12
Trong khi thân xác Paul Freeman ở thế giới thật, dưới sự điều khiển của Garland Daniels, ra cửa trước trả lời, thì Nhân ảo của Paul Freeman, vẫn do Paul Freeman kiểm soát, đang gãi đầu, nhìn quanh khung cảnh kỹ thuật số chỉ tồn tại trong thế giới nhân tạo được biết đến dưới tên Cybersona.
Cụm từ “không thể hiểu nổi” liên tục lởn vởn trong đầu Paul. Cụm từ đó cùng với từ “bị tách khỏi”, mặc dù bị tách khỏi có lẽ là không đầy đủ. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Một phút trước thôi anh còn đang chuẩn bị nhập cuộc một trận chiến trực tuyến với một người tên Garland nào đó và điều tiếp theo anh nhận ra là anh thực sự đã vào bên trong trò Cybersona, hay ít nhất anh đang có vẻ ở trong đó. Nhưng làm sao có chuyện này được? Làm sao tâm trí anh lại bị tách khỏi thân xác được? Hay nó đã tách ra rồi?
“Có ai làm ơn cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?” Paul ảo van nài. “Trò chơi kết thúc chưa? Garland? Anh nghe tôi nói không?”
Anh quay sang nhân vật Garland ảo, giờ đây vẫn còn có vẻ ngủ gục.
“Anh quyết định không chơi tiếp hả? Tôi phải làm gì tiếp theo đây? Tự chơi một mình hả? Tôi cho anh biết chuyện này không hài hước chút nào hết. Nghe nè, nếu anh không muốn chơi, anh chỉ cần nói ra. Anh vẫn còn ở đó chứ?”
Anh đến gần nhân vật Garland hơn và xem xét nó một hồi. Nó vẫn nằm chỗ Paul đã đẩy nó ngã, nhưng không cử động.
“Thiệt là điên rồ,” Paul ảo nói. “Mình tự nói chuyện với mình. Có tay quản lý chương trình hay ai đó mà tôi có thể nói chuyện không? Chủ trang web, chẳng hạn? Tôi nghĩ có trục trặc đây. Điều sau cùng hắn nói là gì nhỉ? Cái gì đó về chuyện nhập. Đúng rồi. Nhập. Hắn đã nhập cái gì đó và... giờ mình... Không biết đang xảy ra chuyện chó chết gì nữa!”
Paul ảo tiến đến và đẩy Garland ảo. “Nè. Mày thích không?”
Nhưng thay vì trả lời, thì Garland ảo bắt đầu vỡ vụn ra. Những điểm ảnh nhỏ xíu tan ra và bắt đầu trôi lơ lửng. Rồi những điểm ảnh đó bắt đầu cuộn lại như một đám mây hình phễu bay vòng vòng trong Cybersona, cho đến khi chúng biến mất vào một thứ giống như xoáy “lỗ đen” trong không gian ảo.
“Đợi đã. Không. Đừng đi. Đứng lại!” Paul ảo gào lên.
Trong khi đó, ở Kingsville, Texas, thân xác Paul Freeman đang đi tới cửa trước.
“Tôi ra tới đây,” thân xác Paul Freeman, dưới sự điều khiển của Garland, trả lời.
Paul/Garland mở cửa và cười với tiến sĩ Rathbone, ông hiệu trưởng đã sa thải Paul.
Paul/Garland lập tức dùng khả năng đọc suy nghĩ của người khách để xác định xem ông là ai, cùng với mối quan hệ với cái thân xác mà Garland đang kiểm soát. Đọc ý nghĩ là một trong những khả năng thêm vào mà Garland đã xây dựng và mang theo từ trò Cybersona.
“Ồ, thật ngạc nhiên,” Paul/Garland nói sau khi tìm được phản ứng thích hợp cho tình huống.
“Chào Paul,” tiến sĩ Rathbone nói, trông có vẻ không thoải mái lắm. “Tôi hy vọng không làm phiền anh.”
“Không hề,” Paul/Garland trả lời.
“Tôi chỉ ghé qua sẵn tiện đưa cho anh tiền lương tháng cuối và xem anh sao rồi.”
“Ồ, ông thật chu đáo,” Paul/Garland nói. “Tôi lúc này rất tốt. Sao ông không vào nhà và ngồi một chút.”
“À. Anh chắc không?” tiến sĩ Rathbone bối rối hỏi.
“Dĩ nhiên,” Paul/Garland nói. “Tôi sẽ pha chút trà.”
“Có lẽ chỉ vài phút thôi,” tiến sĩ Rathbone nói. “Hình như tôi nghe có mùi khét?” Ông hỏi khi bước vào phòng khách.
Paul/Garland đảo mắt nhìn ra cửa và hai phía con đường trước khi đóng cửa lại sau lưng.
“Cháy hả?” Paul/Garland nói, nở một nụ cười quái ác. “Ồ, chuyện đó hả. Bất cẩn trong phòng tắm thôi. Ông biết đó. Hút thuốc trong nhà vệ sinh. Vô tình khiến màn cửa nhà tắm bắt lửa. Không phải chuyện lớn. Nhưng phải chịu thôi, đúng không? Thói quen xấu. Và nguy hiểm nữa.”
13
Trong không gian ảo, Paul ảo đứng trước lỗ đen nhìn trân trối vào hố thẳm hư vô.
“Giờ thì mình hiểu Alice cảm thấy thế nào rồi,” anh nói bâng quơ, vì hình như anh là người duy nhất quanh đây. - Không, gọi vậy không đúng, một thực thể nào đó, có lẽ. “Bạn gọi một phần hồn không xác là gì?”
Nhân vật Cybersona của anh quay nhìn xuống lỗ đen, những điểm ảnh cuộn xoáy.
“Mày đang thuyết phục tao bước vào đó, phải không?” anh hỏi. “Tao ghét chuyện này.”
Paul ảo hít một hơi sâu, rồi bước vào lỗ đen đó.
Mình chết mất, anh nghĩ khi bắt đầu rơi và xoay, lộn tùng phèo, cứ rơi, rơi... rơi xuống.
Nếu mình nôn mửa, thì không biết ra cái gì nữa? Paul ảo tự hỏi khi anh trôi vào trạng thái như mơ. Anh nhắm mắt lại rồi mở ra.
Màn đêm biến mất và anh thấy mình nằm trong một căn phòng màu trắng. Anh nhìn xung quanh và thấy tường và trần nhà phập phồng và trông như vật thể sống.
Một giọng nam trầm vang lên. “Bạn vừa vào vùng ứng dụng đặc biệt của Cybersona. Bạn muốn thêm, xóa, hay thay đổi một trong những ứng dụng cụ thể nào của mình không, Daniels?”
Paul ảo nhổm dậy rồi đứng lên.
“Hả... Daniels? Tôi không phải là Daniels.”
Giọng nam tiếp tục. “Bạn có muốn đổi tên không?”
“À, không. Chắc hẳn là có sai sót gì ở đây,” Paul ảo nói, nhìn quanh tìm nơi phát ra giọng nói.
“Nghe nè. Tôi đã có một tên đăng ký rồi. Paul Freeman. Tôi đăng nhập dưới tên Paul Freeman. Nhưng tôi chơi chung với...”
“Paul Freeman không còn đăng nhập nữa,” giọng nam vang lên, ngắt lời anh.
“Không. Chuyện đó không thể có,” Paul ảo nói. “Có chuyện gì rất lạ đang diễn ra. Tôi chuẩn bị chơi Cybersona với một người tên Garland và hẳn hắn ta đã làm gì đó rồi. Có thể họ của hắn là Daniels. Hắn chưa nói. Dù sao, hắn đang làm gì đó. Nhập. Đúng rồi. Hắn nhập tôi. Đó là lúc có chuyện xảy ra. Hẳn phải có vi rút hay gì đó. Bởi vì tôi là Paul Freeman. Hiểu không. Và... anh vừa nói nơi này là gì?”
Giọng nam trả lời, “Vùng ứng dụng đặc biệt. Bạn có muốn thêm, xóa hay thay đổi tính năng cụ thể nào không, Daniels?”
“Bây giờ nghe đây. Anh vẫn cứ lẫn lộn tôi với thằng cha Daniels đó,” Paul ảo nói. “Tôi là Paul Freeman.”
“Nhân ảo của bạn có thể là Paul Freeman, nhưng bạn đăng nhập dưới tên Garland Daniels. Và bạn đã vào khu vực ứng dụng đặc biệt. Bạn có muốn thêm, xóa hay thay đổi tính năng cụ thể nào không?”
Paul ảo cúi đầu. Phải có cách nào đó thoát khỏi nơi này. Mình đã rơi vào đây, phải không? Một ý tưởng hình thành trong đầu anh khi anh hướng tới bức tường trắng.
“Có,” anh nói. “Tôi muốn thêm nhập.”
“Bạn đã có tính năng này rồi,” giọng nói trả lời. “Bạn có muốn kích hoạt nó không?”
“Có, kích hoạt đi.”
“Xin lỗi. Tính năng này hiện thời không thể sử dụng.”
“Phải được chứ. Nó vừa mới được kích hoạt mà. Với tôi.” Paul ảo lại gãi đầu. “Chính xác thì nhập là tính năng gì?”
“Nhập,” giọng nam trả lời, “là một tính năng siêu năng đặc biệt do Garland Daniels tạo ra. Tính năng này cho phép người chơi nhập chiếm đầu óc đối thủ. Tuân theo định luật vạn vật, hai vật thể hay lực không thể cùng tồn tại trong cùng một không gian vào cùng một thời điểm, cho nên trí óc đã bị mất chỗ của đối thủ sẽ bị đẩy vào nhân vật ảo của người đó.”
“Anh đùa hả. Thằng khốn nạn đó nhảy vào đầu tôi? Tại sao hắn làm vậy? Đợi đã. Theo anh nói vậy là bằng cách nhập vào đầu tôi, hắn đẩy trí óc của tôi vào đây. Làm vậy để làm gì? Có phải nghĩa là hắn kiểm soát được cơ thể tôi? Sao hắn lại muốn cơ thể tôi? Làm sao tôi lấy lại được? Có cách nào phục hồi lại được không? Một động tác phòng thủ?”
“Theo thông tin được biết thì không có động tác phòng thủ chống nhập,” giọng nam trả lời.
“Tôi làm gì đây? Tôi có nhập ngược trở lại được không? Tôi muốn lấy lại cơ thể mình. Chuyện này thật điên rồ. Tại sao hắn lại muốn kiểm soát cơ thể tôi? Tôi có phải kiểm soát lại hắn không? Sao tôi không thể nhập vào trí óc và cơ thể hắn?”
“Để sử dụng tính năng nhập, phải có ít nhất hai người chơi trò này. Hiện tại thì anh là người chơi duy nhất, Daniels.”
“Chuyện gì xảy ra với Paul Freeman?”
“Paul Freeman đã đăng xuất.”
“Thằng khốn. Vậy theo anh là tôi kẹt ở đây đến khi có ai đó đăng nhập vào hả?”
“Anh có muốn kết thúc cuộc chơi không?”
“Không! Đừng. Làm ơn. Đừng kết thúc cái gì hết. Tôi phải suy nghĩ một chút. Chuyện này phức tạp quá. Đây là một trò chơi phổ biến, đúng không? Phải có người sắp đăng nhập liền thôi. Làm sao tôi biết khi có người đăng nhập?”
“Chúng tôi có thể báo cho anh biết. Anh có muốn được thông báo khi có người chơi mới đăng nhập không, Daniels?”
“Có. Hãy báo cho tôi. Ngay tức thì.”
Mình có biết mình đang làm gì không? Paul ảo tự hỏi. Theo như trò Cybersona, mình vẫn là Garland Daniels. Anh quay nhìn bức tường trắng phập phồng.
“Bây giờ, để tôi nói lại cho rõ nghe. Ngay khi có người đăng nhập vào, thì tôi sẽ có thể sử dụng ‘nhập’ liền, đúng không?”
“Chúng tôi có thể sắp xếp việc tự động tiếp cận, nếu bạn muốn. Giờ thì ứng dụng này đã được thử nghiệm, chúng tôi có thể bỏ luật ‘phải được cho phép’.” giọng nam nói.
“Tự động. Đúng. Làm đi.”
Paul ảo bắt đầu đi qua đi lại trong căn phòng trắng. “Có thể thành công,” anh nghĩ. “Đại loại là. Mình phải nhập vào cơ thể của ai đó. Ít nhất mình phải thoát khỏi đây. Rồi sau đó mình chỉ cần... cái gì? Người đó sẽ biết phải làm gì. Phải không? Anh ta giỏi mà. Vậy mình sẽ làm vậy. Mình sẽ nhập vào cơ thể người khác này. Mượn một lúc. Đi tìm cơ thể mình, nó... chuyện gì xảy ra nếu hắn điều khiển nó đi đâu đó? Nếu mình không tìm thấy hắn thì sao?”
Đột nhiên căn phòng tối đi và tường bắt đầu rung.
“Một người vừa mới đăng nhập vào chơi, Daniels,” giọng trầm vang lên.
“Tuyệt,” Paul ảo nói. “Và mình có cái phép nhập này rồi.”
“Đúng vậy. Anh có muốn tôi cho hiển thị thông tin nền của người chơi mới này vào không? Việc đó chỉ mất vài phút.”
“Tôi không có phút nào hết,” Paul ảo nói. “Chỉ cần, anh biết đó, để tôi nhập. Để tôi sử dụng phép nhập. À. Chờ chút. Tôi phải làm gì? Tôi chưa từng ‘nhập’ bao giờ. Nó hoạt động như thế nào? Tôi phải làm gì?”
“Chỉ cần ra lệnh và chúng tôi sẽ thực hiện cho bạn.”
“Ra lệnh?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì làm đi.”
“Làm gì?”
“Nhập! Nhập!”
“Xong.”
Hàng triệu màu sắc bùng nổ trong căn phòng trắng, rồi biến mất cũng nhanh như khi nó xuất hiện.
“Ôi! Chúa ơi!”
Căn phòng trắng biến thành phòng ngủ, một phòng ngủ nhỏ, với một chiếc giường nhỏ và rất nhiều tranh ảnh những ngôi sao nhạc rap và đô vật treo trên tường. Paul cảm thấy sự khác lạ ngay lập tức, chủ yếu là vì anh có thể thực sự cảm thấy. Điều mà anh không thể làm trong Cybersona. Anh nhìn xuống máy tính trước mặt mình. Đó là một cái máy để bàn Pentium 4 với hệ điều hành Window XP. Anh nhìn kỹ hơn vào màn hình và có thứ gì đó trên màn hình khiến anh ớn lạnh.
Đứng ngay giữa căn phòng trắng là một cậu bé và kế bên cậu ta là ảnh của Paul ảo. Chỉ có điều Paul ảo dường như đang ngủ, giống như Garland ảo trước khi hắn biến mất.
“Ôi, trời ơi! Chờ đã. Đây không phải giọng mình.”
Paul đứng lên khỏi bàn và nhìn xuống cơ thể mình.
“Ồ, không.”
Anh nhìn quanh phòng ngủ và tìm thấy một chiếc gương trên cửa phòng vệ sinh. Chầm chậm, anh tiến đến gần chiếc gương. Ảnh phản chiếu của một thằng bé liếc nhìn anh; miệng nó há rộng và cặp mắt mở to hết mức.
14
“Mình đã làm gì vậy?” Paul Freeman nói khi anh nhìn thế giới qua đôi mắt của một thằng bé.
“Kevin. Em làm gì vậy?” một giọng nữ lên tiếng hỏi.
Paul quay cái cơ thể anh vừa nhập vào hướng về phía giọng nói và thấy đang đứng ở cửa ra vào phòng ngủ, là một trong những cô gái đẹp nhất anh từng thấy. Chúng ta đang nói đến vẻ đẹp kiểu ngôi sao điện ảnh, với nước da rám nắng ánh vàng và thân hình hoàn hảo. Paul nhận thấy cô khoảng tuổi đôi mươi và trong tích tắc tự hỏi không biết cô nàng có phải một nhân vật Cybersona mà anh tạo ra hay không. Rồi anh nhận thấy tình huống nan giải của mình hiện tại. Làm sao anh có thể thuyết phục người phụ nữ này, một người không quen biết này, rằng anh vừa nhập vào cơ thể con trai cô ta? Làm sao bạn giải thích được điều không thể có? Anh từng là một giáo viên khoa học và là nhà nghiên cứu bán thời gian. Cuộc đời anh được dành cho việc bác bỏ điều không thể, hay ít nhất là tách biệt những điều không thể khỏi những điều có thể bằng những thí nghiệm và thử nghiệm khoa học.
Giờ đây anh ước gì mình đã tham dự nhiều khóa tâm lý học hơn. Paul không tin vào cái gọi là vô thức tập thể và đồng hiện. Cho dù nó là cái quỷ quái gì đi nữa. Tất cả những gì anh nhớ được là chúng có liên quan gì đó đến ý thức và trong nó có những tính năng không nhất thiết phải bị giới hạn trong một thân xác nào. Mình đoán rằng chắc tốt nhất là có sao nói vậy, anh tự nhủ.
“Chào, mẹ,” cậu bé nói với người phụ nữ trước cửa phòng.
“Mẹ hả?”
“Chị?” đứa bé thử lại lần nữa.
“Được rồi. Có chuyện gì vậy?” cô gái lộng lẫy hỏi khi bước vào phòng và bắt đầu nhìn quanh. Cô thấy máy tính đang bật và nhìn kỹ vào màn hình, rồi cô quay sang thằng bé.
“Là em đang trong đó,” cô nói. “Người đàn ông đi với em là ai vậy?”
“À, tên ổng là Paul Freeman,” thằng bé nói.
“Ổng làm gì trong đó với em?”
“Không có gì. Tụi này đang chơi thôi.”
“Chơi? Đây là loại trang web gì vậy?”
“Đây là một trang web rất hay. Chị bước vào... Chuyện dài lắm.”
“Chị cũng chắc vậy. Chín giờ tối rồi. Chị hứa với mẹ là em sẽ đi ngủ vào giờ này. Đi thôi. Tắm, ngủ rồi tạm biệt.”
“À, ha. Chị có vẻ là, người trông trẻ của em?”
Cô gái bối rối nhìn thằng bé rồi nhìn kỹ hơn, nhìn sâu vào mắt nó.
“Kevin. Chị sắp hỏi em một câu và chị muốn em trả lời thành thật.”
“Hả?”
“Em có uống cái gì không?”
“Uống cái gì hả?”
“Thì em biết đó. Một loại thuốc nào đó, hay liếm phải loại giấy dán có axít.”
“Axít hả? Không.”
“Vậy sao em hành động như vậy?”
“À, chắc chỉ là em nhập tâm với trò chơi quá và quên mất mọi chuyện.”
“Loại trò chơi gì mà như vậy?”
“Ồ, đó là một trò chơi lôi cuốn.”
“Ừ. Thôi, dù sao cũng là giờ tắm rồi. Đi đi trước khi nước lạnh đó.”
15
Hầu hết đèn trong trường Trung học Kingsville đã tắt, tất cả trừ đèn trong phòng thí nghiệm khoa học của trường.
Trong phòng thí nghiệm, cơ thể Paul Freeman, dưới sự kiểm soát của Garland Daniels, đang đi dọc theo những chiếc bàn bật đèn và thắp lửa mấy cái đèn cồn thí nghiệm rồi mở lửa lớn hết mức.
“Ông biết không, tôi chưa bao giờ thích môn hóa học,” hắn nói trong khi đi tiếp, mở vòi ga kêu xì xì. “Vật lý, toán, tin học. Những môn đó là đam mê của tôi. Ý tôi là với môn hóa. Ông trộn nhầm hai chất với nhau và bùm! Lộn xộn hết sức.”
“Anh muốn gì?” tiến sĩ Rathbone hỏi, người đang bị trói trên cái ghế treo trên đường ống trần nhà, thòng xuống ngay trên bàn thí nghiệm và ngay trên mấy ngọn lửa đèn cồn thí nghiệm. Ông có vẻ giận dữ hơn là sợ hãi.
“Tôi muốn gì hả?” Paul/Garland nói. “Để coi. À đúng rồi. Lựa chọn đầu tiên của tôi có lẽ là sẽ quay ngược thời gian về trước đây một hoặc hai tháng. Nhưng chuyện đó khó quá. Nếu có thì tôi đã tìm ra cách rồi. Trời ơi, nhưng mà, không nên quá day dứt về những thất bại trong quá khứ.”
“Nếu anh nghĩ làm vậy sẽ có lại việc làm cũ thì anh điên rồi,” tiến sĩ Rathbone nói.
“Lấy lại việc làm? Tôi muốn lấy lại cuộc đời mình kìa.”
“Bởi vì công việc giảng dạy duy nhất mà anh sẽ nhận được sau chuyện này là dạy khoa học cho bọn tù nhân,” Rathbone nói tiếp.
“Ông có biết điều duy nhất mà thế giới ảo không thể mang lại là gì không?” Paul/Garland hỏi. “Đó là mùi khói thơm ngon của thịt nướng.”
“Thế giới ảo? Anh đang nói về cái gì vậy?” tiến sĩ Rathbone hỏi, khi ông liếc nhìn xuống Paul Freeman đang vặn ngọn lửa trên bàn bên dưới lớn lên.
“Không!” tiến sĩ Rathbone van nài. “Đợi đã. Paul. Coi nào. Chúng ta có thể giải quyết chuyện này mà. Paul, tôi xin anh. Anh không muốn làm chuyện này đâu.”
Trong khi đó, Paul Freeman, trong thân xác thằng bé tên Kevin, thấy mình đang bước tới phòng tắm, cặp mắt dõi theo cái quần jean ngắn và cái áo sơ mi hở nút dưới cùng và một khoảng bụng phơi ra.
Đột nhiên, anh nhận ra cô ta muốn mình cởi đồ và bước vào vòi sen trong khi cô nàng hấp dẫn tuyệt vời này đứng ngay trước cửa. Anh phải làm gì đó để ngăn chuyện này lại. Anh phải cho cô biết sự thật. Họ bước vào phòng tắm và cô quay lại đối diện anh.
“Lẹ đi. Cởi đồ ra đi.”
“Chờ đã,” thằng bé tên Kevin nói.
“Gì nữa đây?”
“Em phải kể cho chị nghe chuyện này,” Paul nói bằng giọng đứa bé.
“Được rồi. Chuyện gì?”
“Em không phải... là người chị đang thấy.”
Cô gái mỉm cười và rồi phá lên cười lớn. “Em quá đáng rồi. Được rồi. Chị sẽ chơi với em. Nếu không phải Kevin, thì em là ai?”
“Tên tôi là Paul Freeman. Tôi là giáo viên khoa học trung học.”
“À há. Đây có phải là một trò lừa để em khỏi phải đi tắm không? Bởi vì nếu vậy, thì kế hoạch không thành công rồi.”
“Cô biết trò chơi tôi đang chơi không, trên máy tính? Đó là trò chơi trên internet gọi là Cybersona. Tôi dùng trò chơi để, à, kiểu như thế chỗ với Kevin.”
“Thế chỗ. Chị hiểu rồi. Vậy nếu em ở đây, thì Kevin đâu?”
“Cậu ta ở trong đây, trong trò chơi. Đi nào. Tôi sẽ cho cô thấy.” Anh quay trở lại phòng ngủ với cô gái theo sau, lắc đầu.
Kevin/Paul đứng trước màn hình và chỉ vào đó. “Thấy chưa, cậu ta trong đó.”
Cô gái nhìn vào màn hình và thấy hình ảnh Kevin trong đó, có vẻ sợ hãi và bị lạc. Kevin ảo bước tới hình của Paul và cố gắng đánh thức anh. Nhưng ngay khi cậu chạm vào Paul ảo, thì hình của Paul vỡ vụn ra và biến mất, y như Garland từng như vậy trước mắt anh.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Jessica hỏi.
“Ừ thì, vì tôi không còn trong đó nữa, nên nhân vật ảo của tôi không còn tồn tại nữa, đó là lý do tại sao nó biến mất khi Kevin chạm vào. Khi tôi chạm vào Garland cũng y như vậy.”
“Garland là ai?”
“Kẻ đã khởi đầu toàn bộ trò chuyển thân xác này. Đó là lý do tại sao tôi chiếm thân xác Kevin. Để có thể tìm ra Garland và lấy lại cơ thể mình. Hắn lấy cơ thể tôi.”
“Chờ đã. Em nói Kevin ở trong này, vậy thì em là ai mới được?”
“Tên tôi là Paul Freeman. Tôi là giáo viên khoa học, 40 tuổi từ Kingsville, Texas. Bây giờ, nếu cô không phiền, xin hãy cho tôi biết cô là ai?”
Cô gái lắc đầu không tin được.
“Em có trí tưởng tượng phong phú thật, cậu bé à.”
“Cô không tin tôi,” Paul nói qua Kevin.
Cô gái nắm lấy khăn tắm và cổ tay cậu bé.
“Đi thôi. Tới giờ tắm rồi.”
Trước khi họ rời phòng có cái gì đó đập vào mắt Paul. Hay nói tỉ mỉ hơn, là mắt Kevin với ý thức của Paul nhận thức cái nó đang thấy.
“Chờ đã!” anh la lên.
Giật tay ra, Paul, trong thân thể Kevin, chạy đến cuối phòng để mở tivi lên, chuyển sang kênh CNN.
Một bản tin tức đã chen vào giữa chương trình thông thường.
Trên màn hình là ảnh của Paul Freeman.
“Là tôi đó,” Kevin/Paul nói.
Cô gái xoa hai bên thái dương. “Chuyện này bắt đầu làm chị thấy nhức đầu rồi.”
“Sao tôi lại lên tivi?” anh tự hỏi thành lời trong lúc vặn lớn âm thanh lên.
Đảo mắt, cô gái theo sau với chiếc khăn tắm.
Trên ảnh nền là trường Trung Học Kingsville bao quanh bởi xe cảnh sát và cánh báo chí. Dòng chữ “trực tiếp” xuất hiện ở góc dưới bên trái màn hình.
“Có vẻ như một giáo viên bị sa thải gần đây, được xác định là Paul Freeman, đang bắt giữ hiệu trưởng trong phòng thí nghiệm của trường,” viên phóng viên tường thuật trên màn ảnh.
Cô gái nhìn màn hình với miệng há rộng.
“Hắn làm gì thế?” Kevin/Paul hỏi.
“Được rồi. Chuyện này bắt đầu làm chị sợ rồi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Chúng ta phải ngăn hắn lại,” Kevin/Paul nói.
“Phải rồi. Ngăn ai đây? Chị muốn em ngưng đùa giỡn với chị và bước vào bồn tắm đi.”
“Tôi phải làm gì để thuyết phục cô rằng những gì tôi nói là sự thật?” Kevin/Paul hỏi.
“Ồ, chuyện đó sẽ khó lắm đó, em có thấy vậy không? Hoặc là. Để chị nói rõ nhé,” Jessica nói. “Em muốn chị tin rằng người này” - cô chỉ vào hình Paul trên màn hình tivi - “rằng một người đang bắt hiệu trưởng làm con tin ở... ở đâu?”
“Kingsville, Texas,” Kevin/Paul nói.
“Một người ở Kingsville, Texas đã kiểm soát cơ thể của một đứa trẻ mười tuổi ở Los Angeles?”
“Chuyện là vậy.”
“Chuyện này bắt đầu trở nên chán ngắt rồi.”
“Sao vậy?” anh hỏi.
“Sao hả? Chuyện này là không thể! Sao vậy là vậy đó,” cô hét lên. “Điều em vừa nói là không thể xảy ra.”
“Được rồi. Từ từ lại,” Kevin/Paul nói. “Để tôi thử lại lần nữa.”
“Chỉ là đi tắm thôi mà. Nếu em thấy khó chịu, thì thôi bỏ qua đi. Hãy bốc mùi mà lên giường đi.”
“Được rồi. Xem người trên tivi đi. Đó là tôi, nhưng không phải tôi. Ý tôi là đó là cơ thể tôi, cũng như đây là cơ thể Kevin. Nhưng một kẻ tên là Garland đang kiểm soát cơ thể tôi như tôi đang kiểm soát cơ thể Kevin.”
“Garland?”
“Garland và tôi đang chơi chung trò Cybersona thì hắn chiếm cơ thể tôi và giờ đây đang bắt giữ cấp trên cũ của tôi làm con tin.”
Cô gái hết nhìn Kevin/Paul chằm chằm rồi nhìn màn hình tivi, hiện đang chiếu cảnh một chiếc xe hơi đậu lại cạnh chiếc xe cảnh sát. Một phụ nữ bước ra. Kevin/Paul nhìn cô ấy thấy quen quen, nên tiến đến gần màn hình hơn.
“Denise?”
“Denise là ai nữa?”
“Vợ tôi. Hoặc tôi nên gọi là vợ cũ.”
“Theo người thương thuyết con tin của cảnh sát, Denise Freeman, bà vợ ly thân của người đang bắt giữ tiến sĩ Rathbone, đã đến hiện trường.”
Jessica đánh rơi chiếc khăn tắm cô đang giữ chặt và chồm người về phía Kevin/Paul lúc đó đang đi đến màn hình, và vươn tay chạm vào ảnh Denise, người giờ đây đang nói chuyện với cảnh sát.