☆ Chút ngọt thứ mười lăm
Editor: Selene Lee
Thật ra cũng không thể trách phó đạo diễn được, bởi lẽ bất cứ ai trong hội trường này cũng đều sẽ nghĩ như vậy. Mặc dù nhân vật Trác Vân Thâm trong tác phẩm có phân diễn khá nặng, nhưng chắc chắc sẽ không xuất sắc được như nam chính!
Vì lẽ đó nên tất cả mọi người cũng chỉ nghe cho vui thôi, sao có thể là thật được? Thịnh Dung đi casting cho vai nam phụ? Nằm mơ đi!
Mãi cho đến khi...Thịnh Dung mang số báo danh 40 xuất hiện trên sân khấu, thậm chí còn nói mình đến thử vai nam phụ, tất cả mọi người đều há hốc mồm ngồi ngay đơ.
....
" Giám chế...Anh đánh tôi một cái đi..." - Phó đạo diễn cố chỉnh lại mắt kính và nghẹn cả họng " Không phải là tôi đang mơ đấy chứ? "
"....Tôi cũng cảm thấy mình đang ở trong mơ, nhưng chuyện là thật đấy. " - Cửu Thiên tự nhéo mặt, sau đó kêu lên một cái đau điếng.
Ngược lại chỉ có riêng bạn Điềm Mật là không có chút phản ứng gì, bởi vì dù sao vai Thôi Nhiêu " con cưng " của cô cũng đã được định đoạt rồi, còn lại cô không quan tâm đâu.
Nhưng mà Tạ Cửu đang ngồi ở hàng ghế sau thì lại cảm thấy cực kỳ khó chịu...
Anh nhún nhún vai, xoay cổ rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Vào thời điểm anh nhìn thấy Thịnh Dung kia, tâm trạng vốn đang tốt đẹp liền lập tức biến mất.
Bởi vì anh nhớ đến cái tin hot hôm ấy...
Năm nay cô chỉ mới 20 mà thôi, anh lại lớn hơn cô đến tám tuổi, dù là hiện tại cô ấy có cảm tình với anh đi chăng nữa, nhưng sau này phải làm sao đây? Cô sẽ không ngại việc anh quá già sao?
Lão già Tạ Cửu hoàn toàn không biết đến một câu danh ngôn được lưu truyền ———— Đàn ông bốn mươi mốt đóa hoa...
...
Điềm Mật thấy Tạ Cửu đi ra thì cũng vội vã chạy ra theo, sau đó núp ở một góc nhỏ nhìn trộm.
Tạ Thất vốn đang đứng hút thuốc ở hành lang, cũng vừa dịp nhìn thấy...
Cháu nhỏ nhà mình đang cầm trong tay một điếu thuốc, vòng khói quanh quẩn, mùi bạc hạ đậm đến gay mũi.
Cháu dâu nhỏ...Sao lại không thấy đâu rồi?
Tạ Thất lớn lên cùng với cháu nhỏ nhà mình, tất nhiên anh ta biết rõ chỉ khi nào thằng nhóc đó có tâm sự hoặc trong lòng phiền muộn thì mới hút hai điếu thuốc bạc hà...Vậy thì tình huống hiện tại là như thế nào?
Tạ Thất lân la đi tới gần.
Tạ Cửu ngẩng đầu nhìn sang, nói với vẻ thiếu kiên nhẫn: " Cậu còn chưa về sao? "
"..."
Tạ Thất mỉa mai: " Cậu đây không phải là đang chờ cháu đi cùng sao? Hôm nay còn phải về bên kia đấy! "
Thật lạ...Sao cháu lại thích mùi bạc hà này đến thế hả? - Tạ Thất khịt khịt mũi ra vẻ ghét bỏ.
Tạ Cửu a một tiếng sau đó vạch trần Tạ Thất: " Chờ cháu? Cháu sợ là cậu muốn cháu làm bia đỡ đạn cho cậu thì đúng hơn. "
Tạ Thất xấu hổ sờ sờ chóp mũi, lại bị nói trúng tim đen rồi...
F***!
Ai bảo lão già kia chỉ xót một mình chú chứ! Lão tử đây cũng là ruột thịt máu mủ của ông ta mà! Hừ...
" Đi thôi. " - Tạ Cửu dập tắt điều thuốc, đút hai tay vào túi quần rồi bước đi trước.
" Hả? " - Tạ Thất ngạc nhiên.
Buổi casting còn chưa kết thúc đâu...
Bộ thằng nhóc này định không đến chào cháu dâu nhỏ luôn sao?
Tạ Thất liếc lên vẻ mặt u ám của người nào đó, nuốt nước miếng hỏi: " Cháu không định đi chào cháu dâu một tiếng à? "
Bước chân của Tạ Cửu khẽ dừng lại một chút, hồi sau mới nói: " Cô ấy không phải vợ cháu. "
...
Thật kiêu ngạo.
Tạ Thất bỉu môi sau đó dùng hết tất cả kinh nghiệm của mình để nhắc nhở: " Nếu mà cháu không nói, cô nhóc sẽ khóc đấy! "
Khóc?
Tạ Cửu dừng lại, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Tại sao lại khóc?
...
Điềm Mật vốn đang nấp ở một góc thấy Tạ Cửu và Tạ Thất rời đi bèn lén chạy theo sau
Bỗng nhiên....Tay cô bị một ai đó nắm lại.
A? - Điềm Mật quay đầu lại nhìn người đàn ông xa lạ kia.
Lý Vị xoa xoa bụng bia rồi lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Đường Mật, cười đầy mờ ám: " Anh là nhà đầu tư cho 《 Vương Triều 》lần này, họ Lý. "
" Ừm " - Điềm Mật lãnh đạp đáp lại một tiếng.
Nhưng mà nhà đầu tư thì có quan hệ gì với cô?
Lỹ Vĩ quan sát cô gái xinh xắn như búp bê trước mắt mình, sau đó nhích lại gần nói: " Anh có thễ quyết định một vai trong phim, nếu em có hứng thú...haha.."
Lần này hắn đầu tư vào bộ phim ba mươi triệu, không nhiều cũng không ít, nhưng vừa vặn chiếm được một phúc lợi không nhỏ. Mặc dù hắn có thể nhét người vào đoàn phim, nhưng vai chính thì tất nhiên vẫn phải do đạo diễn chọn rồi. Song ai quan tâm chứ? Chờ đến lúc ôm được mỹ nhân về, ăn cũng ăn xong rồi, mỹ nhân có oán thì cũng có liên hệ gì với hắn đâu?
Lý Vĩ nghĩ thầm trong lòng, ánh mắt cũng không thèm e dè nữa mà ngang nhiên cho rằng người đã về tay.
Điềm Mật lại không hề quan tâm đến hắn ta mà quay đầu tìm Tạ Cửu.
Sao mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi rồi?
...
Lý Vĩ bên kia đưa tay ra muốn ôm eo Điềm Mật.
Búp bê nào đó ngẩng người, bởi vì không thấy Tạ Cửu nên cô cảm thấy khá bực bội, lời nói phát ra cũng bắt đầu nén lửa: " Ông đang làm gì đó? "
Lý Vĩ sao có thể cam lòng buông tay người đẹp ra, cười mà không cười nói: " Chắc em cũng là nghệ sĩ đến casting cho bộ phim lần này nhỉ? Có muốn anh nói chuyện với bên đạo diễn một chút, để cho em có cơ hội tham gia không? Đối với anh thì mấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi... "
Điềm Mật không kiên nhẫn ngắt lời hắn: " Tránh ra! "
Lý Vĩ sững sốt.
Bình thường thì lúc này người đẹp đã thẹn thùng ngã vào lòng hắn rồi, hôm nay sao lại lạ thế?
Hắn bèn được voi đòi tiên đưa tay men xuống...
Điềm Mật bèn xù lông nhím, nhảy ra phía sau chuẩn bị đạp cho con heo mập này một cái thì nghe tiếng Tạ Cửu:
" Lý tổng, hôm nay ông có vẻ hăng hái quá nhỉ? "
Lý Vĩ nghe được giọng nói kia thì cứng người lại, quay đầu liền nhìn thấy bóng ai đó ở đầu cầu thang, lông tơ cả người bèn dựng đứng hết lên.
Tạ Cửu nhíu mày nhìn cô nhóc một cái, không kìm được nữa mà ra lệnh: " Lại đây. "
Cô búp bê nhỏ run cả người, ngoan ngoan chạy đến đứng trước mặt anh, ra vẻ bị oan ức nặng nề.
Cô không có cố ý nghe trộm anh nói chuyện đâu, anh ấy có cần phải tức giận đến thế không?
Thật là dữ mà...
...
Tạ Cửu xoa xoa hai huyệt thái dương, lòng cảm thấy vô cùng bất lực với cô nhóc... Vốn là anh muốn đi rồi, sau đó lại được cậu nhỏ nhắc nhở...
Anh không nghĩ cô sẽ khóc.
...
Điềm Mật len lén nhìn Tạ Cửu, tay nhỏ lại kéo áo của anh chủ động nhận lỗi: " Em mới chỉ nghe được một chút thôi...Thật mà.. "