Hôn Học Trưởng

Chương 19

Nghiêm Tiểu Muội vốn ngoan ngoãn vùi đầu vào ngực Triệu Quân Trác, chợt cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô trở nên nóng bỏng, trong lòng cực kỳ bất an, thân thể không khỏi run lên.

Triệu Quân Trác cảm nhận Nghiêm Tiểu Muội trong tay mình đang run rẩy, thấy giường lớn đã gần ngay trước mắt, anh mỉm cười gian xảo, sau đó thả Nghiêm Tiểu Muội xuống giường, nằm đè lên thân thể cô. Tiểu Muội đột nhiên thấy cơ thể nằng nặng, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Triệu Quân Trác, trong lòng căng thẳng:

- Anh Quân Trác, lúc nãy em đổ mồ hôi nhiều lắm, em phải tắm trước đã.

Triệu Quân Trác nheo mắt, nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tiểu Muội, cuối cùng vẫn ôm cô dậy:

- Cũng được. Anh cũng đang muốn tắm, hay là chúng ta tắm uyên ương đi – Nói xong liền ôm cô vào phòng tắm.

Bị Triệu Quân Trác ôm đi, Nghiêm Tiểu Muội khóc không ra nước mắt, đây là cô tự lấy đá đập vào chân mình rồi còn gì?


Nhìn Nghiêm Tiểu Muội mất tự nhiên, Triệu Quân Trác cảm thấy trân trọng cô hơn. Còn nhớ hai ngày trước cô cố ý mặc bộ đồ ngủ hở hang lượn qua lượn lại trước mắt anh. Đêm đính hôn kia cô cũng từng dũng cảm trần truồng leo lên giường anh, vậy mà bây giờ lại thẹn thùng như thế này. Có điều vẻ mặt thẹn thùng của Tiểu Muội rất đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến anh hận không thể lập tức nuốt cô vào bụng.

Khoảng cách đến phòng tắm ngày càng gần, Nghiêm Tiểu Muội lại càng run rẩy nhiều hơn. Triệu Quân Trác thấy người trong lòng sợ hãi đến vậy, không ngừng hôn cô, an ủi cô, muốn cô thả lỏng một chút, kết quả chỉ khiến Nghiêm Tiểu Muội càng thêm căng thẳng.

Triệu Quân Trác nhìn Nghiêm Tiểu Muội đang vô cùng khẩn trương mà cảm thấy bất đắt dĩ. Vì thế anh để cô xuống, đứng vòng tay ôm lấy cô để cô thư giãn một chút.

Nghiêm Tiểu Muội cảm nhận được bàn chân đã đứng vững vàng trên mặt đất, trong lòng đột nhiên dấy lên một dũng khí chưa từng có từ trước đến nay. Cô vươn tay cởi nút áo của Triệu Quân Trác.

Triệu Quân Trác nhìn Tiểu Muội cởi nút áo của mình, cảm thấy cực kỳ ấm áp, anh nhìn cô, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng.


Triệu Quân Trác nhìn Nghiêm Tiểu Muội như vậy khiến cô có cảm giác như đang được anh khích lệ, tốc độ cởi nút áo càng lúc càng nhanh. Không bao lâu, cuối cùng tay cô cũng run rẩy đi xuống dây nịt dưới hông của anh.

Trên người Triệu Quân Trác lúc này chỉ còn lại chiếc áo sơ mi đã bị tháo bung nút, vì thế, Nghiêm Tiểu Muội cúi đầu là có thể nhìn thấy Triệu Quân Trác cái bụng rắn chắc của của anh. Cô chợt biết thế nào là cảm giác miệng đắng lưỡi khô trước nay chưa từng có, không kiềm được nuốt nước miếng một cái, tay run rẩy mò lên dây thắt lưng của anh vài lần, nhưng rốt cuộc lại thu tay về:

- Anh Quân Trác, anh tự cởi đi.

Triệu Quân Trác bắt gặp ánh mắt Tiểu Muội nhìn chằm chằm vào cơ bụng 6 múi của mình, vật nào đó đã sưng cứng lên, không ngừng kêu gào muốn được giải phóng. Tất nhiên anh vô cùng phối hợp với lời nói của cô, vô cùng lưu loát cởi bỏ thắt lưng, sau đó ném ra sau.

Nghiêm Tiểu Muội chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng, là tiếng dây thắt lưng rơi xuống gạch men. Biết Triệu Quân Trác đã cởi xong, ánh mắt cô không nhịn được dời thấp xuống, nhìn thấy bên dưới quần tây phồng lên như đang dựng một cái lều nhỏ, mặt cô nóng lên, vươn tay ra sờ sờ, lại rụt tay về.

Triệu Quân Trác dùng một tay túm chặt hai tay của cô, sau đó dẫn dắt tay cô kéo khóa quần mình xuống, cách một lớp quần lót áp sát tay cô vào vật cực nóng kia. Khi tay Nghiêm Tiểu Muội cảm nhận được nhiệt độ của vật cứng kia, lập tức bị nhiệt độ của nó truyền sang làm nóng theo, cô muốn rút tay về. Nhưng tất nhiên Triệu Quân Trác không để cho Nghiêm Tiểu Muội lâm trận bỏ chạy, anh gắt gao giữ chặt tay cô, sau đó kéo quần lót của mình xuống.

Nghiêm Tiểu Muội thấy rõ, côn th*t của Triệu Quân Trác cứ như thế mà ngóc đầu, nhảy ra ngoài.