[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

Quyển 1 - Chương 105: Bóng đá: nụ cười và nước mắt p11

Bước ra sân với bộ mặt thất vọng, không khí trên sân bên chổ lớp tôi trùng xuống hẳn. Còn lại đều rất rạo rực, đang ăn mừng cho tân vương, dù mới chỉ vừa kết thúc hiệp 1
_Dẹp đi, đéo đá nữa -K mập thất vọng
_Tụi nó hay quá m à - H gay nói, giọng bất lực


_Haizz không biết hiệp 2 nó vả cho mấy trái nữa, để t lấy rổ ra đựng banh -K mập đùa
_Có lẻ vậy, bọn nó hơn mình về mọi mặt luôn mà - V heo nói


Thằng A thì im lặng bước ra ngoài biên ngồi, nhỏ Thy liền xà xuống, quạt lấy quạt để cái quạt giấy trên tay cho thằng A hạ hỏa, nhìn chúng nó tình mà mình chạnh lòng ghê.
Chẳng buồn ngồi nghe, tôi bước ra sân, tựa lưng vào cánh cửa sân, nơi góc khuất nằm cách biệt với sự ồn ào náo nhiệt của trận đấu.


Mệt mỏi, thất vọng, 1 chút buồn hiện lên trong tâm trí tôi, chẳng lẽ lại chịu khuất phục 1 cách dễ dàng như vậy được hay sao? Không! Không thể nào gục ngã 1 cách đầy hèn hạ như vậy được! Nhưng mà chống chọi lại thì được cái gì cơ chứ, thực lực hai bên xa cách quá rõ rệt cơ mà...


_N sao vậy, lớp mình thắng hay thua -MThư hỏi, có lẽ em vừa mới đến đây, mồ hôi vẫn còn lăn dài trên khuôn mặt ấy.
_Thua rồi -tôi chẳng buồn đáp
_Ơ thật à, vậy mình đến trễ thật rồi -em nói, giọng tiếc nuối
_Còn hiệp hai mà, chưa trể đâu.


_Ủa vậy sao N la lớp mình thua, mới hết hiệp 1 thôi mà -em thắc mắc
_Thì thua, đang thua 4-0 kìa, gỡ không nổi -tôi buồn bã nói


Em nhìn tôi không nói gì, tôi lúc này cũng chẳng buồn nói thêm, thật sự quá chán nản, kết quả đó là 1 cú sốc thật sự, vất vả lội vào vòng chung kết như thế mà lại bị hạ gục dễ dàng, thật đúng là không thể ngờ được mà.
Thở dài, tôi ngồi bệt xuống sân, mắt nhìn xa xăm.


_N đứng dậy -em ra lệnh
_...


_Nhanh lên! Chỉ bị thua có mấy trái mà N lại trở nên như thế này à. Quyết tâm của N bay đi đâu hết rồi hả? N có biết là lớp mình kỳ vọng vào trận đấu này như thế nào hay không? Mà bây giờ N lại như người mất hồn thế kia, khí thế chiến đấu đâu mất rồi, mong muốn cho mọi người thấy 1 trận đấu đẹp mắt đâu mất rồi hả?


_Nhưng mình thua rồi, thua thật rồi, như thế thì sao mà gỡ nổi cơ chứ -tôi nói 1 cách chán nản.
_Vậy chứ lúc trước lớp mình bị dẫn trước những mấy bàn còn gỡ được, mà bây giờ N lại bi quan như thế à?
_Trước khác giờ khác.


_Hừ được rồi, nếu N nói vậy thì thôi mình không còn gì để nói nữa -em nói, mắt đỏ hoe.
_Haizz chứ Thư muốn mình phải làm sao cơ chứ?
_Lấy lại tinh thần tiếp tục thi đấu trong hiệp 2 -em nói, mặt cương quyết
_Nếu không thì sao?
_Vậy thì N đừng bao giờ nói chuyện với mình nữa!


Em nói rồi quay mặt đi về phía lớp tôi, bỏ lại tôi đứng bất động nơi đó với vô vàn suy nghĩ ở trong đầu. Nhớ lại ánh mắt em nhìn tôi, một ánh mắt thất vọng, ánh mắt đó xoáy sâu vào tâm trí tôi...


Thở dài, hít lại 1 hơi thật sâu lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày, tôi quay lại sân. Những lời nói của em tiếp thêm sức mạnh cho tôi, thôi thúc cái ý nghĩ đá hết mình cho trận chung kết này, dù có thua đi chăng nữa cũng phải đá cho thật đẹp.


Bước vào sân, tôi quay lại nhìn em, gật đầu biểu thị sự quyết tâm. Quay lại nhìn đám bạn đang thểu não đứng nhìn trái bóng, tôi ra sức an ủi, kêu bọn nó đá hết sức mình, vì danh dự của lớp...


"Kính thưa quý vị khán giả hiệp 2 của trận chung kết champions league sắp sữa bắt đầu. Ở hiệp 1 ta đã được chứng kiến 1 cơn mưa bàn thắng của A , còn trong hiệp 2 này kết quả sẽ thế nào đây? Chúng ta hãy chờ xem trong ít phút nữa..."
"Tiếng còi khai cuộc đã được cất lên, hiệp 2 bắt đầu bằng pha giao bóng của A ..."


Thằng A chuyền bóng cho tôi, tôi đạp về cho tuyến dưới, rồi xoay người chạy chổ. A thì chẳng thèm dồn lên lấy bóng, chỉ quanh quẩn bên phần sân nhà mà thôi, có lẽ kết quả 4 trái là quá đủ với A rồi thì phải.


Team bạn đổ bê tông trên phần sân nhà quá chặt chẽ, khiến team tôi không thể tìm đường vào khung thành đối thủ được.
Có bóng, tôi dắt ra biên kéo giãn đội hình A ra cho thằng A với H nhỏ chạy chổ, kím đường vào khung thành. Thoáng thấy thằng A không có người kèm cặp, tôi treo bóng bổng vào cho nó.


Hiểu ý, nó chạy đón đường chuyền của tôi, bật cao đánh đầu, bóng bay vượt qua tầm với của thủ môn, chạm mép dưới xà ngang rồi chuyển hướng bay thẳng vào khung thành.
"Thật bất ngờ khi A có được bàn thắng rút ngắn tỉ số ngay ở phút thứ 5 của hiệp 2 do công của số 4 G. A..."


Có bàn rút ngắn tỉ số, team tôi phấn khởi trở lại, dù cách biệt còn tới tận 3 bàn. Dù bị thủng lưới nhưng A vẫn chủ động đá thấp, không tấn công ồ ạt như hiệp 1,có lẽ đối phương đang thả team tôi chăng.
Bóng vẫn chỉ quanh quẩn bên phần sân của A , team tôi dồn qua lấn át hẳn.


Bất ngờ A phản công, 3 cái bóng áo đỏ ngay lập tức chạy biến qua sân tôi, trong khi trái bóng vẫn còn trong chân số 7 trên phần sân A .
Số 7 phát bóng lên, thằng A nhảy cao dùng lưng chắn bóng, cản đường chuyền lại. Bóng bật ra, tôi nhanh chóng cướp bóng, chuyền qua cho thằng H nhỏ tổ chức tấn công.


Lúc này thì A bất ngờ nên chỉ còn mỗi số 7 bên sân nhà, team tôi 3 đánh 1.


Thằng H nhỏ dắt bóng xuống, xỏ kim số 7 rồi tiếp tục dẫn bóng xuống khung thành. Trước vòng cấm, nó dừng bóng tung cú sút, nhưng đây chỉ là cú sút giả mà thôi. Thủ môn A mắc mưu bay người cản phá, nhưng nào có bóng mà cản cơ chứ =]]


Ngay lúc thủ môn bay người, thằng H nhỏ lại tạt bóng sang phải, nơi mà thằng A đang lao xuống. Việc nhẹ lương cao, nó chỉ việc đệm bóng vào khung thành mà thôi...
"Lại một bàn thắng nữa được ghi do công của số 4 G. A bên phía A . Tỉ số lại được rút ngắn xuống còn 2- ..."


Có vẻ như lớp tôi đang dần lấy lại phong độ, đã rút ngắn tỉ số xuống còn 2 bàn mà thôi. Liệu chiến thắng có thể 1 lần nữa thuộc về chúng tôi được hay không đây?