Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 64-2: Kiều Trác Phàm, em sợ! (2)

Editor: Táo đỏ phố núi

Nếu như anh ta bỏ lại anh một mình ở chỗ này, thì đảm bảo nơi này không có một người nào có thể sống sót đi ra được.

Nhưng Kiều Trác Phàm, cậu quyết định kết hôn cùng với Tiếu Bảo Bối, bắt đầu quyết định cắm rễ ở cái thành phố này, không phải đã nói là sẽ không đưa gió tanh mưa máu đến thành phố này rồi hay sao?

Mà bây giờ cậu lại như vậy, là vì sao?

“Nhanh lên gọi người phụ trách của các cô tới đây!”

Lúc lấy cây súng gí vào đầu của một người, một người khác ở bên cạnh ngây ngẩn cả người. Chỉ lo ôm lấy đầu trốn ở phía dưới, cho rằng như vậy thì có thể tránh thoát được tên tu la lấy mạng người này.

Nhưng mà cô ta lại không hề biết rằng, chỉ cần Kiều Trác Phàm muốn, bất cứ người nào cũng đều không thể tránh được.

Nhìn Kiều Trác Phàm rõ ràng đã không có kiên nhẫn chờ đợi nữa rồi, đã định nổ súng, thì Đàm Duật lập tức hét lên với một người khác.

Sau đó, người được Đàm Duật nhắc nhở vội vàng rời đi.

Cô gái kia đoán chừng là vô cùng sợ hãi. Không đầy một lát, người phụ trách của bọn họ thực sự tìm tới.

“Trước tiên... tiên sinh, có gì thì chúng ta hãy nói chuyện là được!”

“Bây giờ tôi muốn biết tung tích của Tiếu Bảo Bối! Không nói, một phút chết một người!” Kiều Trác Phàm biểu lộ rất rõ ràng như chém đinh chặt sắt, chuyện này ngay cả một chút thương lượng cũng không hề có.

Lần này, người phụ trách cũng run run.

“Chuyện này... Chúng tôi cũng không biết ai là Tiếu Bảo Bối. Như vậy đi, để tôi sai người nhanh chóng điều tra lại camera trong khoảng thời gian này, để tìm vợ anh...” Người kia vẫn chưa nói hết, cả người của Duật Tiểu Gia chợt lóe lên.

“Đùng...” Tiếng súng vang lên, đồng thời tiếng kêu cứu tê tâm liệt phế cũng vang lên.

Quả thật Kiều Trác Phàm đã nổ súng.

Nhưng mà vì được Duật Tiểu Gia ngăn cản, nên viên đạn không rơi vào ót của người kia là rơi vào cánh tay của cô ta.  dfien ddn lie qiu doon

Một màu đỏ tươi hiện lên trên đồng phục màu trắng, đặc biệt bắt mắt.

Tất cả mọi người đều bị một màn này làm cho sợ hãi.

“Còn không mau hành động nhanh lên!” Vào lúc này Duật Tiểu Gia lên tiếng nhắc nhở.

Lần này bọn họ hành động rất nhanh chóng, một chút cũng không dám thất lễ.

Bởi vì bọn họ rõ ràng, người đàn ông này thật sự sẽ giết người.

“Đây là camera quản lý của chúng tôi trong khoảng thời gian này, đối với mỗi người chúng tôi đều làm nhận diện mặt, mời ngài xem!”

Người phụ trách nơm nớp lo sợ đưa máy tính xách tay tới trước mặt của Kiều Trác Phàm.

Lúc này trên màn hình máy tính mở ra nhiều khung hình, xem ra đều là ghi chép trong khoảng thời gian này.

Ở khung hình thứ nhất, Kiều Trác Phàm không phát hiện ra bóng dáng của Tiếu Bảo Bối. Mà khung hình thứ hai cuối cùng anh cũng nhìn thấy Tiếu Bảo Bối, người phụ nữ này dựa vào đầu vai của một người đàn ông mập mạp.

Chẳng qua một màn như vậy, khiến cho bàn tay của Kiều Trác Phàm nắm chặt lại tạo thành tiếng vang.

Không biết là, đợi tí nữa nhìn thấy Tiếu Bảo Bối, thì Kiều Trác Phàm sẽ làm ra chuyện điên cuồng như thế nào.

Lúc này Duật Tiểu Gia vẫn đang nhìn chằm chằm vào Kiều Trác Phàm, trong lòng không nhịn được mà càng lo lắng.

Anh ta thật sự rất lo lắng, có khi nào Kiều Trác Phàm dưới cơn nóng giận đem Tiếu Bảo Bối...

Kiều Trác Phàm vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, giống như hận không thể ngay lập tức đập chết hai người đang ở trong máy tính.  dfien ddn lie qiu doon

Mà Duật Tiểu Gia cũng thuận theo ánh mắt của anh nhìn thấy một màn như vậy, anh ta có cảm giác Tiếu Bảo Bối ở trên màn hình có chút quái dị.

Không đợi Duật Tiểu Gia suy nghĩ chút gì đó, Kiều Trác Phàm đã mở miệng.

“Chính là người này. Số phòng...”

Súng của Kiều Trác Phàm lần này chỉ về phía người phụ trách.

“2035!” Quả nhiên có áp lực thì sẽ có động lực.

Vốn vẫn luôn miệng kêu khẩu hiệu khách sạn của bọn họ là khách sạn xa hoa có chế độ bảo mật bậc nhất, bị súng của Kiều Trác Phàm hù dọa, cái gì cũng nói ra hết.

“Tôi biết rồi!”

Bỏ lại lời này, Kiều Trác Phàm mang theo súng của anh đi lên trên lầu.

Duật Tiểu Gia biết rõ bỏ mặc Kiều Trác Phàm đi lên, có khả năng anh sẽ làm ra chuyên mà ngay cả bản thân anh cũng sẽ hối hận.

Suy đi nghĩ lại hết lần này đến lần khác, cuối cùng Duật Tiểu Gia vẫn đi theo ở phía sau. 

- - Đường phân cách - -

“Kiều, không nên như vậy. Đây là ở trong nước, nếu như bị người chụp ảnh được thì coi như xong rồi!”

“Kiều, bình tĩnh một chút! Chân trời thiếu gì cỏ thơm, cần gì phải yêu đơn phương một cành hoa! Mà lại nói, Tiếu Bảo Bối cũng không phải là hoa, cùng lắm chỉ là một cọng cỏ đuôi chó thôi!”

“Kiều, cậu không cần thiết vì một cọng cỏ đuôi chó mà làm mất đi tương lai của mình!”

Duật Tiểu Gia liên tục thao thao bất tuyệt.

Nhưng mà dường như Kiều Trác Phàm không nghe được lời nói của anh ta, thang máy dừng lại liền đi ra ngoài.

“Kiều...”

Bước chân của Kiều Trác Phàm dừng lại trước phòng 2035.

Duật Tiểu Gia thử muốn giữ chặt anh, nhưng cũng không biết sao đột nhiên sức lực của Kiều Trác Phàm lại lớn như vậy.

Bỗng nhiên anh liền đem Duật Tiểu Gia bỏ rơi lại cách xa nhiều mét.

“Reng reng reng!”

Kiều Trác Phàm bấm chuông cửa vài lần, cuối cùng bên trong cũng truyền ra một giọng nói: “Ai vậy?”

“Phục vụ phòng!” Mấy chữ, mang theo mùi máu tanh. Nếu như người bên trong thông minh, hẳn là sẽ không mở cửa. Táo đỏ phố núi ldieenx fđàn llee quý đôi.

“Không phải bên ngoài tôi đã treo mấy chữ không được quấy rầy sao?” Người bên trong lầm bầm tức giận.

Mà chính bởi vì câu nói kia, đã khiến cho tất cả kiên nhẫn của Kiều Trác Phàm mất sạch.

Đột nhiên, anh đạp một cước về hướng tay cầm cửa.

Một tiếng động thanh thúy vang lên, khiến cho người ở bên trong sững sờ.

“Không phải tôi đã nói là không cần sao?” Người bên trong còn đang tức giận, Kiều Trác Phàm đã đạp một đạp nữa.

Lúc này mới phát hiện người đàn ông bên ngoài thực sự có mục đích, lập tức có chút bối rối.

Mặc dù ông ta không biết người đến là ai, nhưng dựa theo kinh nghiệm trước đây, mở cửa tuyệt đối không có đồ ngon để ăn.

Cho nên, vị chủ tịch Dương mập mạp kia định dùng thân thể mập mạp của mình để chặn cửa lại.

Nhưng ông ta không ngờ được sức lực của người đàn ông bên ngoài lại mạnh mẽ như vậy. 

Một cước cuối cùng, đã khiến cho người đàn ông mập mạp cùng với cánh cửa kiên cố kia ngã đổ rầm xuống đất không nói, còn đá văng ông ta ra xa vài mét.

Trên người của chủ tịch Dương chỉ mặc chiếc áo choàng tắm ngã chổng vó lên.

“Mày biết ông là ai không? Chỗ này cũng không phải chỗ cho loại người như mày...” giương oai đâu!

Chủ tịch Dương muốn nói như vậy.

Nhưng khi một vật lạnh như băng đặt lên ót của ông ta, trong nháy mắt lời nói của ông ta lập tức im bặt.

Khi ánh mắt nhìn thấy có một khẩu súng gí vào ót của mình đã khiến cho ông ta bị dọa toàn thân run rẩy.

“Mày...”

“Mày là ai, tao với mày không thù không oán, mày...”

“...”

Chủ tịch Dương liên tục run rẩy lên, không biết đang nói cái gì nữa.

“Cô ấy đâu?” Trong giọng nói mang theo mùi thuốc súng, khiến cho người ta khiếp vía. Nhưng đồng thời, giọng điệu như vậy cũng khiến cho người người tê  dại. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.

Nó giống như rắn rết, hơn nữa lại là rắn rết độc, khiến cho sống lưng của người ta trở lên lạnh lẽo.

“Ai!” Chủ tịch Dương chỉ cảm thấy người đàn ông này thật khủng khiếp, cái mông dịch chuyển từng bước về phía sau. Ông ta sợ súng, lại càng sợ người kia nổ súng muốn mạng của ông ta.

“Tôi hỏi ông cô ấy đâu?” Đôi mắt sắc của người này biến đổi, chốt an toàn đã mở ra.

“Cô ấy?” Lần này, cuối cùng chủ tịch Dương cũng đã hiểu rõ. Người này sợ là muốn tới tìm người phụ nữ tên Tiếu Bảo Bối kia rồi.

Bà cô à, cô có bối cảnh lớn như vậy, cô nên nói sớm một chút mới đúng chứ?

Nếu như sớm nói, có đánh chết ông ta cũng sẽ không trêu chọc vào người phụ nữ kia!

Hơn nữa, đưa người phụ nữ kia tới chỗ này, thứ tốt nhất ông ta vẫn còn chưa được nếm đâu!

Mà còn phải chịu tội không biết mấy lần rồi!

Bây giờ lại còn có người cầm súng chĩa vào đầu  ...

“Không phải cô ấy nằm ở trên giường sao. Tôi cũng chỉ...” Chủ tịch Dương còn muốn cằn nhằn nói cái gì đó.

Nhưng mà tiếng súng đã vang lên, những lời nói cuối cùng của ông ta đều bị nghẹn ở giữa cổ họng. 

Lúc Duật Tiểu Gia chạy tới, thì ở bụng của chủ tịch Dương có một lỗ thủng, đang nằm ở dưới đất ngay cả một tiếng kêu cũng không có.