Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 79-3: Kiều Trác Phàm, không được rời khỏi em (3)

Editor: Táo đỏ phố núi

Mà Tiếu Bảo Bối thì nhìn chằm chằm vào bóng bưng Thẩm Niệm Cẩm đang thở phì phì tức giận trở về phòng, trong lúc nhất thời cũng không hiểu là mới vừa rồi mình đã làm sai chuyện gì, mà khiến cho dì nhỏ tức giận như vậy?

Nhưng mà trạng thái ngẩn người của Tiếu Bảo Bối cũng không duy trì được lâu.Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

Bởi vì một giây sau cái mông của cô đã bị vỗ một cái.

Chờ lúc Tiếu Bảo Bối phục hồi tinh thần lại thì nhìn thấy Kiều Trác Phàm đang đứng ở bên cạnh cô. Mà bàn tay của anh, còn trực tiếp đặt ở trên cái mông của cô. Hiển nhiên, đây chính là ‘công cụ gây án’ mới vừa rồi!

“Còn đứng làm gì? Mau trở về phòng cùng anh!” Kiều đại thiếu không hề có chút cảm giác làm chuyện xấu bị người khác bắt gặp, ngược lại còn nghênh ngang nói, hơn nữa tay vẫn còn để trên mông của Tiếu Bảo Bối muốn dẫn cô lên lầu.

Cái mông lại bị tay của người khác khống chế, loại cảm giác này thật sự khiến cho người ta phải lo lắng.

Tiếu Bảo Bối giãy giụa mấy lần, cũng thử kéo bàn tay của Kiều Trác Phàm ở trên mông ra.

Nhưng mà mỗi lần kéo ra rồi thì bàn tay của Kiều Trác Phàm lại nhanh chóng đặt lên lại.

Hành động này khiến cho Tiếu Bảo Bối vừa xấu hổ vừa lúng túng.

Cuối cùng cô cũng không biết phải ứng phó như thế nào, nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Kiều Trác Phàm trở về phòng.

- - Đường phân cách - -

Cũng trong khoảng thời gian này, tại một khách sạn nào đó trong trung tâm thành phố, một người đàn ông đứng ở trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố này. Căn phòng này cũng chưa bật bất kỳ bóng đèn nào lên.

Điều này khiến cho không gian tối đen ở trong phòng hoàn toàn đối lập với những ngọn đèn rực rở ở bên ngoài thành phố náo nhiệt kia.

Mà ở bên cạnh người đàn ông còn để một chai rượu đỏ đã mở nắp, cùng với một cái ly rượu mới uống được một nửa.

Rất nhiều năm chưa từng trở lại thành phố này, anh cũng không ngờ được nó lại có thay đổi lớn như vậy.

Ngay cả chỗ trước kia anh học trung học, cũng đã biến thanh một tòa nhà văn phòng.

Tin tức này là ngày hôm qua anh lái xe đi trên con đường quen thuộc trước kia vài vòng mà vẫn không tìm được địa điểm quen thuộc. Sau đó anh hỏi một người ở gần đó mới biết được.

Lúc nghe được tin tức này, lần đầu tiên anh có cảm giác bản thân mình vô lực đối với thế giới này.Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

Ngay cả một chốn cũ mà anh muốn tới để nhớ lại quá khứ của bọn họ, tìm khắp nơi cũng không được nữa rồi...

Anh dự định triệt để buông thả bản thân mình, trầm mê ở trong thế giới của cồn. Trừ cách này ra thì anh cũng không biết làm cách nào để ôm ấp hình bóng của cô gái trong trí nhớ nữa.

“Reng reng reng...” Trong đêm tối, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên.

Bị cắt ngang hứng uống rượu, người đàn ông tùy ý đặt ly rượu xuống một chỗ, móc điện thoại di động đang không ngừng lóe đèn báo hiệu lên.

“Cha, có chuyện gì vậy ạ?” Lúc nhìn thấy số điện thoại gọi đến, người đàn ông không chút nghĩ ngợi nhận điện thoại.

“Chính là tập đoàn Đế Phàm sao? Con biết rồi! Ngày mai con sẽ đích thân tới đó, để gặp mặt người phụ trách của bọn họ.”

“Nếu như chờ trực tiếp ký hợp đồng, thì không thể tốt hơn được nữa.”

“Được, vậy cứ như thế đã!”

Thời gian nghe điện thoại cũng không lâu. điễnn dàn nên quýndon.

Sau đó người đàn ông nhanh chóng cúp điện thoại, vô lực dựa vào chiếc ghế sofa ở bên cạnh, tùy ý để cho rượu cồn cọ rửa thần kinh và giác quan của anh...

- - Đường phân cách - -

"Kiều Trác Phàm, có phải anh không thoải mái ở đâu hay không?"

Sau khi trở lại phòng, cuối cùng Tiếu Bảo Bối cũng trốn được khỏi bàn tay kia của Kiều Trác Phàm. Bởi vì lúc này Kiều Trác Phàm đang đứng ở bên cạnh, lấy từ bên trong chiếc hộp ra mấy viên thuốc màu trắng, sau đó dùng nước ấm đã chuẩn bị sẵn để uống thuốc.

Mà Tiếu Bảo Bối vốn đã xoay người chui vào trong chăn đệm, lúc xoay người lại nhìn thấy màn này. Nhìn thấy Kiều Trác Phàm đang nghiêng người uống thuốc, bởi vì hành động này mà hầu kết trượt lên xuống. Tiếu Bảo Bối có chút tò mò, lại từ trên giường nhảy xuống.

“Không phải, chỉ là thuốc vitamin thôi!” Hiển nhiên, người đàn ông này không muốn nói cho cô biết đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì. Sau khi phát hiện ra bóng dáng của cô đang đi lại gần mình thì Kiều Trác Phàm nhanh tay lẹ mắt nhét lọ thuốc màu trắng kia vào trong túi quần của mình.

“Thuốc vitamin?” Tiếu Bảo Bối nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“Không phải là thuốc vitamin thì còn có thể là cái gì? Em có muốn không, có muốn cho em mấy viên không?” Lúc nói tới đây thậm chí Kiều Trác Phàm còn đưa tay vào móc trong túi quần của mình.

Mà Tiếu Bảo Bối nghe thấy nói như vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhó lại.

“Không cần, anh giữ lại tự mình uống đi!” Từ nhỏ đến lớn, cô cực kỳ ghét uống thuốc. Đặc biệt là thời gian gần đây phải vào bệnh viện, mỗi ngày dưới sự giám sát của Kiều Trác Phàm phải uống cả đống thuốc kia, khiến cho cô sợ muốn chết rồi. Bây giờ cô vừa mới nghĩ tới mấy viên thuốc kia thì toàn thân liền nổi da gà lên rồi.

“Thật sự không muốn?” Đối với lần này, Kiều đại thiếu còn bày ra bộ dạng hết sức đáng tiếc.

Nhưng mà Tiếu Bảo Bối lại không hề biết là, trong mấy ngày nằm viện kia, Kiều Trác Phàm đã sớm thăm dò ra chuyện cô không thích uống thuốc.

Bởi vì như vậy nên anh mới có thể thuận lợi loại bỏ nghi ngờ trong lòng của cô.

“Không muốn, không muốn!”

Tiếu Bảo Bối rung đùi đắc ý, phản ứng giống y hệt như dự liệu của Kiều Trác Phàm, hết sức kịch liệt.

Hài lòng vì đạt được kết quả mà mình muốn, Kiều Trác Phàm thu hồi lại bàn tay để trong túi quần. điễnn dàn nên quýndon.

Mà ánh mắt của anh lại một lần nữa rơi trên người của Tiếu Bảo Bối.

Lúc này anh mới phát hiện ra Tiếu Bảo Bối nhảy xuống giường cũng không hề đi dép.

Hai bàn chân cứ đạp thẳng xuống sàn nhà trơn bóng, bởi vì sàn nhà có hơi lạnh cho nên đầu ngón chân út cũng bị lạnh tới mức đỏ lên.

“Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, xuống giường thì phải đeo dép vào, đừng nói với anh là đầu óc của em lại bị chó cặp đi rồi nha!”

Được rồi, đầu ngón chân út kia khiến cho Kiều Trác Phàm vừa nhìn thấy liền muốn ngắt muốn nhéo thật đã. Nhưng mà Kiều Trác Phàm vẫn vì điều này mà nhíu mày lại.

Sống cùng với Tiếu Bảo Bối gần ba tháng, anh phát hiện ra Tiếu Bảo Bối là một học sinh kém nhất trên đời này.

Trí nhớ không tốt không nói làm gì, cô lại còn thích kiếm cớ. Mỗi lần cô quên mất chuyện gì mà Kiều Trác Phàm dặn dò, thì lúc hỏi lại thì cô sẽ nói cái gì mà trí nhớ đã bị chó cặp đi mất, hoặc là tối qua có con chuột đã xóa đi trí nhớ của cô.

Mặc dù điểm này khiến cho Kiều Trác Phàm hết sức buồn rầu, vốn tưởng rằng nói nhiều lần thì Tiếu Bảo Bối sẽ nhớ kỹ.

Nhưng mà bây giờ đã nói không dưới mười lần rồi, mà Tiếu Bảo Bối một chút cũng không hề thay đổi.

Lần đầu tiên, Kiều Trác Phàm có chút vô lực đối với Tiếu Bảo Bối. Nhưng mà bởi vì như vậy thì mới là Tiếu Bảo Bối, trên đời này chỉ có Tiếu Bảo Bối độc nhất vô nhị, Kiều Trác Phàm cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Cho dù Tiếu Bảo Bối nghịch ngợm gây sự vậy thì như thế nào? Đây mới là Tiếu Bảo Bối của anh, anh muốn bảo vệ Tiếu Bảo Bối cả đời.

Nhưng mà xem ra đối với chuyện Tiếu Bảo Bối dạy mãi mà không sửa, vậy thì chỉ có thể lót thêm một tầng thảm dày thì mới có thể giải quyết được chuyện này. điễnn dàn nên quýndon.

“Kiều Trác Phàm, làm sao anh biết là trí nhớ của em bị chó cặp đi mất vậy? Anh thật là thông minh đó...” Tiếu Bảo Bối hoàn toàn không biết được suy nghĩ của Kiều Trác Phàm, giờ phút này đang cúi đầu nhìn cái chân không của mình, rồi lại vội vàng ngẩng đầu lên cợt nhả với Kiều Trác Phàm.