Hôn Học Trưởng

Chương 15

- Sao lại không giúp được? Anh là anh lớn, lời anh nói ra tất nhiên không thành vấn đề. Chỉ cần anh chịu lên tiếng nói với ba mẹ, họ nhất định sẽ đồng ý.

- Quan trọng không phải là anh có mở miệng hay không, mà là vấn đề thể diện của hai nhà – Nghiêm Mân Triết thờ dài – Vậy sao lúc trước mọi người hỏi em có chịu đính hôn với Triệu Quân Trác hay không thì em nói đồng ý?

- Đừng nói lúc trước với em – Giọng nói của Nghiêm Tiểu Muội gần như gay gắt lên – Lúc đó nghe anh và ba mẹ hỏi như vậy, em còn tưởng là anh Quân Trác tự mình đến cầu hôn em, em nghĩ rằng anh ấy thích em, thì ra đó giờ cũng chỉ có một mình em âm thầm... Còn thể diện, ba mẹ cũng nói với em về thể diện này nọ. Nhưng anh hai à, em thật sự không cam lòng, em không cam lòng để hạnh phúc của mình vì hai chữ thể diện mà biến mất! Nếu như anh không giúp em thì ngày vào ngày tổ chức lễ cưới em sẽ bỏ trốn, hoặc là tự tử! Để em xem ba mẹ cần thể diện hay là cần em đây!!

- Tiểu Muội, em bình tĩnh chút đi – Nghiêm Mân Triết nghe Nghiêm Tiểu Muội nói mà trong lòng cảm thán.

- Bây giờ em rất bình tĩnh! – Giọng điệu Nghiêm Tiểu Muội đột nhiên lại vô cùng bình thản.

Nghiêm Mân Triết hiểu càng kéo dài càng không có lợi. Anh hiểu tính cách ngang ngược bướng bỉnh của em gái mình hơn ai hết. Một khi trong lòng cô đã quyết định điều gì thì dù có bao nhiêu con ngựa cũng không thể kéo cô lại được. Anh bất giác than thở:

- Aiz, thật là hết cách với em, anh sẽ thử gọi nói chuyện với ba mẹ xem sao. Nhưng mà em nhớ rõ, chỉ một lần này thôi đó.


- Vậy cảm ơn anh nhiều lắm! – Giọng nói Nghiêm Tiểu Muội đặc biệt vui sướng – Em biết ngay là anh hai thương em nhất. Anh hai à, anh đúng là anh trai tốt của em. Vì vậy em quyết định sẽ gửi nguyên bộ CD số lượng có hạn của Tiểu Vũ cho anh, tặng anh luôn cả những thiết bị theo dõi trong nhà cậu ấy nữa. À còn thiết bị theo dõi ở phòng anh em cũng sẽ gỡ xuống. Em Nghiêm Tiểu Muội xin thề, từ nay về sau tuyệt đối không dám xem cảnh sinh hoạt của anh trai và chị dâu nữa!

- ...

Nghiêm Mân Triết nghe em gái mình nói mà cảm thấy trên đầu đầy vạch đen. Anh vẫn tưởng rằng những camera mà Nghiêm Tiểu Muội lén lút cài trong phòng mình đã được anh gỡ bỏ hết, ai dè vẫn còn! Có điều cái CD về Tiểu Vũ, anh thật sự có hơi hiếu kỳ một chút.

Ừ thì... Có cảnh lần đầu tiên của bọn họ... anh nhất định sẽ quan sát tỉ mỉ, thoải mái hưởng thụ. Nhưng anh chợt nhớ tới lát nữa phải gọi điện thoại giải quyết chuyện của Tiểu Muội, làm cho tâm tình đang vui sướng của anh bỗng nhiên trở thành hư không, nhất thời cảm thấy đau đầu, trong lòng bất giác cảm thấy tức giận thằng bạn Triệu Quân Trác này đến nghiến răng nghiến lợi.

Mà đầu dây bên kia, sau khi Nghiêm Tiểu Muội cúp điện thoại xong thì cứ ngẩn ngơ nhìn cái điện thoại thật lâu. Cô nhớ lại quá khứ của mình và Triệu Quân Trác rồi nhếch miệng cười ngây ngô, lại không ngăn được sự đau khổ bất chợt ập đến, cuối cùng không kiềm chế được sự cay đắng trong lòng, ngồi xổm xuống đất khóc lớn.

Kết quả là cô càng khóc lớn, tiếng rên rỉ đằng sau cánh cửa của cô gái kia cũng càng lớn. Cuối cùng Nghiêm Tiểu Muội bị tiếng kêu đằng sau cách cửa đó chọc giận:

- Mẹ nó! Kêu kêu kêu!! Rên rỉ nghe chói tai quá! Triệu Quân Trác anh mà cũng ham muốn loại con gái đó. Mẹ nó, tôi đúng là mù mới thích người như anh! Từ này về sau tôi cóc cần anh nữa!!


Nói xong, cô hung hăng quăng điện thoại về phía cửa, sau đó kéo vali mà cô đã chuẩn bị sẵn ra ngoài.

Bên trong phòng, Triệu Quân Trác nghe tiếng điện thoại va đập vào cánh cửa thì ngẩn người, sau đó cầm chi phiếu đưa cho cô gái ngồi bên cạnh:

- Kêu cũng không tệ, cô có thể đi được rồi.

Cô gái nhìn thấy chi phiếu thì mặt mày hớn hở, cũng không dây dưa nhiều với Triệu Quân Trác, chỉ nói:

- Sau này nếu Triệu thiếu gia cần giúp đỡ gì cứ việc tìm tôi – Sau đó cô ta mở cửa đi ra ngoài.

Triệu Quân Trác không thèm để ý đến cô ta. Anh chỉ đứng bên cửa sổ, nhìn ra chiếc xích đu bên ngoài vườn hoa, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần. Con mèo nhỏ kêu meo meo, cảm nhận được chủ nhân của nó không vui, liền chạy đến cắn ống quần của chủ nhân, lăn qua lộn lại dưới chân anh, muốn anh chú ý đến nó. Cuối cùng Triệu Quân Trác cũng ngồi xổm xuống, ôm lấy con mèo nhỏ, ánh mắt dịu dàng kia Nghiêm Tiểu Muội chưa từng thấy qua lần nào.

Nghiêm Tiểu Muội ra cửa, đột nhiên nhớ mình chưa gọi điện thoại cho tài xế tới đón. Nếu bây giờ đứng đợi tài xế tới e là phải chờ khá lâu. Cô lại nhớ Lâm gia cách Triệu gia không xa lắm. Từ sau khi cô đính hôn với Triệu Quân Trác vẫn chưa ghé qua nhà họ Lâm chơi lần nào. Bây giờ tiện đường qua đó ăn nhờ bữa cơm cũng được.

Nhưng đang đi nửa đường, đột nhiên có một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô. Cô quay đầu nhìn lại thì thấy trước mặt mình là cô gái lúc nãy ở trong phòng điên cuồng kêu rên kia. Cô phiền chán cau mày nói:

- Còn có gì muốn nói ư?