Kim Thiệu Quân là giám đốc bộ phận tài vụ của tập đoàn, là người dưới quyền của giám đốc tài vụ Tinh Hoàn - Long Dung Nhất. Còn Nghiêm Tranh phụ trách mảng phát hành, báo cáo với Lê Tứ. Bọn họ là hai tuyến không liên quan gì với nhau, thậm chí cấp bậc của Nghiêm Tranh còn cao hơn cả Kim Thiệu Quân, trên lý thuyết thì không có xung đột gì với nhau cả.
Hơn nữa, Nghiêm Tranh và Kim Thiệu Quân cũng không có quen biết gì. Nơi làm việc của Nghiêm Tranh không ở cao ốc Tinh Hoàn. Nhưng hắn thân là lão tướng, lúc đến tập đoàn ngẫu nhiên gặp Kim Thiệu Quân cũng sẽ gật đầu chào hỏi. Hai bên coi như khách khí. Còn chuyện cản đường này là gì đây? Thật đúng là không hiểu ra sao.
Nghiêm Tranh không thèm dính vào loại tranh cãi cấp thấp này: “Tổng giám đốc Kim, phiền anh nhường đường, hai vị này là tôi mang vào, có hậu quả gì tự nhiên là tôi sẽ phụ trách.”
Kim Thiệu Quân hừ cười một tiếng: “Tổng giám đốc Nghiêm, xem ra anh không biết tính nghiêm trọng của chuyện này rồi. Bất cứ tin tức nào của tập đoàn đều có khả năng ảnh hưởng đến giá cổ phiếu. Tất cả mọi người chúng ta đều có nghĩa vụ bảo vệ bí mật tin tức của tập đoàn. Hai vị này không phải người trong tập đoàn. Nếu thật sự bị lộ tin tức gì đó, ai có thể gánh trách nhiệm được chứ?”
Hai người nhất thời giằng co, Nghiêm Tranh híp mắt lại, không muốn chậm trễ thời gian nên trực tiếp lấy điện thoại ra, báo lại tình hình một chút.
Vẻ mặt Kim Thiệu Quân không thèm để ý. Loại tình huống này ấy à, mặc kệ là ai đến thì cũng đều là hắn chiếm lý.
Thực có người đến rồi, nhưng rõ ràng không phải là người mà Nghiêm Tranh gọi điện. Người đến thấy tình cảnh này liền thật thật giả giả kinh ngạc nói: “Làm sao thế?”
Vẻ mặt của Nghiêm Tranh không dễ nhìn lắm: “Tổng giám đốc Qúy, tôi đang muốn mang tổng giám đốc Hoắc đi vào.”
Nhan Tô Tô trừng to mắt. Nhìn qua quan sát sắc mặt Nghiêm Tranh và Kim Thiệu Quân. Hoắc Lãng nghiêm túc lại ung dung chào hỏi Qúy Tuấn Trì: “Chào tổng giám đốc Qúy.”
Quý Tuấn Trì gật gật đầu, sau đó cười nói với Kim Thiệu Quân: “Tổng giám đốc Kim, hai vị này là người sản xuất và vai chính của , anh xem hay là nhường một chút …”
Kim Thiệu Quân nhướng mày cười lạnh: “Bên trong là cuộc thảo luận quan trọng. Tin tức quan trọng cần được bảo mật. Người nào cũng đều có thể tùy tiện đưa vào thì tập đoàn còn có quy củ nữa hay sao?”
Quý Tuấn Trì nhìn Kim Thiệu Quân lại nhìn đám người Nghiêm Tranh và Hoắc Lãng, trên mặt là vẻ như bị làm khó: “Cái này … Tôi mới vào tập đoàn, thực là không rõ quy định của tập đoàn lắm.”
Kim Thiệu Quân hừ cười: “Cậu vừa vào tập đoàn không biết coi như có thể bỏ qua, nhưng có người nha, vào tập đoàn lâu thế rồi mà cũng không biết đấy.”
Quý Tuấn Trì nhìn Nghiêm Tranh cười khổ, một bộ không thể nói gì thêm.
Vẻ mặt Nghiêm Tranh không đổi, trong lòng hắn hiểu rõ. Nếu nói là đắc tội thì hắn càng có khả năng đắc tội với Hướng Minh đầu tiên. Dù sao lúc đầu cho chiếu ở rạp phim lại đánh bậy đánh bạ mà ép cho cưỡi hổ khó xuống. Bây giờ hắn lại muốn dẫn Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô đi vào, Qúy Tuấn Trì đuổi đến vừa lúc như vậy, này cũng khó tránh khỏi quá khéo rồi.
Nhưng Nghiêm Tranh đã gọi điện thoại rồi, tranh chấp với Kim Thiệu Quân căn bản là lãng phí thời gian, sau này làm rõ rồi thì tự nhiên sẽ có thủ đoạn xử lý.
Nhan Tô Tô nghe lâu như vậy cũng phát hiện loại cãi nhau này chẳng có hiệu quả thu thập tin tức gì, sau đó lấy điện thoại ra xác nhận lại một lần rồi mới nghi hoặc nhìn Kim Thiệu Quân: “Nếu nói sợ bọn tôi đi vào biết được tin tức nội bộ sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu thì tôi vừa mới lên xem … Tinh Hoàn đã tạm ngừng giao dịch rồi mà.”
Hoắc Lãng nhếch lông mày nhìn cô, được lắm, đã biết đến khái niệm tạm ngừng giao dịch này rồi cơ đấy.
Mặt Kim Thiệu Quân cứng đờ.
Câu hỏi của Nhan Tô Tô có dễ ứng phó vậy sao?
Cô nhìn Kim Thiệu Quần với vẻ mặt nghiêm túc: “Lúc nãy tổng giám đốc Tống … À, dù sao khi tôi nhấn vào dãy số cổ phiếu thì thấy Tinh Hoàn đã tạm ngừng giao dịch rồi mà. Ý của tạm ngừng giao dịch không phải là do muốn công bố tin tức trọng đại nên mới tạm thời ngừng giao dịch sao? Tôi vừa mới xác nhận lại một lần, Tinh Hoàn thực sự tạm ngừng giao dịch rồi nha. Vậy tại sao còn phải lo lắng chúng tôi đi vào nghe thấy tin tức quan trọng gì đó nữa?”
Kim Thiệu Quân học nghề không tinh, cái này hắn cũng không có cách nào phản bác được, chỉ là vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ, thật không dễ nhìn, không thốt ra được một lời.
Nhan Tô Tô nghi hoặc quay đầu lại xác nhận với Hoắc Lãng: “…. Đúng không?”
Cái ánh mắt này … Đại khái chính là ánh mắt học sinh đạt điểm tối đa môn sinh học muốn chứng thực với học sinh đạt điểm tối đa môn toán học về đáp án toán học, trong lòng rõ ràng có nắm chắc lại vẫn cứ quen phải kiểm chứng đáp án một chút.
Hoắc Lãng tất nhiên sẽ không nói tỉ mỉ những thứ không nhất định thực dụng làm cớ, anh chỉ mỉm cười nhìn Kim Thiệu Quân: “Làm phiền tránh đường được chứ?”
Nghiêm Tranh phát ra một tiếng cười giễu cợt, Nhan Tô Tô mà không nói thì hắn nhất thời cũng thật không nghĩ đến, sau đó mang theo Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô đi vào trong.
Kim Thiệu Quân nhìn bóng lưng bọn họ, sắc mặt khó coi.
Quý Tuấn Trì thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Kim, anh đừng nóng nảy vậy nha.”
Kim Thiệu Quân vứt đầu thuốc đi: “Hừ, nói cũng phải.”
Sau đó đút hai tay vào trong túi nhàn nhã theo sau trở lại chỗ trà đàm.
Trợ lý Trương vừa mới nhận được điện thoại của Nghiêm Tranh liền đi ra, vừa khéo gặp mặt: “Mới nãy làm sao thế? Phục vụ ở đây đáng lẽ đều phải nhận ra anh chứ?”
Trên mặt Nghiêm Tranh khó tránh khỏi mang theo vài phần ý lạnh: “Gặp phải một con chó cản đường, phụ trách hoạt động vốn – Kim Thiệu Quân.”
Trợ lý Trương thoáng nhíu mày. Nghiêm Tranh không ở tổng bộ nên chắc là còn chưa biết tin này, hắn nhỏ giọng nói với Nghiêm Tranh. Cho dù là Nghiêm Tranh cũng khó tránh khỏi lộ ra vẻ giật mình, khó trách Kim Thiệu Quân muốn làm khó hắn, nhưng thủ đoạn thế này cũng quá thấp kém rồi đó.
Phía sau hai người, Hoắc Lãng đang kiên nhẫn giải đáp các vấn đề tạm ngừng giao dịch ABC cho Nhan Tô Tô, không khí học thuật rất nồng đậm.
Nghiêm Tranh & trợ lý Trương: …..
Cứ luôn cảm thấy vị tổng giám đốc Hoắc này cùng nghệ sĩ nhà họ rõ ràng là tuấn nam mỹ nữ rất hấp dẫn ánh nhìn, nhưng đoạn đối thoại này cứ quái dị … Bộ dạng không phù hợp với giới giải trí này lắm.
Trà đàm ở chính giữa hoa viên, so với ở đại sảnh thì quy mô nhỏ hơn rất nhiều, không khí cũng thả lỏng hơn nhiều. Không ít đại lão đã cởi lễ phục chỉ mang áo sơ mi ngồi rất thoải mái, trên bàn bày một loạt các loại ly trà, xem ra đều rất tự tại tùy ý, giao lưu cũng nhẹ nhàng.
Còn hình thức bên dưới thì … Xem ra cũng là làm bộ làm dạng vậy thôi, những đại lão này thoải mái thế nào thì diễn như thế ấy.
Nghiêm Tranh đặc biệt mang Hoắc Lãng đến trà đàm, tất nhiên là muốn đưa anh tiến vào vòng xã giao này. Nhưng tin tức lúc nãy trợ lý Trương nói với hắn rất kinh người, hắn không thể không cho Hoắc Lãng một ánh mắt, cùng trợ lý Trương đi tìm Lê Tứ xác minh tin tức trước một chút.
Kim Thiệu Quân phát ra tiếng cười nhẹ: “Sao thế? Tổng giám đốc Nghiêm vứt bỏ hai vị đây rồi sao?”
Thực ra Kim Thiệu Quân không có ác ý gì với Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô, nhưng hai người này do Nghiêm Tranh mang đến. Vốn lúc nãy hắn muốn mượn Nghiêm Tranh sinh sự nhưng không thành, lúc này tự nhiên không cam tâm. Thêm Nhan Tô Tô lúc nãy “Hung dữ bức người” truy hỏi, đầu hắn còn đang phát hỏa đây. Thân mang chức vụ giám đốc tài vụ Tinh Hoàn, sau lưng còn có cậu ruột hắn ở cao tầng. Cho dù những minh tinh có địa vị không tồi thì bình thường khi cùng nhau ăn cơm cũng phải lấy lòng hắn kìa, chưa từng chịu thiệt như vậy. Lúc này Nghiêm Tranh không ở đây, hắn đương nhiên phải mượn cơ hội này để kiếm chuyện rồi.
Hoắc Lãng nhíu mày: “Tổng giám đốc Kim, tôi khuyên anh nên khiêm tốn chút mới tốt.”
Kim Thiệu Quân “Hả?” một tiếng. Loại người muốn tiền không có tiền, muốn chống lưng không có chống lưng, quay bộ phim nhỏ còn phải ôm đùi lớn của Nghiêm Tranh mới miễn cưỡng chiếu được phim này mà lại dám kêu hắn “Khiêm tốn” sao
Quý Tuấn Trì ở bên cạnh khuyên nhủ: “Tổng giám đốc Kim, anh bớt giận bớt giận. Tổng giám đốc Hoắc và cô Nhan đây lúc nãy cũng không phải cố ý ….”
Hoắc Lãng bước chân dài, trực tiếp đi đến bên cạnh chào hỏi: “Tổng giám đốc Chung.”
Là vị tổng giám đốc Chung – Chung Vũ Tín của Keya Video, mới đi ra ngoài nghe điện thoại trở lại. Hắn không nhận ra Hoắc Lãng, nhưng trên buổi trà đàm này cơ bản đều là người của mấy nhà, không cần phải coi như người ngoài. Hắn nhìn Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô, có phong cách đại minh tinh, đặc biệt Nhan Tô Tô còn có chút quen mắt, nhưng hắn cũng không thể nhìn chằm chằm vào người ta nên chỉ cười cười chào hỏi: “Xin chào xin chào, xin lỗi, nên xưng hô thế nào đây?”
Kim Thiệu Quân bị Hoắc Lãng xem như không thấy làm sao nuốt xuống ngụm tức này chứ, hắn trực tiếp nói: “Tổng giám đốc Chung không cần để ý người này, không biết con chó con mèo đến từ đâu, quay bộ phim nhỏ rách nát thôi mà cũng dám trà trộn vào đây.”
Buổi tiệc tối trước đó hắn đã đến trình diện qua với Chung Vũ Tín rồi, lúc này nói như vậy làm cho Chung Vũ Tín cũng mờ mịt: “Ồ, tổng giám đốc Kim, tổng giám đốc Qúy, chuyện gì thế này?”
Trà đàm của Tinh Hoàn các ngươi còn có thể cho người trà trộn vào hay sao? Nghe nói công ty giải trí đều không nề nếp … Nhưng mà loạn thế này là sao?
Hoắc Lãng không thèm nhìn Kim Thiệu Quân sủa loạn, nhàn nhạt nói: “Tôi là người sản xuất của , Hoắc Lãng.
Kim Thiệu Quân cười lớn một tiếng: “Đúng đúng đúng, chính là bộ phim nhỏ rách nát phòng vé mới năm ngàn vạn kia.”
Tiệc khánh công tối nay của có phòng vé một tỷ kìa, nhãi ranh này còn thực có mặt mũi nói ra.
Chung Vũ Tín lại kinh ngạc nói: “Thì ra ngài đây chính là tổng giám đốc Hoắc! Nghe danh đã lâu! Hạnh ngộ! Hạnh ngộ !!”
Hắn một bước liền vượt qua Kim Thiệu Quân trực tiếp nắm lấy tay Hoắc Lãng, sau đó lại nhìn Nhan Tô Tô bên cạnh: “Vị này chắc chắn là cô Nhan rồi! Cô đổi lại cách trang điểm trông rất khác với tư thế oai hùng phóng khoáng trong , tôi cũng không nhận ra được luôn!”
Kim Thiệu Quân có chút mờ mịt, Qúy Tuấn Trì cũng thế, không phải, ngài không phải là lão đại internet sao? Sao lại biết đến con tôm nhỏ trong vòng chúng tôi thế?
Chung Vũ Tín không chút thành ý phất phất tay với Kim Thiệu Quân và Qúy Tuấn Trì: “Hai vị, xin thứ cho không thể tiếp, tôi phải nói chuyện thật tốt với tổng giám đốc Hoắc một chút rồi.”
Sau đó hắn ôm lấy vai Hoắc Lãng giống như anh em lạc mất nhau tám mươi năm nói: “Tổng giám đốc Hoắc, cậu không biết tôi tìm cậu khổ bao nhiêu đâu! Đám vương bát đản Bamboo Video kia cứ không cho tôi phương thức liên lạc của cậu! Tên hỗn đản Ngô Phường kia lúc trước còn là cấp dưới của tôi đấy! Nếu sớm biết hôm nay cậu đến, tôi chắc chắn đã qua tìm cậu từ sớm rồi …"
Lúc Chung Vũ Tín muốn kéo Hoắc Lãng đến một góc “độc hưởng” thì có một người cười híp mắt ngăn cản đường đi của bọn họ: “Là tổng giám đốc Hoắc phải không? Xin chào xin chào, kẻ hèn này là Lương Khâu Dực của Miaofeng.”
Chung Vũ Tín ngứa răng, sao ở đâu cũng có mặt cái tên đối thủ chết tiệt này vậy. Hắn đã muốn kéo Hoắc Lãng qua một bên giao lưu rồi, sao còn gặp phải tên gia hỏa này đây: “ …. Tôi nói này lão Lương, cậu thật không phúc hậu chút nào, là tôi gặp được tổng giám đốc Hoắc trước mà.”
Đôi mắt một mí của Lương Khâu Vũ không thèm nhìn Chung Vũ Tín: “Mọi người đều bình đẳng giao lưu, cái gì mà trước với không trước chứ.”
Sau đó hắn lập tức cười nói với Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô: “Tổng giám đốc Nghiêm nói với tôi là hai vị muốn đến nên tôi vẫn luôn đang chờ đây, cuối cùng cũng gặp được hai vị rồi!”
Chung Vũ Tín khụ một tiếng: “Lão Lương à, hay là thế này nhé, cậu đợi tôi nói chuyện với tổng giám đốc Hoắc xong rồi cậu lại đến đi.”
Lương Khâu Dực cười hì hì: “Không bằng tổng giám đốc Chung cậu đi uống chút trà cho tỉnh người trước đi? Ở đây không cũng không phải cao ốc Khả Áp của các cậu đâu.”
Hai người ngươi đến ta đi, đều không nhận mặt nhau, khung cảnh thập phần … nhiệt liệt.
Kim Thiệu Quân và Qúy Tuấn Trì nhìn nhau giật mình. Không phải, Hoắc Lãng rốt cuộc lăn lộn trong cái vòng nào thế? Sao mà đến internet IT cũng đều biết đến hắn vậy? Phòng vé năm ngàn vạn, trong mắt những người mới thành lập internet này không phải chỉ là mấy giọt mưa phùn thôi sao? Có đáng để như vậy hay không