Hồi Mộng Khuynh Tình

Chương 11

Cứ nghĩ quay lưng với quá khứ thì tâm sẽ không đau.

Hóa ra, đều chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.

Lầu son gác tía, giữa đình nở rộ một đóa liên hoa. Tì bà gieo thanh, âm trong âm đục tựa như tiếng than oán giữa hồng trần.

Gió nhẹ phất, mành lụa lung lay. Ngón tay thon dài tựa như nõn ngọc lả lơi nâng lên ly rượu, da thịt mềm mại như có như không kề cận áp sát. Khóe môi nâng lên, dung nhan âm nhu tinh tế nhẹ nhàng mỉm cười.

"Nhị thiếu gia, Ngọc nhi kính ngài!"

Dù có xinh đẹp thế nào đi chăng nữa thì nam nhân vẫn là nam nhân, bất kể đối phương có bày ra tư thế phong tình vạn chủng gì, Bạch Lãng Vân chỉ thản nhiên tiếp nhận, không từ chối cũng không nhiều lời. Trái lại, người tự xưng là Ngọc nhi bấy giờ đang không ngừng thầm oán không thôi.

Người này là đầu gỗ sao? Hắn đã ám chỉ rõ ràng đến vậy mà người này còn hời hợt lạnh nhạt không nhìn tới, đây là xem thường sức quyến rũ của hắn không đủ?

Ngọc nhi cắn môi, chưa bao giờ cảm thấy khuất nhục như bây giờ. Hắn dẫu sao cũng là đệ nhất danh bài của Di Hương quán, bình thường nam nhân tìm đến hắn, chưa chắc hắn đã có tâm tình đàn cho một khúc huống chi là tự hạ mình lấy lòng như thế này. Khó khăn lắm mới tìm được nam nhân hợp ý, nhưng phản ứng của y đối với hắn lại chẳng khác gì là mặt nóng áp mông lạnh. Thật làm cho người ta phải tức chết!

Một tiếng đàn một ly rượu xong, Bạch Lãng Vân đối với người đang ngây ra đứng lên mỉm cười từ tốn.


"Đa tạ đã chiêu đãi, cáo từ!"

Ngọc nhi ngơ ngác, trực giác nói với hắn không thể để cho y đi. Nhưng nhìn nụ cười thập phần ung dung mĩ lệ kia, hắn suýt chút nữa cũng quên mất mình họ gì.

Vội vội vàng vàng đứng lên kéo tay áo người kia lại, gương mặt nhỏ nhắn ủy khuất nhăn lại thật khiến người ta thương tiếc vô cùng.

"Nhị thiếu gia, là Ngọc nhi hầu hạ không tốt khiến cho ngài mất hứng sao?"

Bạch Lãng Vân cười.

"Chẳng phải từ đầu đã nói, ngươi đàn một khúc ta ngâm một câu, ngươi kính rượu ta uống cạn là đã có thể đi rồi?"

Ngọc nhi á khẩu, nhất thời cũng quên mất đã từng nói những lời này. Hắn bĩu môi, giọng nói đồng thời có chút bất mãn.

"Đó đều là quy tắc đại thiếu gia đưa ra, nhị thiếu gia nếu không thích, vậy thì không cần bận tâm đến nó là được."

Bạch Lãng Vân híp mắt. Quả nhiên là vậy! Y cười, lắc đầu.

"Đã là quy tắc sao có thể nói không thích là từ bỏ được, nếu huynh trưởng đã có lòng, vậy thì chúng ta cứ tuân theo là được."

Phất tay rời đi, Bạch Lãng Vân cũng mặc kệ Ngọc nhi có bao nhiêu thủ đoạn níu kéo, một đường rời đi mang theo nụ cười lạnh lùng trên môi.

Từ sau cái đêm rời đi Bạch gia, Bạch Lãng Vân không ngoài ý muốn được phân phó đi chưởng quản xưởng tơ lụa sinh ý huyết mạch của gia tộc. Nhưng đó chỉ là ngoài mặt, trời mới biết y chẳng những không bị sự vụ quấn thân mà còn có tâm tình đi nghe đàn ca thưởng rượu.

Sa đọa. Phải, là sa đọa. Chính là cuộc sống mà hơn một tháng nay Bạch Lãng Vân trải qua.

Bạch Tư Mạc cũng xem như người huynh trưởng hết lòng, hắn chẳng quan tâm đưa y đi thăm thú kĩ phường, mà cờ bạc rượu chè những nơi hỗn tạp nhất cũng một lần mang y ghé qua. Mà lần gần đây nhất, chính là hắn ngay cả thuốc phiện cũng muốn y dùng.

Bạch Lãng Vân cười lạnh. Những thủ đoạn kia nếu đổi lại là Bạch Lãng Vân thật sớm đã bị lung lạc mà tuân theo rồi, dù sao thì, đắm chìm trong cuộc sống chẳng quản khói lửa cũng là cách tốt nhất để quên đi đoạn tình cảm luân luyến bất dung này. Nhưng nhằm vào y thì, y chỉ có thể cười cho cái sự ngu ngốc mà Bạch Tư Mạc tạo dệt.


Cuộc sống trụy lạc của cung chủ ngày xưa đã đủ cho y nếm trải tất thảy, nếu không phải bi lụy trong đoạn tình cảm bất thành kia, làm sao biết nó tuyệt vọng và đau đớn nhường nào. Nếu ông trời đã ban cho cơ hội để tỉnh táo mà sống, y cũng ngu ngốc mà chạy theo cái tôi mờ mịt của ngày xưa nữa.

"Lại là cái tên lầm lì đó, không biết từ đâu đến mà đánh đấm gì cũng không đi."

"Hừ, cứ để hắn ngồi đó, gằn dăm bữa nay ta để ý hắn đều không có ăn gì rồi, ta mới không tin hắn có thể sống qua được đông năm nay."

"Mặc kệ đi, chết sớm có đất chôn. À, mà ngươi có biết tin gì hay không, ngày mai Vương phu nhân sẽ mở đạo trường để phân phát đồ cứu tế đó."

"Thế thì tốt quá, nhắn thêm vài anh em rồi ngày mai chúng ta đi sang đó thôi."

"Được."

Nghe hai tên ăn mày bàn tán dần đi xa, không biết trùng hợp thế nào mà Bạch Lãng Vân lại đảo mắt nhìn sang người ăn xin lầm lì bên lề đường. Y chấn động.

Người đang ngồi đó kia, bất luận là thân thể hay quần áo đều nhếch nhác không thể chịu được. Nhưng cái làm Bạch Lãng Vân đặc biệt chú ý, chính là vết xăm trên vai trái của người kia.

Ấn kí của Di Nguyệt cung, Tiêu Dật?!!

Cách một đoạn thời gian không gặp, Bạch Lãng Vân thật sự không thể tin vào mắt mình, đây lại chính là vị tả sứ phong lưu anh tuấn từng một thời sống chết ở bên y.


Tiêu Dật.... Tiêu Dật.... Ngươi thật ngu ngốc!

Cứ nghĩ quay lưng với quá khứ thì tâm sẽ không đau. Hóa ra, đều chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi. Vết thương tự tay mình khắc lên, làm sao có thể dễ dàng quên đi rồi không còn đau nữa.

Bạch Lãng Vân cười khổ. Rõ ràng là đã buông tay, rõ ràng đã muốn quên đi người kia rồi, ấy vậy mà chỉ một kí ức nhỏ thôi, cũng đủ làm tim hắn rung lên vì nhức nhối.

"Có muốn đi cùng ta không?"

Giọng nói y thất lạc khàn khàn, giữa nơi chốn xô bồ này tựa như một cơn gió không tên nhẹ nhàng phiêu đãng, nhưng dù vậy vẫn đủ làm thân thể của người ăn xin chấn động rồi quay phắt lên nhìn y.

Ánh mắt phân tán dần tìm lại được tiêu cự, trông thấy người trước mắt tựa như nắng sớm nhạt nhòa của buổi đầu đông, Tiêu Dật thế nhưng lại có loại xúc động muốn bật khóc thành lời.

Cung chủ....

Bạch Lãng Vân cũng không đứng đợi mà quay đi, nhưng y biết Tiêu Dật phía sau đã vội vàng hốt hoảng bồm chồm bò dậy. Liếc mắt nhìn hắn giữ khoảng cách năm bước im lặng, Bạch Lãng Vân cười.

Trời xanh mây trắng, có thể cùng nhau đi chung một đoạn đường cũng đã là duyên phận.