Hòe Viên

Chương 16

Lúc Tưởng Phẩm Nhất đến thì Nhậm Hi vừa định rời đi. Cô ta mặc áo khoác trắng, nhìn Tưởng Phẩm Nhất phong trần mệt mỏi với ánh mắt phức tạp, giống như là muốn nói gì đó. Nhưng cho đến khi Tưởng Phẩm Nhất vòng qua cô ta đi vào phòng, cô ta cũng không thể mở lời.

Nhậm Hi thấy Tưởng Phẩm Nhất ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh trông chừng mẹ như ngày thường. Cô ta không biết tâm trạng mình giờ phút này là như thế nào. Ngày thường cô ta có thể rất khách quan, rất thiện ý đánh giá cô gái này, nhưng bây giờ tìm mãi trong đầu cũng không ra bất cứ lời lẽ tốt đẹp gì. Đơn giản là vì cô gái này có quan hệ với chồng trước của mình.

Nhậm Hi và Phó Dục Thư là bạn học với nhau, lúc tốt nghiệp trung học thi lên đại học thì mới không còn học cùng trường nữa. Trước nay cô ta vẫn thích anh. Vì muốn thường xuyên nhìn thấy anh, nên chọn thi vào trường đại học gần trường với anh.

Khi đó cô ta là một con nhóc chẳng hiểu đời, vốn dĩ là một tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ tấm bé. Mọi chuyện đều là do Phó Dục Thư chăm sóc cho cô ta. Trong trường học lại có rất nhiều người theo đuổi, nên không tránh khỏi có chút kiêu kỳ. Hồi tưởng lại quá khứ, ngay cả chính cô ta cũng kinh ngạc. Phó Dục Thư là một người chững chạc như thế vậy mà cuối cùng lại thật sự kết hôn với cô ta.

Có lẽ anh đồng ý sống chung với cô ta là do cô ta đã vì anh mà đoạn tuyệt với gia đình, làm ra hành động bỏ nhà ra đi rất dứt khoát.

"Tưởng tiểu thư." Nhậm Hi không nhịn được cất tiếng kêu Tưởng Phẩm Nhất một tiếng, đến khi Tưởng Phẩm Nhất quay đầu nhìn lại, cô ta khẽ nói, "Có thể nói chuyện một chút không?"

Tưởng Phẩm Nhất quay đầu nhìn mẹ đang ngủ say, tuy có chần chờ nhưng vẫn đồng ý.

Hai người đi đến vườn hoa nhỏ phía sau viện điều dưỡng thành phố Bình Giang. Bây giờ thời gian còn sớm, bệnh nhân đi ra ngoài tập thể dục không nhiều. Tưởng Phẩm Nhất và Nhậm Hi ngồi trong đình, xung quanh lặng ngắt như tờ, rất thích hợp để nói chuyện.

Nhậm Hi quan sát Tưởng Phẩm Nhất giây lát, thấy sắc mặt cô bình thản sóng mắt tĩnh táo, vẻ mặt nhẹ nhàng bâng quơ hơi có phần giống với Phó Dục Thư.

"Tưởng tiểu thư hẳn đã nghe Dục Thư nói, bây giờ tôi và Khương Giảo đang quen nhau, cho nên tôi cũng biết rõ chuyện các người đã gặp nhau hôm qua." Nhậm Hi đã nói lời dạo đầu như vậy, nhất định cuộc nói chuyện hôm nay sẽ kết thúc trong cảnh chẳng vui vẻ gì.

Ánh mắt Tưởng Phẩm Nhất sáng quắc nhìn cô ta: "Cô cũng muốn chỉ trích tôi giống như tên bạn trai mất tư cách của cô à?"

Nhậm Hi vội nói: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ hi vọng Dục Thư không bị tổn thương nữa thôi."

Tưởng Phẩm Nhất không nhịn cười được, nói đầy hàm ý: "Thương tổn cô gây ra cho anh ấy còn chưa đủ lớn sao? Còn đến lượt tôi tổn thương anh ấy ư?" Anh đã nói không thích cô, cho dù cô làm gì, ở bên cạnh ai, thì làm sao anh buồn để ý đến chứ? Cô không nói ra nửa câu sau là bởi vì tự ái.

Nhậm Hi thở phào một cái vén tóc ra sau tai, khẽ nói: "Là tôi có lỗi trước, tôi sẽ không xin người khác tha thứ. Nhưng điều này vẫn không thể ngăn cản trong lòng tôi muốn bù đắp cho anh ấy."

"Bù đắp? Tôi thấy ghê tởm thì đúng hơn." Tưởng Phẩm Nhất thẳng thắn, "Người phụ nữ đã cắm sừng mình còn luôn cặp kè với tên nhân tình xuất hiện trước mặt mình, đúng là rất ghê tởm."

Sắc mặt Nhậm Hi hơi khó coi, mặt cô ta trắng bệch: "Tưởng tiểu thư, tôi nói chuyện đàng hoàng với cô, hi vọng cô đừng có châm biếm như vậy. Lẽ nào cô không muốn hiểu Phó Dục Thư là dạng người gì sao? Nếu ngay cả lý do vì sao tôi và anh ấy ly hôn anh ấy cũng nói cho cô biết, vậy thì quan hệ của cô và anh ấy cũng không tầm thường rồi. Cô chắc là rất tò mò với chuyện này đúng không?"

Nhậm Hi đã nói sai rồi, Phó Dục Thư không nói gì với cô cả, là tự Tưởng Phẩm Nhất phân tích ra. Điều đó nói rõ quan hệ của bọn họ đúng là rất tầm thường. Nhưng cô không phủ nhận lời nói của Nhậm Hi. Bởi vì cô rất muốn biết về Phó Dục Thư.

"Cô có gì thì cứ nói thẳng." Tưởng Phẩm Nhất nói chậm rãi.

Nhậm Hi thở dài thườn thượt hai tay loay hoay, nói: "Tôi và Dục Thư là bạn từ thời tiểu học, đến lúc học đại học cũng chung một thành phố. Khi đó tôi chủ động theo đuổi anh ấy. Trường học của anh ấy cách trường tôi không xa lắm, tôi thường xuyên đến trường tìm Dục Thư."

"Tôi không có hứng thú nghe tình sử yêu đương của các người, nói điểm chính đi." Tưởng Phẩm Nhất cau mày nói.

Nhậm Hi bất đắc dĩ nhếch khóe môi, nói: "Trọng điểm chính là tôi đã giấu những lời này trong lòng rất lâu rồi, thật sự cần tìm người nói ra một chút, nên phải tìm cô thôi." Cô ta nói không hề gián đoạn, "Tuy nói là tôi chủ động theo đuổi anh ấy, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn bị tôi làm cảm động, chấp nhận kết hôn với tôi. Sau khi cưới nhau, tôi cho rằng quan hệ của chúng tôi sẽ thân mật hơn một chút. Nhưng dù rất thân mật cũng có hạn. Anh ấy luôn bận bịu với nghiên cứu của mình, cả ngày đều ở phòng thí nghiệm. Tiền lương của công việc này đủ để anh ấy sống dư dả, nhưng anh ấy còn phải nuôi luôn cả cha mẹ mình nữa. Mà tôi thì đã quen thói tiểu thư, cái gì cũng mơ tưởng tốt đẹp nhất, cho nên..."

"Cho nên cô chê anh ấy nghèo bỏ theo Khương Giảo?" Tưởng Phẩm Nhất hỏi chẳng hề kiêng dè.

Sắc mặt Nhậm Hi khó coi, khẽ nói: "Không phải là tôi chê anh ấy nghèo, chẳng qua là anh ấy cả ngày lo nghiên cứu mặc kệ việc trong nhà. Đôi lúc thậm chí anh ấy cũng không thèm về nhà. Cô nói xem một người phụ nữ như tôi sẽ nghĩ thế nào? Chúng tôi mới kết hôn chưa đầy một năm đã ly hôn rồi. Trong khoảng thời gian đó ngoại trừ thời điểm trăng mật, mỗi tháng chúng tôi rất ít có thời gian ở bên nhau. Cha mẹ của anh ấy, nghiên cứu của anh ấy đều là chướng ngại giữa chúng tôi."

Tưởng Phẩm Nhất không đồng ý: "Ý nghĩ của cô có vấn đề. Anh ấy là con trai độc nhất thì đương nhiên phải nuôi cha mẹ rồi. Điều này không có gì đáng trách. Cô là vợ anh ấy thì cô phải xem điều này là nghĩa vụ. Phụng dưỡng cha mẹ chẳng phải là chướng ngại gì cả."

"Nhưng tôi..."

"Cô hãy nghe tôi nói hết đã." Tưởng Phẩm Nhất không để Nhậm Hi có cơ hội cướp lời, cô nói tiếp: "Về phần cô nói nghiên cứu của anh ấy. Tôi nghĩ cô cũng biết các người ly hôn không bao lâu thì anh ấy đạt được giải thưởng lớn. Theo tôi được biết, giá tiền giải thưởng kia là ba triệu đô. Tôi cảm thấy anh ấy cố gắng như vậy không chỉ vì thành tựu cá nhân, mà là anh ấy muốn dành cho cô cuộc sống tốt nhất."

Nhậm Hi hơi ngỡ ngàng, để lộ ra sự chấn động trong lòng cô ta. Tưởng Phẩm Nhất nói rất công bằng: "Nhưng mà hành động của cô nói theo tình lý là có thể tha thứ. Anh ấy bận bịu nghiên cứu xuất phát từ mục đích tốt. Nhưng tóm lại anh ấy lại không xử lý tốt trong mối quan hệ vợ chồng giữa hai người, vì vậy các người sinh lòng hiềm khích lạnh nhạt lẫn nhau cũng là lẽ đương nhiên."

Nhậm Hi kinh ngạc nhìn cô: "Tôi không nghĩ Tưởng tiểu thư thông hiểu những việc này như vậy."

Tưởng Phẩm Nhất nói thản nhiên: "Tôi không hiểu những việc này, chỉ là người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê mà thôi. Nếu như tôi là người trong cuộc, có thể tôi không làm tốt bằng cô." Cô là người mang tính cách cực đoan, có lẽ sẽ hành hạ Phó Dục Thư đến điên luôn.

Nhậm Hi cười khổ một cái, vẻ mặt xa xăm giống như đang chìm vào ký ức: "Dục Thư thật sự là một người đàn ông tốt, lúc anh ấy còn rất trẻ đã không giống với mấy anh bạn khi đó. Mười mấy tuổi đã rất biết giao tiếp và quan sát sắc mặt người khác trong lúc nói chuyện. Thầy cô và bạn học trong lớp ai ai cũng thích anh ấy. Sau khi trưởng thành anh ấy lại càng chín chắn hơn. Tôi nhớ tại bữa tiệc cám ơn thầy cô sau khi thi tốt nghiệp, mấy anh bạn khác đều sơ ý lơ là chỉ có anh ấy có thể đứng lên nói một bài cảm ơn và khéo léo nâng cốc chúc mừng, khiến tất cả thầy cô ở đó đều vui vẻ."

Tưởng Phẩm Nhất không ngờ đến chuyện như vậy. Con người Phó Dục Thư nhìn cái gì cũng rất lạnh nhạt, thật không ngờ trong xã giao lại khéo léo như thế.

Trông thấy Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy bất ngờ, Nhậm Hi nói tiếp: "Tính cách của tôi và anh ấy lại trái ngược hẳn với nhau. Tôi là kẻ tính tình nóng vội, nhìn trúng thứ gì rồi là không đạt mục đích thề không bỏ qua. Nếu ai không hợp ý tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nhún nhường đối phương. Vì thế tôi chọc rất nhiều người ghét, đều là anh ấy đi giảng hòa giúp tôi." Cô ta nói nghiêm chỉnh, "Anh ấy không giống tôi. Anh ấy chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn với bất cứ ai. Anh ấy đứng trong đám bọn tôi giống như một bậc phụ huynh oai nghiêm. Anh ấy có thể bao dung mọi người, gần như chưa từng nổi giận bao giờ. Chỉ có một lần duy nhất là do tôi đòi ly hôn."

Tưởng Phẩm Nhất kinh ngạc trợn to mắt: "Cô đòi ly hôn nên anh ấy nổi giận?"

Nhậm Hi cau mày nói: "Không phải là anh ấy giận tôi, là anh ấy giận chính mình. Bầu không khí lúc đó tuy anh ấy không nói gì cả nhưng anh vẫn hút thuốc suốt, trong gạt tàn đầy những mẩu thuốc lá. Tôi biết là anh ấy đang tức giận."

Tưởng Phẩm Nhất rũ mí mắt, tâm trạng hơi phức tạp. Đột nhiên cô cảm giác được bởi vì Nhậm Hi mà mình và Phó Dục Thư lại xa hơn một chút.

Dường như Nhậm Hi cũng không phát hiện tâm trạng của cô thay đổi, cô ta nói tiếp: "Phó Dục Thư là một dạng người thích ứng vô cùng tốt với xã hội, cũng không phải nói là lòng dạ thâm sâu, chỉ là am hiểu sâu sắc các kiểu khôn khéo trong cuộc sống mà thôi. Tôi và anh ấy lớn lên cùng nhau, rõ ràng là chung một hoàn cảnh nhưng tôi là người như vậy còn anh ấy lại là người như thế. Tôi nghĩ mãi cũng không ra sao anh ấy có thể trở thành như thế được."

Tưởng Phẩm Nhất đứng lên nói: "Bởi vì gia đình cô và gia đình anh ấy không giống nhau."

Nhậm Hi đứng lên theo cô, nghe thấy cô hỏi tiếp: "Lúc cô và anh ấy ly hôn có phải anh ấy chẳng hề bằng lòng hay không?"

Vẻ mặt Nhậm Hi hơi lúng túng, một hồi lâu mới nói: "Anh ấy cảm thấy tôi vì anh ấy mà đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Nếu như ly hôn như vậy thì trong nhà tôi sẽ cảm thấy lựa chọn bạn đầu của tôi quả nhiên là sai lầm, rồi sẽ xem thường tôi hơn. Cho nên anh ấy muốn mắt nhắm mắt mở, chờ mối quan hệ giữa tôi và gia đình hòa hoãn lại rồi hãy nói chuyện ly hôn..."

Tưởng Phẩm Nhất cười chế nhạo một tiếng: "Không nghĩ đến anh ấy còn là một thánh phụ (1)".

(1) Thánh phụ, thánh mẫu là cách nói châm biếm trong ngôn tình, ám chỉ những chàng trai cô gái ngốc nghếch. Bị người ta lừa, bị người ta hại cũng không tức giận trái lại còn đi thông cảm, lo lắng cho người khác.

Nhậm Hi cường điệu: "Anh ấy không phải thánh phụ, anh ấy chỉ là người rất có trách nhiệm thôi."

"Vậy còn cô? Anh ấy có trách nhiệm với tình cảm của các người, còn cô thì sao?"

Tưởng Phẩm Nhất hỏi khiến Nhậm Hi á khẩu rất lâu. Tưởng Phẩm Nhất cũng không đợi cô ta trả lời lập tức cất bước bỏ đi. Trên đường trở về cô ghé qua thăm mẹ, sau đó đi đến trường dạy múa.

Sau mấy ngày, Tưởng Phẩm Nhất vẫn đi làm rồi về nhà như thường lệ không hề chú ý đến cái người ở căn nhà đối diện kia nữa. Giống như là anh hoàn toàn chưa từng dọn đến đây vậy.

Có người vui, cũng có người buồn với thái độ khác thường của cô. Vui chính là Tưởng Thặng, cuối cùng con gái ông đã trở lại bình thường. Điều này khiến ông có cảm giác rất an toàn. Nhưng Phó Dục Thư sau khi bị trêu chọc lại bị cô không buồn đếm xỉa đến thì không thể bình tĩnh được như vậy.

Im lặng gần một tuần, Phó Dục Thư đã tra ra được vì sao nhà mình luôn bất chợt rung lên giống như động đất. Cho nên rốt cuộc anh đã có lý do chủ động liên lạc với Tưởng Phẩm Nhất.

Khi Tưởng Phẩm Nhất nhận được điện thoại của anh, có thể nói là cô vô cùng ngạc nhiên. Bởi vì với một người đàn ông như anh, cô cảm thấy mình không có sức hấp dẫn gì khiến cho anh không quên được cô. Cô nào biết cũng có loại hấp dẫn phải cần khi bản thân mình không biết mới có thể phát ra triệt để.

Chiều hôm đó Tưởng Phẩm Nhất dạy xong lớp cuối cùng. Cô mở điều hòa, đóng kín cửa mặc bộ đồ múa thật mỏng đứng khiêu vũ trong lớp học. Cửa sổ mang theo hơi lạnh không ngừng hiện lên bóng dáng xinh đẹp quyến rũ của cô. Mọi người từ trong đoàn kịch đi ra không ít kẻ thả chậm bước chân tại nơi đây.

Phó Dục Thư từ từ đi đến ngoài cửa sổ phòng học, nhìn Tưởng Phẩm Nhất bên trong qua màn sương trắng lạnh giá. Bóng dáng cô chập chờn nhẹ nhàng, bước nhảy tao nhã cổ điển, giống như một đóa hoa xinh đẹp lộng lẫy nở rộ trên dòng sông xanh biếc mênh mông.

Bỗng nhiên anh không có cách nào gõ được cửa phòng học, cho nên quay người rời khỏi đoàn kịch trở lại đứng bên cửa xe, bấm số điện thoại của cô.

Tưởng Phẩm Nhất nghe thấy tiếng nói của anh vang lên ở đầu bên kia thì vừa chần chờ vừa kinh ngạc hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì không?"

Bên kia điện thoại Phó Dục Thư ngập ngừng đôi chút mới chậm rãi nói: "Tôi không biết cô có tò mò về việc lần trước nhà tôi bỗng nhiên chấn động hay không? Tôi đã tìm ra được nguyên nhân rồi."

Tưởng Phẩm Nhất lập tức hỏi ngay: "Là vì sao? Anh tìm được là tốt rồi, đừng nên vì vậy mà bị thương." Đến cùng cô vẫn không kiềm lòng được quan tâm đến anh. Điều này khiến cô cảm thấy rất bất lực.

Thật lâu sau Phó Dục Thư mới hỏi: "Cô muốn biết tại sao không?"

Tưởng Phẩm Nhất nói không hề do dự: "Muốn."

"Tôi ở trên xe phía ngoài đoàn kịch nói chờ cô. Cô ra đây đi, tôi sẽ nói cho cô biết." Anh nói xong liền cúp điện thoại giống như sợ cô từ chối.

Tưởng Phẩm Nhất đứng thẫn thờ tại chỗ cầm điện thoại di động, anh có ý gì đây?

Lúc trước anh nói với cô, tìm người theo dõi cha cô là vì muốn mau chóng giải đáp được bí mật của Hòe Viên như vậy cô mới có thể tự do hơn. Nhưng cái tự do này đến tột cùng là tự do trên mặt chữ hay là tự do trên mặt tình cảm chứ?

Anh muốn biết nghề nghiệp của cha cô nhưng lại không chịu chính miệng hỏi cô, cũng không muốn nghe cô nói. Đây là vì sao? Là bởi vì anh lo lắng cuối cùng kết quả không tốt sẽ khiến cho cô đã nói ra tin tức kia càng áy náy khổ sở hay sao?

Đến tột cùng là anh có ý định gì? Cô nghĩ đến mỏi mệt, có lẽ gặp anh một lần để trực tiếp hỏi cũng là một sự lựa chọn không tồi.