Carl đậu xe phía sau chiếc Honda màu xám bạc đã đỗ phía trước một con bạch tượng của ngôi nhà.
Anh để máy xe tiếp tục nổ trong khi nghe đĩa CD. Theo như mẩu đối thoại giữa anh với bà Jones, anh cho rằng có thể anh cần thêm một chút nhạc rock của Zeppelin trước khi đối diện với bà ta và câu chuyện về các cô dâu tương lai bị mất tích của bà ta. Anh cũng chẳng chắc mình bị thuyết phục bởi mối lo của bà ta nốt. Theo như những gì bà ta nói, câu chuyện của bà ta không có trọng lượng với cảnh sát. Nhưng anh cũng đã có bài học lớn là không chiết giảm điều gì quá nhanh chóng. Chiết giảm nhanh chóng đã khiến anh bị ăn đạn đấy thôi.
Khi bài hát kết thúc, anh buộc mình ra khỏi xe và nghiên cứu ngôi nhà. Lớn lên ở một nơi chỉ cách ngôi nhà này vài dặm, anh đã nghe những lời đồn đại về chỗ này. Dường như cái người đã cho xây cất ngôi nhà này là một kẻ tâm thần phân liệt hoang tưởng cho rằng nhà cầm quyền muốn bắt mình. Carl cười khúc khích. Một ngôi nhà với quá nhiều điểm nhấn của một nhà tù lại là nhà của một người chuyên tổ chức đám cưới ư? Mỉa mai là ở chỗ, kết hôn, về mặt xã hội, cũng mang ý nghĩa tương đương với nhà tù.
Đối với một số người. Carl phải thú nhận rằng anh trai mình có vẻ như hạnh phúc được cùm kẹp trong cuộc sống bé mọn vui vẻ với một cô vợ tận tình, biết nướng bánh và một đứa con dễ thương, và nuôi một con chó rất đàn ông. Nồi nào úp vung nấy mà.
Tâm trạng vui vẻ của anh tan biến khi anh nghe thấy một tiếng thét. Rút súng ra, anh chạy men về phía cánh cửa khép hờ. Bất giác quay trở lại với phản xạ được rèn luyện của cảnh sát, anh dựa lưng sát vào tường và trở nên cảnh giác sâu sắc với xung quanh. Cái lạnh. Cơn gió. Và sự im lặng đột ngột.
Và mùi đồng.
Đếm đến ba, anh xoay người để ngó vào bên trong. Mắt anh đụng phải một người phụ nữ nằm ngửa trên thảm. Máu. Máu ở mọi nơi. “À, cứt thật.”
Có phải là Tabitha đó không? Có phải chính bà ta vừa hét lên không nhỉ?
Như để trả lời, một tiếng thét khác lại vang lên. Và không phải là tiếng thét của người phụ nữ trong bộ đồ màu trắng.
Sự khẩn thiết trong tiếng thét chói tai vang vọng từ phía sâu trong ngôi nhà đã chuyển Carl sang trạng thái tự động. “Cảnh sát đây!” anh kêu lớn. “Bỏ vũ khí xuống!”
Anh bước vào căn phòng trước khi nhận thức được những gì vừa nói. Anh đâu còn là cảnh sát nữa. Anh cũng chẳng nhớ nhung gì điều đó cả.
Nhớ quá đi ấy chứ. Anh đã không thôi yêu thích điều này: sự phấn khích, sự nóng lòng được tóm cổ một tên tội phạm. Anh xoay xoay bên vai bị thương của mình.
Di chuyển thêm một chút, anh nhìn lại nạn nhân nằm trên thảm. Anh bắt đầu kiểm tra mạch đập, nhưng cái nhìn trống rỗng trong đôi mắt bà ta bảo anh đừng phí thời gian. Ngoẻo rồi. Bà ta ngoẻo rồi. Cái phần việc này của cảnh sát thì anh không thấy nhớ.
Một tiếng động lớn từ phía sau của ngôi nhà khiến một đợt adrenaline nữa chạy dọc sống lưng anh. Anh đưa tay lấy điện thoại để gọi hỗ trợ, nhưng nhớ ra rằng đã để điện thoại lại trong xe. “Cứt thật!”
Các lựa chọn hiện nhanh trong đầu anh: ra lấy điện thoại, gọi hỗ trợ, hoặc là xông lên như một anh hùng không biết sợ. Anh ghét phải quyết định nhanh. Đặc biệt là trong những vấn đề sinh tử. Đặc biệt là khi nó liên quan đến sự sinh tồn và cái chết của anh.
Anh tiến được hai bước về phía cửa để đi lấy điện thoại thì nghe thấy một tiếng thét xóa tan sự im lặng. “Chết mẹ!” Anh luôn luôn phải đóng vai anh hùng, phải không nào? Anh quay trở lại và chạy xuôi về phía cuối hành lang, súng chắc trong tay.
Càng đi sâu vào ngôi nhà, anh càng cảm thấy ngôi nhà ghê rợn hơn. Hầu hết các cửa sổ đều bị đóng ván che. Các cửa bằng kim loại và có then cài chặn cửa theo kiểu cổ. Cái hành lang đưa anh tới một gian phòng lớn, với mỗi một cửa sổ, rồi tỏa đi vài hướng khác nhau. Các hướng bên kia còn tối tăm và lạnh lẽo hơn.
Anh chọn một hướng để đi.
“Cảnh sát đây!” anh lại kêu lớn. “Bỏ vũ khí xuống.”
Lần này, anh cố tình nhắc đến chữ cảnh sát. Ồ, anh có thể bị bắt vì mạo danh nhân viên công lực, nhưng có cái gì đó bảo với anhhh rằng cái kẻ mà anh đang bám theo không có thẩm quyền bắt giữ. Bên cạnh đó, Cảnh sát! nghe hơn hẳn Thám tử tư - mình chẳng có quyền được đến đây, nhưng đằng nào mình cũng ở đây rồi.
Được rồi, có thể là anh cũng có một số quyền. Tabitha Jones sắp sửa thuê anh để bảo vệ bà ta và điều tra tình hình các cô dâu của bà ta. Và nếu như bà Jones không phải là người nằm chết trên tấm thảm kia, thì có thể bà ta là người đang thét lên, cần sự bảo vệ.
Carl di chuyển, lưng dựa sát vào tường, gần như không nhìn thấy gì vì bóng tối chung quanh. Một tiếng động nữa vọng lại. Hành lang kết thúc ở một cánh cửa kim loại khép hờ. Anh nhanh chóng nhìn quanh căn phòng tối, nắm chặt hơn khẩu súng, và bước vào bên trong.
Tiếng thở hổn hển tràn ngập bóng tối. Hơi thở của phụ nữ. Chẳng phải cứ là tội phạm nữ thì không nguy hiểm bẳng. Carl tin vào cơ hội bình đẳng. Trời đất, anh đã từng đối mặt với khối tội phạm khá là đáng sợ rồi. Và anh không chỉ có ý nói đến ông Logan trong bộ đồ ngủ màu hồng.
Hít không khí vào trong phổi, anh lắng nghe, hy vọng nhìn ra người đang ở trong phòng, và hy vọng là họ không nhìn ra anh.
Sau khi chớp chớp, mắt anh trở nên quen hơn một chút với bóng tối. Anh nhìn ra bóng người mà anh đoán là phụ nữ, đang quỳ bên cạnh bàn. Âm thanh tiếng thở của cô ta trở nên mạnh hơn, hổn hển quá. Tiếp theo những tiếng thở hổn hển là tiếng khóc khe khẽ, rên rỉ. Anh sáp lại. Ngửi thấy mùi hương hoa. Thơm đấy. Linh tính bảo cho anh biết đây không phải là tội phạm mà là một nạn nhân nữa.
Có nghĩa là có thể còn một kẻ khác ở trong phòng.
Anh đưa mắt nhìn quanh. Quá tối, anh đành phó thác cho thính giác. Cuối cùng, nửa thỏa mãn, anh ở đây một mình với một phụ nữ thơm tho, đang khóc, anh quỳ xuống trước mặt cô ta. “Thưa bà, tôi...”
Cô ta lao vào anh, đầu cô ta húc vào bụng anh. Giống như những giống cái khác, cô ta là đồ nhãi ranh cứng đầu. Carl ngã phịch xuống sàn. Cái cá thể thở hổn hển, thơm ngọt ngào, chắc chắn là phụ nữ kia, ngã đè lên anh. Những đường cong mềm mại và bộ ngực áp sát vào anh. Chỉ trong một giây thôi, anh cho phép mình thưởng thức nó.
Nhưng mọi điều tốt lành đều phải đến lúc chấm dứt, và điều này chấm dứt ngay khi tất cả sự mềm mại ấy bắt đầu đánh, đá và cào cấu. Những cái móng tay cày xuống hàm anh. Cô ta đánh gối vào giữa hai chân anh. May làm sao cô ta đánh trượt chỗ hiểm và trúng vào đùi.
Anh tóm lấy một bên vai cô ta. “Dừng lại! Tôi là cảnh... Tôi ở đây để bảo vệ cô.”
Cô ta dừng lại. Anh nghe thấy cô ta hít vào, tiếp sau là một tiếng thở như rên rỉ. Nhưng rồi có tiếng xô đẩy phía sau họ và một tiếng rít lớn của kim loại mài vào kim loại, nối tiếp bằng một tiếng va đập còn to hơn. Phải mất hai giây Carl mới nhận ra điều gì đã xảy ra.
Một kẻ khác đã ở trong phòng.
Kẻ đó vừa mới đóng cánh cửa kim loại nặng nề lại.
Kẻ đó đã chèn cái chốt của cánh cửa kim loại chết tiệt này.
“Cứt thật!” Anh đẩy người phụ nữ xuống. Đứng lên, lần mò ra cửa, và quả vậy, cửa đã đóng.
Quả vậy. Nó đã bị khóa.
Quả vậy. Họ chết chắc rồi.