Hòn Đảo Của Bác Sỹ Moreau

Bọn Người Thú

Docsach24.com

ôi thức giấc lúc tinh sương. Việc đầu tiên khi ra khỏi võng là xét lại cửa nẻo, xem đã khóa cẩn thận chưa. Tôi lay cả cái chấn song cửa sổ

 để thử độ chắc. Lời Moreau như còn mồn một bên tai: Lũ quái nhân trên đảo tuy hình người mà bản chất là thú. Tốt nhất nên luôn luôn đề phòng, ai mà biết chúng sẽ làm những gì.

Có tiếng gõ cửa, theo sau bằng chất giọng nhừa nhựa của M’ling. Tôi mở cửa cho gã, 1 tay thủ sẵn khẩu súng lục.

“Chào ông”, hắn thưa. Bữa sáng hôm nay, ngoài rau quả như thường lệ, còn có thêm món thịt thỏ nấu sống nhăn. Montgomery cũng đã vào, hắn mỉm cười nhìn cái tay thủ súng của tôi.

Hôm nay con báo đang dưỡng thương, nhưng Moreau vẫn bận việc gì đó, không thấy xuất hiện. Tôi hỏi chuyện Montgomery để hiểu rõ thêm về lũ người thú. Tôi đặc biệt quan tâm vì sao bọn chúng không hề tấn công người, mà cũng không giết nhau. Theo lời hắn, tuy chúng biết suy nghĩ, và thú tính trong chúng ngày càng phát tiết mạnh, Moreau khi phẫu thuật đã cấy vào não chúng 1 số những mặc định. Vì đó, có những điều chúng không dám làm, có những thứ chúng chấp nhận như luật và luôn tuân thủ. Cả Moreau lẫn Montgomery đều cấm chúng ăn thịt cá. Không biết mùi vị máu, chúng sẽ bớt bạo lực, dã man.

Tuy thế, những mặc định của Moreau cũng chỉ có hiệu lực tương đối. Trong cuộc sống hằng ngày, lũ người thú luôn bị giằng xé giữa 2 thế lực: 1 là bản năng động vật, tuy bị đè nén nhưng không chết hẳn, lúc nào cũng chực chờ bùng nổ trở lại, 2 là Giới Luật buộc phải theo. Mỗi ngày chúng đều tụng Giới Luật, nhưng vẫn phá giới thường xuyên. Montgomery cho biết thêm: Bản năng động vật trở dậy mạnh nhất lúc đêm về, đặc biệt là với những người thú được tạo từ họ mèo. Thường đến đêm, phần “người” sẽ yếu đi, phần “con” lộng hành, chúng có thể làm những điều mà ban ngày không bao giờ dám. Chẳng hạn như đêm nọ, 1 tên, cụ thể là thằng người báo đốm, đã dám đuổi theo tôi. Thật vậy, trong thời gian đầu ở đảo, tôi thấy lũ người thú tương đối ngoan ngoãn tuân theo Giới Luật, chỉ đến ban đêm mới dám lén lút phá giới mà thôi.

Đến đây, có lẽ tôi cần kể thêm ít chi tiết về hòn đảo và lũ người thú. Đảo này là 1 dải đất thấp giữa biển, diện tích độ 7, 8 dặm vuông (Theo mô tả thì đúng là hòn Noble- chú thích của Charles Edward Prendick). Đảo vốn do núi lửa tạo thành, 3 bề bao phủ bởi những rặng san hô. Phía Bắc đảo có nhiều lỗ phun khí và 1 con suối nóng, đều là tàn tích của núi lửa ngày xưa. Có khi trên đảo xảy ra động đất nhẹ, khi khác thì hơi nước bốc lên nhiều làm khói phủ mù trời, nhưng nói chung không có gì nghiêm trọng. Theo Montgomery, nếu không kể mấy con thú nhỏ không mang hình người cũng do Moreau tạo, trên đảo hiện có hơn 60 nhân khẩu. Ngày xưa dân số lên đến gần 120, nhưng giờ đã chết bớt nhiều. Lũ người thú cũng giao hợp đẻ con, nhưng con chúng sinh ra vẫn chỉ là thú thông thường. Mỗi khi thú con ra đời, Moreau lại bắt lấy đem về để phẫu thuật thành người, song bọn nó đều chết yểu cả. Trong hơn 60 mạng đó, cái ít hơn đực, nên thường phải chịu cảnh “1 bà, mấy ông”, tuy Giới Luật đã quy định chỉ được 1 vợ 1 chồng.

Khó mà mô tả chi tiết về lũ người thú cho bạn đọc, vì tôi vốn kém văn, lại không biết vẽ. Đặc điểm chung của chúng là mình dài chân ngắn. Nhưng quan điểm thẩm mỹ chỉ là tương đối thôi, ở với chúng 1 thời gian, tôi quen mắt, đến nỗi thấy bản thân xấu xí vì…chân quá dài. 1 điểm nữa: Đầu chúng hay đổ về trước, và cột sống bị vẹo. Ngay cả thằng người khỉ cũng vẹo cột sống, chứ không có tướng thanh nhã như người thật. Đa số vai đều khòm, cẳng tay đều ngắn. Chỉ vài đứa rậm lông, ít ra cho đến giai đoạn cuối tôi ở trên đảo. Bản mặt bọn chúng thì thôi rồi: hầu hết quai hàm đều nhô ra, tai nhọn, mũi to xù. Tóc chúng cứng quèo như rễ tre, mắt màu rất lạ, không lệch cũng lé. Chẳng đứa nào biết cười, ngoại trừ người khỉ hơi biết khinh khích 1 tý. Bàn tay chúng, như Moreau thừa nhận, không được hoàn chỉnh. Những ngón tay không được linh hoạt, và thường ít đứa nào có đủ 5 ngón.

Ngoài những điểm tương tự như trên, mỗi đứa có 1 vẻ riêng. Hình dạng con người không giấu hẳn được nguồn gốc chúng: Người bò trông vẫn còn nét bò, người heo trông vẫn còn hét heo, vân vân. Giọng nói cũng khác biệt: thanh trầm khác nhau tùy theo loài.

Trong bọn chúng, đáng nể nhất là người báo đốm đã đuổi tôi đêm nọ, cùng 1 tên nữa lai giống giữa linh cẩu và heo. Kế đó là 3 gã người bò, tức những thuyền nhân giúp dỡ hàng hôm chúng tôi lên đảo, rồi Tuyên Giới Luật Sư và M’ling. Có 3 “ông” và 1 “bà” heo, 1 ả tê ngưu, với mấy “đàn bà” nữa không rõ được tạo từ con gì. 1 vài người sói, 1 lai gấu-bò, và 1 người chó giống Sanh Bẹc Na. Ngoài người khỉ đã nhắc đến nhiều, có cả 1 mụ già hôi như cú, vừa nhìn mặt đã thấy ghét. Là giống lai giữa gấu và cáo, nghe nói mụ sùng Giới Luật nhất trong bọn. Ít tuổi thì có con lười và mấy con be bé khác. Nhưng thôi, kể thế là đủ rồi.

Ban đầu, tôi vẫn sờ sợ lũ người thú, vì nghĩ trong chúng tính thú vẫn chiếm phần nhiều. Nhưng dần dần, chứng kiến Montgomery thân thiện cùng chúng, tôi cũng cảm thấy quen quen. Montgomery đã ở chung với chúng quá lâu, đến nỗi hắn coi chúng chẳng khác người thường. London với hắn là 1 ký ức huy hoàng nhưng đã vĩnh viễn rời xa. Cả năm 1 lần, hắn mới rời đảo 1 chuyến, sang châu Phi mua thêm thú. Ở châu Phi, dĩ nhiên hắn cũng chẳng có mấy dịp tiếp xúc với người văn minh, lịch sự. Hắn kể tôi nghe, ở với thú riết rồi, hắn lại thấy con người là xa lạ. Bọn thủy thủ trên tàu chẳng hạn: Sao chân họ dài thế, sao mặt họ phẳng thế, sao trán họ lồi mà không lõm? Và sao bọn họ nham hiểm, máu lạnh quá chừng, không hiền hòa như động vật? Nói thẳng ra là giờ đây hắn thích thú hơn thích người.  Hắn thân thiện với tôi chỉ bởi đã từng cứu mạng tôi thôi. Ấy là mãi về sau, hắn mới thổ lộ như vậy, chứ thoạt kỳ thủy, hắn vẫn che dấu thái độ đồng cảm cùng bọn người thú.

M’ling, gã gia nhân mặt đen, người thú đầu tiên tôi gặp, không sống trong thạch động, mà ở cái lán nhỏ đằng sau khu nhà. Gã không lanh như người khỉ, nhưng dễ bảo hơn nhiều. Được lai giữa 3 giống: Gấu, chó và bò, gã là 1 trong những thành tựu đắc ý nhất của Moreau. Mặt gã tuy còn dị dạng, nhưng so với các đồng loại thì đã giống mặt người hơn hết thảy. Mongomery dạy gã nấu ăn, làm các việc vặt trong nhà. Gã đối với Montgomery trung thành, tận tụy hết lòng. Montgomery có khi hiền, vỗ lưng, mắng yêu gã, khiến gã vui đến nhảy cỡn lên, nhưng khi say xỉn thì rất hung dữ, đem ra gã ra đấm đá. Dù Montgomery có thế nào, gã vẫn trung thành, lúc nào cũng quẩn quanh bên chủ.

Như đã nói, tôi dần dần hết sợ lũ người thú, những thứ trước kia lạ lẫm nay đã trở thành quen. Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài mà. Đôi khi, nhìn bọn người bò lặc lè kéo chiếc thuyền, tôi thấy chúng  chẳng khác chi những công nhân lao động bình thường. Rồi thì gương mặt xảo quyệt, gian manh của con mụ cáo-gấu, chẳng phải tôi đã thấy ở những nơi phồn hoa, đô hội hay sao?

Nói vậy chứ, những nét thú không thể phủ nhận trong lũ ấy thường vẫn hay hiện ra. Đi vào thạch động, có khi sẽ thấy 1 người đàn ông xấu xí, lưng gù ngồi trước cửa lều. Nhưng khi ông ta vươn vai ngáp dài, để lộ ra cặp răng sắc nhọn như dao như kéo, chất người liền bay biến mất. Trong 1 lối mòn nhỏ hẹp, thử nhìn vào mắt 1 ả đàn bà áo trắng, sẽ thất đảm khi thấy đôi đồng tử chẻ dọc như hồ ly, nhìn xuống tay ả thì thấy móng dài, cong như vuốt nhọn. Nhân đây cũng nói qua: Trong những ngày đầu trên đảo, tôi nhận thấy dường như lũ người thú nữ ý thức được sự xấu xí của bản thân. Như để bù đắp, chúng hay làm dáng và điệu đàng trong việc ăn mặc.