Có Phó Dục Thư giúp xử lý, ngày hôm nay Tưởng Phẩm Nhất có thể an tâm nghỉ phép rồi. Cô nằm trên giường, trong không khí tràn đầy mùi của anh trong đầu không ngừng hiện ra từng màn khiến người ta đỏ mặt tối qua. Cô cương quyết kéo chăn trùm kín, gõ gõ đầu mình.
Một mình ở nhà còn suy nghĩ lung tung, chính cô cũng không biết hóa ra cô ... phóng khoáng như vậy.
Nằm dí ở trong chăn dù sao cũng không thể lâu dài, cho nên cuối cùng Tưởng Phẩm Nhất cũng ló đầu ra, lấy điện thoại nhìn đồng hồ tính toán xem mấy phút nữa Phó Dục Thư sẽ về đến nhà.
Có lẽ cũng cảm nhận được hi vọng trong lòng cô nên không bao lâu dưới nhà liền vang lên tiếng gõ cửa. Tưởng Phẩm Nhất chỉ cho rằng có thể Phó Dục Thư quên mang chìa khóa, hoàn toàn không suy nghĩ gì khác. Cô mặc quần áo chạy xuống nhà mở cửa, nào ngờ cô hớn hở mở cửa ra xem thì lại là Nhậm Hi và người cảnh sát lúc trước từng xuất hiện ở nhà Phó Dục Thư.
Người cảnh sát vẫn còn mặc đồng phục dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt sắc bén. Anh ta nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất quần áo xốc xếch đang cau mày nhìn bọn họ bèn hỏi lịch sự: "Xin hỏi Phó Dục Thư có ở nhà không?"
Nhậm Hi vẫn đeo mắt kính, không tỏ vẻ kinh ngạc cũng không tỏ thái độ tốt đối với chuyện Tưởng Phẩm Nhất là người mở cửa. Cô ta lạnh nhạt đứng sau lưng người cảnh sát nhìn chằm chằm Tưởng Phẩm Nhất, không hề thân thiện.
"Anh ấy đi ra ngoài mua bánh rồi." - Tưởng Phẩm Nhất kéo kín áo khoác hỏi - "Các người là ai, tìm anh ấy có chuyện gì không?"
Nhậm Hi không nhịn được: "Cô không biết tôi là ai à?"
Tưởng Phẩm Nhất liếc cô ta một cái: "Tôi đâu có hỏi cô, cô vội vã lên tiếng làm gì?"
Khóe môi Nhậm Hi giật giật, hít sâu một hơi nhìn về phía khác, giống như là đang cố nén giận.
Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy rất buồn cười nhưng không chấp nhặt cô ta coi như là nể mặt Phó Dục Thư, chỉ hỏi người cảnh sát kia: "Anh là bạn của Dục Thư?"
Nghe Tưởng Phẩm Nhất gọi tên Phó Dục Thư vô cùng thân thiết, Nhậm Hi nắm chặt tay hơn một chút chuyển mắt nhìn lại Tống Vân: "Giờ cậu biết là mình không nói dối rồi đó."
Tống Vân hờ hững nói: "Dù phải hay không phải thì sao. Trước kia mình muốn các cậu hòa thuận vì cậu và Dục Thư cũng đã ở bên nhau nhiều năm. Nhưng giờ cậu ấy có lựa chọn khác, mình cũng tôn trọng cậu ấy thôi."
Người cảnh sát này chính là Tống Vân. Vốn do Tống Vân bảo Phó Dục Thư đến tra án ở Hòe Viên tại thành phố Bình Giang, dù sao cũng coi như là ông mai của Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất.
Sau khi Phó Dục Thư và Nhậm Hi ly hôn, anh rất ít làm công việc nghiên cứu, cũng rất ít khi đến trường học chỉ ngày ngày ở trong nhà sáng tác. Tống Vân lo lắng anh ở nhà riết thành bệnh, lại đúng lúc vướng phải mấy vụ án mạng kỳ lạ ở Hòe Viên. Nên anh ta mới tính toán bảo Phó Dục Thư đến xem thử có điểm nào đáng ngờ và có thể tìm được cảm hứng sáng tác hay không.
Thật ra đối với vụ án đã kết thúc, anh ta không có chứng cớ chứng minh có điểm đáng ngờ không thể khiếu nại phúc thẩm lại, chỉ có thể lựa chọn cách điều tra bí ẩn này. Trực giác và đạo đức nghề nghiệp của một người cảnh sát khiến anh ta không bỏ qua vụ án tại Hòe Viên được, cho nên mới dẫn đến chuyện hôm nay.
"Cô là Tưởng tiểu thư phải không." - Tống Vân đưa tay ra bắt tay với Tưởng Phẩm Nhất - "Tôi là Tống Vân bạn của Dục Thư, từng nghe cậu ấy nhắc đến cô."
Nhậm Hi kinh ngạc: "Tống Vân, mình gọi cậu đến không phải để làm quen với cô ta."
Tống Vân cũng không nhìn Nhậm Hi, chỉ nói: "Mình đến đây cũng không phải hỏi tội thay cậu."
Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy rất hứng thú nhìn hai người họ, hỏi một câu không đúng lúc: "Sao Nhậm tiểu thư đeo kính suốt vậy? Ngày hôm qua trời tối vậy cũng không thấy cô bỏ ra."
Nhậm Hi như con mèo bị giẫm phải đuôi, tức giận nói: "Không cần cô quan tâm, gọi Phó Dục Thư ra đây."
"Cô và anh ấy đã ly hôn rồi. Lúc các người kết hôn cô đã làm gì chứ, may là hai người không có con nếu không sau này tôi lấy anh ấy còn phải xem sắc mặt của cô." - Tưởng Phẩm Nhất đứng tựa cửa nhếch môi nói.
Có lẽ Nhậm Hi quá tức giận nên không nói được lời nào, đúng lúc phía sau vang lên tiếng xe hơi. Cô ta lập tức quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc từ từ chạy đến.
"Người cô muốn tìm đã về rồi đó." - Tưởng Phẩm Nhất nói xong liền quay người vào nhà, khép hờ cửa lại, lười xem bọn họ rối rắm với nhau.
Phó Dục Thư cầm bánh ngọt bước xuống xe, cau mày liếc nhìn Nhậm Hi một cái, hỏi Tống Vân: "Đây là sao."
Tống Vân cũng nghe ra giọng điệu Phó Dục Thư không tốt lắm, anh ta bất đắc dĩ bỏ nón cảnh sát ra: "Án bạo hành gia đình, tôi bị buộc phải tìm đến chồng trước của người bị hại."
Thật ra thì Tống Vân, Nhậm Hi, Phó Dục Thư và Khương Giảo vốn đều là bạn thân. Tống Vân bị Nhậm Hi quấy rầy ép đến tìm Phó Dục Thư cũng là chuyện có thể tha thứ. Phó Dục Thư liếc nhìn Nhậm Hi đeo cặp kính to, liên tưởng đến câu "án bạo hành gia đình" thật sự không biết phải làm sao.
Anh phiền não thở dài một hơi, nói với Nhậm Hi: "Khương Giảo đánh em hả?"
"Em..." - Nhậm Hi cúi đầu lau nước mắt, không chịu nói cũng không chịu tháo kính ra.
Phó Dục Thư nói tiếp: "Đánh em thì em báo cảnh sát, đây là trình tự pháp luật bình thường thôi. Nhưng em tìm anh là không đúng."
Anh vỗ vỗ bả vai Nhậm Hi. Tưởng Phẩm Nhất nhìn thấy hành động có thể xem là thân mật này của anh qua cửa sổ nhưng cũng chẳng tức giận gì. Bởi vì vẻ mặt anh cho cô biết anh sắp sửa nói lời làm người ta tổn thương. Quả nhiên Nhậm Hi nhanh chóng nghe thấy anh nói.
"Cậu ấy đánh em, em đến tìm anh, sau này trở về chỉ khiến cậu ấy đánh em nhiều hơn thôi. Nếu như em không muốn bị đánh nữa thì đừng tiếp tục đến tìm anh." - Dứt lời, Phó Dục Thư đi lướt qua cô về phía Tống Vân - "Làm anh em với nhau đã lâu, tâm trạng hiện giờ của mình chắc cậu hiểu. Cậu cũng đừng khiến mình thêm phiền phức. Chuyện của chúng ta hãy âm thầm giải quyết đừng ở đây xem náo nhiệt nữa, về đi."
Tống Vân nín cười, anh ta nói: "Tôi nào muốn xem náo nhiệt của cậu chứ. Đây là do trước đây tình cảm của hai người không tệ, cô ấy lại lệ thuộc vào cậu như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu còn cảm giác với cô ấy chứ."
Phó Dục Thư cười nhưng không vui, anh nói: "Muốn ăn bánh chung không?"
Dĩ nhiên Tống Vân biết anh hoàn toàn không có ý định mời anh ta vào ăn bánh ngọt, chẳng qua chỉ là hỏi khách sáo thôi nên liền nói ngay: "Không ăn đâu, tôi còn phải về giải quyết chuyện trong cục. Lúc này chắc Khương Giảo cũng đến rồi, tôi đi trước."
Phó Dục Thư tạm biệt anh ta, ngoái đầu nhìn Nhậm Hi bị Tống Vân ép dẫn đi. Mặt Nhậm Hi nhạt nhòa nước mắt nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt có thể nói là hối hận. Nhưng Phó Dục Thư chỉ đứng nhìn, không còn quan tâm buồn vui của cô ta như trước kia nữa.
Vào trong nhà, Phó Dục Thư nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất đứng bên cửa sổ nhìn hộp bánh ngọt anh cầm trong tay.
"Anh mua bánh trà xanh thật à, em còn tưởng anh chỉ nói thôi chứ." - Cô đi đến nhận lấy chiếc hộp xinh đẹp, dịu dàng nói - "Thành phố Bình Giang quá nhỏ, tiệm bánh ngon cũng không nhiều, gần đoàn kịch nói càng ít hơn. Chắc là anh chạy rất xa nhỉ."
Phó Dục Thư hỏi một câu chẳng liên quan gì: "Em giận à?"
Tưởng Phẩm Nhất ngước mắt nhìn anh: "Giận cái gì?"
Phó Dục Thư nói thẳng: "Cô ta luôn đến quấy rầy, em có giận không?"
Tưởng Phẩm Nhất trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Cô ta đến quấy rầy khiến em ghen, cũng hơi giận. Nhưng thấy thái độ dứt khoát của anh đối với cô ta thì em lại vui."
Phó Dục Thư khẽ nhoẻn môi: "Cô bé suy nghĩ cũng không ít nhỉ."
"Em luôn nghĩ nhiều mà." - Tưởng Phẩm Nhất dửng dưng.
Nhìn Tưởng Phẩm Nhất vui vẻ cắt bánh ngọt, Phó Dục Thư nói: "Tối này em nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại đi dạy. Tối nay anh có chút việc không thể ở bên em."
Tưởng Phẩm Nhất dừng tay lại hỏi: "Anh muốn đi xuống sao?"
Phó Dục Thư hơi suy tư: "Đổi lại cách nói đi, nói như thế luôn khiến anh cảm thấy giống như anh sắp chết vậy."
Tưởng Phẩm Nhất ho một tiếng, tâm trạng trầm trọng vừa xuất hiện đều biến mất, cô bất đắc dĩ nói: "Anh dự định tối này đi xuống dưới xem thử sao?"
Phó Dục Thư gật đầu, tùy ý ngồi xuống ghế: "Không muốn kéo dài nữa."
Đúng vậy, là đen hay là trắng, là sống hay chết cũng phải mau sớm kết thúc. Tuy anh có nhiều thời gian để đợi nhưng Tưởng Phẩm Nhất không có.
Cổ An Hòa đã giục cô và Cổ Lưu Thâm qua năm kết hôn, nếu anh không làm gì cả vậy thì chẳng đáng mặt đàn ông rồi.
Tưởng Phẩm Nhất luôn luôn ủng hộ quyết định của Phó Dục Thư. Cho nên khi trời tối, Phó Dục Thư và Tống Vân xuống tầng hầm nhà anh lần nữa.
Sở dĩ Tống Vân ở đây là vì anh ta đồng ý với Phó Dục Thư sau khi giải quyết vụ án sẽ xử lý nhẹ cha của Tưởng Phẩm Nhất.
Chuyện này liên quan đến rất nhiều người sống, người chết cũng không ít, muốn nhượng bộ là không thể. Bọn họ phải mang tên đầu sỏ ra công lý, giải bí mật đã bủa vây Hòe Viên thần bí này mấy mươi năm. Mà Tưởng Thặng - người đã phạm sai lầm - tích cực phối hợp với cảnh sát, dựa theo luật khoan hồng của luật pháp có thể xử nhẹ.
Tống Vân đi theo Phó Dục Thư làm rất lâu, vất vả lắm mới đập sập được một khoảng trống vừa đủ một người đi, anh ta mệt mỏi cả người mồ hôi đầm đìa nói: "Cái thằng này thật nhẫn nại, nhiều bí mật như vậy mà cậu đều giữ trong lòng không nói. Chuyện đến mức này mới nói cho tôi biết, tôi thấy cậu nên đổi tên thành Phó Câu Tiễn (1) đi."
(1) Việt Vương Câu Tiễn là vua nước Việt cuối thời kỳ Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc. Ông đã từng phục dịch và chịu nhục cùng với vợ ở nước Ngô ba năm, giành được sự tin tưởng của Phù Sai và được Ngô Vương cho quay về nước Việt. Thành ngữ "nằm gai nếm mật" cũng xuất phát từ ông mà ra.
Phó Dục Thư phủi tay, chiếc bao tay hất ra rất nhiều bụi khiến Tống Vân ho một tiếng không nhịn được oán trách: "Cậu vỗ cái gì vậy chứ, chút nữa không tránh khỏi cảnh cả người bụi bặm, bây giờ một chút bụi này có đáng gì chứ."
Phó Dục Thư thản nhiên: "Chút nữa là chuyện chút nữa, bây giờ là chuyện bây giờ. Nếu cậu còn nhiều lời nữa tôi không đi vào đâu."
Tống Vân nói: "Thì một mình tôi đi vào có sao đâu."
"Được đó." - Phó Dục Thư từ tốn quay người định đi - "Dù sao bên trong tối đen như mực, một mình cậu đi không biết sẽ gặp phải chuyện gì, tôi có thể nhặt xác và chăm sóc vợ con giúp cậu."
Tống Vân bay thẳng đến đạp Phó Dục Thư một cú, anh ta nói: "Tôi mang theo súng, đi thôi, đừng có lề mề nữa!"
Phó Dục Thư khẽ cười một tiếng, một trước một sau theo Tống Vân vào địa đạo. Người trước thì cầm đèn pin soi đường, người sau thì cầm súng cảnh giác kiểm tra xung quanh. Bình an vô sự tìm được lối rẽ đầu tiên theo thứ tự trên giấy hôn thú kia, đụng phải hai cánh cửa địa đạo.
"Giống như xem tiểu thuyết vậy." - Tống Vân khẽ nói - "Một lối là cửa sống, một lối là cửa chết, cậu nói xem đi vào lối nào?"
Phó Dục Thư chiếu đèn pin vào cánh cửa đã khóa vô cùng bụi bặm: "Có đi vào được hay không, không nói trước được. Nếu như Tưởng Thặng đáng tin, chúng ta nên vào cửa chết."
Ánh đèn chuyển đến cửa chết theo giọng nói của anh. Chữ chết đỏ lòm kia bị bụi phủ kín, anh giơ bàn tay mang bao tay lên lau đi, sau đó kéo Tống Vân lên trước, khẽ nói: "Mở khóa."
Tống Vân tìm dụng cụ mở khóa trong túi, vừa tìm vừa nói: "Cậu tin ba vợ tương lai cậu vậy à? Không sợ ông ấy hại cậu sao?"
Phó Dục Thư tiếp tục kiểm tra trên cánh cửa có cơ quan không, không quay đầu lại nói: "Là tôi tin vợ tương lai của tôi."