Nhan Tô Tô nghe thấy tiếng gọi đi đến phòng làm việc, bị đoạn diễn thuyết đầy kích động này của Tôn Hiểu Bác làm cho ngây người, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Vậy anh Hiểu Bác biết là ai ăn cắp không, có chứng cứ trong tay không?”
Tôn Hiểu Bác:...
Mỗi lần Nhan Tô Tô đặt câu hỏi đều rất trực tiếp, nên lần nào cũng như đâm vào tim người ta vậy.
Tôn Hiểu Bác mà biết là tên nào ăn cắp thì sẽ chẳng có chuyện còn ở chỗ này tức giận nữa, mà là trực tiếp cầm dao đi rồi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà phim điện ảnh muốn chiếu rạp chứ không bằng lòng phát sóng trên internet. Lúc trước trong rạp không phải là không có người trộm dùng máy quay trộm rồi phát lên mạng, đây chính là cái gọi là thương bản, nhưng dù sao thì ở trong rạp chiếu cũng dễ đề phòng hơn, trong mỗi phòng chiếu đều sẽ có nhân viên ngăn chặn lại. Những bộ thương bản may mắn trót lọt đưa lên mạng cũng sẽ vì các loại hạn chế mà chất lượng cực kém, người xem có hạn.
Nhưng internet thì khó nói, hàng ngàn hàng triệu người dùng nên khó mà đề phòng, thậm chí là máy chủ ở nước ngoài, thì làm sao mà tra? Làm sao mà kiện?
Điểm này Keya cũng có nghĩ đến và áp dụng một số thủ đoạn kỹ thuật phòng bị, muốn phá giải cũng phải mất một khoảng thời gian nhất định, nhưng lần này chỉ nửa tiếng đã có bản ăn cắp bay đầy trời rồi. Keya cũng không kịp trở tay.
Theo hợp đồng giữa A Grain Of Dust và Keya, mọi người phân chia theo tiền bảo đảm + phụ phí, nên những bản ăn cắp này cũng sẽ tổn hại đến lợi ích của A Grain Of Dust. Vì vậy mà Tôn Hiểu Bác thấy thái độ này của Hoắc Lãng là bình tĩnh thái quá, lúc này còn tham gia chương trình thực tế gì chứ.
Hoắc Lãng xoa trán nói: “Vừa ăn vừa nói đi.”
Anh bận bịu từ sáng sớm đến bây giờ, nói đến mệt mỏi thì anh chắc chắn là mệt mỏi nhất rồi.
Nhan Tô Tô vội nói: “Lúc nãy tổng giám Tống... Ơ? Người đâu rồi?”
Nhan Tô Tô đi ra ngoài xem, Tống Kiến Linh đã đi rồi, chỉ để lại một hộp đựng cơm to ở đó. Hoắc Lãng mở hộp cơm ra, nhìn thấy đồ ở bên trong thì như đã hiểu ra gì đó, nở nụ cười nhàn nhạt, nói: “Nhiều lắm, mọi người ngồi xuống ăn chung đi.”
Nhan Tô Tô hơi hoang mang nhìn Hoắc Lãng, cô cảm thấy quan hệ giữa hai cha con tổng giám Tống và Hoắc Lãng thật phức tạp. Ví dụ như bây giờ đây, rõ ràng là tổng giám Tống đưa cơm đến nhưng lại không đợi Hoắc Lãng cùng ăn, mà tự mình đã đi mất rồi.
Những người khác nào biết nhiều như vậy đâu, chỉ cho là Hoắc Lãng đặc biệt gọi đồ ăn thưởng cho mọi người mà thôi, vừa khéo đồ ăn ngoài mọi người đặt cũng đến rồi, nên cũng vui vẻ ăn.
Hoắc Lãng nói một lời hai ý với Nhan Tô Tô: “Nhanh ngồi xuống ăn cơm đi, đều sẽ tốt thôi.”
Không biết là nói đến chuyện đạo bản*, hay là nói đến quan hệ biệt nữu* giữa hai cha con bọn họ nữa.
*Đạo bản: bản ăn cắp, biệt nữu: trong ngoài không giống nhau
Trong lòng ông chủ đã có tính toán rồi thì cô cũng không nên nói ra chuyện này trước mặt nhiều người như vậy nữa, ngoan ngoãn ăn cơm thôi.
Lâu Vũ hỏi: “Tổng giám đốc Hoắc đã có tính toán rồi phải không?”
Dáng vẻ ăn cơm của Nhan Tô Tô và Hoắc Lãng không giống nhau. Nhan Tô Tô lớn lên xinh đẹp, nhưng ăn cơm lại rất nghiêm túc, dường như mỗi một ngụm cơm có bao nhiêu hạt cơm, bao nhiêu đồ ăn, đều sẽ rất chăm chú nhai nuốt, dáng vẻ đó tuyệt đối làm cho người ta không nỡ lòng gián đoạn cô ăn cơm để hỏi gì đó; Dáng vẻ ăn cơm của Hoắc Lãng nhìn thì rất nhàn nhã, động tác không nhanh, nhưng ăn cũng không chậm, còn có thời gian trả lời vấn đề.
“Bên thôn Bình Hòa ngài và Khắc Khắc cùng đạo diễn Phương làm cũng tạm được rồi, cũng nên phát huy tác dụng thôi.”
Mọi người vừa nghe thấy thế thì rất ngạc nhiên, thì ra Hoắc Lãng là đợi ở chỗ này!
Có điều, trận thế bên thôn Bình Hòa lớn như thế... Chỉ là để quay chương trình hả?
là chương trình thực tế mới mà đài Q chuẩn bị quay, tổng đạo diễn La Văn Lâm coi như là người cùng thời với Phương Chí Quốc, Tôn Kiến Trung, Lâu Vũ, nhưng sau này ông ta đến đài Q có định hướng thị trường nhất.
Nội bộ đài Q có rất nhiều ý kiến bất đồng về chương trình thực tế, nhưng có một điểm chắc chắn đó là, nhìn từ sự phát triển ngành giải trí của nước láng giềng, chương trình thực tế sẽ là một phần không thể thiếu trong tương lai. La Văn Lâm ưa thích mày mò những thứ mới mẻ, những năm này ít quay phim, nhưng rock and roll hay hoạt hình gì đó lại đều đã chơi hết một lượt, dựa vào nhân mạch trong vòng của ông ta thì có giày vò thế nào cũng sẽ chẳng đói chết được.
Lần này quay vốn cũng chỉ là thử cái mới mẻ thôi, nhưng không nghĩ đến một tên quay phim nhiều năm như Phương Chí Quốc lại chủ động liên hệ, hai bên bắt tay hợp tác.
Nhan Tô Tô bị nhét vào trong chương trình thực tế này, dù sao thì từ đầu đến đuôi đều là ngây người, không phải, công việc quan sát của cô còn chưa xong đâu!
Không đợi cô kháng nghị, từ Lâu Vũ đến Tôn Hiểu Bác đã làm việc này của cô: “Tô Tô, đây là vì , bây giờ bọn đạo bản dám hung hăng như thế, tuyệt đối không được để bọn họ cướp đồ không công được!”
Nhan Tô Tô:
Nhan Tô Tô thật sự không nhìn ra quan hệ giữa hai chuyện này, không biết tại sao nhưng cô vẫn luôn cảm thấy hình như có rất nhiều chuyện bọn họ còn chưa nói với cô...
Nhan Tô Tô vội đưa ra một lý do chính đáng với Hoắc Lãng: “Nhưng mà đạo diễn Châu đã sắp xếp cho tôi khoảng thời gian trước khi tiến tổ phải quan sát học tập cho tốt, bây giờ việc này còn chưa kết thúc mà đã nhận công việc khác...”
Hoắc Lãng cho Nhan Tô Tô xem tin nhắn Châu Anh Đàm gửi đến: “Ồ, chương trình thực tế cũng không mất mấy ngày, cứ đi đi, thuận tiện tìm cảm giác, luyện lời thoại.”
Nhan Tô Tô nhìn Hoắc Lãng nói không ra lời. Trong mắt cô mang theo chút nghi ngờ nhỏ, không phải là ông chủ vì không muốn làm đối tượng quan sát của cô nên mới nghĩ ra loại biện pháp nhét cô vào chương trình thực tế này đó chứ?
Nhưng vẻ mặt của Hoắc Lãng lại rất thẳng thắn chính trực, dường như tất cả đều là vì kế hoạch lớn của , là vì tiền đồ của Nhan Tô Tô vậy, đến cả đạo diễn bên kia cũng đã chào hỏi xong rồi. Mũi tên đã lên dây, chuyện Nhan Tô Tô nhận quay chương trình thực tế đã là chắc chắn rồi.
Chuyện tham gia chương trình thực tế không biết là Hoắc Lãng đã sắp xếp thế nào, cùng ngày tổ tiết mục liền đến.
Theo sắp xếp của tổ tiết mục, cần quay một đoạn Vlog ghi lại cảnh minh tinh nhận được lời mời đến lúc xuất phát. Hoắc Lãng sắp xếp cho Nhan Tô Tô đến công ty, dù sao thì người của tổ tiết mục nhìn thấy chính là vẻ mặt ngơ ngác của Nhan Tô Tô.
Gương mặt nhỏ kia rất đơn giản, cũng không đặc biệt trang điểm gì, chỉ là vẻ mặt ngây ngô ôm mèo nhỏ rất đáng yêu. Biên đạo lên tiếng thúc giục, người dẫn chương trình mới ho một tiếng, nói theo kịch bản: “Tô Tô, là thế này, chúc mừng cô trúng thưởng lớn nhé! Bây giờ cô nhận được một tấm vé đến thị trấn nghỉ mát miễn phí, có thể trải nghiệm một cuộc du lịch miễn phí, tuyệt đối thú vị! Tuyệt đối đặc sắc! Thế nào? Có vui hay không?”
Nhan Tô Tô nhìn bốn chữ trên nhãn dán của micro, nói: “…..Tiết mục của mọi người gọi là Tuyệt Địa Cầu Sinh sao?”
Vừa nói đến tuyệt địa, trong đầu của Nhan Tô Tô hiện lên các loại địa phương như đỉnh Everest hoặc là rãnh biển Mariana vậy.
Người chủ trì bị vạch trần vẫn cười hì hì như cũ nói: “Đúng thế, kỳ này là thị trấn nghỉ mát, phong cảnh xinh đẹp, điều kiện cực tốt, có mong đợi hay không?”
Nhan Tô Tô chậm rãi quay đầu qua hỏi Hoắc Lãng: “Nếu bị thương thì có tính là tai nạn lao động không? Có tiền bồi thường tai nạn lao động chứ?”
Hoắc Lãng không xuất hiện trong ống kính, giọng nói rất bình tĩnh: “Có.”
Nhan Tô Tô nhanh chóng cảnh giác, người chủ trì không nhịn được cười ha ha nói: “Tô Tô không cần phải lo lắng, thật sự là chỉ đi chơi một chuyến mà thôi, chúng tôi đợi cô ở thôn nghỉ mát nha ~”
Nói xong để lại một phong thư rồi đi luôn.
Nhan Tô Tô mở phong thư ra, phát hiện bên trong viết một địa chỉ web đơn giản, mở trang web ra, bên trên chỉ có một cái đồng hồ đếm ngược, nền đen chữ trắng, nhìn rất dọa người.
Nhan Tô Tô và mèo nhỏ nhìn nhau sợ hãi, người quay phim bên cạnh quay lại một màn này.
Sau màn đếm ngược, trang web đó hiển thị một địa chỉ tập hợp, thời gian tập hợp là một tiếng sau, có thể nói là rất căng thẳng. Nhan Tô Tô vất vả đẩy một vali hành lý lớn vội vội vàng vàng lên xe. Người quay phim đi theo một đường nhìn thân thể nho nhỏ của cô loạng chà loạng choạng cũng không giúp đỡ, chỉ đang tò mò trong cái rương hành lý to bự đó của cô có cái gì.
Đến nơi tập hợp, có một chiếc xe khách treo logo “Tuyệt Địa Cầu Sinh” chói mắt, Nhan Tô Tô nhét vali vào khoang để hành lý dưới gầm xe, sau đó trèo lên xe, lập tức có người cười lớn vẫy tay với cô: “Chị gái nhỏ!”
Nhan Tô Tô chợt nở nụ cười, trong chương trình thực tế này còn có thể gặp được người quen nữa, chính là Khưu Nhạc cùng quay trong !
Khưu Nhạc rất nhiệt tình nói: “Chị gái nhỏ nhanh đến ngồi đi!” Nói xong, cậu ta dịch qua để trống một chỗ bên ngoài.
Sau đó có một giọng nói lành lạnh hừ một tiếng: “Cậu là một đứa con trai, nhiệt tình với con gái thế làm gì, trong hai người là BE đó!”
(BE = Bad Ending)
Khưu Nhạc:....
Cậu ta quay đầu qua nhìn, thấy một nữ sinh đầu đội mũ lưỡi trai ngồi ở dãy bên kia, vẻ mặt không vui nhìn mình.
Khưu Nhạc không rõ ra sao, địa vị của cậu ta không bằng Phùng Mạn Lâm... Nhưng cậu ta gọi Nhan Tô Tô thì có liên quan gì đến Phùng Mạn Lâm chứ? Cậu ta chưa đắc tội với Phùng Mạn Lâm mà nhỉ? Nhiều lắm thì ngẫu nhiên xuất hiện ở một số trường hợp lớn, nhưng cách địa vị như cách núi, đều không có giao tình gì với nhau.
Không khéo hôm nay đối phương ăn phải□□, tâm trạng không tốt nên phát tiết lên đầu mình cũng nên.
Lại nói nữa... Đang bình thường, tự dưng lại nhắc đến BE trong ...
Phùng Mạn Lâm hừ một tiếng rồi không để ý đến Khưu Nhạc nữa, nhìn qua Nhan Tô Tô một cái, nói: “Chúng ta còn có rất nhiều lời thoại chưa tập đâu, tôi đã nói với đạo diễn Châu rồi, vừa khéo đến đây tập thoại với cô.”
Lý do này cực kỳ chính đáng, ngay thẳng. Nói xong, Phùng Mạn Lâm nhích qua chỗ ngồi gần cửa sổ, để trống một chỗ cho Nhan Tô Tô.
Khưu Nhạc:....
Nhan Tô Tô khó xử nhìn hai chỗ trống.
Cô mới bắt đầu quan sát học tập thế giới chân thật thôi, vấn đề lựa chọn này có hơi khó rồi đó. QAQ
Cuối cùng Nhan Tô Tô cẩn thận nói: “Vậy tôi ngồi ở đây được không?”
Nhan Tô Tô chọn chỗ ngồi phía sau Khưu Nhạc, bên cạnh Phùng Mạn Lâm. Sau đó cố gắng giải thích: “Chỗ này nằm trên đường trung trực giữa hai người, cách hai người một khoảng cách bằng nhau.”
Khưu Nhạc:
Phùng Mạn Lâm:
Biên đạo đã cười đến không thở nổi. Các khách mời phía sau lục tục đến, nhìn thấy ba người mỗi người ngồi một nơi, còn tưởng là tổ tiết mục sắp xếp như thế, tổng cộng có sáu khách mời, mỗi người ngồi một nơi, không ai chen chúc vào với nhau.
Cho đến khi xe khởi động, bên trong tối đen hoàn toàn không nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, mọi người mới phát hiện tình huống không đúng lắm.