có chút kinh khủng.

Những lời này dĩ nhiên là bà nói với Tống Chi Nhậm, trong lòng tất cả mọi người ở phòng đều biết rõ.

Tống Chi Nhậm ngừng một lát, theo tầm mắt bà Tần nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, nhìn chằm chằm nụ cười bất cần đời ở đó vài giây, thu hồi ánh mắt của mình, gật đầu với bà Tần một cái: "Nó là con trai của tôi."

Tống Kỳ Diễn nghe kiểu đối thoại như thế, ý cười bên khóe miệng càng trở nên nồng đậm, đôi mắt cũng nheo lại như hồ ly.

Ngược lại Tống Chi Nhậm trầm ngâm chút ít, mới giới thiệu bà Tần với Tống Kỳ Diễn: "Vị này chính là hàng xóm cùng ta từ nhỏ lớn lên, Tần Liên Quyên, các con có thể gọi bà ấy dì Quyên."

Tống Chi Nhậm dường như cũng không biết những thứ gút mắt kia của Tần Viễn cùng Cận Tử Kỳ, nếu không sẽ không tỉnh táo như vậy.

Bất quá Cận Tử Kỳ cũng tượng trưng mà quay sang bà Tần gật đầu, ánh mắt bà Tần lóe lên, nhưng không vạch trần.

Ngược lại Tống Kỳ Diễn hạ mí mắt, tay phải lần xuống vuốt ve chiếc cổ của Cận Tử Kỳ, dẫn đến cô cả người ngứa ngáy, lại không thể lên tiếng kháng nghị, làm hại cô cả người phải cứng còng, hắn lại cười tủm tỉm nhìn sang Tống Chi Nhậm: "Nếu là bạn của cha, nên gọi một tiếng dì."

Tống Kỳ Diễn dễ nói chuyện như vậy quả thực không bình thường.

Cận Tử Kỳ đang muốn nhìn sắc mặt hắn, hắn lại lập tức quay sang nhìn bà Tần, gọi một tiếng: "Dì."

Sau khi gọi xong, hắn còn cúi đầu sờ sờ tóc mai của cô hơi rũ ra: "Em không gọi một tiếng sao?"

Cận Tử Kỳ cứng đờ, khóe mắt chấn động, tuyệt đối tin tưởng hắn đang cố ý, nhưng mà không có biện pháp, vì không muốn ở đây ngay trước mắt Tống Chi Nhậm mà để lộ những chuyện trải qua trước kia, chỉ có thể nhìn sang bà Tần gật đầu: "Dì."

cô mới vừa hô xong, lập tức nhìn thấy đôi bàn tay của bà Tần níu chặt khăn trải giường, giống như đang nhận một nỗi đau quá lớn.

Tống Chi Nhậm hiển nhiên rất hài lòng thái độ Tống Kỳ Diễn đối với bà Tần tôn trọng, mỉm cười mà ừ một tiếng.

Tống Kỳ Diễn cũng lập tức cười đến vui sướng, sau đó, tựa như nhớ ra cái gì đó, cúi đầu liếc nhìn Cận Tử Kỳ, nhíu mày: "Mới vừa rồi bảo phòng bếp hầm canh sao? Làm thế nào không thấy mang tới?"

"Canh?" Cận Tử Kỳ nghi hoặc mà nhìn hắn, hắn lúc nào thì bảo cô đi gọi phòng bếp nấu canh chứ?

Hắn lại tự biên tự diễn mà liếc cô một cái, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa hô to: "Dì, dì!"

Cận Tử Kỳ lập tức hiểu dụng ý của Tống Kỳ Diễn, thừa dịp Tống Kỳ Diễn kêu người trống không, dư quang khóe mắt cô quét qua, quả nhiên sắc mặt Tống Chi Nhậm chợt biến, mà bà Tần cũng trong chớp mắt thừ người ra.

Người nữ trung niên còn mặc quần áo giúp việc trong nhà, vô cùng lo lắng mà xách theo một bình giữ nhiệt đi vào, thở hồng hộc, lúc nhìn thấy Tống Chi Nhậm lập tức cung kính khom lưng hành lễ: "Chào Chủ tịch!"

Sắc mặt Tống Chi Nhậm tái xanh, đâu nào còn có thời gian để ý tới một người giúp việc nho nhỏ?

"Dì, còn không mau đem canh cho dì...... Nhìn tôi xem, mở miệng một tiếng lại là dì, cũng xoay chóng mặt rồi."

Tống Kỳ Diễn toét miệng lộ cả hàm răng trắng, cười đến vô hại, Tần Viễn nhùn thẳng hắn, mặt mày nghiêm nghị.

"Không biết mẹ tôi có chỗ nào đắc tội cậu, cậu phải nhiều lần lên tiếng làm nhục như vậy?"

Bà Tần lại đưa tay ngăn Tần Viễn lại, "A Viễn, chớ nói, cậu ta cũng xuất phát từ hảo ý."

"Hảo ý?" Tần Viễn hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chặp đôi mắt đang mỉm cười của Tống Kỳ Diễn, "Vậy tại sao một chút con cũng không nghe ra câu nào của cậu ta là xuất phát từ hảo ý?"

Tống Chi Nhậm chống quải trượng xoay người lại nhìn sang Tống Kỳ Diễn: "Kỳ Diễn, có lẽ con vẫn chưa hiểu rõ ý của ta. Ta nghĩ, ta cần phải nói cho con biết, A Quyên cũng không phải là người mà con nghĩ đến."

Không phải người kia? Cận Tử Kỳ kinh ngạc mà nhìn về phía bà Tần, bà không phải mẹ của Tống Nhiễm Cầm?

Bà Tần mặc cho Cận Tử Kỳ quan sát mình, dường như rất nguyện ý để cho ánh mắt Cận Tử Kỳ dừng lại ở trên người mình, bản thân bà thì ôn hòa mà nhìn Cận Tử Kỳ, ánh mắt cũng tràn đầy sủng ái.

Cận Tử Kỳ bị ánh mắt vô cùng từ ái của bà Tần nhìn đến không thoải mái, lại vội vã mà thu hồi ánh mắt của mình, quay đầu nhìn về phía Tống Chi Nhậm, yên lặng chờ đợi ông cho ra một lời giải thích hợp lý.

Mà Tống Kỳ Diễn vẫn mang theo chút ý cười, không vội mở miệng, dường như quyết định lấy tịnh chế động.

Tống Chi Nhậm trầm mặc một hồi lâu sau, giống như đang tiến hành thiên nhân giao chiến, sau đó mới nhìn bà Tần sâu kín mà mở miệng: "A Quyên, tôi hi vọng bà có thể nói cho tôi biết Liên Châu và con trai của tôi rốt cuộc đi nơi nào?"

Bà Tần tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, thật lâu cũng không có lên tiếng, giống như không muốn nói đến cái vấn đề này.

Tống Chi Nhậm cũng không gấp, đi tới trước sofa ngồi xuống, ánh mắt sáng quắc mà nhìn bà Tần chằm chằm: "Ba mươi ba năm trước, chị của bà đột nhiên mang theo đứa nhỏ bỏ đi, tôi vẫn luôn không tìm được bọn họ, chẳng qua là nghe nói bà ấy có quay lại quê nhà tìm bà nương tựa, sau đó nữa, lại không nghe ngóng được tin tức của các người."

Bà Tần mở mắt ra nhìn đến Tống Chi Nhậm: "Nếu ông đã biết, tại sao còn phải tới hỏi tôi?"

"Tôi muốn biết, bọn họ hiện tại ở nơi nào?"

Bà Tần cũng không lên tiếng tiếp, đôi mắt vẩn đục mơ hồ nhìn lên vách tường màu trắng trước mắt, tựa như lọt vào trong hồi ức.

Tống Chi Nhậm kiên nhẫn chờ, chỉ chốc lát sau, ông mới đảo mắt nhìn về phía Tống Kỳ Diễn.

"Cha, tại sao cha nhìn tôi?" Tống Kỳ Diễn mím môi cười, làm cho người ta không thấy rõ cảm xúc trong mắt hắn.

"Chờ con mở miệng hỏi ta."

Tống Kỳ Diễn lại "a" một tiếng cười nhẹ: "Vậy ngài cảm thấy tôi nên hỏi từ chỗ nào?"

Tống Chi Nhậm mím môi, tĩnh lặng, mới mở miệng: "Thì từ chỗ ta mới vừa nói, ta còn có một đứa con trai."

"Cha, ngài đang nói đùa sao? Ngài chính là tấm gương của tôi, nếu như cha lại có hành động ngoài giá thú bất chính, Tiểu Kỳ làm thế nào tin tưởng tôi?"

Hắn vẫn cười, không nhìn ra không vui, ánh mắt lại là càng phát ra trong trẻo, thỉnh thoảng, còn có thể nhìn thấy ánh sáng lạnh bén ngót như đao chợt lóe lên!

"Hơn nữa, cha à, lời này của cha để cho tôi sau này cũng không dám sinh con gái rồi."

Tống Chi Nhậm nghe xong thân thể già nua chấn động, mà Tống Kỳ Diễn lại cố ra vẻ than nhẹ, một ngón tay móc một luồng tóc dài của Cận Tử Kỳ, vén lên chơi đùa ở đầu ngón tay, đau lòng lắc đầu cảm khái.

"Ngài nghĩ đi, Tiểu Kỳ của tôi thật vất vả sinh ra đứa con gái xinh đẹp dịu dàng như vậy, kết quả sau khi lớn lên gặp gỡ tên đàn ông như ngài, tôi đây người làm cha có thể không cùng hắn liều mạng sao? Ai có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ gây cho con gái của mình tổn thương như vậy!"

"Con là đang vòng vèo mà chỉ trích ta sao, Kỳ Diễn?"

"Nào dám chứ, cha! Ngài nên biết rõ tôi đối với ngài tôn kính! Tôi chỉ là đưa ra một cái dự báo đối với ảnh hưởng bởi việc làm của ngài." Tống Kỳ Diễn nói xong lại quay sang bà Tần nở nụ cười: "Dì, thử hỏi, dì có thể chịu đựng con gái của mình cùng một người đàn ông có vợ sanh con sao?"

Bà Tần thẳm lặng mở mắt ra, mím môi, liếc nhìn Tống Chi Nhậm, lạnh lùng mà trả lời: "Hiển nhiên không thể."

Một câu nói này, sắc mặt Tống Chi Nhậm càng khó nhìn, Tống Kỳ Diễn một chút cũng không xúc động, lại thêm vào một câu: "A, như vậy hả, vậy...... Hoặc là dì có thể chịu được việc chồng của con gái ở bên ngoài tùy tiện sinh bảy tám đứa con không?"

Đôi táy của bà Tần run lẩy bẩy mà vặn chặt chiếc chăn, cố gắng ẩn nhẫn, thật lâu cũng không có lên tiếng.

Tống Kỳ Diễn lại buông Cận Tử Kỳ ra, đến bên góc giường ngồi xuống, vẫn giữ vững nụ cười, vén hai chân, một chân thanh thản mà vắt lên, ánh mắt nhìn sang bà Tần có chút hùng hổ doạ người.

"Dì, làm con cháu có vài lời tôi khó mà nói, nhưng mà không nói không vui. Dì nói xem, chúng ta có nên có cùng chuẩn mực hay không?"

Bà Tần nhìn sang hắn, ánh mắt có chút vẩn đục, cũng không biết có nghe hiểu những lời nói vô cùng thâm sâu này hay không.

Tròng mắt Tống Kỳ Diễn lại mang ý cười, hai tay khép lại làm thành hình tháp chống ở trên giường, không nhìn đến Tống Chi Nhậm rõ ràng đang hết sức khắc chế, nói tiếp: "Chúng ta nên khích lệ đàn ông của người khác ở bên ngoài sanh con dưỡng cái đầy đàn? Nếu như là người đàn ông của mình ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm thì nên đem hắn thiến?"

"Kỳ Diễn! Đủ rồi!" Tống Chi Nhậm rốt cục không nhịn được, thấp giọng quát Tống Kỳ Diễn càng ngày càng càn rỡ ngừng lại.

Tống Kỳ Diễn xem thường, nhíu nhíu đôi mày thanh tú, từ trên giường đứng lên, sửa lại quần áo của mình một chút.

Trên giường, ánh mắt bà Tần không nhìn ra tiêu điểm, giống như là pho tượng đột nhiên bị cứng lại, tựa hồ đối với kích thích bên ngoài không có một chút phản ứng, Tần Viễn khẩn trương kêu lên: "Mẹ!"

Không thấy bà Tần có bất kỳ phản ứng, ánh mắt sắc bén của Tần Viễn bắn về phía Tống Kỳ Diễn vẫn ung dung đứng đó.

"Dì, thật là ngại quá, không nghĩ tới giữa cha con chúng tôi tranh luận lại hù đến dì rồi."

Cận Tử Kỳ quả thực có chút bội phục Tống Kỳ Diễn, một đôi câu, những câu đều có gai, từng chữ như ngọc, cho dù là một câu nói xin lỗi cuối cùng này, cũng làm cho người ta nghe mà nổi trận lôi đình, không chút nào nghe ra hắn thành tâm nói xin lỗi!

Tống Chi Nhậm chống quải trượng đứng lên, thân hình đã không vững vàng bằng trước đó, có lẽ bị tức không phải nhẹ.

Ông nhìn về phía bà Tần, giọng điệu cảm thán: "A Quyên, hôm nay bà đã không muốn nói, vậy tôi cáo từ trước, chờ ngày nào đó bà nguyện ý nói cho tôi biết, sẽ tới nhà họ Tống tìm tôi, tôi chờ bà tới."

Tống Chi Nhậm nói xong cũng xoay người muốn đi, bà Tần lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang ông mở miệng.

"Ông đã biết hướng đi của chị gái tôi và đứa cháu trai của tôi như vậy, được, tôi cho ông biết."

Một câu nói của bà Tần, ngữ điệu nghiêm nghị, trong khoảnh khắc bên trong phòng bênh yên tĩnh lại.

Nhưng trong lời nói của bà, Tống Chi Nhâm nghe được có cái gì đó không đúng, nhưng mà lại không biết là lạ ở chỗ nào, cứng rắn mà dừng chân lại, quay đầu sang nhìn bà Tần.

Bà Tần dừng lại, chốc lát, mới dùng giọng nói khô khốc nói ra một câu:”Chị ấy đã chết.”

“Cái gì….” Cơ mặt của Tống Chi Nhậm co quắp lại, giọng nói cũng có phần run rẩy, cũng có chút khẩn trương, đôi tay nắm lấy đầu quải trượng thật chặt, không thể tin được mà nhìn chằm chằm bà Tần sắc mặt tái nhợt trên giường.

Bà Tần ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt bổ sung:”Ba mươi mốt năm trước đã chết, sau khi chị ấy về quê nhà tìm đươc tôi, không bao lâu sau chúng tôi cũng chuyển nhà, vì không để cho phiền toái tùm tới người, tránh được các giấy tờ lưu thông cần thiết, đến vùng Tây Nam mà đi làm công.”

nói xong bà lại nhìn Tống Chi Nhậm không cách nào từ trong cơn chấn kinh mà hoàn hồn:”Qua một năm, nơi đó xảy ra trận động đất quy mô lớn, chúng tôi đi làm tiền kiếm được không nhiều lắm, vẫn ở tại địa phương vắng vẻ đó, một ngày kia động đất, khối núi sụp đổ, xảy ra đất đá trôi, lấp mất nhà của chúng tôi, lúc ấy chị đang ở bên trong ngủ trưa.”

Lời kế tiếp, không cần nói cũng biết, bị đất đá trôi bao phủ, chỉ có một loại kết quả…chết

Thân hình Tống chi Nhậm đột nhiên choáng một cái, lảo đảo lui về phía sau một bước, một tay vịn lấy cạnh giường, mới tránh khỏi phải ngã nhào trên mặt đất, một tay ông run rẩy mà ôm ngực, miệng mở rộng mà hít thở từng ngụm lớn, sắc mặt trắng bệch vô lực.

Cận Tử Kỳ lúc này mới nhớ tới, dường như tim của Tống Chi Nhậm cũng không phải là rất tốt.

Tống Kỳ Diễn cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không có một chút ý muốn lên an ủi Tống chi Nhậm.

Ngược lại cửa phòng bênh bị ‘Phanh’ một tiếng đá văng. Tống Nhiễm Cầm như một làn khói xông vào, ăn mặc quý khí bức người, dưới chân mạnh mẽ đầy sinh lực, vừa tiến đến thì nhìn chung quanh, khi nhìn lên thấy bà Tần trên giường, trong mắt hiện ra ánh sáng.

“Dì hai, làm thế nào dì nằm viện rồi? Tôi đây vừa nghe đến tin tức thì chạy tới? Nhiều năm như vậy các người đã đi nơi nào, làm hại tôi cùng ba đi tìm!”

Tống Nhiễm Cầm ngẩng đầu, xoa xoa nước mắt căn bản không có, cũng không nhìn xem vẻ mặt đờ đẫn của bà Tần, nắm lấy tay bà Tần, rồi đi thẳng vào vấn đề:”Đúng rồi dì hai, sao không thấy mẹ tôi? Dì xem tôi ngay cả quần áo cũng không mặc tử tế, đã vội vã chạy tới gặp bà ấy, dì hai, nếu dì không để cho tôi gặp mặt bà ấy một lần chết sống cũng không cam tâm!”

“Chết rồi.” Bà Tần không nhìn đến vẻ mặt lấy lòng của Tống Nhiễm Cầm, chẳng qua là nhẹ nhàng mà khạc ra hai chữ.

“A?”

Tống Nhiễm Cầm mờ mịt nháy mắt mấy cái, còn không hiểu được hai chữ, chết rồi, bà lại nghiêng đầu nhìn một chút Tống Chi Nhậm sắc mặt khó coi, nhìn một chút Tống Kỳ Diễn đang đứng ở đó vẻ mặt vô cảm, cuối cùng nhìn về phía bà Tần.

Bà ở nhà vừa nghe đến có một bà lão gọi òa A Quyên bị đưa vào bệnh viện, mà cha của bà lại vội vội vàng vàng mà đuổi theo rồi, bà lập tức vứt đi cây mía mới gặm được một nửa khoác lấy áo khoác liền nhanh chóng mà chạy tới.

A Quyên? Người nào là A Quyên? Trừ dì hai Liên Quyên ở quê nhà của bà còn có thể là ai?

Nghĩ đến lúc trước mẹ mình và em trai là cùng dì hai mất tích, Tống Nhiễm Cầm ức chế không được trong lòng sục sôi! Hôm nay tìm được dì hai rồi, vậy mẹ của bà và em trai còn có thể ở xa sao?

Cho nên, Tống Nhiễm Cầm vô cùng kích động nên không nghe rõ hai chữ kia tròn lời nói của bà Tần.

Bà tự nhận là khiêm tốn mà dịu dàng nói với bà Tần:”Dì hai à, mới vừa rồi dì nói cái gì, lỗ tai tôi đây, dạo này không được tốt lắm, có thể làm phiền dì nói với tôi một lân nữa hay không, lần này tôi lắng nghe.”

nói xong, thì phối hợp mà đem lỗ tai tiến tới, trên mặt cũng là ức chế không được cười lún cả đồng tiền.

Lúc này em trai tìm được rồi, sau này nhà họ Tống cũng không phải do con sói nham hiểm Tống Kỳ Diễn này định đoạt nữa!

Bà Tần di chuyển con ngươi, nhìn Tống Nhiễm Cầm mừng rỡ, tròng mắt di chuyển nhấp nháy chậm rãi lần nữa nói ra hai chữ kia:”Chết rồi, mẹ cô hơn ba mươi năm trước đã chết rồi.”

Tống Nhiễm Cầm lập tức trợn to mắt, nụ cười bên khóe miệng cũng trong phút chốc cứng lại, dáng vẻ có chút tức cười.

Bà ngơ ngác quay đầu, nhìn một chút Tống Chi Nhậm sắc mặt tái xanh ở chân giường, rồi ngơ ngác quay lại, nhìn chằm chằm bà Tần:”Dì nói….Dì nói…Mẹ của tôi chết? Còn đã chết hơn ba mươi năm trước sao?”