[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

Quyển 1 - Chương 133: Bắt đầu

Với tâm trạng chẳng mấy là tốt đẹp, tôi lấy xe ra về với bộ mặt ngẩn ngơ khó tả. Dòng học sinh vẫn tuôn ra từ các dãy phòng học hướng về phía cửa khiến việc đi lại có chút khó khăn, chính vì vậy mà 1 ý định điên rồ xuất phát trong đầu tôi, đó là dựng xe rồi lại ghế đá ngồi, chờ học sinh về gần hết mới về sau.


_Nói chuyện với tui 1 chút, được chứ?
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng tôi. Là nhỏ Thảo, nhỏ xách cặp bước lại gần tôi.
_Chuyện gì?
_Anh không thể nói chuyện với tôi mà không hằn học à?
_Xin lỗi, tôi quen vậy rồi, thế có phiền đến cô không nhỉ? -tôi cười nhếch mép


_Hừ thôi được rồi, tại sao anh lại không thể nói chuyện với tôi bình thường như con nhỏ Thư kia vậy?
_Thứ nhất tôi không cần thiết phải trả lời cô, tôi muốn làm sao thì kệ tôi, thứ hai tôi không muốn cô xen vào chuyện của tôi và Thư -tôi lạnh lùng nói, xen chút đe dọa vào đó.


_Nếu tôi muốn xen vào đó thì sao? Bộ con nhỏ đó là người yêu của anh à?
_Giờ thì chưa phải, nhưng sau này thì có thể -tôi quả quyết
_Hừ tưởng gì hóa ra hai người vẫn chưa quen nhau, vậy tôi vẫn còn cơ hội -nhỏ nói, xen chút hi vọng, nét mặt vui lên hơn hẵn.


_Xin lỗi nhưng tôi không có cho cô cái cơ hội đó đâu nhỉ. -tôi dập tắt cái hi vọng đó ngay lập tức
_Chưa biết được điều gì đâu... Anh sẽ phải là của tôi -nhỏ nói.
_Tôi không phải là món đồ nên tôi không thuộc về ai. Cô hiểu rồi chứ?


_Ý tôi là anh sẽ là bạn trai của tôi -nhỏ khẳng định.
_Haha cô nói cứ như thật ấy, xin lỗi nhé chưa ai ép buộc được thằng này đâu.
_Hừ nếu như không có con nhỏ đó thì anh sẽ phải suy nghĩ lại những lời này của tôi mà thôi.


Có chút nóng máu, tôi ghé sát mặt vào mặt nhỏ, mắt nhìn trừng trừng vào đôi mắt của nhỏ, gằn giọng nói.
_Đừng đụng tới MThư, nếu không cô phải hối hận đó.
_Anh đang dọa tôi đó à?
_Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô đừng có mà dại dột làm gì đó với người tôi thương.


_Người tôi thương! Nghe ngứa tai quá đi -nhỏ lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai của mình
_Nếu cô không muốn nghe thì thôi vậy, xin chào.


Tôi đứng dậy dắt xe mình ra về, chẵn có thú vị trong cuộc nói chuyện này chút nào, thật là khó chịu trước thái độ của nhỏ này. Nhỏ quá dạng, phải nói là vậy, chuyện tình cảm có vẻ là trò đùa của nhỏ khi mà nhỏ dễ dàng ngỏ lời vời tôi, khi mà tôi và nhỏ chỉ mới học chung lớp chưa đầy 1 tuần lễ. Chẳng hiểu nổi nhỏ này suy nghĩ gì trong đầu nhỏ nữa, nhưng mà nếu nhỏ đụng tới em thì tôi không tha cho nhỏ đâu.


Những ngày sau tôi vẫn chống mắt lên xem nhỏ Thảo có làm gì em không, tâm trạng tôi thực sự chẳng thấy yên tâm lúc nào cả, khi mà nhỏ Thảo đã buông lời đe dọa như thế. Thấy em vào lớp tôi mới thật sự là yên tâm, khi mà em vẫn ổn. Tôi và em vẫn luôn nói chuyện với nhau khi rảnh rỗi, có vẻ như nhỏ Thảo bỏ qua chuyện này rồi thì phải, tôi chẳng thấy nhỏ tìm cách phá rối tôi và em nữa.


Nhưng mà nhỏ vẫn giành cho em những ánh mắt gay gắt, pha chút ghen tức thì phải.


Còn tôi, cảm thấy thật hạnh phúc, thật vui khi đã có thể nắm lấy bàn tay của em mỗi khi tôi và em nói chuyện trong lớp. Mỗi lần như vậy, em chỉ đỏ mặt nhưng không ngăn cản tôi, cũng không rút tay lại:)) chắc chắn là không xa nữa tôi và em sẽ là 1 cặp thôi.


Không khí tết đến gần, chỉ vài ngày nữa thôi sẽ là lúc mà bọn học sinh chúng tôi được nghỉ. Háo hức đi học những buổi cuối cùng của năm cũ, tâm trạng tôi vì vậy mà vui hơn. Hôm nay chẳng hào hứng với chiếc xe đạp nên tôi lấy em xì po thân yêu mà đi học, nhờ vậy mà có nhiều chuyện được giải quyết hơn.


Đến lớp với bộ mặt rạng ngời có thể, lúc này lớp khá là đông đủ rồi, tất cả minh chứng cho việc... tôi đi học trể =]] may mà vẫn chưa đến lúc chuông reo.
Liếc mắt qua chổ em, tôi sững người chết lặng, nụ cười đang nở trên môi chợt tắt lại.


Em làm sao thế kia, hai bàn tay nhỏ nhắn của em bị băng bó trắng tinh nơi cùi chỏ, trên trán của em cũng có 2 miếng băng keo cá nhân vắt ngang qua phía trên chân mày. Khi em đứng dậy chào giáo viên, tôi thấy em khẽ nhăn mặt, chân thì run run không vững chắc.


Cố gắng ngồi học cho qua 2 tiết, chờ đợi đến giờ ra chơi để mà có thể qua đó hỏi thăm em. Tâm trạng tôi lúc này bồn chồn lo lắng khó tả, tôi không biết em đã bị làm sao mà dẫn đến những vết thương kia nữa.


Chuông reo, tôi bước qua bàn em khi giáo viên vừa rời khỏi bục giảng, em thì ngồi đó lấy tay xoa xoa đầu gối, mặt nhăn nhó
_Thư bị sao vậy?
_N à, mình bị té xe -em nói
_Chạy kiểu gì mà đến nỗi té thế kia hả?


_Chẳng biết nữa, tự dưng có 1 chiếc xe máy ép sát mình, rồi mình thấy giật 1 cái cả người và xe đổ nhào lên vỉa hè luôn. -em kể lại
_Vậy chắc Thư bị người ta đạp xe rồi -tôi nghiến răng
_Chắc là vậy, nhưng tại sao mình lại bị vậy cơ chứ -em nhăn nhăn nhó nhó


_Chắc có người ghét rồi, thế Thư có nhớ biển số xe không.
Em lắc đầu tỏ vẻ không biết, còn tôi thì chợt nhớ đến 1 đối tượng, có lẽ nào là nhỏ Thảo cho người làm vụ này không ta?


Tôi quay về chổ với cái suy nghĩ đó, tôi sắp xếp lại mọi vấn đề để xem coi có thỏa đáng cái suy nghĩ của tôi không. Nhưng dù là ai đi nữa tôi cũng không tha cho người đó đâu, nhất định!