[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

Quyển 2 - Chương 195: Tình cảm chia hai

Trưa đi học về thì hai nhỏ đã dậy hết rồi, đang dọn dẹp nhà cửa với nấu ăn giúp tôi, nhìn hai đứa đảm đang phết. May mắn mà phòng tôi cũng thuộc dạng rộng rãi, với lại có cả cái gác nên cũng đủ để chứa cả chục người trong phòng này. 


_Phá gì đó mấy cô -tôi hỏi khi thấy hai nhỏ đang loay hoay bên bếp. 
_A! Anh về rồi à -Quyên giật mình quay lại nhìn tôi. 
_Đang nấu ăn nè, anh vào tắm đi rồi ra ăn luôn -MNgọc nói, tay vẫn khuấy cái giá, chắc nhỏ đang nấu canh thì phải. 


_Ăn được không? -tôi hỏi ngu, và xác định là ngu thật khi hỏi câu đó. 
Hai nhỏ nhìn tôi với ánh mắt toé lửa, tôi đánh hơi thấy mùi nguy hiểm đâu đây, nhưng mà có chạy trốn thì quá muộn rồi @@


Quyên bước tới kế bên tôi, nở 1 nụ cười rạng rỡ, khiến tôi cũng an tâm, bớt lo được phần nào. Nhưng ngay lập tức đôi bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh của Quyên đặt nhanh lên eo tôi, nhéo mạnh khiến tôi suýt chút nữa phải rơi cả nước mắt vì đau đớn, dễ sợ thật. 


_Sao anh? Cảm giác thế nào? -Quyên cười đểu. 
_Á anh xin em, tha cho anh đi mà -tôi vừa khóc vừa van xin em nó tha cho, gì chứ cái nhéo thì tôi chịu thua, đau không tả nổi. Chẳng hiểu sao trời lại ban cho con gái cái trò nguy hiểm này cơ chứ, chỉ làm khốn khổ cho đám con trai mà thôi. 


_Hừ đi tắm đi, anh sợ chết thì đừng có ăn -Quyên lườm. 
_Ơ dạ dạ -tôi biến lẹ ngay khi được Quyên tha bỏng. 
_Đáng đời -MNgọc nói vọng theo. 


Tắm rửa mát mẻ, tôi ra ngoài thì hai nhỏ đã dọn cơm ra rồi, tôi sà xuống mâm cơm luôn. Quyên lau chén rồi đưa cho tôi, nhưng cả hai nhỏ đều vẫn còn lườm tôi, chắc là còn đang thù cái câu hỏi ngu của tôi đây mà. :))) 


Bữa cơm này hai nhỏ làm đầy đủ ghê, vừa có món mặn, vừa có món canh, nhìn cũng ngon mắt lắm. Nhưng tôi tin tưởng vào tay nghề của hai đứa này, vì cả MNgọc lẫn Quyên cũng từng nấu cho tôi ăn hết rồi mà. 


Tính ra thì có hai nhỏ này ở đây tôi cứ như ông vua ý chứ, có người nấu ăn, vừa có người dọn dẹp nhà cửa nữa chứ. 


Ăn xong, hai nhỏ dọn xuống rửa, còn tôi thì nằm khểnh ra giường nghỉ ngơi. Rồi phút giây huy hoàng cũng nhanh chóng qua thôi, MNgọc lấy xe đưa Quyên về nhà, nhanh đến, nhanh đi, lại bỏ tôi ở lại căn phòng trống vắng, chỉ mình tôi cô đơn giữa 4 bức tường lạnh lẽo mà thôi. 


Đời người ngắn ngủi, hạnh phúc chỉ tày gang tay mà thôi, nếu mình không biết nắm giữ lấy thứ gọi là hạnh phúc, thì chắc chắn rằng mình sẽ hối hận khi đánh mất nó mãi mãi. 


Quyên -một cô gái năng động, tinh nghịch, có phần hơi hậu đậu tí ấy mà (nhớ mãi ngày xưa bắt tôi tắm hết mấy lần mỗi khi gặp em). Người ta nói sau chia tay thì không thể là bạn, nhưng tôi không nghỉ vậy là một ý kiến chính xác nhất. 


Vì tôi và Quyên vẫn nói chuyện với nhau 1 cách bình thường, thậm chí là vẫn còn tình cảm như lúc mới quen. Chỉ có điều trong tôi vẫn còn chút gì đó ngại ngùng trước Quyên khi mà cả hai đã từng trãi qua 1 cuộc tình đẹp, và đã kết thúc trong sự chấp nhận của cả hai. 


Còn trước đó thì có Nhi, mặc dù tôi khá là ghét Nhi, khi mà em đi theo người khác để chia tay tôi, nhưng sau này hai đứa tôi vẫn có ngày trở lại làm bạn, trở lại nói chuyện 1 cách bình thường, không chút ganh tức, không chút oán hận em. 


Đối với Quyên, tôi vẫn còn tình cảm với em, sau bao lâu thì tôi mới nhận ra từ trước đến nay chỉ có em dám đối mặt với sự thật, dám nói thẳng trước mặt tôi lý do chia tay, để rồi cả hai chia tay nhau trong "vui vẻ". Người ta thường nói "Tình cũ không rủ cũng tới", và tôi thấy nó khá là đúng đối với tôi trong tình cảnh này. Tôi không chắc chắn là Quyên muốn quen lại tôi hay không, nhưng ít nhất thì tôi vẫn tin rằng em vẫn còn tình cảm với tôi. Hiện tại tôi vẫn chưa muốn quen ai, nhưng tôi vẫn không thể khống chế bản thân mình lại, không thể ngăn mình dành tình cảm cho Quyên được.


Nhưng tôi chẳng hiểu nổi bản thân nữa, khi cái tình cảm kia lại chẳng phải dành trọn hết cho 1 mình Quyên, mà nó lại chia sẽ bớt qua cho người con gái còn lại, là MNgọc. Tôi chẳng hiểu từ khi nào tôi lại có tình cảm với MNgọc nữa, vì trước kia tôi chỉ xem nhỏ như bạn thân thôi, nhưng sau bao nhiêu chuyện xảy ra đã làm thay đổi cách suy nghĩ trong tôi.


Như nhiều người đã nói, đa tình luôn luôn khổ, và không chỉ làm khổ cho bản thân mà còn làm khổ cho những người con gái mình thương, mình yêu nữa. Nhưng lại không có cách nào có thể kìm nén lại những thứ tình cảm bộc phát bất ngờ đó, chính vì vậy mà chỉ biết hai từ mặc kệ, tới đâu hay tới đó thôi. 


Những ngày sau đó, giải bóng đá sinh viên du lịch cũng được bắt đầu khởi tranh. Trường tôi 25 lớp, do đó chia ra hai bảng đá vòng tròn tính điểm, hầu như lớp nào cũng gặp nhau hết cả. Tại vì tuần nào cũng đá hai trận vào thứ bảy với chủ nhật, do đó có thể mất hơn 1 tháng mới kết thúc mùa giải này. 


Những vòng đầu tiên, có thể nói là khá an nhàn. Vì hầu như các lớp đều chưa quen với đội hình, cứ đá loạn xạ cả lên mà thôi. Nam lớp tôi thì cũng đông, do đó tôi hầu như chỉ nằm trong ban cổ vũ mà thôi. Có đưa ra dự bị thì cũng ngồi ngoài mà cổ vũ, chứ đám lớp tôi nó tranh suất đá chính hết rồi. Thằng Khải thì chụp gôn, nên hầu như trận nào cũng phải có mặt nó cả. 


Mấy thằng con trai chủ yếu đá banh để thể hiện với con gái thôi, con gái ai lại chẳng hâm mộ những thằng đẹp trai, đá bóng giỏi, nhưng quan trọng là thằng đó có giàu hay không nữa =]] 


Và đám con trai lớp tôi hầu như thằng nào cũng vậy, toàn ra sân tạo nét, biểu diễn này nọ lấy le với mấy nhỏ lớp tôi, nhìn cũng ngứa mắt lắm. Nhưng cũng đành chịu thôi, vì đâu thằng nào chịu nhường thằng nào, cứ vào giành suất đá chính trên sân, do đó tôi chẳng biết khi nào mình mới được vào sân sút 1 quả cho sướng chân thiệt chứ. 


_Ê cho thằng N đá với, mấy nay chưa cho nó đá kìa -thằng Khải lên tiếng. 
_Thôi dẫn trước có 2 trái, đưa thằng N vào tụi N gỡ lại mất - thằng xua tay. 
_Đúng đó, khi nào chắc thắng đi rồi hẳn đưa nó vào thay -thằng khác nói. 
_Tụi mình chưa mệt mà thay người chi - thằng khác chốt. 


_Tụi mày... -thằng Khải tính giở giọng đại ca của nó ra, ép đám kia phải nhường cho tôi 1 vé đá chính trên sân, nhưng tôi đã vội kéo nó đi. 
_DM để tao lấy cho mày 1 vé đá, chứ mấy nay mày ngồi ngoài nhiều rồi -thằng Khải tức khí 


_Thôi kệ đi, đéo đá thì khoẻ thôi chứ có gì đâu mà mày phải giành giật tụi nó cho tao -tôi nói. 
_Nhưng chẳng lẽ thằng nào cũng được đá mà mày lại không được đá sao -nó cãi lại


_Kệ mẹ đi, tụi nó muốn thể hiện thì tao chống mắt lên coi thôi. -tôi hừ nhạt với thằng Khải, rồi cả hai lại trở về sân để chuẩn bị cho hiệp hai bắt đầu. 


Những lượt trận đầu tiên, lớp tôi dễ dàng vượt qua vòng bảng, vươn lên dẫn đầu bảng A, giành vé đi tiếp vào tứ kết bảng A ( đội đứng đầu mỗi bảng đá với nhau, tranh 2 vé nhất nhì vào vòng trong). 


Tới lúc này thì rắc rối phát sinh thôi. Khi đá banh va chạm là lẽ đương nhiên, và không ít trường hợp dẫn đến đánh nhau. Và hầu như lúc nào cũng thấy xuất hiện chuyện này cả, cứ như là cơm bữa ấy.


Hôm nay là ngày mà lớp tôi huyết chiến, tranh vé vào vòng trong trước đối thủ N10. 4 đội lần lượt đá vòng tròn tính điểm tiếp tục, và lớp tôi đã vượt qua được N , giờ chỉ cần vượt qua N10 nữa là cầm chắc vé vào vòng trong rồi. 


Nhưng cái gì dễ dàng quá thì sẽ khiến cho bản thân ta cảm thấy nhàm chán, có lẽ vì thế mà ông trời không muốn lớp tôi phải chiến thắng trước N10 được. Nhưng với ý chí và quyết tâm thì không có chuyện gì là không thể cả. 


Hôm nay thì cứ như là siêu kinh điển của Real với Barca vậy, sinh viên các lớp, nhất là lớp tôi và N10 đi cổ vũ rất đông, khiến cho áp lực tâm lý đè nén trong mỗi thằng, mà trừ tôi ra, vì tôi ngồi dự bị mà có được đá chính đâu. 


Tiếng còi khai cuộc vừa cất lên, N10 trong màu áo MU đỏ rực tràn sang lấn sân. Với lối đá hoa mỹ, N10 nhanh chóng hạ gục hàng thủ của lớp tôi, ghi bàn mở tỉ số khi trận đấu chỉ vừa diễn ra có ít phút. 


Tiếng reo hò vang dậy khắp cả khán đài, bị thủng lưới sớm nhưng lớp tôi cũng nhanh chóng sóc lại tinh thần, tổ chức tấn công liên tiếp tìm đường gỡ hoà. 


Nhưng càng dâng cao thì sơ hở ngày càng nhiều, 1 pha lên banh của lớp tôi đã bị hàng thủ N10 chặn đứng, số 4 cắt banh, chuyền dài lên cho số 8 đang chờ sẵn bên phần sân nhà tôi, thằng này nhanh nhẹn dắt banh về phía vòng cấm, xỏ banh qua hai thằng hậu vệ lớp tôi, rồi tung cú sút trái phá vào góc chữ A trong cái với tay bất lực của thằng Khải.


Dường như đó là cú sút kết liễu toàn đội lớp tôi, tinh thần nhanh chóng suy sụp. Nhưng tụi nó cũng biết khôn lùi về phòng ngự cầm cự trước N10, và không ngừng là những pha chơi xấu nhau của cả hai đội. 
_Aaaa! -tiếng thằng An lớp tôi hét lên đau đớn, khi mà nó bị 1 thằng N10 vào banh từ phía sau. 


_Thẻ vàng cho số 4 bên N10, vào banh nguy hiểm -tiếng trọng tài hét lên. 
Rồi thằng An được dìu vào sân, chân nó sưng tấy cả lên, hết khả năng đá tiếp được rồi. Đám con gái thì xúm lại chổ thằng An, coi mà xử lý vết thương cho nó. 
_Ê N mày vào đá thế cho thằng An đi -thằng Khải nói. 


_Mấy thằng kia cho tao đá không mà kêu -tôi hỏi. 
_Thì mày vào đá đi, chứ đâu còn ai thay nữa - thằng lên tiếng. 
Cực chẳng đã tôi mới vào đá thế thôi, chứ vui vẻ gì khi đá chung team với mấy thằng thích thể hiện này cơ chứ. 


Ngước nhìn bầu trời sâu thẫm không một gợn mây, tay tôi nắm chặt lại. Đến lúc thể hiện rồi đây...