35
Garland bế Kevin lên và quay tròn. “Đây là lần thứ hai em cứu mạng anh. Anh nợ em rất nhiều đó, nhóc. Cho anh biết em muốn gì. Em sẽ có nó.”
“Vậy thôi thả em xuống đất đi. Em bắt đầu thấy chóng mặt rồi.”
Garland đặt thằng nhóc xuống. “Anh nói thật. Hãy để anh trả ơn cho em.”
“Được rồi,” Kevin nói. “Hãy hứa là anh sẽ không bao giờ dùng phép ‘nhập’ lần nữa.”
“Được rồi nhóc. Được rồi.”
Jessica kéo Paul sang một bên. “Được rồi. Cho em xem nào,” cô nói.
“Xem cái gì?” Paul nói.
“Cái mà anh mang từ trong Cybersona ra.”
“À cái đó hả. Có lẽ để sau đi,” Paul nói, trông có vẻ lúng túng.
Garland bước tới Paul và chìa tay ra. Họ bắt tay rồi ôm nhau.
“Bất cứ lúc nào anh lại muốn chơi, hãy gửi tin nhắn cho tôi,” Garland nói.
“Tôi đang tạm nghỉ chơi Cybersona một thời gian,” Paul nói.
“Ừ. Thì, tôi cũng vậy. Suzy và tôi chuẩn bị đi. Cô ấy vẫn còn hơi bối rối. Cái trò chuyển đổi thân xác và mọi thứ. Hơn nữa, tôi phải làm rõ một chuyện.”
“Về chuyện chuyển đổi thân xác đó,” Paul nói. “Tôi nghĩ anh nợ tôi một lời giải thích. Sao anh làm được vậy?”
“Tôi đâu có làm.”
“Coi nào. Sau tất cả những gì anh bắt chúng tôi trải qua sao.”
“Ý tôi là. Không phải tôi là người chiếm thân xác của anh. Mà là nhân vật trong Cybersona của tôi. Nhân vật mà tôi đã tạo ra.”
“Được rồi. Vậy thì làm sao nó chiếm thân xác của tôi được?”
“Ừ thì, hầu hết là do Cybersona thực hiện. Tôi tạo ra nhân vật, cho nó tính cách của tôi, trí nhớ của tôi, hay ít nhất là những ký ức mà tôi muốn nó có, thêm vào là sự giận dữ của tôi. Rồi tôi để phần còn lại cho Cybersona. Anh biết đó. Thêm vào những siêu năng các thứ. Và một trong những siêu năng đó là ‘nhập’.”
“Đó chính là phần khiến tôi không hiểu. Làm sao nhập phát huy tác dụng?”
“Cơ bản thì, giống như những chất hữu cơ xúc tác. Anh là giáo viên khoa học, vậy chắc anh biết mắt là cơ quan duy nhất trong cơ thể ngoài bộ não có tế bào thần kinh. Đó là lý do tại sao nó lại là cơ quan truyền dữ liệu quan trọng đến vậy. Những gì chúng ta thấy thường chi phối những gì chúng ta nghe, nếm, chạm hay ngửi. Hiểu không?”
“Đại khái. Tiếp đi.”
“Thì, nhập cơ bản là bắn tất cả thông tin về trí thông minh nhân tạo của nhân vật Cybersona của tôi đến khung cảnh hiển thị sẽ lóe lên trên màn hình của đối thủ và tèn ten. Đối thủ của tôi nghĩ rằng anh ta là tôi. Nhưng thực ra, anh ta chính là nhân vật ảo của tôi, nhưng ngoài đời thật. Trong trường hợp của anh, chính là nhân vật ảo của tôi chiếm thân thể của anh, chứ không phải tôi, chính nó. Trong Cybersona, tôi thường theo dõi hai tên trùm băng đảng và Harrison suốt. Nhưng trong không gian ảo, tôi thực sự đã giết chúng. May mắn là, anh không thể là vậy, nếu không, giờ chắc tụi mình ở tù hết rồi.”
Paul lắc đầu.
“Vậy được chưa?” Garland hỏi.
“Hãy hứa một chuyện thôi,” Paul nói.
“Bất cứ chuyện gì.”
“Tôi đồng ý với Kevin. Hãy xóa nhập khỏi Cybersona,” Paul nói. “Tôi không thích ai đó tìm được nó.”
“Đó có lẽ là ý kiến hay,” Garland nói, mỉm cười.
Garland và Paul bắt tay.
Garland sắp sửa rời đi thì hắn thấy thứ gì đó trong xe Harrison.
“Anh ta muốn làm gì nữa?” Paul hỏi.
Garland mở thùng xe của tay đặc vụ, thò vào, và lấy ra một cặp kính thực tế ảo. Anh ném cho Paul.
“Tôi chắc nó là của anh.”
“Cảm ơn,” Paul nói.
“Bảo vệ,” Garland nói. “Đừng cho người khác lật tẩy mình. Không bao giờ để lại dấu vết nào, hiểu ý tôi chứ?”
“Không may, tôi lại như vậy,” Paul nói. Anh và Jessica nhìn Garland và Suzy bước đi xuống phố. “Chắc họ không cần cho đi nhờ nữa đâu.”
“Em phải chở Kevin về nhà mẹ nó,” Jessica nói. “Có muốn tới Los Angeles chơi không?”
“Nếu để anh cầm lái,” Paul nói.
Cô ném chìa khóa cho anh.
“Đi nào, Kevin,” Jessica nói.
Rồi cô nhìn Paul, người đang chau mày. “Có chuyện gì vậy?”
“Điều Garland vừa nói, về việc làm rõ một chuyện nào đó,” Paul nói. “Chắc là không có gì, nhưng cái cách mà hắn nói đến chuyện đó. Ôi thôi, lên đường thôi.”
Suzy và Garland đi khỏi bệnh viện một dãy nhà thì Garland vẫy một chiếc taxi.
“Tụi mình đi đâu đây?” Suzy hỏi.
“Khu Chinatown,” Garland nói.
“Tới đó làm gì?”
“Kết thúc chuyện này.”
“Chẳng phải chúng ta đã khép chuyện này từ lúc nãy rồi sao?” Suzy nói.
Họ lên taxi và Garland đưa địa chỉ cho tài xế. Suzy suy nghĩ về điều anh vừa nói và tròn mắt.
“Ôi không. Đừng quay lại đó.”
“Anh phải quay lại,” Garland nói.
“Tại sao?”
“Anh đã biết mình bỏ sót ai rồi.”
“Ôi Chúa ơi. Garland. Làm ơn. Đừng làm vậy. Em xin anh.”
“Em muốn xuống xe hả. Anh sẽ thông cảm. Tài xế, tấp vào lề giùm được không? Có người muốn xuống.”
Taxi tấp vào lề đường. “Được rồi. Xuống đi.”
Suzy chuẩn bị mở cửa, rồi dừng lại. Cô ngồi trở xuống. “Em sẽ ở lại.”
“Được rồi, tài xế. Đi tiếp được rồi.”
Mười lăm phút sau, chiếc taxi tấp vào lề ở góc đường Broadway và Grant ở rìa bắc khu Chinatown và North Beach.
Garland trả tiền taxi rồi anh và Suzy ra khỏi xe. Đây là lần đầu tiên Garland quay lại góc phố này từ sau vụ bắn nhau.
Vào ban ngày, nơi này trông thật yên bình, góc phố yên ả của thành phố. Anh nhìn vào con hẻm nơi băng châu Á nấp và nhìn ra đường nơi chiếc gầm thấp xuất hiện. Rồi anh quay ra sau và đối diện chợ Tàu và biển báo ghi “Mở cửa” trên cửa.
Suzy quan sát mọi chuyện mà lòng đầy sợ hãi. Sau tất cả mọi chuyện và những gì họ đã trải qua, hình như Garland sắp làm chuyện gì đó khiến anh lại lâm vào cảnh hiểm nghèo nữa. Cô cảm thấy mình bắt buộc phải làm bất cứ chuyện gì để cứu anh khỏi bản thân anh.
“Ông ta trong đó,” Garland nói.
“Ai?”
“Người duy nhất có khả năng cứu anh vào đêm đó.”
“Ôi Garland.”
“Hắn bỏ mặc anh ở ngoài. Anh sắp chạy vào cửa hàng thì hắn quay bảng hiệu và khóa cửa và anh thì đứng ngay bên ngoài la hét nhờ giúp đỡ.”
Garland bắt đầu bước đến khu chợ thì Suzy nắm lấy tay anh. “Đừng tới đó, Garland. Bỏ đi mà. Xin anh. Chúng mình có cuộc sống của mình. Anh đã đi lại được rồi. Anh không cần phải làm vậy.”
“Nhưng anh phải làm,” Garland nói và bước thêm bước nữa và mở cửa.
Mắt Suzy đẫm lệ khi theo anh vào trong. Tim cô muốn nhảy ra ngoài, sợ hãi vì điều sắp xảy ra.
Một bóng đèn trên tường bật sáng, báo cho ông già người Hoa đang ngồi sau quầy biết rằng có khách vừa vào cửa hàng. Ông già đứng lên, mỉm cười và gật đầu.
Khi Garland bước qua cửa và vào trong khu chợ có lẽ đã là nơi trú ẩn cho anh vào đêm bắn nhau, thì cảm giác căm phẫn chính đáng nổi lên khắp người anh. Mọi siêu năng mà anh mang theo từ Cybersona đều được huy động và Garland sẵn sàng trút sự tàn phá kinh khủng lên người đàn ông này và cơ ngơi của ông ta vì những gì ông đã làm. Trả thù là quyền của tao, Garland Daniels nói.
Anh bước tới quầy và đối mặt quan sát kẻ cự tuyệt mình.
“Tôi giúp được gì cho anh?” ông già người Hoa đứng sau quầy nói. “Nếu anh đứng đối diện và nói chậm thôi, thì tôi có thể đọc được môi anh.”
Nhận thức như sóng thủy triều tràn qua Garland, khi anh nhìn chằm chằm ông già, người cũng đang nhìn lại anh.
“Ông điếc hả?” Garland hỏi.
“Ừ. Nhưng tôi có thể nghe bằng mắt. Thêm nữa tôi biết mọi thứ trong cửa hàng này. Cho tôi biết anh muốn gì, tôi sẽ lấy cho anh hoặc chỉ anh lấy,” ông già nói, mỉm cười.
Garland nhớ lại đêm bắn nhau. Anh có thể thấy tay mình vươn ra để mở cửa. Anh có thể thấy một bàn tay quay biển đóng cửa từ sau cánh cửa, bước vào phòng trong, phớt lờ tiếng kêu cứu của Garland.
“Ông không nghe thấy tôi.”
“Tôi rất tiếc,” ông già nói.
“Đêm có vụ bắn nhau.”
“Tôi bị điếc từ khi lọt lòng. Nhưng tôi nói rồi đó, tôi đọc môi được và có thể dùng ngôn ngữ tay nếu anh biết, và tôi biết chỗ mọi thứ trong cửa hàng này. Vậy nên tôi giúp gì được cho anh không?”
“Không,” Garland nói. “Được rồi. Thực ra thì, ông đã giúp rồi. Cám ơn. Cám ơn ông rất nhiều.”
Garland quay sang Suzy với mắt đẫm lệ nhưng lại đang mỉm cười. Cô nắm tay anh và họ bước ra khỏi cửa hàng.
Khi họ bước ra đường, Garland nhìn lên trời. Rồi anh nhìn xuống Suzy và choàng tay qua người cô.
“Anh không sao chứ?” Suzy hỏi.
“Anh không sao,” Garland nói.
“Mọi chuyện kết thúc chưa?” Suzy hỏi.
“Rồi,” Garland nói.
36
Mẹ Kevin đang chờ ở lối vào khi họ chạy xe về. Kevin nhảy ra và lao vào vòng tay mẹ.
“Mẹ, mẹ phải chứng kiến chuyện của con mới được. Con cực kỳ giỏi. Nhờ con mà anh kia không bị chảy máu tới chết và cột sống của anh ta cũng con chữa lành luôn. Con du lịch xuyên không gian ảo và chữa lành cho một anh bị liệt.”
“Giỏi lắm, Kevin. Nhưng ngày mai con vẫn phải đi học cho nên đi vào nhà và làm bài tập đi.”
“Để con chào tạm biệt chị giữ trẻ và bạn trai mới của chị đã.”
“Được rồi,” mẹ Kevin nói. “Jessica. Chúng ta nói chuyện sau nhé.”
Kevin chầm chậm bước tới Paul, anh ôm siết và xoa đầu cậu bé.
“Ê,” Kevin nói. “Đừng vò đầu.”
“Em giỏi lắm, cậu nhóc,” Paul nói.
“Phải rồi,” Kevin nói. “Em giỏi mà, phải không. Hãy đối xử tốt với Jessica nhé, được không?”
“Em cứ yên tâm đi,” Paul nói.
Jessica cúi xuống và hôn má Kevin. “Bây giờ đi làm bài tập đi.”
Kevin chạy vào nhà và mẹ cậu quay sang Jessica.
“Jessica nè, lần sau nếu cháu phải chạy sang thành phố khác để giúp đỡ bạn bè, hãy cho cô biết trước để cô sắp xếp người khác giữ Kevin,” mẹ cậu nói.
“Em nó không sao mà,” Jessica nói.
“Vấn đề không phải chỗ đó. Tôi lo lắng gần chết.”
“Xin lỗi cô. Sẽ không có lần thứ hai đâu,” Jessica nói.
“Vậy, bạn cháu không bị gì chứ?” mẹ Kevin hỏi, nhìn sang Paul.
“Dạ phải. Tụi cháu phải đi rồi,” Jessica nói.
Mẹ Kevin chuẩn bị bước vào trong thì dừng lại. “Hồi nãy Kevin nói gì vậy? Nó chữa bệnh cho ai hả?”
“Thằng bé sẽ trở thành một bác sĩ giỏi trong tương lai đó,” Jessica nói.
“Vậy là cháu không cho cô biết chứ gì.”
“Tốt nhất là cháu để Kevin kể,” Jessica nói. Mẹ Kevin gật đầu, quay đi và bước vào nhà.
Paul ngồi vào xe sau tay lái và Jessica ngồi vào ghế hành khách trước.
“Đi đâu nè?” Paul hỏi.
“Quẹo phải rồi sau đó quẹo trái đi,” Jessica nói.
Paul làm theo và năm phút sau họ đã đứng trước một nhà nghỉ khác.
Jessica nhảy ra và chạy tới phòng làm việc, quay lại với một chìa khóa và dẫn Paul tới môt phòng ở lầu hai cách xa mặt đường.
Mặt trời sắp sửa lặn trên Thái Bình Dương khi họ hạ rèm cửa xuống và mở máy điều hòa.
Paul tắt đèn kế bên giường ngủ và Jessica thò tay nắm lấy tay anh. Cô kéo anh quay lại giường và họ bắt đầu cởi quần áo cho nhau.
“Vậy,” Jessica nói. “Em có được xem anh mang theo siêu năng nào từ trò Cybersona không hay anh muốn tiếp tục trêu ghẹo em?”
“Không đâu, để anh cho em xem.”
“Vậy hả? Để coi nào.”
“Tuy nhiên em phải kiên nhẫn đó.”
“Em đã kiên nhẫn rồi. Cho em xem đi.”
“Cái này cần phải có chút thời gian.”
“Thời gian hả? Tại sao?”
“Vì chuyện này cần chút thời gian chuẩn bị.”
“À. Vậy thì, cứ tự nhiên.”
“Nằm xuống đi.”
Họ nằm xuống giường. “Được rồi. Em sẵn sàng rồi,” Jessica nói. Cô có thể nghe tiếng đệm giường sột soạt, và nghe như anh ta đã rời khỏi giường. “Chuyện gì vậy?”
“Em mở đèn lên được rồi đó,” Paul nói.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại..com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Jessica với tay qua bên giường Paul tới bàn đầu giường và mở đèn.
“Hả?” cô há hốc miệng kinh ngạc. Anh ta đâu rồi? Cô nhìn lên.
Paul lơ lửng chừng hơn một mét trên không và đang nhìn xuống Jessica. Tay anh mở rộng sang hai bên và trông như anh đang bay, chỉ có điều anh không cử động gì hết. Anh chỉ lơ lửng bên trên cô và không có gì treo anh lên. Miệng Jessica mở rộng.
“Khá giản dị, phải không?” Paul hỏi, đầy tự hào.
“À. Đúng. Anh đang làm gì vậy?”
“Bay lên.”
“Bay hả? Đó là siêu năng anh mang theo hả? Bay.”
“Em có vẻ thất vọng vậy.”
Jessica thở ra một hơi dài. “À, khi anh nói cần kiên nhẫn một chút, em tưởng là... Không có gì. Xuống đây và hôn em đi.”
Lời kết
Paul Freeman chuyển tới Los Angeles nơi anh kiếm được chân giáo viên trong trường Trung học Hollywood. Anh và Jessica đã đính hôn.
Cựu nhân viên DEA Harrison đang chờ xử vì tội hành hung và lơ là nhiệm vụ.
Garland Daniels đã cưới Suzy. Anh làm việc cho Cybersona với nhiều ứng dụng mới.
Và Kevin, ồ, cậu lại là một cậu nhóc mười tuổi, ngoại trừ trong Cybersona cậu lại là bất cứ ai mình muốn.
Thực hiện bởi nhóm Biên tập viên:
Mai – Fuju – H.y
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)