Hôn Lễ Tử Thần

Chương 12

Les nhìn Joe cào tay lên mái tóc. Lần nữa. Rõ ràng là một thói quen khi bị kích động. Một thói quen khiến cho mái tóc của anh ta dựng đứng lên trông như kiểu tóc bò liếm của một chú bé. Cô có ham muốn kỳ quặc là liếm bàn tay mình và vuốt nó lên chỗ tóc bị Joe làm rối, theo cách mẹ cô thường làm với em trai cô khi xưa. Dĩ nhiên, cô chẳng dám chạm vào anh ta.

Với mái tóc chĩa lên đủ các hướng, anh tiếp tục nhìn chăm chăm vào cô. Rõ ràng là anh nghĩ cô giấu anh điều gì đó quan trọng.

Dĩ nhiên việc xả cái nhẫn đính hôn vào bồn cầu có thể là quan trọng, nhưng cô không có nghĩa vụ phải nói về điều đó. “Đàn bà con gái giữ những bí mật với đàn ông,” cô nói, “và đó là tất cả những gì tôi định nói.”

“Nó không liên quan gì đến việc hiện nay cô ấy đang ở đâu chứ?” anh hỏi.

“Không một chút nào.” Les hy vọng anh nghe thấy sự chân thực trong giọng nói của cô.

Anh cau mày. “Tôi đồ rằng tôi phải tin cô thôi.”

Cô buông lỏng vai. Khi vấn đề này gác sang một bên, bây giờ họ có thể... “Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?”

Anh nhìn quanh. “Katie có một quyển sổ ghi chép mọi thứ liên quan đến đám cưới. Tôi nghĩ tôi có thể gọi điện cho những người mà cô ấy gặp hôm nay.” Anh nhìn mặt quầy bếp. “Thường nó nằm quanh đâu đây thôi.”

“Tôi nghĩ nó ở trong phòng ngủ.”

Les đi lấy cuốn sổ. Khi cô quay lại, anh đang mở rộng cuốn sổ điện thoại trên mặt bếp. Anh cầm lấy cuốn sổ ghi chép trên tay cô.

“Trong khi tôi gọi cho họ,” anh nói “cô thử gọi điện cho các bệnh viện xem sao? Xem có thể có tai nạn nào không?”

Ký ức dội vào cô và đẩy ngay cô vào thế giới của nỗi đau.

Joe tiếp tục. “Chúng ta có thể sử dụng điện thoại của chúng ta và để đường điện thoại cố định nhà Katie rảnh vì lỡ đâu cô ấy sẽ gọi.”

Hai lá phổi của Les từ chối không khí mà cô cung cấp cho chúng.

“Tôi đã để sẵn danh bạ điện thoại ở đó rồi.” Anh chỉ về phía bàn.

Mắt Les nhìn vào trang giấy mở. Mục B dành cho bệnh viện. Còn đó những nếp quăn, những dấu vạch trên trang giấy. Những nếp quăn của cô. Những dấu vạch của cô. Ký ức lại càng gần gụi hơn.

Cô đã ngồi ở ngay đây, trong bếp nhà Katie mười tám tháng về trước, sử dụng chính cuốn danh bạ này, và gọi điện các bệnh viện. Cô là người nhận tin rằng đã có một tai nạn. Cô là người đã nói chuyện với y tá ở phòng cấp cứu. Cô là người đã hiểu ra qua giọng nói của người y tá rằng anh trai của Katie, người đàn ông cô yêu, đã ra đi, và không bao giờ còn về nhà nữa, không ai về nữa. Không ai sống sót.

Les đưa tay lên xoay xoay chiếc nhẫn đính hôn đeo trên cổ. Có một ngày cuộc đời cô đã hoàn hảo như chuyện cổ tích. Đính hôn để làm đám cưới với anh trai của người bạn gái thân thiết nhất, người đàn ông mà cô đã đổ từ khi mới học lớp ba. Rồi một chiếc xe tải đã đâm tan tành mọi giấc mơ của cô và biến chúng thành tro bụi.

Ồ, Chúa ơi. Nước mắt cay xè trong mắt cô làm cô phải nhắm mắt lại. Cô mong sao Katie bước vào qua cánh cửa kia. Giải thích cái gì đó thật vớ vẩn về giao thông hoặc về người tổ chức đám cưới đã giữ cô lại rất muộn.

“Cô không sao chứ?” Giọng của Joe nghe quá xa xôi, nhưng cái chạm tay của anh vào vai cô sao quá gần.

Cô mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu lo âu của anh nhìn cô chăm chú. “Ổn. Tôi ổn mà.” Tự bắt mình phải cử động, cô đi tìm cái điện thoại di động của mình. Cô không thể suy sụp. Cô phải tìm ra Katie.

Xin người, lạy Chúa, xin cho Katie được bình an.

***

Katie cảm thấy hơi thở ấm áp của Carl khuấy động mớ tóc cô. Cô không biết họ nằm đó đã bao lâu. Ba mươi phút? Có khi hơn. Cô đã nhìn đồng hồ một lần: vài phút sau nửa đêm. Lẽ ra cô phải buồn ngủ mới phải. Nhưng không.

Anh ta đã để nguyên đèn sáng. Ơn Chúa vì ân huệ nhỏ nhoi đó. Bóng tối đã có thể tạo ra sự thân mật hơn thế nữa.

Ngực anh ta hòa với lưng cô, và một cánh tay anh ta choàng qua eo cô. Đầu gối ấn sát vào khoeo chân cô. Cô tự nhắc mình, chỉ để cho ấm lên thôi. Ồ, quả vậy, thân nhiệt anh ta bao bọc lấy cô, thấm qua lớp quần bò mỏng của cô và làm cô ấm tới tận cùng. Làm cô ấm áp theo cái cách mà một người phụ nữ đã đính hôn không nên được làm ấm áp bởi một đàn ông không phải là chồng chưa cưới của mình. Ấm áp như cô chưa từng cảm thấy từ rất, rất lâu rồi.

Mọi nơi hai cơ thể chạm vào nhau đều nhột nhạt, và cô khao khát muốn được ghé sát gần hơn nữa. Cô thèm được lật người lại và luồn hai bàn tay vào trong áo khoác, dưới áo sơ mi để cảm nhận làn da của anh ta. Làn da trần trụi. Cô thèm được áp miệng mình lên miệng anh ta, nếm náp anh ta. Cô muốn toàn thân anh ta áp sát toàn thân cô.

Cảm giác tội lỗi bao trùm lên cô như những con ruồi bâu lấy một quả chuối nẫu.

Cô nhắm mắt lại và tự nhắc mình cô không làm gì sai trái. Chỉ giữ ấm thôi. Bị cuốn hút bởi một ai đó không phải là cái tội, nhưng hành động theo sự cuốn hút thì có đấy. Và cô sẽ không hành động đâu. Không, cô không bao giờ hành động. Cô yêu Joe.Đúng rồi, nghĩ về Joe đi nào.

“Cô lại ngừng thở nữa rồi, Tóc Đỏ.” Những lời nói của Carl vang lên gần bên tai cô đến nỗi cô nổi hết da gà trên cổ.

“Tôi đang thở mà.” Cô hớp một hơi.

Khoảnh khắc tĩnh lặng giữa hai người lại xuất hiện và biến mất. “Cô ấm hơn chưa?” anh ta hỏi.

“Rồi ạ.” Cô nghe thấy con chó rên rỉ bên ngoài cửa.

“Tốt.’’ Cánh tay anh ta ôm chặt lấy cô hơn.

Một phút lại trôi qua, và cô nghe thấy dạ dày anh ta sôi sùng sục. “Anh muốn ăn bánh nữa không?”

“Không. Mình để dành cho bữa sáng mai. Sau đó mình sẽ ăn trưa bằng kẹo dẻo. Người ta gọi như thế là sống phóng khoáng đấy.”

Sự tinh nghịch trong giọng nói của anh ta làm cô mỉm cười. “Tôi không ăn những viên kẹo màu xanh nhé.” Cô trở mình và mùi hương cùng nụ cười của anh ta tràn ngập giác quan cô.

“Cái gì khiến anh phản đối hôn nhân thế?” Cô cũng chẳng hiểu vì sao câu hỏi đó lại bật ra. Có thể cô muốn nhắc nhở anh ta và chính mình rằng cô đã đính hôn. Hoặc là khi ôm ấp một người đàn ông và nghe dạ dày anh ta sôi réo, cô muốn biết một chút về anh ta. Trong khi cô cảm giác là cô biết anh ta, cô thực sự chỉ mới xới đào phần bề mặt. Carl Hades, biệt danh Antonia Banderas, làm cô hào hứng. Anh ta có cái vỏ bọc xù xì, cái vỏ bọc mà cô muốn rũ bỏ nó đi để làm lộ ra những phần tốt đẹp. Cô biết những phần tốt đẹp ấy tồn tại, giống như tình yêu của anh ta dành cho bố mình, như khi anh ta cởi áo đưa cho cô, giống khi anh ta nói với cô về mẹ anh ta.

“Tại sao anh nghĩ rằng chỉ có người điên mới làm đám cưới? Ai đó đã làm tổn thương anh sao?”

Anh ta nhướn một bên mày. “Cô có định nói cho tôi biết vì sao cô không đeo nhẫn hay không?”

Cô gần như định trở mình lần nữa, nhưng cô cũng không muốn quay trở lại sự yên lặng. “Tôi làm mất nó. Tôi làm mất cái nhẫn.”

“Ở đây à?” anh ta hỏi như thể anh ta có thể giúp cô tìm kiếm.

“Không phải ở đây.”

Anh ta nhìn cô như thể anh ta có thể thấy cô đang còn chưa nói hết điều gì. Và gần đến thế này, chẳng thể giấu được cái anh ta đang nhìn thấy.

Cô biết cô nhìn thấy gì: một đôi mắt vàng nâu, ấm áp rất hay cười. Sự dịu dàng, và một người không muốn bất kỳ ai đến quá gần mình.

“Ở đâu nào? Cô đánh mất ở đâu?”

Cô nói toẹt ra sự thật. “Tôi đang nôn thì nó rơi... vào, và tôi... chẳng may giật nước.”

“Trong bồn cầu à?” anh ta cười vang. “Cô xả cái nhẫn đính hôn vào bồn cầu à?”

“Chẳng có gì đáng buồn cười.” Cô cố gắng chống chọi một cơn buồn nôn.

“Ồ, có đấy, Tóc Đỏ ạ.” Cái giường rung lên vì anh ta cười.

Dạ dày của Katie chao đảo với tiếng cười. Cô thúc một cùi chỏ vào sườn anh ta. Anh ta túm lấy tay cô nhưng vẫn không thôi cười.

“Nào, giờ thì trả lời câu hỏi của tôi đi.” cô nhấn mạnh. “Tại sao anh không muốn chia sẻ cuộc đời với một ai?”

Hai môi anh ta nhếch về bên trái trong một nụ cười khêu gợi. “Tôi chia sẻ bản thân mình khi tôi thấy muốn.”

“Vậy thì anh là loại đàn ông sử dụng phụ nữ cho tình dục và bỏ chạy khi nào mọi thứ trở nên nghiêm túc.”

Nụ cười của anh ta tắt đi và lông mày anh ta chau lại. “Tôi không lợi dụng phụ nữ. Nhưng cũng đừng quên, lợi dụng con người không phải là đặc trưng của một giới.”

“Thế anh... làm gì?” cô hỏi, bực mình và không hoàn toàn hiểu vì sao, ngoại trừ việc cô không thích đàn ông nghĩ về phụ nữ như đồ chơi tiêu khiển. “Đi đến bên một người phụ nữ và nói ‘này, hãy làm bẩn khăn trải giường cùng anh đi, nhưng đừng có định ở lại quá lâu để thay khăn trải giường đấy?’ Chúa ơi... anh làm tôi nhớ đến một người hồi trung học!”

“Tin hay không thì tùy cô, Tóc Đỏ, một số phụ nữ cũng không muốn cam kết gì hơn một số đàn ông đâu cô.”

“Không, tất cả những gì họ muốn là ngủ với mấy người đàn ông ích kỷ, những kẻ chỉ có một mục đích duy nhất là ngủ với họ và xịt cho họ một ít DNA.” Ngay khi những lời thô lỗ ấy tuôn ra, cô lấy làm hối tiếc. “Tôi không nên nói vậy.” Ngượng ngùng và khó chịu, cô lại trở mình và quay lưng về phía anh ta.

Lần này anh ta không quàng tay qua cô. Và dù ghét phải thú nhận, cô nhớ nó. Vấn đề không chỉ là cái lạnh, mà là sự gần gũi. Là việc cảm thấy đỡ cô đơn hơn. Và anh ta làm vậy, làm cho cô cảm thấy đỡ cô đơn.

Cô đếm những vẩy màu xám trên bức tường màu xám và cuối cùng đầu hàng và quay trở lại. “Tôi chỉ không thể tưởng tượng ra tại sao lại có người thích chọn ở một mình. Một mình tệ lắm. Đau lắm. Chúng ta không được tạo ra để cô đơn. Anh có biết rằng một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ mặc không có giao lưu với con người sẽ có ít cơ hội sống sót hơn những đứa trẻ thường được bế ẵm không? Đáng ra chúng ta phải được sống với gia đình, được yêu thương, được ôm ấp. Và đáng lẽ ra gia đình không nên chết đi và bỏ lại đằng sau một thành viên. Họ...” Ngực cô nghẹn lại và cô nhận ra những gì mình đã nói.

“Có phải vì thế mà cô kết hôn không, Tóc Đỏ? Bởi vì cô đã mất cha mẹ? Bởi vì cô không muốn ở một mình?”

Ngay lập tức, cô nhớ lại những lời Les đã nói hôm nay. Mình nghe thấy một người bạn vẫn đang cố gắng đối diện với việc mất cả gia đình và quá lo lắng vì bước sang tuổi hai chín nên sẵn sàng cưới bất kỳ Tom, Dick hay Joe nào xuất hiện.

Katie không phải là người ngốc; cô biết một phần lý do cô muốn kết hôn là vì cô không muốn cô độc. Nhưng đó không phải là lý do duy nhất. Và dù cho nó có là một lý do chính yếu chăng nữa, chẳng lẽ nó lại là một lý do tồi tệ đến vậy.

Và cô có yêu Joe.

Cô có yêu không?

Câu hỏi ấy luẩn quẩn trong tim cô và cụng đầu với hàng ngàn câu hỏi khác đang nổi trôi trong ấy mà gần đây cô từ chối trả lời. Giống như việc tại sao Joe lại trở nên xa cách trong mấy tuần vừa qua? Như việc tại sao cô dám chắc rằng một mảnh giấy xác nhận cô là vợ Joe sẽ xua đuổi đi mọi sự cô độc, điều mà vai trò là bạn gái và vợ chưa cưới của anh không làm được.

Ồ, Chúa ơi. Nếu Les và Carl đúng thì sao nhỉ? Liệu toàn bộ cái đám cưới này có phải là một sai lầm lớn không đây?

Dạ dày cô lại quặn lên. Lần này thì nghiêm trọng. Cô nhào ra, bò qua người anh ta, một tay chặn lên miệng, vừa kịp chạy vào nhà tắm đúng lúc.

Ngay sau khi cô nôn hết ra, cô nghe thấy, “Ahhh, Tóc Đỏ, đừng làm thế nữa chứ.” Và anh ta cũng nôn theo.

***

Les và Joe đã làm việc đó khoảng chừng hai mươi phút. Joe đã gọi tất cả các số trong cuốn sổ ghi chép về đám cưới của Katie và chẳng đi đến đâu. Chẳng có gì là lạ khi làm việc đó vào lúc mười hai rưỡi đêm thế này, nhưng dù sao anh vẫn phải làm thế. Anh đã để lại năm tin nhắn: một cho Tabitha Jones, người tổ chức đám cưới, và một cho người bán hoa, một người chỉnh nhạc, một người chủ hôn, và một cho người thợ ảnh.

Anh dập máy, và chuẩn bị gọi điện cho đồn cảnh sát địa phương thì anh nhìn về phía Les. Tay cô run rẩy. Cô đang nói chuyện với bệnh viện thứ tư.

“Rồi, tôi chờ máy.”

Cô với tay lấy chiếc bút máy và bắt đầu vân vê góc trang giấy, một giọt nước xuất hiện nơi cái bút máy chạm vào trang giấy. Mực nhòa đi.

Joe ngước lên và nhìn thấy nước mắt cô. Mắt anh di chuyển từ những nếp gấp đã có sẵn ở trên danh bạ trước đây và những nếp cô vừa tạo ra. Những nếp gấp hệt nhau.

Chỉ thế thôi, anh nhớ ra rằng Katie đã kể với anh về cái đêm gia đình cô bị tai nạn. Bố mẹ cô lái xe từ Austin về nhà cùng với anh trai cô, nhưng mãi không thấy họ về. Les cũng đang ở đây lúc ấy. Trong khi Katie gọi điện cho mấy người bạn của anh cô, Les đã gọi các bệnh viện. Và anh cũng nhớ ra một điều khác nữa. Les đã đính hôn với anh trai của Katie.

Quỷ thật! Thật là khó khăn biết nhường nào khi cô lại phải gọi những cuộc gọi ấy lần nữa.

Anh cầm lấy điện thoại trên tay cô. “Để tôi gọi cho. Sao cô không đi pha ít cà phê nhỉ?”

Cô lau mặt, đứng dậy, và đi vào chỗ tủ bếp.

Một giọng nói vang lên trên đường dây. “Không có ai phù...”

“Cám ơn,” anh nói, ngắt máy điện thoại di động của Les.

“Họ nói gì vậy?” Les hỏi từ phía sau anh.

Anh quay lại. “Cô ấy không ở đó.”

Les dựa lưng vào mặt bếp, và Joe tự hỏi nếu cái mặt bếp không đỡ cho cô thì hẳn cô đã ngã.

“Tôi xin lỗi. Tôi vừa nhớ ra rằng trước đây cô đã phải làm điều này rồi.”

Cô quệt nước mắt. “Không thể xảy ra chuyện này lần thứ hai được đâu,” cô nói. “Tôi cứ tự nhủ như thế với mình.”

Anh tiến lại và vòng tay ôm lấy cô. Cô níu chặt tay vào chiếc áo sơ mi của anh và vùi mặt mình vào hõm vai anh. Anh áp nhẹ mặt mình vào những lọn tóc vàng mềm mại của cô và chỉ ôm cô trong khi cô khóc.

Năm phút sau, họ vẫn đứng đó trong nhà bếp, ôm lấy nhau. Để cảm thấy dễ chịu hơn. Để có sự liên hệ giữa người với người. Và cảm giác thật dễ chịu, đúng như phải thế. Cũng như lúc trước anh cảm thấy đúng như phải thế khi cầm tay cô. Ngay bây giờ đây, cảm giác hai bầu ngực cô áp sát vầng ngực anh gửi những tín hiệu dễ chịu chạy suốt cơ thể.

Mùi hương của cô, xạ hương va ni, tràn ngập mũi anh. Hình ảnh cô khỏa thân trong bồn tắm trở lại trong tâm trí. Anh thoáng nhớ lại hai bầu ngực trần của cô áp sát vào anh như thế nào khi anh ép cô vào bức tường ở hành lang.

Cô ngước mặt lên, mắt họ gặp nhau và không rời. Anh cúi sát xuống như hơi thở, môi họ sắp sửa chạm nhau. Sắp sửa.

Cảm giác tội lỗi ùa vây lấy anh. Anh buông hai tay ra.

Như thể cô cũng đọc được ý anh, cô lùi lại. “Anh đã nói là chúng ta sẽ thử lại một lần nữa với cảnh sát.”

“Đúng vậy.” Anh đi về phía chiếc bàn và cầm điện thoại của mình lên.

“Đừng bao giờ chạm vào tôi lần nữa.” Giọng nói của cô bùng lên sau lưng anh.

Phản ứng đầu tiên của anh là muốn khẳng định đó hoàn toàn là sự vô tư. Và nó quả thực bắt đầu như thế, nhưng đã không kết thúc vô tư tí nào. Anh suýt nữa đã nói ra như vậy, nhưng đơn giản là anh không thích nói dối. “Tôi sẽ không làm thế nữa đâu.” Anh ngoảnh lại, đồ chừng sẽ nhìn thấy sự giận dữ trong mắt cô.

Tuy nhiên, trên khuôn mặt cô hiển hiện cùng một cảm giác đang nhảy nhót trong ngực anh. Cảm giác tội lỗi. Lẽ ra anh phải cảm thấy dễ chịu hơn khi biết rằng cô không đổ hết mọi trách nhiệm cho anh, nhưng anh lại không cảm thấy thế.

“Chúng ta chưa làm gì sai cả,” anh nói, cho cô hơn là cho chính mình.

“Tôi rất quý Katie,” Cô nói.

“Tôi cũng vậy.” Và đó là sự thực. Anh yêu Katie, nhưng anh cũng đã bước qua giai đoạn tự dối mình rồi. Anh không yêu Katie theo cách lẽ ra anh cần phải yêu cô ấy. Anh yêu cô ấy như... như cách tất cả mọi người yêu mến cô. Không thể không yêu mến một người quá tốt như thế được. Cô ấy là kiểu người mua các loại bóng đèn cho nhà mình từ một người tàn tật. Là người hy sinh một buổi sáng thứ Bảy hàng tháng để bế trẻ sinh non. Katie thông minh, có thể nói chuyện về nghệ thuật cho tới lúc gà lên chuồng, và cô có một kiểu cách giao tiếp riêng biệt với mọi người. Katie có thể khiến họ cười vang, khiến họ trở nên cởi mở. Cô ấy nhìn thấy những điều tốt đẹp nhất ở mỗi người và làm cho mỗi người muốn trở nên tốt đẹp nhất.

Cho nên, quả vậy, anh khâm phục Katie, anh tôn trọng Katie. Anh yêu thích con người mình khi ở bên Katie. Và cô ấy cũng quá đẹp nên anh có phản ứng dục cảm với cô. Cô có đủ mọi nết, mọi phẩm chất của một người bạn đời mà anh tìm kiếm. Và ở tuổi 34, từ hai năm nay anh đã tìm kiếm một người để tiến tới hôn nhân. Nhưng từ tháng trước, anh thấy mình cứ tự hỏi không hiểu tình yêu kiểu tôn trọng và khâm phục thì đã đủ chưa. Anh cứ chờ đợi để xúc cảm trào lên, xúc cảm khiến chuyện tình dục bùng nổ tuyệt diệu, xúc cảm mách với anh rằng cô chính là người anh tìm kiếm.

Điều ấy đã chẳng xảy ra. Và khi đó anh đã biết rằng nếu anh kết hôn với Katie, anh sẽ bằng lòng nhưng không hạnh phúc.

Liệu bằng lòng có là đủ? Ý nghĩ ấy cọ vào óc anh như một miếng giấy ráp. Câu trả lời còn cọ sát mạnh hơn nữa. Không. Như vậy là chưa đủ.

Quỷ thật. Vợ chưa cưới của anh đang mất tích và tất cả những gì anh đang làm là đứng đó và nghĩ về việc vì sao mà anh không thể kết hôn với cô.

Les đi về phía cái ghế sô pha nơi cô ngồi sụp xuống. Ôi, Chúa ơi, cô là một người kinh khủng, tồi tệ. Bạn thân nhất của cô đang mất tích, và, chỉ năm phút trước đây thôi, tất cả những gì cô có thể nghĩ đó là hôn chồng chưa cưới của Katie. Loại người nào mà lại làm như thế? Les tự bủa vây mình trong nỗi đau đang lớn dần lên. Có lẽ là loại người đang hoảng sợ, cô tự nhủ với bản thân, hy vọng giảm bớt phần nào tội lỗi của mình.

Joe nói đúng. Họ chưa làm gì sai trái cả. Dù gì thì họ cũng không cố tình. Nhìn thấy nhau khỏa thân là một sự tình cờ. Và bị anh ta cuốn hút cũng là một sự tình cờ nốt. Một tai họa tình cờ lớn chết tiệt, nhưng cũng chỉ là một sự tình cờ chứ không hơn.

Cô nghe thấy Joe nói chuyện với cảnh sát trên điện thoại. Cô cân nhắc ý định rời khỏi đây và về ở nhà bố mẹ. Nhưng nếu Katie gọi điện thì sao? Nếu cô ấy cần cô thì sao?

Nhắm mắt lại, Les cố gắng nghĩ những lý do vì sao Katie chưa gọi điện, những lý do có nghĩa là cô ấy ổn cả. Cô ấy có vấn đề với xe ô tô. Cô ấy gặp lại một người bạn từ thời trung học và quên cả thì giờ. Nhưng chẳng có lý do nào đứng vững được. Cảm giác mọi sự đều tồi tệ. Nếu như có Katie ở đây và cô ấy nghe thấy Les văng cái từ chết m... ra, cô ấy sẽ bảo Les để dành cái từ ấy cho những lúc đáng nói hơn. Theo cách suy nghĩ kỳ quặc của Katie, văng tục không phải lúc nào cũng xấu nếu như tình huống ấy đáng để văng. Les chỉ cầu mong sao những sự rắc rối như việc Katie mất tích hay Les bị chồng chưa cưới của Katie cuốn hút không đáng để cô văng câu chết m...

***

Katie ngồi trên sàn nhà bên cạnh toilet và nhìn chằm chằm vào Carl tay đang cầm một cái cốc của Tabitha mà anh ta lôi ra từ một trong mấy cái thùng. Cái cốc đựng đầy nước. Hẳn rồi, cô đã nói là cô sẵn sàng giết người miễn sao được uống nước nhưng...

“Tôi không uống cái đó đâu.”

“Nó sạch mà Tóc Đỏ.”

“Sạch gì? Nước lấy từ toilet.”

“Trong cái bồn phía sau toilet thì đúng hơn. Chậu rửa mặt hỏng rồi.

“Phía sau hay phía trước gì cũng thế. Một cái toilet là một cái toilet.”

“Có khi là uống một chút nước sẽ khiến dạ dày cô dễ chịu hơn.”

“Tôi không uống nước lấy từ toilet. Thậm chí tôi còn không nôn vào những cái toilet không phải của mình.”

“Thực sự là, tôi có nghe nói nước lấy từ trong cái bồn phía sau toilet cũng sạch như nước chảy từ vòi ra. Xem này. Tôi sẽ uống nhé.” Anh bắt đầu nhấp một ngụm.

Cô nhăn mặt. “Ít nhất thì bây giờ tôi sẽ không muốn hôn anh nữa.” Ôi, Chúa ơi, cô đã nói thế thành tiếng đấy à?

Đôi mắt mở to của anh ta như muốn nói với cô rằng đúng... đúng vậy, cô đã nói thế thành lời.

“Mẹo!” Cô nhanh chóng đánh giá lại việc chọn từ của mình và thay đổi ý kiến. “Chết mẹ!”

“Giờ thì đáng để nói chết m... phải không nào?” anh hỏi.

Cô gục đầu xuống giữa hai đầu gối và ước sao mình cuộn thành một quả bóng và chết đi cho rồi. Được rồi, xét tình thế hiện tại của cô, vừa chứng kiến một người bị giết, có lẽ cô nên thận trọng khi ao ước điều gì đó.

“Cô bị nhiễm khuẩn đường ruột hay sao?”

Cô không ngẩng đầu lên. “Không.” Cô nói giữa hai đùi. “Tôi đã nói với anh lúc nãy rồi. Đó chỉ là cái dạ dày căng thẳng của tôi thôi.”

“Căng thẳng chuyện đám cưới hả?” anh hỏi.

“Đúng thế,” cô đáp.

Anh ta cười khúc khích và cô không hiểu sao đoán rằng anh ta đang nghĩ về việc cô xả cái nhẫn đính hôn vào bồn cầu. Một điều mà cô gắng không nghĩ tới.

Nhưng ngay khi họ có thể thoát khỏi đây, cô biết rằng cô sẽ phải nghĩ đến nó. Cho dù cô có phải nôn liên tục. Muốn hay không, cô không thể cưới Joe nếu như.... nếu như cô không biết rằng làm điều ấy có đúng hay không.

Và vì những lý do đúng đắn.