Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Quyển 1 - Chương 19

Đêm nay xem như Thẩm Thu Kích đã được nghiệm chứng thế nào gọi là tự đào hố chôn mình. Nhưng dù sao mình đã từng nói như thế, cho nên Thẩm Thu Kích bị Cố Nhung hối cũng chỉ có thể nghe lời cõng thanh niên rời khỏi phòng bệnh.


Hắn cảm thấy bây giờ mình rất giống một con ngựa bị Cố Nhung cưỡi trên lưng, nếu trên tay Cố Nhung có roi ngựa, chắc chắn thanh niên sẽ hét hai tiếng “Cha cha”, nhân tiện đánh hắn vài roi.
Thẩm Thu Kích dài mặt, cõng Cố Nhung trên lưng đi ra khỏi phòng bệnh.


Mà sau khi bọn họ đẩy cửa rời khỏi đây, đập vào mắt họ vẫn là hành lang khoa sản đỏ tươi.
Nữ y tá mang giày cao gót với hốc mắt phủ kín mặt chờ sẵn ở đây, tuy rằng bây giờ còn chưa thấy bóng dáng cô ta đâu, nhưng Thẩm Thu Kích không dám dừng lại lâu.


“Giữ chặt tôi.” Thẩm Thu Kích xốc Cố Nhung lên, sau khi cõng chắc thì bày ra tư thế chuẩn bị chạy, “Papa cõng cậu đến cầu thang bộ.”
“Cha… Cố lên!( )”
Cái thằng oắt Cố Nhung này!
Đừng tưởng sửa miệng là hắn không nghe ra Cố Nhung vốn muốn nói gì!


Sắc mặt của Thẩm Thu Kích càng trở nên khó coi, chỉ thiếu nước ngã sấp mặt, nhưng xét thấy tình huống bây giờ đặc biệt, hắn chỉ đành tạm thời gác mối thù này qua một bên.
Khoảng cách từ cửa phòng bệnh đến cầu thang cũng không tính là xa.


Nhưng ở trong hoàn cảnh quỷ dị như vậy, thần kinh con người sẽ căng lên cực hạn, khi bọn họ thuận lợi chạy đến cửa thang bộ, sắp bước vào địa phận của nữ quỷ thiếu phụ, trái tim Cố Nhung lại đập nhanh hơn.


Cậu rất hoảng loạn, rất sợ hãi, sợ phải bước vào cái cầu thang kia, cho nên Cố Nhung không nhịn được mà quay đầu lại.


Y tá áo trắng vừa rồi không thấy đâu nay đã ở ngay phía sau bọn họ, nhưng cô ta không tới đây mà bưng khay uyển chuyển nện bước đi đến phòng bệnh của cậu —— bây giờ đã là phòng giải phẫu.


Trên tay của cô ta toàn là máu, nhưng tâm trạng rất tốt, cười “khặc khặc” đầy quái dị, còn ngâm nga một khúc không biết bài gì.


Mà sau khi nữ y tá bước vào phòng phẫu thuật, tiếng phụ nữ đau đớn gào thét lập tức vọng ra, tiếng hát linh hoạt kỳ ảo quỷ dị lẫn lộn với tiếng phụ nữ gào lên thảm thiết cứ quanh quẩn trên hành lang đỏ như máu, khiến cho người ta phải rợn tóc gáy.


Nhưng vào ngay lúc này, Cố Nhung lại không sợ những tiếng quỷ khóc sói gào kia cho lắm, ngược lại còn gọi Thẩm Thu Kích: “Thẩm Thu Kích, từ từ đã…”
“Sao thế?”
Thẩm Thu Kích nghe cậu nói thì dừng lại.


“Tôi cảm thấy…” Cố Nhung ngập ngừng, “Tôi cảm thấy nữ quỷ tìm con kia ở trong phòng giải phẫu.”
Bấy giờ tay của Thẩm Thu Kích đã nắm cửa mở thang bộ, hắn quay đầu liếc Cố Nhung, sau đó hỏi, “Cậu chắc chứ?”
Cậu không chắc.


Nhưng cậu bỗng cảm thấy phía sau cửa vào lối thang bộ chưa chắc đã là hành lang xanh của nữ quỷ thiếu phụ tìm con mà bọn họ đang tìm.
Cố Nhung cắn môi, cuối cùng hít sâu một hơi nói: “Tôi không chắc, nhưng nếu cậu sợ thì tôi tự qua cũng được.”


Thẩm Thu Kích cười xùy: “Cậu tự đi được mà còn bám trên lưng tôi à?”
Nhưng dù ngoài miệng nói như vậy, Thẩm Thu Kích vẫn không do dự xoay người, cõng Cố Nhung đi đến phòng giải phẫu kia.
Cố Nhung rũ mắt xuống, giọng nói rất nhẹ: “Thẩm Thu Kích, nếu tôi chọn sai…”


“Hả?” Thẩm Thu Kích không nghe rõ cậu nói.
“Không có gì.”
Hai tay Cố Nhung ôm chặt cổ Thẩm Thu Kích, câu cuối cùng của cậu là “Xin lỗi” —— nếu cậu chọn sai, cậu sẽ chết, chỉ là sợ cũng sẽ liên lụy tới Thẩm Thu Kích đã tin tưởng cậu chết theo, cho nên mới nói xin lỗi trước với hắn.


Chết đi là chuyện rất đau khổ, vài lần chết trước đây Cố Nhung đã cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể cậu sẽ phát điên.
Nhưng Thẩm Thu Kích đã cho cậu hi vọng sống.


Không thể nói là vẫn luôn sống sót, nhưng có thể sống lâu hơn so với trước kia, hơn nữa trong tình cảnh kinh khủng như vậy, cảm giác có người lúc nào cũng ở bên bạn, vào thời điểm mấu chốt không bỏ rơi bạn đúng là rất tuyệt vời.


Cho nên Cố Nhung không muốn Thẩm Thu Kích cũng phải nếm trải cảm giác đau khổ của cái chết —— mặc dù sau khi sống lại, Thẩm Thu Kích sẽ không biết mình đã từng chết một lần.
Cậu ôm cổ Thẩm Thu Kích, mềm giọng nói: “Thẩm Thu Kích, cậu tốt bụng quá…”
“Ngày mai tôi lại bao trà sữa cho cậu.”


“.…..”
Cố Nhung nằm trên lưng Thẩm Thu Kích, suốt quãng đường ngắn ngủi cậu vẫn luôn nói vô số “Lời ngon tiếng ngọt” bên tai hắn, khiến Thẩm Thu Kích bỗng khó hiểu, nhịn không được hỏi cậu: “…… Cố Nhung, cậu ổn không thế?”
Sao trông như bị quỷ ám phát rồ thế kia?


Thẩm Thu Kích sợ Cố Nhung đấm phát chết luôn, cho nên không nói nửa câu sau.
Cho nên Cố Nhung vẫn tiếp tục dụ dỗ hắn, câu nào câu nấy vừa kỳ lạ vừa buồn nôn: “Tôi không sao, tôi chỉ thấy cậu tốt thôi.”
Vì thế Thẩm Thu Kích không nói nữa.


Cố Nhung cũng im lặng, bởi vì bọn họ đã đứng trước cửa phòng giải phẫu.


Vào khoảnh khắc mở cửa Cố Nhung như muốn ngừng thở, chờ đến khi ánh đèn xanh thẫm quỷ dị tràn ra khỏi phòng giải phẫu mới nhẹ nhàng thở hắt ra, đồng thời theo bản năng quay đầu lại nhìn cầu thang bộ mới nãy bọn họ đứng đó, phát hiện đó mới là phòng giải phẫu chân chính.


Nữ y tá áo trắng nghiến răng nghiến lợi đứng trước cửa, Cố Nhung thông qua tất cả số mắt kia trên mặt cô ta đọc ra biểu cảm “Tức muốn hộc máu”, phát điên lên vì không lừa được bọn họ, nhưng vì lấy mất một con mắt của nữ quỷ tìm con nên không thể qua bên đầu hành lang này được.


Cố Nhung thầm nghĩ: Quả nhiên dự cảm của cậu là đúng.
Nếu vừa rồi Thẩm Thu Kích mở cửa lối thang bộ ra, có lẽ hai người bọn họ đã ở trong phòng giải phẫu.


Thẩm Thu Kích thả Cố Nhung xuống khỏi lưng, mà nữ quỷ tìm con vẫn đang ngồi sau cửa phòng giải phẫu, cô ôm đầu gối ngồi tựa vào tường, dưới thân là máu loãng không ngừng uốn lượn, những nơi đã đi qua đều để lại dấu chân máu. Trên mặt đất có, trên tường có, mái nhà có, dọc suốt hành lang màu lục âm trầm nhìn không thấy điểm cuối này đều in dấu chân cô.


Lần trước khi thấy cô, Cố Nhung còn tưởng những dấu chân máu đó là do cô ta đạp phải máu rơi từ mắt, bây giờ xem ra đúng là như thế, nhưng có điều đó là máu chảy xuống từ cẳng chân cô ta.


Nhìn thấy Thẩm Thu Kích và Cố Nhung xuất hiện, cô lập tức ngẩng đầu, dùng con mắt còn sót lại đang chảy máu ròng ròng nhìn bọn họ, nhẹ giọng hỏi: “Các cậu đã tìm thấy con tôi chưa?”
Cố Nhung hơi hé môi, mắt rũ xuống, do dự nói: “Hôm nay tôi đi tìm rồi.”


Ban đầu cậu còn định lấy cớ thoái thác là hôm nay cậu đi tìm trong bệnh viện nhưng không tìm thấy, nhưng Thẩm Thu Kích lại bày cho cậu nói với nữ quỷ là đã tìm được con, chẳng qua là không giành được.


Khi vừa mới chạy trốn, Thẩm Thu Kích đã lựa chọn tin tưởng cậu, cho nên Cố Nhung quyết định sẽ tin vào lời nói của Thẩm Thu Kích.
“Hôm nay tôi đã đi quanh bệnh viện tìm con cô, sau đó tìm thấy nó ở suối phun nước, nhưng nó bị một cô gái khác bắt mất, tôi không giành được.”


Rõ ràng Cố Nhung rất sợ quỷ, nhưng khi nói những lời này cậu lại vô cùng bình tĩnh, giọng cũng không hề run, khiến Thẩm Thu Kích không nhịn được nghiêng đầu nhìn cậu.


Huyết lệ nữ quỷ nghe Cố Nhung nói như vậy thì im lặng một lát, sau hồi lâu, cô mới lên tiếng: “Khi cậu vừa bước vào bệnh viện, tôi đã thấy trên lưng cậu có một người phụ nữ đang nằm.”
Cố Nhung nghe xong, con ngươi thoáng cái co thành một vòng tròn nhỏ.
Chẳng trách….


Căn bệnh kỳ lạ vô cớ, cái chết không ngừng lặp lại, nguyên nhân cậu trải qua nhiều chuyện thần quái như thế đã có lời giải đáp, thì ra cậu vẫn luôn cõng theo một nữ quỷ trên lưng.


Ánh mắt Cố Nhung không ngừng hoảng loạn, nghe huyết lệ nữ quỷ nói tiếp: “Tôi rất ghét cô ta, cô ta bắt mất con tôi không cho nó đi.”
“Tôi cũng rất ghét cô ta, cũng muốn rời khỏi cô ta.” Cố Nhung sắp khóc rồi, cậu hoàn toàn không biết vì sao mình lại chọc phải nữ quỷ sau lưng kia nữa.


Huyết lệ nữ quỷ chợt nói một câu hoàn toàn không liên quan: “Bệnh nhân giường số ba phòng 706 tầng bảy bệnh nặng lắm, ông ta sắp chết rồi.”
Nói xong câu đó, huyết lệ nữ quỷ liền đỡ vách tường từ từ đứng lên, đi sâu vào hành lang màu lục, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu.


Cố Nhung còn chưa kịp hồi hồn đã thấy hành lang ngoài cửa sổ có ánh nắng chói mắt rọi vào, cậu cảm thấy đau mắt nên dùng tay chắn đi, chờ đến khi cậu thả tay xuống, cậu và Thẩm Thu Kích đã quay lại phòng bệnh, tay trong tay đứng trước cửa.


Đến giây tiếp theo, y tá cầm thuốc và băng gạc đẩy cửa bước vào, thấy hành động này của hai người cũng không thèm biến sắc, chỉ dùng giọng điệu nghiêm túc nói với Thẩm Thu Kích: “Chiều nay tôi sẽ qua đây kiểm phòng, cậu đừng có cướp giường với bệnh nhân đấy.”
Thẩm Thu Kích: “……”


Y tá kiểm phòng đi rồi, phản ứng đầu tiên của Thẩm Thu Kích là đề phòng Cố Nhung. Dù sao nếu không phải Cố Nhung ép hắn, hắn sẽ không chủ động ngủ chung giường với Cố Nhung, đàn ông ở bên ngoài phải giữ mình trong sạch, sao có thể tùy tiện lên giường người khác?


Vì thế ngay khi khuôn mặt xinh đẹp kia của Cố Nhung lại nở nụ cười ngoan ngoãn, Thẩm Thu Kích lập tức buông tay Cố Nhung ra, lui về sau nói: “Đừng cười nữa, sao cậu lại cười, tôi không ngủ với cậu nữa đâu.”
Cố Nhung đạp cho hắn một phát, hừ nói: “Ai bảo muốn ngủ với cậu?”


Thẩm Thu Kích nhướng mày: “Thế cậu định làm gì?”
“Thẩm Thu Kích, cậu có buồn ngủ không?”


Cố Nhung không trả lời, tới gần Thẩm Thu Kích, đầu tiên là rũ hàng lông mi thật dài xuống, run run vài cái lại ngước mắt nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt ngập nước sạch sẽ chứa ảnh ngược cả hắn, đến cả giọng nói cũng mềm như bông.


Thẩm Thu Kích vừa thấy dáng vẻ này của cậu đã lập tức đoán ra: Chắc chắn tên này lại muốn sai sử mình đây.
Quả nhiên, ngay sau đó thanh niên năn nỉ hắn nói: “Nếu như không buồn ngủ, vậy tôi nhờ cậu đưa tôi lên tầng bảy một chuyến được không?”
Tác giả có lời muốn nói:


Thẩm: Tôi bị oan.
Nhung: Cậu bị oan thật, nhưng cậu vẫn phải ngủ chung với tôi.
Thẩm: Ông mày không ngủ đấy.
Nhung: Cái này không do cậu quyết định.
Thẩm:?
*****************
Chú thích: