Katie cảm thấy rằng cô là phụ nữ đầu tiên không nhảy lên vì sướng bởi có cơ hội được để lại dấu vết trên giường của Carl. Chủ yếu là vì khi anh đỗ xe bên cạnh xe của cô ở Starbucks mười phút sau, anh không thể hết vẻ ngạc nhiên. Thở dài, cô thầm nghĩ về việc này một lần nữa. Nếu cô ở nhà của anh, có lẽ là cô sẽ ngủ với anh, nhưng nếu như cô đi ra ngoài một mình, cái đồ biến thái đang lùng tìm cô sẽ giết cô.
Cô cân nhắc các lựa chọn của mình. Dục tình. Dục tình tuyệt diệu. Hoặc bị giết hại. Giết hại dã man. Được rồi, cô không ngu ngốc. Cô biết là người này có thể dễ dàng hơn người khác, nhưng...
Chỉ có điều là dục tình chỉ vì tình dục, không có dù chỉ một li nào là chuyện có thể đi đến đâu, lại là sai trái. Nó... phải, nó không giống người họ Ray tí nào.
Nhưng bố mẹ cô cũng chẳng nuôi dạy một con ngốc nốt. Chỉ mất một phần mười giây để cô kết luận là mình sẽ phải đi về nhà anh. Còn lại chín phút, năm mươi chín giây chín kia cô dùng để nghĩ về chuyện vui vẻ. Cô thích thú làm sao cái vẻ mặt bất ngờ không thể tin được của anh.
“Chỉ vài ngày thôi,” cô nói. “Và em sẽ phải ghé qua nhà lấy một số thứ trước đã.” Cô lại quan sát anh.
Anh mỉm cười. Những vết cô cào trên mặt anh đang mờ dần đi. Lại một lần nữa, cô lấy làm kinh ngạc vì anh trông giống Antonio Banderas, và vì cô đã bị anh cuốn hút đến nhường nào. Không phải chỉ đơn thuần là sự hấp dẫn thể xác. Cô thích anh, từ trong ra ngoài.
Và ngay lúc ấy, Katie biết rằng nếu cô không tiến hành mọi việc một cách thận trọng, cô sẽ để lại nhiều hơn chỉ là vết bẩn trên giường anh khi cô rời đi. Cô sẽ để cả trái tim mình lại đó.
Cô vừa mới lùi xe ra khỏi chỗ đậu để đi lấy các đồ dùng của mình ở nhà thì nghe thấy điện thoại di động đổ chuông. Cái ý nghĩ rằng đó có thể là kẻ sát nhân khiến cô muốn quẳng quách cái điện thoại ra ngoài cửa sổ; rồi cô tự buộc mình phải nhìn vào số điện thoại hiển thị trên màn hình. Chỉ là Les thôi.
“Chào cậu.” Katie hy vọng giọng cô có vẻ bình thường. Bình thường so với một người phụ nữ vừa biết được mình là mục tiêu của một kẻ giết người hàng loạt. Rồi bỗng cô cảm giác mình có lỗi với bạn vì đã quên mất bà ngoại của cô ấy. “Mimi thế nào rồi?”
“Bà không sao cả.” Sự căng thẳng vẫn vẹn nguyên trong giọng nói của Les.
“Chuyện gì đã xảy ra thế? Bà không bị đột quỵ lần nữa chứ hả?”
“Không. Bà... Ồ, Katie, mình trông nom bà và bà đi lạc mất. Bọn mình tìm thấy bà đang đi bộ xuống đường Megan. Khỏa thân.”
“Ôi, trời,” Katie nói. “Mình tin chắc đó chẳng phải là lỗi của cậu.”
“Có, là lỗi của mình mà. Các bác sĩ đã tiến hành chiếu X quang cho bà để biết chắc là bà đã không bị ngã, nhưng bà ổn cả.”
“Ơn trời.” Katie biết Les yêu bà ngoại của mình đến nhường nào. Im lặng; rồi Les nói. “Katie, mình nghĩ là mình sẽ đổi ngày vé của mình để về Boston sớm hơn.”
“Tại sao chứ?” Katie hỏi.
“Mình chỉ không... mình không thể nào ở nhà được.”
“Bởi vì Mike ư?” Katie cảm nhận được nỗi đau của Les. Có những ngày cô nhớ gia đình của mình tới mức không thể sống nổi nữa.
Lại một hồi lặng yên, rồi cuối cùng Les đáp. “Có lẽ vậy.”
Lại có lẽ. Ngay lúc ấy, Katie nhớ ra chuyện Joe và Les. Chỉ chút nữa là cô buột ra rằng nếu Les cảm thấy bị Joe cuốn hút thì cô ấy nên tiếp tục khám phá. Nhưng biết tính Les, cô ấy hẳn sẽ phủ nhận điều đó. Tốt nhất là chỉ đề cập đến chủ đề này khi nói chuyện trực tiếp với Les.
“Đừng đi. Mình cần cậu. Mình...”
“Ồ, cứt thật. Mình quên mất. Cậu chưa về khách sạn đấy chứ, phải không? Hãy nói với mình là cậu còn chưa về khách sạn đi.”
Giật mình vì sự hoảng hốt trong giọng nói của Les, Katie dừng lại trước đèn đỏ hơi quá nhanh. “Chưa, tại sao thế?”
“Có lẽ là không có gì đâu, nhưng có ai đó gọi điện đến nhà mình sáng nay nói là họ cần nói chuyện với cậu về đám cưới. Mẹ nói với người đó chỗ bọn mình ở. Mình chắc là không có gì, nhưng dù sao cũng cảm thấy kỳ quặc, nhất là sau khi viên cảnh sát đã nói là chúng ta cần thận trọng.”
Katie thấy lạnh sống lưng. Sau khi hít một hơi dài, cô kể mọi chuyện cho Les. Nào, dĩ nhiên là cô không kể với bạn về chuyện suýt nữa thì làm tình với Carl ở ngay giữa phòng tranh, nhưng cô kể cho bạn mình nghe về bức tranh do con voi vẽ, điều đã mang đến cho cô những cảm xúc còn nguy hiểm hơn chuyện dục tình.
Katie nhìn vào gương chiếu hậu và nhìn thấy người tặng bức tranh của voi cho mình đang đi theo cô. Rồi cô kể cho Les nghe về vụ đột nhập vào khách sạn, về chuyện cảnh sát cho rằng kẻ đã giết hại Tabitha cũng là kẻ đã giết hai phụ nữ như tin tức đã đưa. “Và họ cho rằng bây giờ hắn ta đang nhắm vào mình.”
“Tại sao họ lại nghĩ như vậy?” Sự hoảng sợ tỏa ra từ giọng nói của Les.
“Mình nhận được những cú điện thoại và có kẻ nào đó cứ để mình nghe nhạc.”
“Ồ, Chúa tôi! Hắn ta đã gọi điện về nhà cậu ba lần cái đêm cậu bị mất tích.”
Tuyệt quá. Katie chẳng cần thêm bằng chứng là kẻ biến thái đó nhắm vào cô. Buộc mình tiếp tục, cô nói với Les về việc Ben nghĩ có ai đó đã đột nhập vào nhà, và rằng đó không chỉ đơn giản là cơn bão làm vỡ kính cửa sổ.
Chỉ còn sự im lặng trên đường dây. Cuối cùng Les thầm thì mấy lời. “Việc Joe xuất hiện đã cứu sống mình.”
Nỗi sợ hãi dâng lên trong Katie. Rồi nó bị xóa dần bởi một ý nghĩ khác bắt đầu hình thành. “Mình đoán là cậu nợ anh ấy rồi, hả?”
“Đúng vậy. Vậy thì, chúng mình sẽ chuyển khách sạn à?”
Lại một ý kiến nữa hình thành trong đầu Katie. Hơi xa xôi nhưng nếu cô thành công, có thể, chỉ có thể thôi, cô có thể buộc Les phải đối mặt trực diện với mọi chuyện thay vì cứ luôn trốn chạy thế này.
“Thực ra Les ạ. Mình muốn nhờ cậu một việc rất, rất quan trọng.”
“Tại sao mình chẳng thích cái giọng của cậu tí nào nhỉ?” Giọng Les vang lên. Les luôn luôn cảm nhận qua giọng nói.
“Mình sẽ đến ở chỗ Carl vài ngày.”
Đường dây lặng ngắt như tờ.
“Les?”
“Rồi, mình chỉ đang cố gắng nghĩ xem mình cần phải nói gì trong trường hợp này. Nói với cậu là làm tới hay thuyết phục cậu quên cái ý nghĩ ấy đi.”
Katie chuyển làn xe. “Đêm qua cậu chả vừa nói với mình là cuộc đời này quá ngắn ngủi nên cần phải nghe những cảm giác bên trong mình đấy là gì?”
“Cậu có chắc về chuyện này không hả Katie?”
“Không.” Cô thú nhận. “Nhưng mình cũng cứ làm.”
“Cậu sẽ ngủ với anh ta chứ? “ Les hỏi thẳng.
“Có lẽ.” Có lẽ. Giờ đây chính Katie đã dùng từ ấy. Thật buồn cười, hiếm khi cô dùng từ ấy trong quá khứ. Nó không nằm trong từ vựng của Ray. Người họ Ray không tin vào chuyện có lẽ. Họ quy định một chuỗi hành động và khiến nó xảy ra. Và nếu họ ở phía sau những điều có vẻ không với tới được, họ sẽ không theo đuổi nó. Bởi vì thất bại không phải là một giải pháp.
Đôi khi Katie có cảm giác chắc chắn cô chỉ là con nuôi của bố mẹ.
“Được rồi,” Les đáp ngay. “Cậu là ai đấy, và cậu đã giấu người bạn thân nhất của mình ở đâu rồi? Bởi vì Katie Ray mà mình biết không bao giờ nghĩ là sẽ ngủ với một người đàn ông mà cô ấy chỉ mới quen biết.”
“Mình biết anh ta mà. Ý mình là... mình không biết anh ta. Nhưng mà mình có biết. Cậu có hiểu mình muốn nói gì không?”
“Ồ, lại còn không nữa, mình hiểu hoàn toàn ấy chứ.” Les cười, nhưng rồi đột ngột ngừng lại. “Có lẽ cậu nên suy nghĩ về điều này trước đã.”
“Mình đã nghĩ về nó rồi, Les ạ. Mình ở với anh ta thì an toàn hơn. Và không ở bên mình cậu cũng sẽ an toàn hơn.” Katie lại sắp sửa lên cơn hoảng sợ nữa khi cô nghĩ về chuyện mình sẽ cảm thấy ra sao nếu có chuyện gì xảy ra với bạn mình. “Cậu có thể ở chỗ em trai cậu được không?”
“Có đấy. Nhưng... Có lẽ mình về Boston thì hơn.”
“Không! Mình cần cậu.” Katie nài, và quẹo xe vào phố nhà mình.
“Nhưng cậu sẽ đến ở cùng Antonio kia mà, cậu có cần mình đâu.”
Katie lưỡng lự, rồi quyết định liều một phen và hy vọng rằng kế hoạch của mình sẽ thành công. “Mình cần cậu giúp Joe.”
Đường dây im lặng. “Giúp Joe làm gì?”
“Giúp Joe hủy bỏ đám cưới. Rõ ràng là mình không thể làm được việc ấy rồi.”
“Joe là người lớn rồi. Anh ấy có thể tự lo liệu được.” Giọng Les có vẻ căng thẳng.
“Thế không công bằng đâu nhé, cậu biết đấy.”
“Công bằng thì có liên quan gì ở đây?” Les cau có.
“Thôi được. Thì đừng giúp vậy.” Katie ghét phải sử dụng kỹ năng điều khiển người khác mà bố mẹ cô đã áp dụng với cô. Nhưng này, nó hiệu quả lắm nhé. “Mình gần như chả bao giờ nhờ cậu cái gì. Bao nhiêu lần mình đã có mặt khi cậu cần mình rồi? Để bao che cho cậu trước bố mẹ cậu? Để giúp cậu học tập? Bao nhiêu đêm ở trường đại học mình phải ngủ trên đi văng để cậu với Paul Bakley có thể làm đủ trò hoang dại? Mình thậm chí còn giả vờ là mình chẳng nghe thấy quái gì hết. Bao nhiêu lần lặp đi lặp lại. Và mình chỉ nhờ cậu có một điều. Một điều mà thôi.”
“Thôi được rồi. Đủ rồi. Mình sẽ giúp Joe.”
Katie mỉm cười. “Cảm ơn cậu. Cậu có số điện thoại di động của anh ấy không?”
“Có, anh ấy vừa cho mình số điện thoại hôm nay.”
“Hôm nay á?” Katie lại mỉm cười, và biết rằng Les không để ý là mình đã nói gì. Càng tốt cho Joe. “Thế thì cậu gọi cho anh ấy nhé. Đúng ra thì tối nay mình và anh ấy sẽ gặp nhau và bắt đầu gọi đi các nơi. Và sau đó còn có các món quà cưới ở chỗ anh ấy cần được gửi trả lại. Ồ, và hỏi anh ấy xem cuộc nói chuyện với mẹ anh ấy diễn ra thế nào. Đôi khi cũng khó làm vừa ý bà ấy lắm, cho nên mình biết anh ấy sẽ lo về việc này.”
Les rên rỉ. “Rồi cậu sẽ nợ mình nhiều đấy. Và nếu cậu còn nhắc lại chuyện mình ngủ với Paul Bakley lần nữa, mình bỏ cậu đi cho mà xem.”
“Nhất trí.” Katie nói và đậu xe trên lối vào nhà. Hình ảnh ngôi nhà với hàng hiên ấm cúng luôn luôn mang đến cho cô cảm giác tự hào, nhưng biết rằng kẻ sát nhân đã đến đây làm thay đổi ngay cảm giác ấm cúng ấy.
“Và mình phải nói gì với Joe về cậu đây?” Les hỏi.
Katie ngước lên và nhìn thấy Carl đang tiến về phía xe của cô. Cao lớn, con quỷ mắt nâu mặc quần kaki và áo sơ mi hồng mở cúc ngực, anh đang tiến lại phía cô với dáng vẻ chậm rãi, gợi cảm. Mắt họ gặp nhau và anh nháy mắt. Không khí như ngưng đọng trong phổi cô.
Có lẽ mình sẽ ngủ với anh ta. Có lẽ.
“Nói với Joe... nói với anh ấy sự thực. Mình nghĩ anh ấy sẽ hiểu.”
***
“Nhà anh không được ấn tượng như nhà em đâu.” Carl nhìn Tóc Đỏ quan sát xung quanh căn nhà một tầng của mình nằm ở ngoại ô tây Houston. Liệu cô ấy có làm cái điều mà anh đã làm khi ở chỗ của cô, tìm kiếm những dấu hiệu để có thể đoán ra được Katie thực sự là người thế nào? Căn nhà của cô gọn gàng, nữ tính, và ấm cúng. Đó cũng là những từ mà anh có thể dùng để tả chính Katie. Cô ấy thậm chí còn có những cây nến thơm mà chị dâu anh rất ưa chuộng. Một phòng thơm mùi táo, phòng khác lại thơm mùi hoa. Phòng ngủ của cô thì thơm mùi hương của chính cô. Và trên những bức tường dọc hành lang, Katie treo toàn ảnh gia đình.
Trong khi cô sửa soạn đồ đạc cho mình, anh tranh thủ thời gian ngắm nghía những bức ảnh ấy. Anh cảm thấy mình cũng đau đớn vì những mất mát của cô. Cả một gia đình. Đã đi xa. Anh chỉ có thể tưởng tượng ra cô đã khổ đau như thế nào. Hay cô vẫn còn đau khổ bao nhiêu nữa.
“Ở đây đẹp lắm.” Giọng nói của Katie đưa Carl trở về với thực tại. Cô nghiêng người ngắm nhìn căn bếp hình chữ L của anh, rồi liếc nhìn phòng khách thông với phòng ăn.
Carl dõi theo ánh mắt cô chuyển từ vật này sang vật khác, cái TV 64 inch, cái ghế sô pha bằng da đã cũ, nhưng còn êm ái hơn rất nhiều những cái ghế khác mà anh có ý thay thế nó, rồi sang cái bàn làm việc cũ kỹ, đáng sợ của bố anh, mà Carl đã đặt ở một góc phòng khách để có thể dùng căn phòng thứ ba như phòng tập tạ. Rồi ánh mắt cô tập trung vào cuốn lịch áo tắm treo ở phía trên bàn.
Anh tự hỏi, cô đã đoán gì về anh khi nhìn những đồ đạc kia. So với nhà của cô, nơi ở của anh có vẻ lạnh lẽo và vô cảm. Liệu cô có nhìn nhận anh như thế hay không, lạnh lùng, hơi đáng sợ, và thậm chí hơi cô đơn? Anh đưa tay lên xoa bóp vai, ghét cái sự thực là căn nhà của anh thể hiện cuộc đời của chính anh lúc này, ghét cái thực tế là anh quan tâm đến việc cô nhìn nhận anh, và căn nhà của anh ra sao. Anh chẳng bao giờ quan tâm những người phụ nữ khác nghĩ gì.
“Nào, đưa anh đỡ đồ đạc cho em nào.” Anh đưa tay định cầm lấy túi của cô, nhưng cô níu túi lại khi tay anh chạm vào tay cô.
“Chỉ chỗ cho em là được rồi.”
Anh quay người để chỉ cho cô phòng của anh, nhăn mặt khi nhìn thấy cái giường bề bộn của mình. Lý ra thì anh cũng chẳng nên ngạc nhiên mới phải; cái giường đâu có thể tự dọn dẹp lấy đâu. Thực tế là anh cũng không nhớ nổi lần cuối cùng anh dọn trải giường là khi nào nữa. Nhưng anh vẫn còn nhớ mẹ đã hay cằn nhằn như thế nào về chuyện anh phải thu dọn giường.
Nếp nhăn của anh càng sâu thêm khi anh nhìn thấy những chiếc tất bẩn nằm lăn lóc cạnh cuốn catalog của Victoria’s Secret trên chiếc bàn đêm bên giường. Ồ, được đấy, hình ảnh của anh lại càng tuyệt vời thêm nữa.
“Đây là phòng anh phải không?”
“Anh sẽ ngủ trong phòng ngủ dành cho khách.” Anh nói, nhưng thật tình, chẳng lẽ cô thực sự tin rằng họ sẽ không ngủ với nhau ư? Mặc cho cô có thể hoặc không thể nghĩ gì về nhà của anh, năng lượng tình dục giữa họ nóng bỏng đến mức làm chảy cả bê tông.
Khi còn ở trong xe và cô đang cân nhắc giữa khả năng làm tình với anh hoặc bị sát hại, nhân tiện, chuyện đó làm anh khá là tự ái, chỉ một ly nữa là anh hứa với cô rằng sẽ không có gì xảy ra hết. Nhưng anh đã kịp kìm lại đúng lúc. Anh không hứa những lời không thể giữ. Mặc dù anh sẽ không gây sức ép để cô ngủ với mình, chắc chắn anh cũng sẽ chẳng làm gì để ngăn cản điều ấy xảy ra. Và cứ xét theo cái ngọn lửa bừng bừng giữa họ, một sự bùng nổ là điều gần như có thể tiên đoán trước sẽ xảy ra.
Cô nhìn cái giường của anh vẻ phân vân.
Anh cau mày. “Chăn gối sạch sẽ mà.”
“Không phải vậy. Là... em không muốn tống anh ra khỏi giường của anh.” Cô quay người, nhưng dừng lại ngay ở cửa. “Ồ!”
Cái gì nữa đây? Anh để quên quần lót ở ngoài kia hay sao? Anh tiến lên. “Chết tiệt thật.”
“Đó có... phải là Baby, con chó của Tabitha không?”
“Chính thế.” Baby và Preciuous đang đứng bên ngưỡng cửa phòng ngủ dành cho khách. Precious lại đã xé rách một chiếc quần khác của Baby rồi. Chúng đứng đó thật đáng yêu, đuôi vẫy vẫy. Chúng cư xử cứ như... như một cặp chó vậy.
“Và đây là Preciuous?” Cô khúc khích. “Con chó to lớn, đầy vẻ đàn ông của anh đấy hả?”
“Chính nó đấy. Nhưng này giờ thì nó cũng khá đáng mặt giữa đám đàn ông đấy.” Anh cười khẽ và tiến lại gần hơn. Gần đến nỗi mùi hương trên tóc của Tóc Đỏ ắp đầy trong mũi. Anh thèm được vòng tay quanh eo cô và kéo cô tựa vào mình.
“Anh đón con chó của Tabitha về ư?”
Giọng cô mềm mại. Cũng mềm như đôi môi cô khi những lời ấy phát ra. Anhmở miệng chực đổ lỗi cho bố nhưng có cái gì đó như là sự ngưỡng mộ thoáng trên mặt cô. “Ừ, đại loại thế.”
“Anh đúng là một viên kẹo đường mà?”
“Thế thì có được không?”
“Được chứ.” Nụ cười của cô rộng mở với sự ngưỡng mộ. “Tốt lắm.”
“Thế thì anh là một viên kẹo đường.” Anh cầm lấy cái vali nhỏ của cô và để dựa vào tường. Họ có thể tranh cãi chuyện cô ngủ ở đâu sau đó. Sau cái sự bùng nổ tự phát ấy.
“Tại sao mình không để hai con chó tự nhiên nhỉ?” Anh đẩy nhẹ cô về phía hành lang trước khi sự ham muốn được kéo cô vào giường chiến thắng.
Cô dợm bước đi, rồi dừng lại. “Em muốn trút bỏ bộ đồ này quá.”
Anh cũng khá là muốn cô trút bỏ quần áo ra. Nín thở, anh chỉ tay về phía phòng tắm ở cuối hành lang. “Em cứ tự nhiên.”
Kiên nhẫn, anh tự nhủ.
Cô vừa biến mất trong phòng tắm, anh đóng ngay cánh cửa phòng ngủ dành cho khách để tránh mấy con chó lại xuất hiện một cách đáng xấu hổ lần nữa. Rồi chạy vào phòng ngủ của mình, nhặt mấy chiếc tất bẩn và cuốn tạp chí của Victoria’s Secret, và giấu chúng xuống dưới nệm giường. Cố gắng nghĩ xem liệu còn cái gì mà mẹ có thể cằn nhằn nữa không, anh chạy vào phòng tắm chính, cọ mấy nhát trong toilet và đậy nắp lại. Sau khi rửa tay sạch sẽ và xúc miệng vài lần, anh trở ra phòng khách. Anh bắt đầu bật TV lên nhưng rồi lại quyết định chọn mở nhạc. Anh tìm được một kênh nhạc rock dễ nghe và bật nhỏ tiếng. Nhìn quanh, anh nhận thấy lòng bàn tay mình ướt.
Trời đất ạ. Anh hành động như một thiếu niên mặt đầy mụn sắp sửa được hò hẹn lần đầu.
Đây là lần đầu tiên của anh kể từ lâu rồi. Đúng, hẳn là vì vậy.
Và anh cũng đã thẳng thắn với cô. Anh đã nói với cô rằng anh chả thích The Brady Bunch. Anh đã được bật đèn xanh. Vậy, sao còn căng thẳng?
Hít một hơi, xua đi những ý nghĩ tiêu cực, anh đi vào bếp và xem có thể mời cô uống gì. Hai chai bia. Chai rượu đỏ có còn trong tủ không nhỉ?
Anh tìm thấy chai rượu vang, lau sạch bụi bặm, và đặt nó bên cạnh hai cái ly. Chúng không đồng bộ. Mai, anh sẽ mua bộ ly khác. Sau đó anh tìm thấy cuốn danh bạ điện thoại vùng, có địa chỉ của các nhà hàng có dịch vụ giao đồ ăn tận nhà.
Anh nghe tiếng chân cô. Tim anh thót lại khi quay đầu lại. Cô đã xõa tóc ra và mái tóc rủ trên vai cô. Cái quần bò vừa vặn làm tôn dáng cô nhiều hơn, và làm anh khổ nhiều hơn, là cái áo. Áo cô mặc là một cái áo phông dài tay màu xám, bộ ngực cô không chỉ đẹp, chúng thực sự tuyệt vời.
“Có gì thế anh?”
“Không.” Anh lại liếc vào cuốn danh bạ điện thoại đặt trước khóa quần. Thật đúng chỗ, bởi vì cậu nhỏ của anh cũng đang thích cái áo phông của cô. “Anh đang quyết định xem gọi nhà hàng nào để đặt bữa tối. Trung Hoa? Ý? Tùy em quyết định.”
“Không ăn bánh nướng nhân mặn nữa à?” Cô trêu anh.
“Này nhé, anh đã ăn bánh nướng nhân mặn của mình mà.”
Cô nhoẻn cười. “Được rồi, không trêu anh về chuyện bánh nướng nhân mặn nữa. Em đoán là em cũng không được trêu anh về chuyện mặc màu hồng, đúng không?”
“Không. Anh nghĩ đó sẽ là cái áo sơ mi ưa thích của anh đấy. Và bây giờ anh còn có hai con chó bắng nhắng, điệu đà nữa. Anh sắp sửa nói là anh thích chúng đến nơi rồi.”
Cô cười tươi. “Anh chắc chắn đã ghi điểm vì đã mang con chó của Tabitha về đây.”
Và anh được điểm gì vậy nhỉ? Thân thể anh rất mong được biết.
Cô nhìn cuốn danh bạ. Ít nhất thì anh cũng mong là cô nhìn cuốn danh bạ chứ không phải chuyện gì đang xảy ra dưới mấy trang vàng.
“Em dễ tính lắm. Cái gì cũng trôi qua miệng em được hết.”
Thôi được, chẳng ích gì cho anh. Anh cố gắng chống lại gợi ý bỏ bữa tối. “Thế thì ăn đồ Trung Hoa nhé.”
***
Les gõ cửa nhà Joe. Sự ngập ngừng như những cơn bão cuộn lên trong bụng cô. Cô đã gọi điện cho Joe và nói với anh rằng Katie nhờ cô giúp anh hủy đám cưới. Anh cũng không hỏi tại sao Katie sẽ không đến.
Vậy thì, ai có thể giải thích được chuyện này cho cô nhỉ?
Chẳng có lý một tẹo nào. Làm sao mà hai người có thể lên kế hoạch đám cưới với nhau một ngày và rồi bỗng dưng chỉ ba ngày sau cả hai cùng quan tâm đến người khác.
Bởi vì họ chưa bao giờ yêu nhau. Họ không thể đã từng yêu nhau. Mike mất đã được một năm rưỡi, và ý tưởng cô bị người khác cuốn hút giống hệt như đi bộ khi trong giày có viên sỏi.
Joe mở cửa. Tóc anh có vẻ sẫm hơn thường lệ, như thể còn đang ướt. Anh mặc một cái quần bò, một cái áo phông màu xanh sẫm, và một nụ cười. “Vào nhà đi em.” Anh dẫn lối cho cô đi vào trong căn hộ trang trí đẹp mắt theo kiểu hiện đại của anh. Rất nhiều đồ gỗ sẫm màu và thép mạ.
“Cảm ơn.” Cô bước vào, cảm thấy những viên sỏi tưởng tượng ở trong giày, và hít vào một hơi cái mùi hương đàn ông sạch sẽ của anh.
Khi cô cởi bỏ áo khoác, mắt Joe tròn xoe khi nhìn thấy cái váy cô mặc. Cô mặc nó đặc biệt cho anh, nên việc anh chú ý tới nó cũng là hợp lý. Nếu ở Boston, cô có quần áo phù hợp với những dịp thế này. Nhưng cô đã sắp vali vội vội vàng vàng và không nghĩ mình lại cần quần áo gì đặc biệt.
Vậy nên cô đã đi mượn. Có thể tả cái váy được cắt theo hình cái nơm, xòe từ cổ trở xuống. Màu váy xanh lá mạ, điểm những quả bí ngô màu da cam to tướng. Theo ý kiến của Les thì đây là cái váy xấu xí nhất mà chẳng may cô nhìn thấy. Dù rằng cô nghĩ Mimi mặc nó thì tuyệt lắm.
Vì thế mà nó rất hoàn hảo để cô mặc cho Joe. Điều cuối cùng, cuối cùng mà cô muốn đó là anh nghĩ rằng cô đến đây vì cô quan tâm anh một cách không bình thường. Cô tới đây vì Katie đã van nài cô tới. Cô ở đây bởi vì Katie đã nhắc cho cô nhớ rằng cô ấy đã phải ngủ trên cái nệm êm ái như một giường đinh trong khi cô và Paul Bakley làm tình với nhau ồn ào và mướt mải trong cái phòng ngủ duy nhất.
Paul là một trong những sai lầm tồi tệ nhất trong đời Les. Tình dục thực sự ồn ào, mướt mải và tuyệt vời với anh ta, nhưng vẫn là sai lầm không hơn không kém. Và vợ anh ta cũng đồng ý như vậy. Les chẳng biết là anh ta có vợ cho tới khi chị ta xuất hiện giữa chừng một lần làm tình ồn ào, mướt mải của họ.
Ọe! Les ghét những kẻ lừa dối. Dù cho bọn họ có tuyệt vời trên giường đi chăng nữa. Ngay lập tức, ký ức về tình dục nóng bỏng bứt rứt lên trong óc cô. Cô nhấn nút xóa đi sự bứt rứt ấy và đối mặt với Joe. Đầu ngẩng cao và mặc váy in hình bí ngô, cô đã sẵn sàng giúp Joe Lyon hủy đám cưới của anh.
“Nào, anh nghĩ chúng ta phải làm gì trước tiên nào?” cô hỏi. “Đưa cho em danh sách khách mời và em sẽ bắt tay vào gọi điện. Em nghĩ là chúng ta không cần phải giải thích lý do. Ngắn gọn và ngọt ngào là đủ. Ví dụ như, ‘Hủy bỏ đám cưới. Bạn không phải tới dự nữa. Nếu bạn đã gửi quà, chúng sẽ được gửi trả lại cửa hàng và tiền sẽ được hoàn lại vào tài khoản của bạn, hoặc là chúng tôi sẽ gửi bưu điện trả lại bạn.’ Nghe thế có lọt tai không?”
Anh vẫn chưa thôi nhìn cái váy của cô.
“Joe?”
Cuối cùng anh ngước mắt lên và bắt đầu cười.
“Cái gì nào?”
“Không ăn thua gì đâu. Nhưng anh cũng cho em điểm A vì nỗ lực.”
“Em chả hiểu anh nói về chuyện gì.” Cô vờ nói.
“Thật đấy.” Anh lại cười. “Em có muốn uống bia không? Anh muốn uống một cốc bây giờ.” Anh vừa đi vào bếp vừa cười.
Thôi được, có lẽ là cái váy hơi quá lố một tí, nhưng trời ạ, có gì đáng cười đâu. Cô thoáng nhìn thấy mình trong cái gương. Ừm, cái váy lố lăng thật, nhưng vẫn chẳng buồn cười tý nào.
Cô đi vào trong bếp. Anh đưa cho cô cốc bia và lắc đầu nhưng vẫn không thôi ngoác miệng cười.
“Anh xin lỗi. Nhưng cái váy trông giống hệt như một cái khăn trải bàn xấu xí của ngày lễ Halloween. “
Les không chủ định, nhưng anh tả cái váy chính xác đến mức cô cười phá lên.
Khi sự hài hước đã qua, họ cùng ngồi xuống, và dùng điện thoại di động của mình gọi các khách mời đám cưới và xin lỗi vì đã hủy bỏ một sự kiện lớn. Joe gọi bánh Pizza, và mỗi người bọn họ uống hai cốc bia. Họ chuyện trò giữa các cuộc gọi, cười về xu hướng cởi bỏ áo quần của Mimi, và theo ý kiến của Les, đây là lần đầu cô thấy vui vẻ nhất với đàn ông từ mười tám tháng nay.
Và vì thế mà nó thật đáng sợ.
***
Katie và Carl ngồi trên cái ghế sô pha bằng da đã sờn, ăn cơm rang, gà xào hạt điều và trò chuyện. Sau hai ly rượu vang, và có thêm hai con chó tới ngồi bên cạnh trên sô pha, một trong hai con mặc quần, Katie bắt đầu thấy thư giãn.
“Anh có biết là Hades có nghĩa là...”
“Thần âm ty và vua của các linh hồn chứ gì?” anh nói, mỉm cười. “Khi mới lên mười, anh thấy thế cũng hay ra phết.”
Cô khúc khích.
“Thêm chút rượu vang nhé?” Anh nhấc chai rượu lên.
Katie vuốt tay lên lưng Baby trong khi con chó của Tabitha ngồi trong lòng cô. “Anh định làm em say hả?”
Anh cười. “Có ích gì không?”
“Không, trừ phi anh muốn cả hai ta cùng lao vào buồng tắm, tranh nhau cái bồn cầu.”
Anh đặt cái chai xuống. “Em chính thức hết suất nhé.”
Cô mỉm cười. Thật tuyệt, buổi tối đã trôi qua mà không có sự im lặng khó xử nào. Họ cũng nói cả những chuyện riêng tư. Nhưng cô vẫn còn vài câu hỏi.
“Ký ức nào về mẹ mà anh thích nhất?”
Đôi lông mày anh nhướn lên như thể câu hỏi đã đi quá giới hạn. Rồi anh nhún vai. “Em sẽ nghĩ là anh thật kinh khủng.”
“Không em sẽ không nghĩ thế đâu.” Cô khẳng định.
Anh hít một hơi. “Lần cuối cùng bệnh ung thư của mẹ trở lại... bố đã nghỉ việc quá nhiều rồi. Ben thì đang ở trường đại học. Anh gần như nhận trách nhiệm chăm sóc mẹ.” Anh mỉm cười, nhưng Katie nhìn thấy nỗi buồn trong nụ cười ấy. “Hóa trị làm mẹ ốm lắm.” Anh ngập ngừng. “Mẹ sử dụng bồn cầu còn anh thì dùng xô. Bọn anh cùng nôn ọe và cười phá lên bởi vì... anh không biết nữa, nó có vẻ buồn cười. Anh nghĩ anh đã biết thêm nhiều về mẹ khi ngồi trên sàn nhà tắm với bà.”
Cô xúc động. “Sao em lại nghĩ là anh kinh khủng được?”
Anh nhún vai. “Thì đáng lý ra đó chẳng phải là một kỷ niệm đẹp.”
Cô cảm thấy thèm được đưa tay ra và ôm lấy anh. “Anh đã biến một chuyện không may thành một điều có ý nghĩa.”
Anh thở dài. “Thế còn em? Em thích ký ức nào với gia đình em nhất?”
Cô cười tươi. “Kỳ nghỉ lễ Phục sinh nào mẹ cũng mua diều cho bọn em và cả nhà sẽ đi chơi ở Công viên Lakeview. Có một lần, bố không làm thế nào để diều bay lên được. Dĩ nhiên là bố không chịu bỏ cuộc cho đến khi có thể thả được diều lên không trung. Nhưng vì bố quá tập trung giữ cho diều bay nên cuối cùng bố hụt chân ngã xuống hồ. Cả nhà cùng cười một trận. Những kỳ nghỉ lễ Phục sinh luôn luôn là những ngày hoàn hảo nhất.”
Anh mỉm cười và cô để ý thấy anh xích lại gần cô hơn và bắt đầu nghịch nghịch tóc cô.
Suýt nữa thì cô hỏi anh về chuyện rời bỏ ngành cảnh sát, nhưng cô nhìn thấy hai bức ảnh được đóng khung phía trên cái TV. Tò mò, cô đặt con chó trong lòng xuống và tiến tới để ngắm nghía hai bức ảnh. Một trong hai bức là ảnh một cậu bé. Cô ngoái lại nhìn Carl vẫn đang ngồi trên sô pha, con chó xù lông xoăn của anh ta ngồi trên sàn, đầu gối lên chân anh còn con chó của Tabitha thì đã chễm chệ trong lòng anh. “Cháu anh phải không?”
“Đúng đấy. Sao em biết?”
“Ben có lần đã nói là anh ấy có con trai.” Cô lại nhìn bức ảnh. “Thằng bé giống cả hai bọn anh.”
“Thì nó gần như làm gì có cơ hội để khác.”
Cô cầm một bức ảnh khác lên, bức ảnh Carl khi còn trẻ với một người phụ nữ lớn tuổi. Mẹ anh ta.
“Bà đẹp lắm.”
“Đúng thế. Mẹ đẹp lắm.”
Cô ngẫm nghĩ xem Carl cảm thấy thế nào khi mới mười lăm tuổi và chứng kiến mẹ mình chết dần chết mòn vì ung thư. “Mất mẹ chắc đau khổ lắm.”
“Không bằng những gì em đã trải qua đâu.”
Cô ngoái lại. “Em không biết nữa. Em nghĩ có khi biết một người sắp qua đời còn tồi tệ hơn. Nhưng cũng có khi em lại ước gì có một cơ hội để chào vĩnh biệt mọi người.”
Bỗng dưng anh xuất hiện phía sau cô, vòng tay qua eo cô. “Em mạnh mẽ lắm đấy Katie Ray ạ.”
“Cũng không hẳn đâu.” Cô dựa vào anh. Vững chãi quá. Ấm áp quá. “Em hầu như toàn giả vờ cứng rắn. Em thực sự chỉ là một viên kẹo đường.”
Một viên kẹo đường to tướng sắp sửa gia nhập bản chiến tích tình trường của một gã đàn ông.
“Lừa được rồi anh đấy.” Vòng tay anh xiết chặt cô hơn. Hàm râu không cạo của anh kề sát má cô. Mùi hương của anh bao phủ cô. Nồng ấm. Đàn ông.
Cô nhắm mắt lại. Đây là lúc có lẽ phải kết thúc và cô quyết định mình sẽ chọn bên nào. Tình dục. Không tình dục.
Đôi môi anh vuốt ve tai cô. “Anh muốn được làm tình với em.”
Được rồi, người đàn ông này chẳng biết quanh co tí nào.
“Anh muốn được cảm nhận em bên anh. Không quần áo. Không có gì ngoài da thịt. Làn da em chạm vào làn da anh.”
Ừm, cô từng đọc về những màn dạo đầu bằng lời nói. Đọc về việc những lời ấy có tác động làm tan chảy người đàn bà. Và quả thế. Bên trong viên kẹo đường đang tan chảy thành nước.
“Anh muốn được chạm vào em, Tóc đỏ. Anh thèm được nếm náp em.”
Cô như ngừng thở khi nhận thấy anh không chỉ là chuyên gia về dạo đầu bằng lời. Tay anh đang cử động. Lên dần, lên dần trên lườn cô, đến... ồ, trời ạ... đến ngực cô.
Hãy ngăn anh ta lại ngay bây giờ hoặc cô sẽ không bao giờ bình yên nữa.
Quá muộn rồi. Anh đã ở đó. Hai tay. Hai bầu ngực.