Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 11: Lần đầu tiên hẹn hò

Editor: VinJR

Trước cửa tập đoàn Đế Phàm, Tiếu Bảo Bối cúi gằm đầu đi lên phía trước.

Chỉ là đi chưa được mấy bước, cô liền mạnh mẽ đụng phải một mặt tường.

Cô sờ sờ cái mũi nhỏ của mình đụng có chút sưng đỏ, ngẩng đầu lên muốn mở miệng xin lỗi, lại nhìn thấy Kiều Trác Phàm chẳng biết lúc nào đứng ở trước mặt cô.

Kiểu tóc của anh là phong cách đang thịnh hành nhất hiện nay. Kỳ thật, trên người Kiều Trác Phàm cũng chưa từng mang nhiều trang sức, cũng chỉ mặc nột chiếc áo sơ mi cao cấp màu xanh ngọc, cà vạt còn bị buông lỏng một chút. Chỉ là nhìn qua người lười biếng như thế, khi nhìn Tiếu Bảo Bối, khóe miệng lãnh ngạo nhẹ gợi lên ý cười.

“Anh... Làm sao anh lại ở đây.” Nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện, Tiếu Bảo Bối có chút ngạc nhiên. Thêm việc bị đụng có chút đau, đáy mắt cô dâng lên sương mù, lúc này nhìn cô giống như chú hươu nhỏ bị hoảng sợ.

“Lời này, phải do tôi hỏi em mới đúng chứ.” Kiều Trác Phàm cắm tay trong túi quần, vẻ mặt lười biếng. Lúc này, ánh mặt trời vừa vặn chiếu trên gương mặt anh, trong lúc đó, khuôn mặt người đàn ông giống như một tác phẩm nghệ thuật, làm người ta khó có thể rời mắt.

Chỉ có điều thật may lúc này không phải là giờ cao điểm tan tầm, nếu không người đàn ông xuất hiện như thế này, chỉ sợ sẽ dẫn tới nhiều vụ tai nạn giao thông.

“Đây là hợp đồng giữa hai công ty chúng ta. Em mang cái này đến, như thế nào lại xuất hiện ở đây?” Khi anh lên tiếng lần nữa, Tiếu Bảo Bối mới ý thức được mình vừa mới thất thần.

Bừng tỉnh, cô phát hiện cặp văn kiện màu hồng phấn mình cầm trên tay đã rơi vào trên tay Kiều Trác Phàm. Anh tùy tiện nhìn qua, liền hỏi một câu như vậy.

Giọng nói của anh mang theo chút trách cứ, rõ ràng chính là giọng điệu cấp trên đang nghiêm khắc với cấp dưới. Nhưng không biết có phải là áo giác của Tiếu Bảo Bối hay không, lúc nảy dường như cô nhìn thấy bên trong con ngươi xinh đẹp đen sẫm kia có chút vui vẻ.

“Lúc nãy thấy anh đang bận, tôi nghĩ không cần đợi hôm nào lại đến...” Tiếu Bảo Bối cắn cắn cánh môi.

Nói chuyện với người như Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối có chút căng thẳng. Khi căng thẳng, cô cảm thấy lòng bàn tay mình cũng ướt đẫm mồ hôi.

Cô nói lời này xong, có chút mong đợi nhìn về phía Kiều Trác Phàm, xem anh có đột nhiên tốt tính thả cô quay về hay không.

Tiếu Bảo Bối không đợi được đặc xá của Kiều Trác Phàm, lại nhìn thấy anh giơ tay lên.

Tay của Kiều Trác Phàm rất lớn, dưới ánh mắt của Tiếu Bảo Bối, một cái tay kia có thể bằng hai cái của cô. Khớp xương thon thả xinh đẹp, đầu ngón tay thon dài.

Chỉ là, Tiếu Bảo Bối không hiểu, Kiều Trác Phàm giơ tay lên là muốn làm gì?

Khi cô còn chưa suy nghĩ ra đáp án, lại thấy tay Kiều Trác Phàm đưa đến gần mặt cô. Lúc Tiếu Bảo Bối lộ ra ánh mắt kinh hoảng, ngón trỏ của Kiều Trác Phàm đã đặt trên cánh môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve...

Động tác quỷ dị này, đột nhiên làm Tiếu Bảo Bối hóa đá.

Mà Kiều Trác Phàm thật giống như không có phát hiện cô có gì không đúng, anh chỉ tự nhiên tiếp tục vuốt ve môi cô, con ngươi đen híp lại, giống như đang thưởng thức cái gì đó...

Môi Tiếu Bảo Bối rất đẹp, cánh môi hình trái tim. Người ta nói, hình dáng này là thích hợp nhất để hôn môi. Lúc này, Kiều Trác Phàm cũng rất muốn nhấm nháp một chút cái miệng nhỏ thơm tho này.

Anh sinh sống ở nước ngoài một khoảng thời gian rất lâu, đương nhiên cũng bị những tư tưởng kia ăn mòn. Chẳng qua Kiều Trác Phàm rất rõ, bây giờ thời cơ chưa tới.

Nếu không, con thỏ nhỏ sẽ sợ hãi, sau này sẽ không dễ chơi.

Sau khi vuốt vuốt cánh môi màu hồng phấn kia một lầm nữa, Kiều Trác Phàm mới lưu luyến buông tay.

Lúc này Tiếu Bảo Bối vẫn chưa phục hồi tinh thần sau cơn kinh động vừa rồi, mắt cũng không nháy chỉ nhìn chằm chằm tay anh.

“Nhìn xem môi em cũng đã làm thành dạng gì rồi? Hay là tìm một chỗ uống nước trước, rồi hãy nói chuyện hợp tác của chúng ta.” Lúc này, giọng nói mạnh mẽ của Kiều Trác Phàm truyền đến, kéo suy nghĩ của Tiếu Bảo Bối trở về.

Tiếu Bảo Bối rất muốn cự tuyệt, nhưng cô có thể đọc hiểu được ý không cho từ chối từ trong tròng đen của Kiều Trác Phàm.

Hơn nữa, còn có bàn tay anh chủ động đưa đến dắt tay cô...

Lúc này, Tiếu Bảo Bối vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay có thể bao trọn quả đấm nhỏ của cô. Thế cho nên, cuối cùng là lúc nào cô đi theo Kiều Trác Phàm vào quán cà phê gần đó Tiếu Bảo Bối cũng không rõ ràng lắm.

Cô chỉ nhớ, lòng bàn tay của Kiều Trác Phàm khô ráo ấm áp, làm trong lòng cô dâng lên một cảm giác lưu luyến...

Mà cả quá trình Kiều Trác Phàm uống cà phê, cũng không nhắc đến chuyện công việc. Nhìn chung có thể nói, anh đối với lần đầu tiên hẹn hò của bọn họ, tương đối hài lòng.

- - Tuyến phân cách - -

“Bảo bối, chị nhớ sáng sớm hôm nay để em đi Đế Phàm ký hợp đồng mà?” Trở lại Tiếu Thị, Tiếu Bảo Bối còn chưa trở lại chỗ ngồi của mình, liền nhận được một câu chất vấn bổ vào đầu.

Lúc này, Tiếu Huyên cầm lấy cặp văn kiện đứng ở trước mặt cô.

Tiếu Huyên hai mươi lăm tuổi, Tiếu Bảo Bối lại không yêu mị. Hơn nữa vốn Tiếu Huyên rất biết trang điểm, chiếc váy màu vỏ quýt dệt len bao trọn bờ mông, tạo cảm giác vô cùng quyến rũ.

Chỉ có điều khi nổi giận, đôi mắt xinh đẹp trừng lên rất lớn. Điều này làm cho Tiếu Huyên ít điềm đạm, nhiều cay nghiệt.

“Chưa thể ký...” Kiều Trác Phàm vẫn luôn tránh nói chuyện công việc, đây cũng là điều Tiếu Bảo Bối không có cách nào khống chế. Mà Tiếu Bảo Bối càng không hiểu là, vì cái gì trong một đêm Tiếu Huyên vốn phụ trách phòng thiết kế ở ngoài công ty, đột nhiên đến làm việc ở Tiếu Thị. Bây giờ còn trực tiếp trở thành người lãnh đạo của cô.

Còn nữa, vì sao khi Tiếu Huyên vừa nhận công việc, liền nhằm vào cô khắp nơi? Chẳng lẽ là, quan mới nhậm chức ba tầng lửa, đầu tiên liền đốt tới người cô?

“Bảo Bối, còn chưa ký hợp đồng này xong, vậy em nói cho tôi biết cả ngày hôm nay em đã làm cái gì? Chẳng lẽ, Tiếu Thị của chúng ta là nơi nuôi người rảnh rỗi sao?”

“Chị họ...”

“Không nên gọi tôi là chị họ.” Tiếu Huyên nhìn những người vây xem xung quanh kia một chút, lại nói tiếp: “Bảo Bối, em nhớ kỹ cho tôi. Nơi này là công ty, không phải chỗ chúng ta nói ra quan hệ.”

Người vây xem bắt đầu xì xào bàn tán, Tiếu Bảo Bối cố nén nước mắt lởn vởn ở trong mắt: “Em biết rồi, Tiếu phó tổng...”

Khi Kiều Trác Phàm đi tới, vừa vặn bắt gặp một màn như vậy.

Một người công kích Tiếu Bảo Bối còn chưa đủ, thế nhưng còn kéo theo nhiều trợ thủ như vậy.

“Bốp bốp bốp...”

Mọi người quay đầu lại, liền nhìn thấy Kiều Trác Phàm đang vỗ tay.

Mà đôi tròng đen một mảnh thâm thúy, khó lường...

***