[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

Quyển 2 - Chương 152: Cuộc hẹn

Hôm sau cảm thấy bớt nóng rồi nên tôi gáng lếch xác đi học luôn, thà vào lớp nằm nghe giảng, còn hơn nằm 1 mình ở nhà chán muốn chết, với lại ở lớp có em còn qua chăm sóc cho tôi nữa chi.


Không những vậy đám bạn bè thân thiết đều tới hỏi thăm, thế méo nào chẳng thấy tụi nó quà cáp gì hết, chỉ toàn trù ẻo xem tôi chết chưa mà thôi.


Bạn với chả bè, nhưng bù lại ít ra vẫn còn phái nữa quan tâm đến tôi, điển hình là nhỏ Linh với nhỏ MNgọc cũng ở lại lớp cùng em chăm sóc cho tôi, hoặc là ngồi tám chuyện cho đỡ buồn mà thôi. Nhỏ Vy với nhỏ Thy cũng qua thăm tôi lúc giờ ra chơi, xong rồi cũng biến đi đâu đó mất hình luôn.


_À em này ai đưa em mấy tấm ảnh đó vậy? -đến giờ tôi mới chợt nhớ ra mà hỏi em.
_Hmm hôm đó em vừa vào cổng thì có nhỏ lớp 10 đưa em, nói là có người gữi em -em nói.
_Hừm thế em nhớ mặt nhỏ đó không? -tôi hỏi.
Em lắc đầu, còn nhỏ Linh với MNgọc thì nhìn tôi đăm đăm.


_Sao thế? -tôi hỏi hai nhỏ.
_Anh tìm được manh mối nào rồi à? -Mngọc hỏi.
_Haizz cũng có thể nói là có manh mối, người làm vụ này là con gái! -tôi hờ hững nói.
_Làm sao anh chắc chắn là con gái?
_Vì người đó đã trả lời dt của tôi, và chắc chắn là con gái -tôi cam đoan.


_Thế à? Vậy anh nghĩ đó là ai? -em hỏi.
_Trước mắt thì vẫn chưa xác định được -tôi thở dài.
_Haizz.
_Mà này sao hôm bữa em nóng dữ vậy, tát anh đau muốn chết luôn vậy à -tôi trách móc.


_Em xin lỗi, tại em không kìm chế được bản thân khi nhìn thấy mấy tấm ảnh đó, em cứ nghĩ là anh lừa dối em, nên...
_Hì ngốc thật, đã vậy còn không nghe anh giải thích nữa chứ -tôi trêu em.
_Thì lúc đó em chỉ muốn được yên tĩnh suy nghĩ thôi, chẳng muốn nghe ai nói cả -em nói.


_Thôi được rồi, bỏ qua đi, miễn sao mai mốt tin tưởng anh là được rồi -tôi cười.
_Dạ.
Dt tôi chợt rung lên, có tin nhắn đến, tôi mở ra xem luôn, lại là 1 số máy khá quen mắt, là của người đã phá tôi với những tấm ảnh đó.
"Muốn biết tất cả, chiều nay 3h quán cafe GC bàn 24 trên lầu"


Đưa tin nhắn có cả ba nhỏ kia xem, những cặp mắt ngạc nhiên xen lẫn ngờ nghệch nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, rồi lại quay qua nhìn nhau.
_Mọi người thấy sao? -tôi hỏi
_Có vẻ người này tự tin nhỉ, dám cả gan vừa đánh vừa xoa luôn à, tính ra tự thú hay sao? -nhỏ Linh nhận xét.


_Chắc không phải vậy đâu, có thể là người đó muốn biết kết quả về việc mình đã làm thôi, hoặc cũng có thể làm có âm mưu gì ẩn đằng sau đó nữa -nhỏ MNgọc nghĩ.
_Chưa loại trừ khả năng có người khác biết chuyện, muốn tố giác với anh mà thôi -em nói.


_Chà! Mấy người tính làm chuyên gia phân tích sự vật và hiện tượng à -tôi nghệch mặt ra trước những suy nghĩ của 3 nhỏ.
_Thế anh có định đi hay không -em hỏi.
_Đi chứ! Anh phải biết được đối phương là ai thì mới được -tôi quả quyết.


_Nhưng phải cẩn thận đấy? Có thể có chuyện khác ẩn sau cuộc hẹn này -nhỏ MNgọc cảnh báo.
_Hay là để tụi tui đi theo xem sao! -nhỏ Linh đề xuất.
_Được đó! Cho em đi với nha anh -em nói.
_Nhưng làm sao mà em đi được? -tôi hỏi.
_Ơ chết, em quen mất -em tỏ vẻ tiếc nuối.


_Nhỏ Thư ở nhà, còn tụi tôi thì đi được chứ gì -MNgọc nói.
_Ok, nhưng các cô nên núp kín kín 1 chút, không loại trừ đối phương biết mặt mọi người. -tôi nói.
_Oke luôn.
_Được rồi, vậy 2h rữi mọi người nên tới đó trước đi nhé -tôi nói.
_Oke.


Thế là có 1 kế hoạch hoàn hảo, hi vọng không có chuyện gì bất trắc xảy ra. Phone cho thằng Đ nhờ nó hổ trợ tí, dạo này nó với nhỏ Vy thân lắm, khéo hai đứa nó lại đến với nhau nữa @@


Cũng oke phần sắp đặt, chỉ còn đến điểm hẹn nữa mà thôi. Gáng ngồi học thêm những tiếf cuối cùng, chờ mãi mới reng chuông tan học, lâu vãi cả nhái.
Đến chiều tôi ăn mặc gọn gàng, không quên dắt theo cây baton vào lưng phòng trường hợp bất đắc dĩ có lấy ra mà xài, không sợ bị up lén.


Ra dắt con xì po yêu dấu, đề pa lên điểm hẹn luôn. Quán cafe này khá gần với quán cafe của tôi, cách chừng 100m mà thôi.


Dắt xe vào bãi, tôi đi lên lầu luôn. Quán này chỉ có 1 lầu 1 trệt, dưới trệt thì cafe thường ngắm cảnh cho khách vãn lai, còn trên lầu thì lại là 1 nơi sang trọng được trang trí khá là đẹp mắt.


Những dãy bàn được sắp xếp theo mê trận, không theo 1 trật tự nhất định, nhưng cách bài trí mang lại cho khách hàng 1 sự thu hút lạ thường.
Mỗi bàn đều được đánh số riêng, với cái view nhìn thẳng xuống con đường tấp nập bên dưới.
Lại đúng bàn đã hẹn, tôi ngồi xuống luôn.


_Xin lỗi anh bàn này đã được đặt trước -thằng nhân viên nói.
_ h phải không em? -tôi hỏi.
_Vâng ạ! Có phải anh là anh N không ạ?
_Đúng rồi em.
_Em xin lỗi, anh cứ ngồi đây! Anh uống gì ạ?
_Cho anh ly cafe.
_Anh chờ chút.


Thằng nhân viên lấy tờ giấy order đi, tôi cũng nhìn dáo dác xem mấy đứa kia có đi hỗ trợ tôi hay không.
Cảm thấy yên tâm khi nhỏ Ngọc cùng với đám kia đang ngồi trong góc, sau lưng tôi lại là thằng Đ với nhỏ Vy. Cũng oke hết rồi, tôi chỉ cần ngồi đây chờ đợi mà thôi.


Bất ngờ luôn xảy ra, khi tôi biết ai là người hẹn tôi.