Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Quyển 6 - Chương 94

Khen ngợi là chuyện không thể, cả đời này cũng đừng có mơ.
Quan trọng nhất là Thẩm Thu Kích gọi Kim Đồng Ngọc Nữ chạy đến giúp bọn họ một tay không thông qua ứng dụng gọi xe, cho nên không thể nào khen qua đường tắt được.


Sau khi nhìn Kim Đồng Ngọc Nữ lái xe đi xa, tâm trạng Cố Nhung lại càng phức tạp hơn, bởi vì bọn họ không thể cứ đứng lề mề mãi trước cửa bệnh viện, nói thế nào cũng phải vào trong khám.


Kết quả phải đến bệnh viện đã được sắp đặt, vậy thì mọi quá trình ở giữa đều không còn quan trọng nữa, mọi sự chống cự đều là phí công, Thẩm Thu Kích thoáng nhìn vết bầm càng lúc càng đậm trên cổ Cố Nhung, kéo tay cậu nói: “Chúng ta vào nhé?”


Cố Nhung quả quyết: “Đương nhiên là vào rồi.”
Nhưng mũi chân của cậu không kiên quyết được như câu trả lời mà vẫn đứng im tại chỗ, mãi không nhích thêm được bước nào.
“Được, vậy chúng ta đi cái nào?” Thẩm Thu Kích hỏi tiếp, “Thang máy hay thang bộ?”


Cố Nhung cảm thấy đây là câu hỏi có chiều sâu nhất mà cậu nghe được sau từng ấy năm sống trên đời, nghe Thẩm Thu Kích hỏi xong chợt cảm thấy hắn đang hỏi mình chọn kiểu chết nào.


Có lẽ leo thang bộ sẽ gặp phải y tá váy trắng và nữ quỷ ôm con, nhưng thang máy cũng không tốt hơn bao nhiêu, trước đó cậu đi thang máy trống quá tải đã chứng minh trong thang máy vô cùng náo nhiệt, không âm u quạnh quẽ bằng cầu thang bộ.


Vì vậy Cố Nhung ngẩng đầu lên, nhìn cửa sổ tầng hai lẩm bẩm: “Bay lên đó được không?”
Thẩm Thu Kích: “?”


“Thẩm Thu Kích, anh vẽ ra cái cánh rồi cắm lên lưng em được không?” Cố Nhung nhìn Thẩm Thu Kích, tay đặt hai bên vai làm động tác vẫy vẫy, sinh động vẽ ra nguyện vọng của mình cho hắn xem, “Em có thể đứng từ đây bay lên cửa sổ tầng hai.”
Thẩm Thu Kích cạn lời rồi.


Đêm nay hắn đã được chứng kiến con người vì để sống sót mà có thể phát huy não bộ tới mức nào.
“Cái đó thì không được.” Thẩm Thu Kích tỉnh táo xé rách ảo tưởng của Cố Nhung, “Anh nghĩ bây giờ em gọi xe cẩu tới, cẩu em từ tầng một lên tầng hai có lẽ còn khả thi hơn đấy.”


Thật ra cả hai đều không khả thi chút nào.
Nhưng so với cái trước, nghe cái sau vẫn ổn áp hơn.
Mà Cố Nhung nghe hắn nói xong, đôi con ngươi sáng rực lên, hối thúc Thẩm Thu Kích: “Vậy anh nhanh đốt cái xe cẩu cho Kim Đồng Ngọc Nữ đi.”
Thẩm Thu Kích: “…”


Cuối cùng mộng tưởng của Cố Nhung vẫn không được thực hiện, dù sao nếu bọn họ thuê xe cẩu cho Cố Nhung lên tầng hai, vậy thì ngày mai hai người họ sẽ nằm chễm chệ trên tiêu đề trang nhất báo, nếu thông tin được phổ biến rộng rãi, không chừng còn có thể lên hot search, đánh bại tin tức giải trí thường niên.


Sau khi tổng hợp toàn bộ ý kiến, cả hai quyết định đi thang máy lên tầng hai.


Vì vừa xảy ra động đất nên đêm nay có rất nhiều người đến bệnh viện, số người bị thương chỉ có tăng chứ không có giảm, lúc này ai cũng đang nhao lên đòi cấp cứu, Cố Nhung và Thẩm Thu Kích cố ý chen vào đi ké thang máy khá đông người, bình an đi lên phòng cấp cứu tầng hai.


Vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Thai Nhất Thành ngồi trên ghế chờ ngoài phòng cấp cứu, còn Kỷ Diệu, Tần Siêu và thầy Khương đã được đẩy vào phòng, thầy Khương vẫn ổn, ông chỉ bị ngạt thở ngất đi, người khó giải quyết nhất là Kỷ Diệu và Tần Siêu, hai người họ cắn khá nhiều thuốc an thần, cần được tiến hành súc ruột.


Y tá khám cổ cho Cố Nhung, nói không có vấn đề gì lớn, cho cậu một cái khăn lạnh và ít thuốc tiêu bầm, Cố Nhung còn xin y tá miễn hỗ trợ, chỉ để Thẩm Thu Kích đắp khăn lạnh cho mình —— Bây giờ trừ Thẩm Thu Kích ra, bất cứ ai chạm vào cổ đều khiến Cố Nhung sợ hãi.


Sau khi đưa cả nhóm vào viện, Thai Nhất Thành không còn chuyện gì khác để làm, ngồi một bên nghịch điện thoại, lúc Thẩm Thu Kích bôi thuốc cho Cố Nhung, cậu ta còn ngửi được mùi rượu thuốc nồng nặc tỏa ra khắp phòng, cho nên đành phải đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, thầm nói: “Sao nhóm Diệp Hoa và Du Kim Hải chưa tới? Không phải chưa bắt được Didi chứ? Hơn nữa không bị kẹt xe, dù sao lúc mình đi cũng chẳng có mống nào.”


Thẩm Thu Kích nghe vậy nói: “Bây giờ mới năm giờ sáng, không có nhiều xe chạy Didi đâu.”


“Giờ này còn có người đánh xe Alphard chạy Didi, đúng là cuộc sống của người nhà giàu.” Kết quả Thai Nhất Thành nghe xong liền nhớ đến Ngọc Nữ, lắc đầu khâm phục nói, “Nếu tôi có được nghị lực như vậy, nói không chừng bây giờ còn chưa được mấy tỷ nhưng chắc cũng phải tầm trăm vạn.”


Một cậu ấm nhà giàu khác là Cố Nhung hỏi Thai Nhất Thành: “Thế bây giờ cậu đang nghèo à?”


Trên người Thai Nhất Thành toàn mùi hàng hiệu, dù đang nửa đêm mặc đồ ngủ, nhưng đôi giày cậu ta đi, cái đồng hồ đeo tay tính lại đã hơn một vạn, tuy nhà Cố Nhung cũng giàu, nhưng cậu chỉ đi đôi dép lông hơn năm mươi đồng, cộng với cái áo ngủ lông nhung khoảng trăm đồng nên không sặc mùi tiền như Thai Nhất Thành.


Ai ngờ Thai Nhất Thành vung tay lên, thở dài nói: “Gì mà giàu chứ? Không phải đều là tiền bố mẹ à, tiền tiêu vặt chỉ có hơn mười vạn mà thôi.”
Thẩm Thu Kích: “…”


Càng ngày càng khó nói chuyện, Thẩm Thu Kích cảm thấy chờ bọn họ thi xong nghỉ đông, có lẽ hắn sẽ phải dẫn Cố Nhung đến thăm nhà hắn.
Thai Nhất Thành ra ngoài đến nhà vệ sinh, chờ cậu ta quay lại cũng là lúc đi với thầy Khương vào phòng thay thuốc.


“Chào thầy ạ.” Cố Nhung và Thẩm Thu Kích cùng lên tiếng chào hỏi giáo viên phụ trách.
Thầy Khương khẽ vuốt cằm, ánh mắt lướt qua cái cổ không khác mình là mấy của Cố Nhung, dù sao chuyện Cố Nhung bị thương xảy ra ngay sau khi ông ngất đi, nhưng vì da trắng nên trông vết thương của cậu nặng hơn ông một chút.


“… Em cũng bị à?” Thầy Khương chỉ vào cổ Cố Nhung, hỏi, “Bị bóp?”
“Vâng ạ.” Cố Nhung mím môi, “Tần Siêu bóp.”
“Đúng là nghiệp chướng.” Thầy Khương xoa trán, “Hai đứa nó cắn thuốc an thần thật ư? Sao đứa nào cũng bạo lực thế này?”


Cố Nhung và Thẩm Thu Kích không thể nói cho thầy Khương biết hai người kia vốn không phải uống nhầm thuốc mà bị quỷ ám, chỉ có thể giả vờ than thở hùa theo, bọn họ ngồi chờ khoảng bảy tám phút, Diệp Hoa và Du Kim Hải cuối cùng cũng đến. Bọn họ không gọi được Didi, phải ngồi nhờ xe thầy Dương phụ trách.


“Các cậu gọi phải Didi ma rồi, bọn tôi chờ muốn héo mòn mà không thấy cái nào.” Diệp Hoa vừa thấy mặt bọn bọn họ liền chửi như điên, “Vất vả lắm mới gọi được một chuyến, vậy mà hai phút sau lại hủy đơn, nói muộn quá không đón, đờ mờ tôi cạn lời rồi.”


Cố Nhung không dám nói gì, chỉ biết thầm nói trong lòng: Không phải Kim Đồng Ngọc Nữ lái Didi là gặp ma đấy ư?


Diệp Hoa chửi xong, tâm trạng khá hơn rất nhiều, lấy di động ra bảo với bọn họ rằng quả nhiên tín hiệu ở trường có vấn đề, sau khi ra khỏi trường, điện thoại của bọn họ không hiển thị màn hình xanh nữa.


“Trời sắp sáng rồi, hay là các em quay về ngủ trước đi.” Thầy Khương nói với học sinh, “Ở đây để thầy với thầy Dương trông là được.”
Du Kim Hải nói: “Nhưng bọn em không có xe, cũng không gọi được Didi.”


Thai Nhất Thành kéo tay Du Kim Hải, nhỏ giọng nói: “Cậu cứ kệ đi, đồng ý với thầy Khương trước đã. Sau đó chúng ta tìm quán net nào đó gần đây, vào ngồi tạm qua đêm cũng được.”


Quán net là lựa chọn tuyệt vời để qua đêm của phần lớn nam sinh khi không chọn được khách sạn, đề nghị của Thai Nhất Thành cũng được Diệp Hoa tán thành, Du Kim Hải lại xin tha: “Anh mệt không hả anh hai? Tôi buồn ngủ lắm rồi, bây giờ còn đang động đất đấy, cậu đoán xem có tiệm net nào mở cửa không?”


Ở ngoài trời vào những lúc động đất là an toàn nhất, bằng không Du Kim Hải đã tìm nhà trọ cạnh bệnh viện thuê phòng ngủ rồi, bọn họ về trường còn có thể ngủ lều vải, nếu ở trong quán net thật thì chỉ có thể hít một đống khói, sau đó động đất đến, quán net đông người như vậy, muốn chạy cũng khó.


Cố Nhung và Thẩm Thu Kích im lặng nghe mấy người kia bàn tán, hơn nữa còn hi vọng bọn họ càng ồn càng tốt, tốt nhất cãi nhau đến khi trời sáng luôn cũng được, bởi vì chờ trời sáng rồi Kỷ Diệu và Tần Siêu ít ra có thể ở lại đây một ngày, còn dù Cố Nhung về trường cũng khá an toàn. Dù sao ban ngày khó gặp quỷ hơn ban đêm.


Thầy Dương lại nói ông có thể chở nhóm Cố Nhung về trường trước, sau đó tự mình quay lại bệnh viện, chẳng qua Thai Nhất Thành và Du Kim Hải nói phiền phức quá, Cố Nhung và Thẩm Thu Kích cũng chớp cơ hội đục nước béo cò, nói thầy Khương đang bị thương, Kỷ Diệu và Tần Siêu cũng không có ai trông chừng.


Cuối cùng Thẩm Thu Kích giải quyết dứt điểm: “Năm giờ sáng rồi, hay là chúng ta ra ngoài tìm chỗ ăn sáng trước đã, lúc ăn thì tiện tìm thử xem gọi được Didi không, xe bus chạy tuyến đầu vào lúc sáu rưỡi, đến lúc đó mà không gọi được Didi cũng có thể bắt bus quay về.”


Diệp Hoa cảm thấy đề nghị này rất đáng tin: “Ý hay.”
“Được, cứ quyết định vậy đi.” Thai Nhất Thành cũng nói, “Mọi người vất vả rồi, bữa sáng tôi bao.”


Cố Nhung cũng cảm thấy ra ngoài sớm còn an toàn hơn là ở trong bệnh viện toàn quỷ quen, thế nhưng cậu lại nhớ đến Kỷ Diệu và Tần Siêu chưa ra khỏi phòng cấp cứu. Lúc Tần Siêu bị ám, Thẩm Thu Kích chỉ tạm thời dùng máu trấn áp, không thể đuổi hẳn Bùi Vũ đi như lúc giúp Kỷ Diệu. Dù trên đường tới đây Tần Siêu không làm loạn, nhưng bọn họ không biết liệu Tần Siêu có yên tĩnh được mãi không.


Bùi Vũ ám trên người hắn như quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ phát nổ, đến lúc đó nếu Tần Siêu chết đi, trên đời này sẽ lại thêm một con ma đi tìm người chết thay khác.


Vì vậy dù khi còn sống lương thiện đến mức nào, người chết thay sau khi chết đều sẽ biến thành quỷ dữ, một khi phạm vào vũng lầy tội nghiệt và âm khí quá nặng, bọn chúng còn có thể biến thành quỷ vương một phương, cho nên chúng cũng là một trong số những ác quỷ mà âm sai đau đầu truy bắt nhất.


Cũng may trên đường đi Thẩm Thu Kích đã cân nhắc đến chuyện ấy, thừa dịp Thai Nhất Thành lo nói chuyện với Ngọc Nữ mà cắn rách ngón tay, vẽ một vòng bùa trừ tà trấn hồn trên đầu Tần Siêu và Kỷ Diệu, về sau chỉ cần bác sĩ không gội đầu cho bọn họ thì dù Bùi Vũ bám lên Tần Siêu cũng sẽ không gây ra sóng gió gì lớn.


Chẳng qua chiêu này trị ngọn không trị gốc, còn phải đề phòng Bùi Vũ rời khỏi cơ thể Tần Siêu để đi tìm kẻ chết thay khác.


Thẩm Thu Kích nhìn ra Cố Nhung đang do dự, an ủi cậu: “Yên tâm, anh đã dặn Kim Đồng Ngọc Nữ ở trong viện trông chừng rồi, có vấn đề gì chúng sẽ lập tức gọi điện báo cho chúng ta.”


Thẩm Thu Kích nói xong còn dùng tay gõ gõ điện thoại Cố Nhung. Hắn vừa mượn dùng một lát, bây giờ Cố Nhung mới biết thì ra Thẩm Thu Kích dùng di động của cậu gửi tin cho Kim Đồng Ngọc Nữ.


“Anh đúng là…” Cố Nhung nghẹn hồi lâu vẫn không biết dùng từ nào để lên án mấy hành vi này của Thẩm Thu Kích, “Biết tận dụng thật đấy.”
Thẩm Thu Kích cười lạnh, để lộ khuôn mặt biến thái: “Đây chính là cái giá phải trả khi đòi một chiếc Maserati.”
Cố Nhung: “…”


Mấy nam sinh lục tục rời khỏi bệnh viện, trên đường vào thang máy, Du Kim Hải thấy Thai Nhất Thành cứ ngó nghiêng nhìn xung quanh nên hỏi: “Thai Nhất Thành, cậu nhìn gì thế? Chắc lại tia được chị gái xinh đẹp nào rồi chứ gì?”


Du Kim Hải hiểu tính Thai Nhất Thành nhất, cậu ta thích nhất là mấy cô gái xinh đẹp, trông thế này chắc chắn là thấy người đẹp nào rồi.


“Vừa rồi khi tôi ra ngoài có gặp được một nữ y tá, trông đẹp lắm, tôi không tìm được nhà vệ sinh ở đâu, cũng may có chị ấy chỉ đường cho.” Thai Nhất Thành cũng thật thà thừa nhận, “Tôi muốn xem thử chị ấy có đây không để xin số liên lạc.”


Cố Nhung nghe thấy ba chữ “Nữ y tá” thì ngẩng phắt lên nhìn chằm chằm Thai Nhất Thành.
Thẩm Thu Kích hỏi thay cậu, “Y tá kia mặc váy trắng, đi giày cao gót đúng không?”
“Đúng đúng đúng.” Thai Nhất Thành gật đầu như giã tỏi, vui vẻ nói, “Các cậu cũng gặp rồi à? Chị ấy xinh lắm đúng không?”


Cố Nhung, Thẩm Thu Kích: “…”
Cố Nhung không ngờ người gặp được nữ y tá váy trắng vậy mà là Thai Nhất Thành, nên nói Thai Nhất Thành may mắn thế nào nhỉ? Cố Nhung đột nhiên phát hiện dù Thai Nhất Thành không dễ gặp ma như Du Kim Hải, nhưng mỗi lần cậu ta gặp quỷ thì đều gặp phải “quỷ có nhan sắc”…


Ví dụ như Giảo Giảo ở tòa Minh Tâm lần trước, hay là nữ y tá trong bệnh viện thành phố.
Rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh đây?


Cũng may Thai Nhất Thành không nhìn thấy bộ mặt thật của nữ y tá váy trắng, bằng không Cố Nhung không biết liệu Thai Nhất Thành có còn dám thốt ra mấy lời “Chị ấy thật xinh đẹp” nữa không.


“Có thật cậu gặp được y tá không vậy?” Diệp Hoa nghe cậu ta kể xong lại hỏi, “Y tá làm gì được đi giày cao gót?”
Cậu ta vừa dứt lời, cửa thang máy vừa vặn đóng lại, phát ra tiếng “Đinh” thật nhỏ.


Thang máy chật chội lập tức chìm vào im lặng, rõ ràng là trong hoàn cảnh bị phong bế, vậy mà khi được Diệp Hoa nhắc nhở, Du Kim Hải và Thai Nhất Thành lại trừng lớn mắt, cảm giác trong thang máy có trận gió quỷ dị thổi qua khiến bọn họ không khỏi rùng mình.


Thế nhưng Cố Nhung lại ngạc nhiên nhìn Diệp Hoa. Chẳng lẽ sau khi trải qua những sự kiện tâm linh tối nay, Diệp Hoa đã bị tẩy não, thừa nhận trên đời này có những hiện tượng không thể giải thích bằng khoa học rồi ư?


Thai Nhất Thành từng bị hố chợt nhớ tới Giảo Giảo mà mình thấy ở tòa Minh Tâm khi trúng nấm độc, nuốt nước miếng cái ực, cẩn thận hỏi lại Diệp Hoa: “Thế nếu không phải y tá… Thì là gì?”
Diệp Hoa khoanh tay, khinh khỉnh nói: “Còn phải hỏi nữa à? Chắc chắn là có ai đó chơi cosplay rồi.”


“Năm giờ sáng chơi cosplay ở bệnh viện?” Du Kim Hải nhịn không được hỏi, “Nghe có hợp lý không?”


“Sao lại không hợp lý? Bệnh viện giờ này mới ít người.” Ai ngờ Diệp Hoa cho ra lời giải thích rất hợp lý, “Nếu các cô muốn chơi cosplay lấy cảnh bệnh viện thì cũng chỉ có thể chọn giờ này tới chụp ảnh mà thôi. Các cậu không phải wibu nên không hiểu đâu, tôi thấy kiểu vậy nhiều rồi, có một số coser có thể chịu được khổ cực, chụp ảnh suốt đêm tới sáng.”


“…”
Hợp lý đến mức không thể nào phản bác lại được.


Chẳng qua Cố Nhung và Thẩm Thu Kích cảm thấy vậy cũng tốt, tránh cho bọn họ phải phí sức che giấu mấy hiện tượng quỷ dị, chắc chắn trường học cũng rất thích những học sinh như Diệp Hoa, nếu ai cũng có giác ngộ như cậu ta, bọn họ không cần lo mấy lời đồn đãi lan rộng, còn phải tìm đủ loại lý do để che đi những chuyện khó lòng giải thích.


Xung quanh bệnh viện có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn sáng, còn có cửa hàng bán đồ giá rẻ kinh doanh hai mươi tư giờ, bởi vì động đất nên một số tiệm chọn bày quầy bán bên ngoài, nhóm Cố Nhung chọn bừa một quầy bán ăn sáng ngồi uống, bắt đầu gọi hoành thánh, cháo hay mì sợi tùy theo sở thích của mình.


Khi đồ ăn được bưng lên đầy đủ, mặt trời đã lộ ra gần hết, phía bên đường chân trời cũng có xu hướng sáng dần lên —— Trời sắp sáng rồi.
Diệp Hoa lên tiếng: “Ha ha, tôi gọi được Didi rồi.”


“Tôi hẹn bác tài nửa tiếng sau tới đây đón chúng ta.” Diệp Hoa hỏi mọi người, “Chắc nửa tiếng là đủ ăn xong bữa sáng rồi nhỉ?”
“Có phải dệt hoa đâu, bình thường tôi ăn cơm chưa đến nửa tiếng đã buồn ngủ rũ mắt rồi.” Du Kim Hải híp hai mắt, thoạt trông rất buồn ngủ.


Vì vậy Diệp Hoa chỉnh lại thời gian sớm hơn một chút, hẹn tài xế hai mươi phút sau có thể tới đón người.
Vào đúng sáu giờ sáng, bọn họ quay về trường đại học thành phố Đàm.


Trường học vẫn đang mất điện, toàn bộ khu giảng dạy rất yên tĩnh, chẳng qua vì trời đã gần sáng hẳn nên dù không có điện thì bọn họ vẫn thấy đường, sau khi tìm được lều của mình liền tách ra, ai về ngủ lều người nấy.


Bọn họ đã chịu giày vò hơn nửa đêm, sau khi trời sáng ngủ cũng không yên ổn cho lắm, bởi vì từng cơn động đất lại kéo đến, cảm giác rung chấn còn dữ dội hơn đêm qua, thậm chí người ta không thể đứng vững trên mặt đất, nếu đang đi đường thì không chừng sẽ vì không thu được quán tính mà ngã sấp xuống.


Nhóm Cố Nhung bị rung đến mức tỉnh lại, ý định chờ trời sáng quay về phòng lấy ít đồ cần dùng của sinh viên cũng tạm phải gác lại.


Chẳng qua cũng không phải không có tin tốt, bởi vì sáng hôm sau, hiệu trưởng đại học thành phố Đàm nói cho mọi người biết, vì tình huống lần này khá đặc biệt, cho nên trường học quyết định hoãn kỳ thi cuối kỳ, lùi buổi thi đến trước ngày nhập học một tuần, thời gian nghỉ đông cũng sẽ đẩy lên sớm mấy ngày. Nhưng vì an toàn cho học sinh, chờ động đất kết thúc trường mới chính thức cho nghỉ.


Sau khi hiệu trưởng dùng dùng loa thông báo tin tức, tiếng reo của học sinh thoáng chốc đã ngập khắp sân trường.


Mặc dù không phải hủy thi mà là lùi lại, nhưng có ai không muốn về nhà ăn tết sớm? Cố Nhung nghe xong cũng rất vui, mấy ngày nay cậu cố gắng quá nên lao lực, không tập trung ôn bài được, nếu thi như bình thường, có lẽ cậu sẽ không được điểm cao.


Đoán chừng nhà trường cũng đã cân nhắc tới việc động đất gây ảnh hưởng học sinh ôn thi, hơn nữa học kỳ này ký túc xá nam xảy ra liên tục hai vụ án mạng, cộng thêm nữ sinh phát điên ở ký túc xá nữ, bây giờ lại còn Kỷ Diệu và Tần Siêu đang trong bệnh viện…


Cố Nhung cảm thấy nếu mình là lãnh đạo trường, chỉ sợ bây giờ cũng sắp tắt thở tới nơi, nhất định là đang đau đầu nhức óc nghĩ xem phải duy trì cái trường này như thế nào.
May mà cậu không phải.


Trường học cho học sinh nghỉ sớm ít ngày là quyết định sáng suốt, dù sao khi Cố Nhung rời trường về nhà rồi, có lẽ trường học sẽ ít đi các chuyện ma quái.


Các học sinh sau khi biết tin đều rất vui, duy chỉ có một điều là trường học mất điện, bọn họ không thể quay về phòng lấy đồ, càng không thể sạc điện thoại.
Có sạc dự phòng còn đỡ, không có sạc dự phòng chỉ có thể giương mắt nhìn, một là mua bài tú lơ khơ, hai là chơi ma sói giết thời gian.


Cũng may trường học không hạn chế nơi học sinh đi lại, nếu khu giảng dạy không có điện, các học sinh có thể ra ngoài tìm nơi sạc điện hoặc mua sạc dự phòng dùng, chỉ là nếu ban đêm không có giấy xin phép thì nhất định phải quay về trường học.


Mà tới đêm, trường chỉ phát cho học sinh vài cái đèn pin để chiếu sáng, số lượng không nhiều, học sinh trong lều dùng chung một cái đèn pin không thể chiếu được lâu, Du Kim Hải và Thai Nhất Thành chê chưa đủ sáng, đi mua mấy ngọn nến về thắp.


Các thầy cô không cản được bèn dặn dò học sinh nhớ chú ý an toàn khi dùng lửa, nếu muốn dùng thì chỉ được đặt nó ra ngoài hành lang lều, mỗi lều chỉ được dùng một cây, không được nhiều hơn.


Học sinh khác lều đến đêm chán quá có thể ngủ ngay, nhưng Du Kim Hải, Thai Nhất Thành, Cố Nhung ngủ tới tận ba bốn giờ chiều mới dậy, bây giờ trời vừa tối đã bảo bọn họ ngủ tiếp thì quá khó, Lương Thiếu bụm mặt thở dài: “Lúc nào mới có điện đây? Hoặc khi nào mới hết động đất? Tớ muốn về nhà.”


Lý Minh Học cũng học đòi than thở với cậu ta: “Có ai lại không muốn về nhà đâu?”


Cố Nhung cũng không thấy yên tâm, bởi vì đối với cậu mà nói, trời vừa vào đêm cũng đồng nghĩa với việc nguy hiểm bắt đầu, cậu chỉ muốn rời khỏi trường để chuyển nguy hiểm đi nhưng không được, dì quản lý vẫn đi kiểm tra lều vải học sinh, đảm bảo buổi đêm không có ai trộm chuồn ra khỏi trường không quay về ngủ.


Dù Thẩm Thu Kích đã đến siêu thị mua giấy bút vẽ một đống bùa dự phòng cho Cố Nhung, đồng thời còn dán bùa trừ tà trên bốn góc lều bọn họ, nhưng như vậy cũng chỉ có thể bảo vệ được bọn hắn chứ không thể bảo vệ tất cả học sinh trong trường.


Mà dù phát cho mỗi học sinh một tấm bùa phòng thân cũng không thể đảm bảo chắc chắn có thể bảo vệ họ một trăm phần trăm, dù sao mấy lá bùa này cản ma được một lần rồi sẽ cháy thành tro.
Lần gặp tà này đã hoàn toàn đẩy Cố Nhung vào thế khó.


Nếu là thế cục giống bút tiên, cậu có thể tìm kiếm cách giải quyết nhờ khả năng sống lại vô hạn, nhưng lần này lại là bắt chết thay, gần như không thể phá giải, bởi vì bọn họ không thể xác định ai sẽ bị bắt làm kẻ chết thay.


Cũng ví dụ như tối hôm qua bọn họ cứu Kỷ Diệu, kết quả Tần Siêu lại gặp nạn —— Người này còn sống, đổi lại một người khác chết đi, vòng lặp như vậy không bao giờ ngừng lại.


Thậm chí Cố Nhung cảm thấy cục diện này đều là một vòng lẩn quẩn như khả năng sống lại vô hạn của mình, chỉ khác là không ngừng có người chết mà thôi.


Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Nhung vẫn cảm thấy chuyện này phải mời người chuyên nghiệp đến, cho nên cậu đề nghị với Thẩm Thu Kích: “Thẩm Thu Kích, hay là anh thử viết thư cho âm sai xem.”


“Đây là hạ sách trong hạ sách, nếu không phải bất đắc dĩ lắm, chắc chắn anh sẽ không viết.” Thẩm Thu Kích lắc đầu không chút nghĩ ngợi, “Minh cốt trong người em còn chưa biết là gì, lỡ may âm sai bắt cả em đi thì làm sao?”


Cố Nhung không nghĩ ra được cách nào khác, cậu lại hỏi: “Vậy anh… ăn con quỷ kia được không? Em sẽ đi đánh răng với anh, tại em cũng phải đánh.”
Con quỷ kia hại cậu uống nước bồn cầu, nếu như có thể, Cố Nhung cũng muốn nuốt sống nó.
Thẩm Thu Kích: “…”


“Được thì được, nhưng đây cũng là hạ sách trong hạ sách.” Nguyên tắc trước kia của Thẩm Thu Kích là mình còn sống là được, ai mà quan tâm người khác chết, một người lạnh lùng như hắn bây giờ lại vắt hết óc vì Cố Nhung, “Nhưng anh đã có cách rồi, cụ thể có được hay không còn phải xem sao.”