Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Quyển 7 - Chương 97

Thầy Khương bị Tần Siêu bóp ngất được xuất viện cùng ngày, thế nhưng Tần Siêu lẫn Kỷ Diệu đều nằm viện tới tận ngày nghỉ không đi đâu được, hơn nữa lần này còn có Diệp Hoa tham gia đến công viên Lâm Lang chơi, cho nên mọi người bèn hẹn nhau đến bệnh viện thành phố thăm hai người kia trước.


Nghe thầy Khương nói Tần Siêu và Kỷ Diệu ở chung phòng bệnh, cái này không có gì lạ, dù sao hai người họ đều gặp chuyện vì cắn thuốc quá liều nên chứng bệnh giống nhau, ở chung một phòng nội trú cũng bình thường.


Thế nhưng sau khi cả nhóm đi tìm phòng bệnh như thầy Khương đã nói mới phát hiện nơi Tần Siêu và Kỷ Diệu nằm thuộc khoa bỏng.
“Không phải Tần Siêu và Kỷ Diệu uống nhiều thuốc an thần quá à? Sao lại chuyển tới khoa bỏng?” Lương Thiếu khó hiểu, “Chẳng lẽ do phòng bệnh không đủ giường?”


“… Không phải.” Nhắc đến chuyện này, Diệp Hoa cũng không hiểu lý do, “Bác sĩ bảo hai người kia bị bỏng.”
Hơn nữa còn bị bỏng đường hô hấp.


Bỏng đường hô hấp thường xảy ra ở trong các không gian kín, vì hít phải lượng khói nhiệt độ cao hoặc hít phải khí độc mới xuất hiện tình trạng bỏng, vấn đề là sau khi Tần Siêu cùng Kỷ Diệu cắn thuốc phát điên đã được đưa ngay tới bệnh viện, không tiếp xúc với khói nóng, nếu là khí độc thì lại càng không, dù sao chỉ có hai người kia trúng đòn, những người khác tiếp xúc với bọn họ đều bình an.


“Sao lại bỏng được nhỉ?” Du Kim Hải gãi đầu, “Mấy lều vải của chúng ta có cháy cũng đâu có ai bỏng đâu?”


Nhưng bác sĩ khám bệnh sẽ không lừa người khác, sau khi bọn họ vào phòng bệnh cũng bị tình trạng thê thảm của hai người kia dọa sợ. Tần Siêu và Kỷ Diệu đều bị bỏng đường hô hấp phải phẫu thuật mở khí quản, bình thường chỉ có thể ăn cơm bằng đường mũi, nằm tựa trên giường thấy bọn họ vào cũng không nói được, bởi vì cổ họng bị thương, nuốt nước miếng thôi đã thấy đau.


Không biết có phải vì không ăn được bình thường hay không, ngày đó khi mọi người đưa Tần Siêu và Kỷ Diệu đến bệnh viện, dù trông hơi bết bát nhưng hai gò má vẫn có thịt, kết quả hiện tại bọn họ gầy trơ xương, không khác với người mắc chứng kén ăn lắm.


Cả nhóm thấy thế nên không dám để hai người kia nói chuyện mà ngồi xuống ngay bên cạnh, cũng may tinh thần của họ không tệ lắm, mỗi ngày đều nghiêm túc nghe theo lời dặn của bác sĩ, tích cực trị liệu, cuối cùng mọi người dặn bọn họ dưỡng bệnh cho khỏe rồi rời đi.


Trên đường quay về cả nhóm đều im lặng, nhất là Diệp Hoa, bởi vì Tần Siêu là bạn cùng phòng của cậu ta.


Nhóm Du Kim Hải, Diệp Hoa không biết vì sao Tần Siêu và Kỷ Diệu lại thành ra như vậy, nhưng Cố Nhung và Thẩm Thu Kích lại biết rất rõ. Nếu hôm ấy bọn họ không ngăn được Bùi Vũ, tương lai sẽ không chỉ có Tần Siêu và Kỷ Diệu trở thành kẻ chết thay trong diện mạo ấy.


Bây giờ bọn họ dù phải vạ bị thương nhưng vẫn giữ được tính mạng, thịt mất đi có thể nuôi béo lại, dưỡng bệnh khỏe lên có thể quay về học tiếp, trong số những người gặp lệ quỷ, kết cục của Tần Siêu và Kỷ Diệu được xem là tốt số, còn người chết đi đâu đâu cũng có.


Cố Nhung khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn bạn cùng phòng Lý Minh Học và Lương Thiếu đang đi phía trước, còn cả nhóm chơi thân Du Kim Hải, Thai Nhất Thành, Diệp Hoa nữa, bây giờ tất cả đều là bạn mình.


Du Kim Hải còn đang ghẹo Thai Nhất Thành, hỏi cậu ta nữ y tá xinh đẹp đêm đó hôm nay có đi làm không? Cố Nhung rũ mắt, nhìn thoáng qua đôi chân đang bước đi, nghĩ hồi lâu rồi nói với Thẩm Thu Kích: “Có lẽ em không nên tới đại học thành phố Đàm học.”


Học kỳ này trường xảy ra nhiều chuyện như vậy, Cố Nhung cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm rất lớn.


Thẩm Thu Kích đi gần cậu, đan tay nắm chặt tay Cố Nhung an ủi: “Em chỉ là một chất xúc tác mà thôi, những tai họa kia không phải vì em mà tới, ví dụ như phòng 519 chơi bút tiên, đâu phải em đặt dao lên cổ ép bọn họ chơi đâu? Quỷ nước bắt người chết thay lần này cũng không phải do em mang về.”


Từ sau khi Kỷ Diệu kể mọi chuyện trước khi Bùi Vũ chết, Thẩm Thu Kích đã có thể kết luận quỷ nước là do gã mang về ký túc xá.


Phần lớn quỷ nước đều là nữ, cho dù không phải nữ, bọn chúng cũng thường xuất hiện gần sông, hồ, đầm, ao, thường trần truồng ngụp lặn ở đó, nhưng không phải ai gặp phải cũng bị bắt làm kẻ chết thay, chỉ khi nào bạn nói chuyện với chúng mới bị bắt chết.


Việc Bùi Vũ ướt sũng mang theo một chiếc dù đỏ hoàn toàn không có tác dụng che mưa từ ngoài về vốn đã rất khả nghi, nếu không sẽ không có chuyện ngày đầu tiên cả ký túc xá đều rỉ nước nhưng không ai gặp nạn.


Sang đến ngày thứ hai, quỷ nước bắt đầu mon men tấn công Cố Nhung, sau khi được Thẩm Thu Kích cứu, quỷ nước mới bắt Bùi Vũ đi. Từ chi tiết này có thể thấy nếu không phải Thẩm Thu Kích cứu Cố Nhung, cậu đã bị Bùi Vũ liên lụy mà chết.


“Anh đã liên lạc với chú Bảy rồi.” Thẩm Thu Kích đi chậm lại, câu nói phía sau nghe hơi chột dạ, “Cho nên lần nghỉ đông này… em về nhà anh một chuyến được không?”
Cố Nhung không nghĩ nhiều, ngạc nhiên hỏi hắn: “Để chú Bảy xem xương giúp em à?”
Thẩm Thu Kích nói: “Cũng không hẳn.”


Hắn nói xong liền mím chặt môi, đôi mắt đen như mực căng thẳng nhìn Cố Nhung, dường như đang ghi nhớ bóng hình cậu, cũng là đang chờ câu trả lời của thanh niên.
Cố Nhung ngẩn ra mấy giây, sau đó phần da bên tai và cổ dần chuyển thành màu đỏ hồng, cậu hiểu ý Thẩm Thu Kích rồi: Hắn muốn dẫn cậu về ra mắt phụ huynh.


“Đi thì đi, nhưng mà… có phải hơi nhanh không?”
Cố Nhung cảm thấy mình vẫn chưa sẵn sàng. Vả lại cậu không biết chú Bảy là người thế nào, lỡ may chú ấy không thích cậu thì phải làm sao đây?


“Hết cách rồi, liên lạc với chú Bảy nhà anh không dễ, nếu bỏ lỡ lúc này thì không biết phải chờ tới lúc nào mới gặp được tiếp.” Thẩm Thu Kích an ủi Cố Nhung, “Trông em đẹp như vậy, chắc chắn chú Bảy sẽ thích em, nhưng thím Bảy chưa chắc đã thích, chẳng qua có thích hay không cũng không quan trọng.”


Cố Nhung: “?”
Nghe nó cứ kỳ quặc kiểu gì.


“Cho nên đừng lo, ngày mai chúng ta còn phải đến công viên Lâm Lang đấy.” Thẩm Thu Kích tranh thủ cả nhóm đều đang đứng đợi thang máy, không rảnh quan tâm bọn họ, cúi người hôn Cố Nhung, “Đây là lần đầu tiên của em, cũng là lần đầu tiên anh đi, chúng ta phải chơi thật vui.”


“Ừm.” Cố Nhung gật đầu, tuy nhiên vẫn còn chút do dự và lo lắng, “Nhưng lỡ…”
Lỡ chú Bảy nhà Thẩm Thu Kích không giải đáp được cho cậu thì phải làm sao?
“Không đâu.” Thẩm Thu Kích cười cười, ngẩng đầu quả quyết, “Đến lúc em gặp rồi sẽ biết.”


“Được.” Nếu Thẩm Thu Kích đã khẳng định như vậy, Cố Nhung sẽ thật lòng tin tưởng hắn, sau khi bước vào thang máy thì bật di động lên xem, phát hiện bây giờ vẫn còn sớm, mà bây giờ bọn họ đang ở trong bệnh viện…
Vì vậy Cố Nhung đề nghị: “Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi vệ sinh răng nhé?”


Thẩm Thu Kích: “…”
Rồi xong.


Vì để tình yêu trong tương lai thêm bền vững, Thẩm Thu Kích không dám từ chối lời đề nghị của Cố Nhung, cuối cùng chọn một phòng khám nha khoa cạnh bệnh viện thành phố làm vệ sinh răng miệng, nhóm Du Kim Hải, Thai Nhất Thành cũng học theo, Diệp Hoa còn chơi trội hơn —— Bác sĩ kiểm tra cho cậu ta bảo răng khôn bắt đầu nhú, cậu ta quyết định nhổ luôn.


Thai Nhất Thành hỏi: “Hôm nay cậu nhổ răng, vậy ngày mai đi chơi sao được?”
Diệp Hoa nhổ răng xong mặt sưng phù, nói chuyện cũng lúng búng không tròn chữ: “Tôi đi chơi chứ có phải răng tôi đi đâu, tôi nhổ răng khôn thì làm sao?”


Thai Nhất Thành nói tiếp: “Nhưng cậu nhổ răng khôn rồi sẽ không thể ngồi tàu lượn siêu tốc, tháp rơi tự do được.”
Kết quả Diệp Hoa vẫn không thèm quan tâm, lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không định ngồi, tôi sợ độ cao.”
“Vậy cậu định chơi gì?” Du Kim Hải tò mò hỏi cậu ta.


Diệp Hoa: “Vòng quay ngựa.”
Cả đám: “…”
Mọi người không biết Diệp Hoa đang đùa hay nói thật, bởi vì bọn họ không tin thanh niên dũng mãnh như thế lại sợ độ cao.


“Không đúng.” Lý Minh Học nói trúng chuyện quan trọng nhất, chọc vào tim đen, “Chúng ta đi chơi chắc chắn sẽ ăn đồ ngon, lẩu dê xiên thịt tôm nướng các thứ, cậu nhổ răng rồi, vậy trong vòng một tuần chỉ được húp cháo mà thôi.”
Diệp Hoa chìm vào im lặng.


Phản ứng này chứng tỏ cậu ta chưa từng nghĩ đến lời Lý Minh Học nói, cho nên một phút sau, cậu ta gào lên chửi: “Đệt mợ, nghịch ngu rồi.”


Thế nhưng răng đã nhổ không thể nhét lại được, đêm nay Diệp Hoa không được đánh răng, ngồi chung với cả nhóm ăn cơm chiều còn phải gọi riêng bát cháo thịt bằm.


Diệp Hoa nhìn mấy người kia cầm mấy xâu dê nướng ăn lấy ăn để, đôi mắt đỏ ngầu khiến Du Kim Hải lo rằng cậu ta sẽ nhào vào đánh nhau.


Ngày hôm sau, khi mọi người tập trung ở công viên Lâm Lang thì phát hiện sắc mặt Diệp Hoa còn tệ hơn, phần má nhổ răng sưng vù lên, phối hợp với khuôn mặt rầu rĩ trông hơi buồn cười.


Du Kim Hải, Thai Nhất Thành cố nhịn không dám cười, Thẩm Thu Kích lại cười một cách quang minh chính đại, nhưng lúc Diệp Hoa trừng hắn, Thẩm Thu Kích lại nhìn Cố Nhung, thâm tình nói: “Tôi thấy bé Nhung là lại muốn cười, tôi yêu em ấy mà.”


Một bát cơm chó đột nhiên xuất hiện khiến Diệp Hoa mắc nghẹn, đồng thời khiến mặt cậu ta càng thêm xanh, chẳng qua bây giờ chửi mấy câu cũng phải mở miệng, kéo miệng vết thương của cậu ta đau thêm.
Mọi người sau khi mua phiếu liền xếp hàng đứng theo thứ tự vào công viên Lâm Lang.


Công viên Lâm Lang không chỉ lớn mà còn được thiết kế rất hợp lý, từ đường bên trái đi vào vườn cây cũng có thể đi thẳng ra đường lớn, lối vào bên phải cũng vậy. Hai bên đều giống nhau nên nhóm Cố Nhung tùy tiện chọn đi bên phải. Có lẽ là vì học sinh đều đã nghỉ đông, dù không phải cuối tuần nhưng cả nhóm phát hiện công viên rất đông người, gần như chơi gì cũng phải xếp hàng.


Diệp Hoa lại chọn giống hệt như hôm qua mình đã nói, xếp hàng chơi vòng quay ngựa.


Du Kim Hải và Thai Nhất Thành vốn còn chế giễu cậu ta, kết quả lại thấy ngoại trừ mấy đứa con nít ra, trong hàng đều là chị em xinh đẹp đang xếp hàng, bởi vì các cô muốn ngồi đu quay chụp ảnh. Chờ đến lúc Diệp Hoa ngồi xong một vòng, đi xuống chỗ nữ sinh đang vây quanh đu quay ngựa, vì khuôn mặt sưng phù đáng yêu nên được một nữ sinh xin số liên lạc, Du Kim Hải và Thai Nhất Thành không cười nổi nữa.


Thậm chí bọn họ cũng xếp hàng lên ngồi một lần, biến mình thành thằng hề nổi nhất công viên ngày hôm đó.
Đến lúc tới chỗ tháp rơi tự do, Diệp Hoa đút tay vào túi, thản nhiên đứng bên cạnh chờ xem kịch.


Thật ra Cố Nhung không dám chơi mấy trò này, chẳng qua cậu không chịu nổi Lý Minh Học và Lương Thiếu lải nhải bên tai, nói đã đến công viên thì phải chơi thử toàn bộ mới được, cho nên quyết định ngồi lên.


Thẩm Thu Kích ngồi bên tay trái cậu, bên tay phải là Du Kim Hải, cái tên này vốn nói nhiều, sau khi ngồi lên tháp cứ nói liến thoắng không ngừng, có lẽ vì căng thẳng nên cứ lải nhải:
“Tôi hơi sợ, không chơi được không?”
“Liệu tôi có sợ vãi tè trên không trung luôn không?”


“Lỡ văng nước tiểu thật thì phải làm sao bây giờ?”
“Đến đứa con gái mười mấy tuổi cũng dám ngồi, cậu sợ gì?” Thai Nhất Thành nổi điên mắng, “Mạnh mẽ lên được không?”
Sau khi nói xong, Du Kim Hải lập tức im lặng.


Không phải vì cậu ta bị Thai Nhất Thành thuyết phục, mà là vì thang rơi tự do đã được khởi động, từ từ lên cao.


Lúc phần thang dần được đẩy lên, Cố Nhung nhắm chặt mắt sợ hãi không dám mở mắt ra nhìn, trong tai đều là tiếng tim đập thình thịch, không biết thang cao được đến đâu, Cố Nhung nghe thấy Thẩm Thu Kích nói: “Phong cảnh trên này đẹp lắm.”


Vào giây tiếp theo, người tiếp lời Thẩm Thu Kích vậy mà là Du Kim Hải: “Đẹp thật đấy, wow, bao đẹp luôn!”
Không phải trước đó Du Kim Hải còn sợ gần chết à? Sao bây giờ lại dám mở mắt rồi?


Du Kim Hải tiếp thêm dũng khí cho Cố Nhung, cậu hé một con mắt trộm dò xét, phát hiện đúng như Thẩm Thu Kích và Du Kim Hải nói thì rất kích động. Ngồi cao nhìn xa, thang rơi tự do là nơi cao nhất trong công viên, ngồi bên trên có thể thu hết toàn bộ cảnh thu vào trong mắt, chỉ cần cố không cúi đầu nhìn chằm chằm dưới chân thì sẽ không thấy chóng mặt.


“Ơ kìa Thai Nhất Thành, sao cậu lại nhắm mắt thế? Nói gì đi chứ?” Du Kim Hải được mở mang tầm mắt không còn sợ nữa, thậm chí còn vui vẻ châm chọc Thai Nhất Thành, “Đến đứa con gái mười mấy tuổi cũng dám ngồi, cậu sợ gì? Mạnh mẽ lên được không?”


Thai Nhất Thành không dám nói gì, mà cậu ta cũng không nói được, chờ thang rơi tự do đáp xuống đất, chân cậu ta run tới mức phải có Lương Thiếu và Lý Minh Học đỡ mới đi nổi.


Du Kim Hải lấy lại được mặt mũi nên rất vui, chờ đến lúc bọn họ tới chỗ tàu lượn siêu tốc, Thai Nhất Thành cũng chỉ dám đứng bên dưới với Diệp Hoa nhìn bọn họ chơi, dù nói gì cũng không dám lên thử trò này.


Cố Nhung đã ngồi hơn nửa các trò mạo hiểm trong công viên, toàn bộ quá trình đều không hề sợ, thậm chí càng chơi càng vui, tỏ ý muốn Thẩm Thu Kích đi chơi tiếp với mình.
Duy chỉ có trò đu quay lộn đầu là Cố Nhung không ngồi, bởi vì khi đó Cố Nhung hơi khát, gọi Thẩm Thu Kích đi mua nước với mình.


Cố Nhung thấy quầy bán quà vặt kia còn có xúc xích nướng nên mua cho mỗi người một cái, hệt như con buôn xúc xích, chờ đến khi cậu quay về đu quay, động cơ đã khởi động, Lý Minh Học, Lương Thiếu và Du Kim Hải ở bên trên quỷ khóc sói tru, rưng rưng nước mắt nhìn Cố Nhung.


Sau khi ngưỡng mộ chán chê, Thẩm Thu Kích chợt đưa cho cậu một quả quýt đường nhỏ.


Cố Nhung thích ăn quýt đường, Thẩm Thu Kích còn từng so mình ngọt hơn quýt đường nhiều, cho nên khi Cố Nhung thấy quả quýt, đôi mắt lập tức sáng lên, tò mò hỏi hắn: “Ở đây có bán quýt đường à? Anh mua ở đâu thế?”
Thẩm Thu Kích nhỏ giọng: “Anh vừa vẽ, tươi lắm.”


Cố Nhung ghé vào tai hắn: “Vậy anh vẽ thêm gói chocolate được không, em muốn ăn.”
“Em đòi hỏi nhiều thế.” Thẩm Thu Kích nguýt Cố Nhung, “Hôn anh đi đã.”
Cố Nhung trừng hắn: “Anh cũng đòi hỏi nhiều thế còn gì.”
Nhưng vì ăn, Cố Nhung vẫn chịu khuất phục.


Bọn họ đứng dưới này giao dịch “mờ ám”, Cố Nhung hôn xong đỏ mặt cẩn thận nhìn xung quanh, chỉ sợ bị Thai Nhất Thành và Diệp Hoa phát hiện mình và Thẩm Thu Kích đứng đây yêu đương vụng trộm.
Cũng may hai người kia bận nhìn mấy người đang gào rú trên đu quay, không chú ý tới bên này.


Chẳng qua người thì không thấy, nhưng Cố Nhung nâng mắt lên, lập tức phát hiện trên cái cây đối diện chỗ mình và Thẩm Thu Kích đứng có một con chim mập mạp lông vàng nhạt, đầu lại có một nhúm lông màu cam.


Chim vàng nhìn chằm chằm bọn họ, lúc nó biết Cố Nhung đang nhìn mình, nó còn kêu chíp chíp với Cố Nhung.
Cố Nhung khẽ giật tay áo Thẩm Thu Kích: “Thẩm Thu Kích, xem chim kìa.”


“Xem chim? Xem ở đây… Không tốt lắm thì phải?” Thẩm Thu Kích hơi kinh ngạc, hắn không ngờ bây giờ Cố Nhung không còn thỏa mãn với cảm giác kích động khi ngồi tháp rơi hay đi tàu lượn nữa, muốn tìm hiểu thứ mới mẻ hơn, vốn định từ chối cậu nhưng cuối cùng vẫn xoắn xuýt nói, “Em muốn xem thật à?”


Nghe hắn như đang nói nếu Cố Nhung cứ khăng khăng đòi, hắn sẽ cố đồng ý làm thử.
“Em bảo là chim trên cây.” Lúc này Cố Nhung mới nhận ra Thẩm Thu Kích đang hiểu lầm, cậu búng đầu Thẩm Thu Kích để giúp tên này đẩy hết những suy nghĩ rác rưởi ra khỏi não.


Thẩm Thu Kích thuận theo hướng Cố Nhung chỉ, nhìn cái là biết ngay thuộc loại chim nào, nói cho Cố Nhung: “Đây là chim tước mào vàng( ).”
“Tước mào vàng?” Cố Nhung cười cười, “Đặt tên chuẩn thật.”
“Gù gù…” Cố Nhung bắt chước tiếng chim, gọi chim vàng đậu trên cây vài tiếng.


Dường như con tước mào vàng kia không sợ người lạ, không bay không trốn, chỉ nhìn Cố Nhung chằm chằm. Thẩm Thu Kích thấy thế khẽ cau mày, Cố Nhung lại hoàn toàn không quan tâm hắn, tưởng chim vàng đang xin ăn, còn lột múi quýt giơ lên: “Ăn quýt không?”


Thẩm Thu Kích nổi cơn ghen: “Sao em không bóc cho anh ăn? Cũng không đút cho anh.”
“Lát nữa sẽ cho anh ăn.” Bây giờ Cố Nhung chỉ lo chơi chim, qua loa đáp lời Thẩm Thu Kích.


Tước mào vàng nghe Cố Nhung nói chuyện với nó, cái đầu hơi nghiêng nghiêng, một lát sau bay từ trên cây xuống tha miếng quýt trong tay Cố Nhung lên lại cành cây, ngẩng đầu nuốt quýt.


Đúng lúc này nhóm Du Kim Hải đã xuống khỏi đu quay, Thẩm Thu Kích cảm thấy con chim này hơi kỳ lạ, không muốn để Cố Nhung tiếp xúc nhiều với nó, lập tức kéo Cố Nhung đi.


Diệp Hoa vì đau răng nên hôm nay không nói gì, chỉ chơi những trò vừa phải, mà Thai Nhất Thành trước gan sau nhát, nghe Cố Nhung nói cũng muốn chơi đu quay lộn đầu, không khỏi nghi ngờ người trước đây bọn họ vốn tưởng nhát gan hơn cả Du Kim Hải: “Cố Nhung, không ngờ gan cậu cũng to ghê nhỉ?”


“Tôi lúc nào mà chẳng gan?” Lúc Cố Nhung nói câu này không hề đỏ mặt chút nào. Bởi vì Cố Nhung phát hiện mình không sợ những thứ này thật —— Chúng có sợ bằng ma quỷ không?
Ai ngờ Cố Nhung vừa nói mình rất gan xong liền bị vả mặt ngay.


Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, đi tới đi lui mới phát hiện trên đầu mình nhiều ra vài thứ, đó là một vài miếng vải trắng được treo lên, trông giống như quần áo bị cắt vụn, chẳng qua hơi rách rưới nên khó xác định mà thôi.


Trên đường này trừ bọn họ ra thì vẫn còn có không ít du khách đi trước, ai cũng tò mò mấy miếng vải treo trên đầu như bọn họ.


Đi sâu vào thêm, những miếng vải quần áo kia dần rõ lên khiến người ta có thể thấy đó là áo blouse trắng của bác sĩ, còn có váy y tá, thế nhưng những bộ đồ này không còn màu trắng như tuyết mà pha thêm vết máu, vết máu có màu đậm màu nhạt, vết đậm có lẽ mới được vẩy lên, vết nhạt thì cũ hơn.


Nhưng bộ đồ này từ từ nhiều lên, gần như phủ kín bầu trời, ánh nắng không chiếu qua nổi khiến cả khu vực này trông u ám mờ mịt, để lộ bầu không khí tĩnh mịch.
“Nhiều đồ trắng quá nhỉ?” Du Kim Hải ngửa đầu nhìn mấy bộ đồ, hỏi, “Đây là đâu?”


Khi Cố Nhung nhìn thấy vết máu đã cảm thấy hơi bất thường, cậu níu tay Thẩm Thu Kích từ từ dừng bước, nhưng hiện tại bọn họ đã đi đến cuối con đường.
Cuối đường là một cánh cửa rộng mở, phía sau cửa là tòa nhà xanh trắng khổng lồ.


Thai Nhất Thành đọc rành mạch từng chữ khắc trên cửa: “Bệnh viện tâm thần… Thanh… Sơn?”
Lương Thiếu buồn bực nói: “Sao ở đây lại có bệnh viện tâm thần nhỉ?”


“Còn phải hỏi à?” Rốt cuộc Diệp Hoa cũng chịu lên tiếng, cậu ta đi lên trước vài bước, hào hứng nói, “Đây là nhà ma trong công viên Lâm Lang chứ sao.”


Đúng vậy, gần như công viên trò chơi nào cũng đều có mấy trò chơi cơ bản như tàu lượn siêu tốc, vòng quay ngựa, bánh xe Ferris… Mà nhà ma cũng là một trong số đó. Một vài công viên lớn còn theo ngày lễ mà tổ chức sự kiện đặc biệt, sửa chủ đề cho công viên, ví dụ như công viên ngày tết, công viên lễ Giáng Sinh, còn có… công viên ngày Halloween.


Bây giờ còn chưa tới mùa xuân, công viên Lâm Lang vẫn duy trì kiểu công viên bình thường, không trang trí quá nhiều, “Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn” này hẳn là nhà ma thuộc công viên Lâm Lang ngày thường.


“Nhà ma?” Du Kim Hải nhác thấy chữ ma quỷ là lại rén, đứng trước cổng do dự nói, “Chúng ta cũng phải chơi à?”
“Đi chứ, sao lại không đi?” Diệp Hoa hỏi cậu ta, còn nói ra bốn chữ chân lý, “Đến cũng đến rồi.”
Thai Nhất Thành và Du Kim Hải đồng thanh nói: “Nhưng tôi sợ.”


“Có tôi đây rồi, các cậu sợ gì?” Diệp Hoa cau mày, giọng nói của cậu ta khi đi qua gò má sưng vù rất khó nghe, đồng thời không còn khí thế như xưa.


Chẳng qua khí thế không đủ, uy lực vẫn còn, Diệp Hoa vẫn là người đàn ông mang lại cảm giác an toàn nhất cho Du Kim Hải và Thai Nhất Thành: “Trong nhà ma chỉ toàn đạo cụ, quỷ cũng là nhân viên công tác đóng giả, huống hồ không phải chỉ có mỗi mình nhóm chúng ta chơi.”


Đúng vậy, trong lúc bọn họ đứng do dự trước cửa thì có mấy du khách đã đi vào.


Từ cửa lớn nhìn qua, ở trước cánh cửa treo biển “Khoa ngoại trú” có rất nhiều người xếp thành hàng dài. Vì để đảm bảo bầu không khí và chất lượng tham quan, tất cả nhà ma đều sẽ giới hạn số lượng, bằng không đông người quá mọi người không sợ, nhân viên đóng vai NPC dọa một nhóm khách trước, chưa đợi chuẩn bị xong nhóm sau đã kéo đến sẽ trở thành trải nghiệm không tốt đẹp gì.


Cho nên Diệp Hoa thúc giục bọn họ: “Đi thôi, không phải muốn chơi là chơi được ngay đâu, còn phải xếp hàng đấy.”


Thai Nhất Thành và Du Kim Hải bị Diệp Hoa thuyết phục, sau khi nhìn nhau thì hít sâu một hơi cất bước đi vào trong, Lý Minh Học và Lương Thiếu cũng không phản đối, tất cả đều nghĩ nhiều người như vậy, du khách xếp hàng đang rôm rả trò chuyện, cho nên không còn sợ nữa.


Nhưng Cố Nhung lại ôm chặt tay Thẩm Thu Kích, đứng ngoài cửa điên cuồng lắc đầu: “Tôi không muốn chơi, các cậu đi đi, tôi với Thẩm Thu Kích đứng ngoài chờ.”
“Đến cũng đến rồi, các cậu không đi thật à?” Diệp Hoa rất ngạc nhiên, nhịn cơn đau răng khuyên bọn họ cùng chơi, “Tiếc lắm đó.”


Tiếc con koo, Cố Nhung cảm thấy nếu cậu vào thật, không chừng lát nữa sẽ có người khiêng quan tài ra, sau khi nhìn thấy xác cậu còn thốt lên “Tiếc thế, còn trẻ như vậy.”
Cậu dám mang cái thể chất này vào ư?
Chỉ sợ sau khi cậu đi vào, nhà ma giả sẽ biến thành nhà ma thật.


“Thẩm Thu Kích sợ ma.” Cố Nhung chỉ vào Thẩm Thu Kích, “Anh ấy không dám vào, tôi muốn ở ngoài với anh ấy.”
Thẩm Thu Kích lạnh lùng gật đầu: “Đúng vậy, tôi sợ ma.”
Diệp Hoa: “…”
Tin được mới lạ.