Học Thần Giới Giải Trí

Chương 94

Lần thứ hai ba vị sáng lập ngồi với nhau, là trong một căn phòng làm việc của A Grain Of Dust. Đồ đạc bây giờ đã bày khắp, không chỉ đầy ắp mặt bằng, mà toàn bộ tầng lầu đều đã được cho thuê. Tất nhiên, theo kế hoạch của anh, một tầng làm công ty sản xuất, hạng mục không cần quá đắt đỏ.
 


Ba người Tuyên Hồng, An Kỳ Thâm và Chung Cảnh Văn, theo đạo lý mà nói, chức trách của bọn họ theo thứ tự là nhà sản xuất, đạo diễn và biên kịch. Không sai, Chung Cảnh Văn là người viết nguyên tác, cho nên kiêm luôn trách nhiệm làm biên kịch. Dù sao cô ta thành lập công ty nhỏ chính là muốn tự làm điện ảnh hóa . Mỗi tình tiết hay nhân vật, cô ta đều muốn chắc chắn phải giống như trong suy nghĩ của mình.



Cứ như vậy, Tuyên Hồng thì cảm thấy không sao cả. Là nhà sản xuất, rất nhiều thứ Chung Cảnh Văn không hiểu, vẫn để cho hắn quyết định. Nhưng đạo diễn của An Kỳ Thâm thì không giống như vậy. Không gian sáng tạo bị giảm đi, bao gồm cả nội dung, lựa chọn diễn viên và chọn cảnh... Cũng khó trách trước đây bọn họ chọn một đạo diễn mới toanh như An Kỳ Thâm đảm nhiệm hạng mục này.


 
Quá trình ký hợp đồng giữa hai bên đã hoàn tất. Từ góc độ hợp tác thương mại, khi vận hành , cả hai bên đều phải nghiêm túc, lợi ích hòa vào nhau, vì vậy Chung Cảnh Văn không che giấu nỗi háo hức:
 


"Hiện tại nữ chính đã xác định. Những vai diễn khác, tôi cảm thấy Chương Kim Ca kia có thể là nữ hai. Còn lại bốn vai nam, ở đây tôi đã liệt kê ra một danh sách..."
 


Nghe yêu cầu của Chung Cảnh Văn, Tuyên Hồng đau đầu quay mặt đi. Nhan Tô Tô là nữ chính, cô còn muốn để Chương Kim Ca phối diễn? Cho dù Chương Kim Ca có nguyện ý thì cô có tin là người hâm mộ của cô ấy có xé xác đoàn phim hay không? Mệt cho vị đại tiểu thư này nghĩ ra, danh sách kia không cần nhìn đâu.
 


Bây giờ Tuyên Hồng có chút hối hận trước đó ma xui quỷ khiến bị Hoắc Lãng thuyết phục, đồng ý yêu cầu của cậu ta, tiếp tục ở lại đoàn phim. Có vị đại tiểu thư này ở đây, mọi yêu cầu thái quá sẽ được đưa ra. Không biết cuối cùng thì hạng mục này sẽ ra sao đây.
 


Hoắc Lãng lịch sự cầm lấy danh sách, sau đó lật nó lên rồi đặt trên bàn, cười nói với Chung Cảnh Văn:
 


"Cô Chung, tôi tin rằng cô đã đọc kỹ hợp đồng. Trong hợp đồng có nói một trong những điều kiện tiên quyết đầu tư vào là toàn bộ quá trình sản xuất phải được thực hiện theo quy trình quản lý dự án đã được chuẩn hóa. À, chúng tôi đã đính kèm một bản văn kiện quy trình quản lý ở cuối bản hợp đồng."


 
Chung Cảnh Văn gật đầu, ban đầu ước định là như vậy, nhưng cái gọi là bản văn kiện kèm theo kia...:
 
"Ý anh là bản văn kiện dày như một viên gạch, có hàng trăm trang đó hả ?!"
 
Con ma nào mới có thể đọc hết cái đống đó chứ.
 
Hoắc Lãng bình tĩnh nói:
 


"Đúng rồi. Dựa theo quy tắc quy trình quản lý hạng mục, sau khi xác định xong kịch bản thì mới tiến hành chọn diễn viên. Tôi thấy hiện tại đoàn phim vẫn chưa xác định kịch bản, đúng không?"
 
Chung Cảnh Văn không khỏi liếc nhìn Nhan Tô Tô ngồi bên cạnh, trong lòng có dự cảm không tốt, nhưng vẫn nhắm mắt nói:


 
"Không phải tôi đã cung cấp một bản rồi sao?"
 
Sau đó, Chung Cảnh Văn nhìn Nhan Tô Tô lấy ra một tập tài liệu dày cộp. Đáng sợ nhất là bên trong tập tài liệu này được bao phủ đầy những tờ giấy viết ghi chú đầy màu sắc.
 
Hoắc Lãng gật đầu nói:
 


"Đúng lúc hôm nay mọi người đều có mặt ở đây, hạng mục cũng không thể chậm trễ được. Chúng ta bắt đầu thảo luận kịch bản đi."
 
Nhan Tô Tô nghiêm túc nói:
 


"Ngày hôm qua tôi nhận được kịch bản, đọc sơ lược, thấy nội dung có 72 vấn đề phi logic, còn có 191 mục mang tính logic thiết lập trên đạo cụ."
 
Chung Cảnh Văn không khỏi muốn vỗ bàn:
 
"Chờ đã! Điều đó là không thể!"
 


Không phải Nhan Tô Tô muốn mượn cơ hội này để trả thù cô ta đó chứ!
 
Nhan Tô Tô nghiêm túc nhìn cô ta gật đầu:
 


"Đúng vậy. Cô DY, cô nói rất đúng, không thể có lỗi như vậy được. Bởi vì thời gian eo hẹp, tôi không có thời gian để xem lần thứ hai, vì vậy tôi hy vọng mọi người có mặt ở đây ngày hôm nay có thể tiếp tục cẩn thận chọn ra những vấn đề còn lại."
 
Chung Cảnh Văn: !!!
 


Không đợi cô ta nói, Nhan Tô Tô đã phát kịch bản trong tay cho mọi người, bắt đầu nói lần lượt từng mục:
 


"Tính phi logic trong cốt truyện đầu tiên chính là nơi xảy ra câu chuyện này. Trường đại học Minh Hoa mà trong sách đặt ra là trường học ưu tú dành cho quý tộc, sinh viên ở đó không phú cũng quý... Tôi có một thắc mắc. Hiện nay, mục đích thành lập trường đại học của nước ta là để phục vụ xã hội, ươm mầm nhân tài và phát triển công nghệ. Việc tuyển chọn sinh viên về cơ bản dựa trên học lực như một tiêu chuẩn thống nhất công bằng... "


 
Chung Cảnh Văn chế nhạo:
 
"Đây chỉ là một câu chuyện dàn dựng mà thôi. Chẳng lẽ muốn nó trở thành một trường học thật sự? Đây chỉ là một câu chuyện, không phải thực tế."
 
Nhan Tô Tô dừng một chút, kiên nhẫn nói:
 


"Giả thuyết như vậy không có vấn đề gì. Nhưng sau khi tạo ra giả thuyết táo bạo như vậy, cần phải cẩn thận xác minh. Ý của tôi là bởi vì mục đích thành lập trường đại học của nước ta là như vậy, mới có tiêu chuẩn lựa chọn và môi trường của ngôi trường. Vậy, trường đại học Minh Hoa này, giả sử là một ngôi trường quý tộc ưu tú, thì kinh phí của nó đến từ đâu? Triết lý của trường học là gì? Muốn đào tạo bồi dưỡng loại người nào? Muốn xây dựng ngành học nào? Hình thức giảng dạy như thế nào? Tại sao lại có các tiêu chuẩn tuyển sinh viên như vậy? Dẫn đến các sinh viên trong trường không phú cũng quý? Mặt khác, với bối cảnh gia đình của các sinh viên, bọn họ còn có rất nhiều sự lựa chọn khác, tại sao lại muốn đến trường này học..."



Chung Cảnh Văn sững sờ trước hàng loạt câu hỏi này. Nói thật là cô ta đã dành rất nhiều tâm tư để tạo ra . Nhưng từ đầu đến cuối trong đầu cô ta chưa bao giờ nghĩ đến những vấn đề mà Nhan Tô Tô đưa ra. Cô ta chỉ là tùy tiện xây dựng một trường học. Điều quan trọng là nhân vật chính phải thật ngầu ở đó và gặp gỡ mọi loại người. Cô ta đâu có nghĩ gì về ngôi trường này, còn có cái gì gọi là triết lý xây dựng trường học?! Đó là cái quái gì vậy?


 
Tuyên Hồng và An Kỳ Thâm nghe câu hỏi của Nhan Tô Tô, bọn họ không khỏi đồng thời bày tỏ sự ngạc nhiên và khen ngợi sâu sắc.
 
Đầu óc Chung Cảnh Văn hỗn độn một giây, lại nói:
 
"Những gì cô nói... cùng với tình tiết câu chuyện có một xu quan hệ gì không?!"
 


Nhan Tô Tô lắc đầu nói:
 


"Không, mỗi vấn đề này cùng với tình tiết câu chuyện đều gắn bó chặt chẽ với nhau. Bối cảnh chính là sân khấu diễn ra toàn bộ câu chuyện, và tất cả câu chuyện phía sau mỗi nhân vật đều được diễn ra trên sân khấu này. Ngay cả khi tiêu điểm của ống kính không phải là bản thân sân khấu, thì trong kịch bản cũng phải có sự giải thích hợp tình hợp lý ”.


 
Thấy Chung Cảnh Văn vẫn chưa hiểu, Nhan Tô Tô tỉ mỉ giải thích:
 


"Ví dụ, nếu như tài chính của trường này đều từ nhà nước, thì nó không nên được sử dụng để nuôi dưỡng quý tộc và nó càng không nên thành lập hội đồng. Nếu kinh phí đến từ các khoản đóng góp, vậy ai là người đóng góp, mục đích quyên tặng là gì? Những điều này đều ảnh hưởng đến triết lý xây dựng trường học.



Mà triết lý của trường sẽ xác định loại sinh viên nào mà trường muốn đào tạo. Nếu muốn nuôi dưỡng tầng lớp quý tộc, vậy tinh thần quý tộc là gì? Trách nhiệm? Khiêm tốn? Danh dự? Hay truyền thống? Xung quanh những điều này, trường sẽ thiết lập những chương trình học nào? Cưỡi ngựa? Bắn súng? Lịch sử? Nếu nhà trường muốn ươm mầm cho những tinh hoa tương lai, vậy phải hiểu được phát triển của khoa học hiện tại và tương lai đúng không? Mời các chuyên gia từ mọi tầng lớp đến giảng dạy?


 
Nếu là là ý trước, thì những bài học chơi đánh golf trong cốt truyện có vẻ bình thường. Nếu là ý sau, các chủ đề khoa học được thảo luận trong trường cũng quá hời hợt, đó chỉ là những thí nghiệm đổi màu hóa học cấp trung học cơ sở, không phù hợp.
 


Ngoài ra, có rất nhiều hoạt động của sinh viên và các tổ chức tự quản của sinh viên trong câu chuyện. Triết lý của trường học khác nhau, quyền hạn phạm vi của các hoạt động sinh viên này và các tổ chức tự quản của sinh viên cũng hoàn toàn khác nhau....."
 


Khi Nhan Tô Tô liệt kê từng mục và mối quan hệ tiếp theo của câu chuyện, Chung Cảnh Văn á khẩu không trả lời được. Một chữ phản bác cũng không nói nên lời. Bởi vì người sáng tác là cô ta cũng phải thừa nhận những gì Nhan Tô Tô nói rất có đạo lý.
 


Chung Cảnh Văn, với tư cách là tác giả gốc của ,  thật sự đã bị đánh bại bởi Nhan Tô Tô, người chỉ mới đọc kịch bản một lần.
 
Cuối cùng dưới con mắt của mọi người, Chung Cảnh Văn cắn răng nói:
 
"Trở về tôi sẽ bổ sung bối cảnh."
 
Nhan Tô Tô thêm một câu:
 


"Bối cảnh xác định rồi, nội dung kịch bản phía sau còn phải thay đổi nữa nha."
 
Khối lượng công việc này... Chung Cảnh Văn thấy trước mắt tối sầm lại. Đó không phải là bạn phải xem qua tất cả bối cảnh của câu chuyện một lần nữa sao?!
 


Nhưng lòng kiêu ngạo không cho phép cô ta chùn bước, vẻ mặt ủ rũ nói:
 
"Còn cần cô nhắc nhở nhiều hơn."
 
Nhan Tô Tô cười gật đầu:
 
"Vậy tốt rồi nha."
 
Tiến triển rất thuận lợi.
 
"Đây là vấn đề phi logic đầu tiên, vẫn còn lại bảy mươi mốt mục nữa..."
 


Chung Cảnh Văn không nhịn được cào móng tay lên mặt bàn, phát ra âm thanh chói tai. Sau đó cô ta hít sâu một hơi:
 
"Không sao, chúng ta tiếp tục."
 
Dù sao cũng đã bị tát một cái, chỉ cần đau một lần là tốt rồi!
 
Cô ta muốn xem rốt cuộc Nhan Tô Tô còn có thể lăn qua lăn lại cái gì nữa!


 
Hoắc Lãng ngồi bên cạnh mỉm cười:
 
"Nhìn xem, tôi đã nói cô Chung là người rất nhiệt tình với tác phẩm của mình. Tô Tô, chỉ cần cô làm tốt, cô Chung nhất định sẽ vui vẻ tiếp thu, đúng không."
 
Nhan Tô Tô nhìn Chung Cảnh Văn, cẩn thận nói:
 


"Thật xin lỗi cô DY. Trước đó tôi còn nói với ông chủ sợ cô không chịu tiếp thu. Không ngờ cô lại rộng lượng như vậy."
 
Chung Cảnh Văn nặn ra một nụ cười được giáo dục từ khi còn nhỏ:
 
"Haha, cảm ơn."
 
Nhan Tô Tô cười nói:
 


"Vậy thì chuyển sang vấn đề phi logic thứ 2. Nữ chính chuyển đến lớp này. Các bạn trong lớp có địch ý với cô ấy bởi vì cô ấy đã thu hút sự chú ý của hot boy trong trường. Tôi không hiểu lắm. Hot boy chú ý đến nữ chính chỉ vì cô ấy trả lời một câu hỏi trong lớp. Nhưng câu hỏi này chỉ là một phương trình parabol đơn giản, không có bất kỳ sửa đổi nào. Mà câu trả lời của câu hỏi này  thật sự không cần dùng đến phương trình parabol, cô có thể thay đổi thành một..."


 
Chung Cảnh Văn hít một hơi thật sâu, sau đó mặt không đổi sắc nói:
 
"Ồ, lúc đó tôi chỉ tùy tiện viết. Trở về tôi sẽ đổi."
 


Bởi vì đó là phương trình khó nhất mà cô ta đã từng học. Hồi đó cô ta bị tra tấn đến phát khóc, phải tìm chị giúp đỡ mới vượt qua được. Sau đó cô ta ra nước ngoài học lịch sử văn học, cũng bị nhưng công thức đó dọa sợ hãi... Có thể tưởng tượng hôm nay trở về phải thay đổi phương trình.... Bóng ma trong quá khứ bị phương trình khống chế xông lên đầu, đôi chân không mang tất của Chung Cảnh Văn không nhịn được run rẩy.


 
Nhan Tô Tô vui vẻ nói:
 
"Cô DY, cô thật tốt bụng! Vấn đề thứ 2 đã xong, chúng ta tiếp tục cái thứ ba."
 
Hoắc Lãng quan tâm hỏi:
 
"Tôi tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút. Cô Chung có chút lạnh nhỉ."
 
Chung Cảnh Văn lạnh lùng trả lời:
 
"Ừ."
 


Tuyên Hồng và An Kì Thâm liếc nhau, đột nhiên bọn họ giống như tìm được cách thức đối phó với vị đại tiểu thư này rồi.
 
.....
 


Bọn họ đến phòng làm việc bụi bặm này lúc sáng sớm, kết quả lúc kết thúc đã là nửa đêm. Mấy người cả ngày nhốt trong phòng làm việc, coi như đã kết tình anh em, bầu không khí
cũng dần dần hòa hợp lại.
 
Hoắc Lãng cười nói:
 


"Hôm nay mọi người đã vất vả rồi, đương nhiên vất vả nhất là cô Chung. Kịch bản bên cô đã giải quyết, còn công việc khác nên bắt đầu rồi. Không biết cô mất bao lâu mới hoàn thành kịch bản mới?"
 
An Kỳ Thâm liếc nhìn cô ta, cẩn thận nói:
 


"Tuần sau được không? Nếu được như vậy, chúng ta mới bắt đầu lựa chọn diễn viên và bối cảnh sớm được."
 
Tuyên Hồng vỗ vai An Kỳ Thâm:
 


"Kỳ Thâm, cậy quá coi thường DY rồi. Cô ấy không phải là biên kịch thông thường. Cô ấy là tác giả nguyên tác. Còn ai có thể hiểu rõ tác phẩm hơn so với cô ấy. Ngày mốt, tối đa là ngày mốt, DY, không có vấn đề gì chứ?"
 


Chung Cảnh Văn nhét đồ vào trong túi, cầm kính râm ưu nhã đứng lên, từ trên cao nhìn xuống mấy người bọn họ:
 
"Ngày mốt gặp."
 
Nhan Tô Tô vui vẻ nói:
 
"Thật quá tốt. Cô Chung, ngày mốt gặp!"
 


Không biết tại sao, có lẽ do trời quá tối, hận trời cao hoặc vì đôi giày cao gót quá cao, Chung Cảnh Văn loạng choạng bước ra ngoài.