Học Thần Giới Giải Trí

Chương 113

Nhan Tô Tô thật không ngờ khi tạm biệt với Hoắc Lãng vào đêm ba mươi mà đã nhiều này nay không có gặp lại Hoắc Lãng, mấy lần đi tham gia tiết mục đều là Trương Quý Vũ đưa cô đi.
 


Rõ ràng chỉ có mấy ngày không nhìn thấy chiếc xe Passat quen thuộc kia mà Nhan Tô Tô lại cảm thấy giống như thật lâu chưa được gặp. Nhan Tô Tô chỉ muốn hỏi một câu nhưng lại khó tránh khỏi lo được lo mất, có lẽ ngày lễ tết nên có vẻ ông chủ khá bận rộn? Nếu hỏi vậy thì có phải rất là thất lễ hay không?



Nhưng Nhan Tô Tô sẽ không để cho một vấn đề nào có thể lơ lửng mãi được, nhất là khi nó lại còn thỉnh thoảng xuất hiện làm ảnh hưởng đến sự tập trung của cô. Cho nên sau khi hoàn thành tiết mục của một kỳ thì Nhan Tô Tô trực tiếp đi đến công ty, Tôn Hiểu Bác vừa thấy mặt cô thì có dáng vẻ rất là kinh ngạc: "A, Tô Tô, vậy mà cô lại có thể lên lầu bình an, ở dưới đường của tòa nhà này không có người sao?"


 
Nhan Tô Tô cười tít mắt nói: "Anh Hiểu Bác Tết âm lịch vui vẻ… Nhưng mà vì sao em lại không lên lầu được?"
 
 
Biết đây là Tôn Hiểu Bác đang trêu ghẹo, Nhan Tô Tô nhanh trí "Cắt" một tiếng: "Mới không hẳn nha."
 


Tôn Hiểu Bác nghi hoặc nhìn cô, Nhan Tô Tô dùng khăn quàng cổ che một vòng quanh mặt, rồi lại quấn một vòng lên trên đầu, hình dáng này của cô giống như một cô gái nông thôn phương bắc vào ba mươi năm trước rất mộc mạc, cô chỉ lộ ra một đôi mắt: "Như vậy đi ở trên đường sẽ không có ai nhận ra em."



Chỉ thấy cả người Nhan Tô Tô mặc một chiếc áo lông, quần bò, đi giày tuyết, lại còn thêm kiểu quấn khăn quàng làm cho người khác không nỡ nhìn thẳng nữa... Đi ở trên đường, dáng vẻ hoàn toàn là một thanh niên bình thường, thực sự không có cái gì để cho người khác dễ dàng nhận ra, dù sao cũng không có nữ minh tinh nào không để ý đến tạo hình như vậy...



Tôn Hiểu Bác không khỏi bật cười, sau đó hắn vỗ đầu, đưa một chùm chìa khóa cho Nhan Tô Tô: "Lão Hoắc nói phòng thí nghiệm kia đã chuẩn bị tốt rồi, dụng cụ, nhân viên quản lý gì gì đó cũng đã sắp xếp, gần đây cô không có thông cáo gì thì tự mình đến đó xem đi. Cô không biết đâu, ngày đó lúc cậu ấy nói với tôi làm tôi không thể tin được. Vậy mà cậu ấy đã chuẩn bị xong phòng thí nghiệm đã đồng ý với cô rồi..."


 
Nhan Tô Tô nhìn chùm chìa khóa kia thì không khỏi ngẩn người, dụng cụ cùng thiết bị đều đã được lắp đặt xong rồi... Vậy mà ông chủ đã chuẩn bị xong toàn bộ nhanh như vậy rồi sao!
 


Tôn Hiểu Bác không để ý đến biểu cảm của cô gái nhỏ, vẫn còn bình luận về Hoắc Lãng: "... Khà khà, khẳng định là nhìn gần đây giá trị của cô tăng vọt, sợ cô bị người khác kéo đi nên mới bằng lòng đổ máu lớn như vậy. Tôi nghe được rất nhiều người nói về bộ phim  《 Thiên Kiêu hào môn 》 của mọi người đó, tôi xem trên Manh Tượng hiện tại đã được mọi người mở khóa đến tập thứ hai từ dưới đếm lên rồi, cái này có tất cả bao nhiêu người cùng xem online thì mới có thể mở khóa được chứ... Thật đáng sợ... Ưm, chỉ riêng về phí tổn dẫn lưu này cô đã kiếm cho lão Hoắc không biết bao nhiêu là tiền lời rồi, sách, bàn tính của cậu ấy quả thật là kêu tanh tách... Gần đây kịch bản tìm đến cô đều có thể xếp thành núi rồi cô có biết không?"


 
Nói xong Tôn Hiểu Bác chỉ chồng kịch bản xếp thành một ngọn núi nhỏ để bên cạnh ghế sofa, Nhan Tô Tô nhìn thấy thì thấy hơi hoảng sợ, cô hoàn toàn không biết.
 


Sau đó Nhan Tô Tô quơ quơ chùm chìa khóa trong tay, thăm dò hỏi: "Lúc ông chủ giao chùm chìa khóa này cho anh có sắp xếp công việc tiếp theo cho em không?" Lại giống như tự tìm cho chính bản thân mình một lí do, giải thích nói: "Căn phòng thí nghiệm kia tốt nhất là em vẫn nên kiếm tiền để trả lại cho ông chủ, em muốn cố gắng hoàn thành thật tốt công việc..."



Trong mối quan hệ giữa Nhan Tô Tô và Hoắc Lãng thì đây là việc cực kỳ hiếm thấy, ngoại trừ lúc cô ở phim trường thì gần như đều ở chung một chỗ với Hoắc Lãng, mỗi một hạng mục công việc gì của cô đều có Hoắc Lãng tham dự. Giống như hiện tại làm cho Nhan Tô Tô có chút mờ mịt, ông chủ sắp xếp như thế nào chứ? Cô không gặp được anh, cũng không biết tiếp theo nên sắp xếp như thế nào, toàn bộ những việc này hình như đều bắt đầu từ đêm ba mươi kia, đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?


 
Tôn Hiểu Bác tức giận nói thêm: "Còn có cái gì nữa chứ, hiện tại tên kia đã quay về Tinh Hoàn làm thái tử gia rồi, có tiền rồi, tôi đến gặp mặt trong lúc gấp gáp cũng không thấy được mặt nữa..."
 


Hắn nhìn thấy vẻ mặt mất mát mờ mịt của Nhan Tô Tô thì vội vàng nói: "Đùa thôi, đùa thôi, quả thật là lão Hoắc đã quay lại Tinh Hoàn rồi, mấy năm nay sức khỏe của tổng giám đốc Tống không được tốt lắm, cậu ấy trở về cũng chia sẻ được một ít. Tài nguyên của Tinh Hoàn cũng rất tốt, lấy đầu óc kia của cậu ấy thì khẳng định hiện tại đã sớm an bài cho cô rồi. Chỉ là hiện tại cậu ấy không phân thân ra được nên không kịp nói với cô mà thôi."



Nhưng khi Nhan Tô Tô nghe thấy lời giải thích của Tôn Hiểu Bác chẳng những không có hiểu rõ ràng mà ngược lại càng thêm mê man gấp bội, ông chủ phải về kế thừa Tinh Hoàn sao? Nghe Tôn Hiểu Bác nói tình hình gần đây của Hoắc Lãng thì ngơ ngẩn nghĩ lại, buổi tối đêm ba mươi ấy, lại cảm thấy ngược lại, nó nhẹ nhàng phảng phất nhưng những bông pháo hoa bảy sắc, cảnh tượng mơ hồ rất không rõ ràng.



Vẻ mặt của cô gái nhỏ đều bị Tôn Hiểu Bác nhìn thấy, hắn chân thành nói: "Tô Tô, lão Hoắc là người tôi hiểu rất rõ. Tuy cậu ta có một chút keo kiệt, một chút tâm cơ nhưng đối với một sự việc gì đó thì cậu ta nhất định sẽ làm đến nơi đến chốn. Thời gian tôi quen biết cậu ta cũng không ngắn, nói thật vào thời điểm cậu ta nói muốn ký hợp đồng với cô tôi còn tưởng cậu ta nói đùa, lấy năng lực của cậu ta cho dù kinh doanh bất cứ việc gì cũng đều kiếm tiền nhanh hơn là làm việc với nghệ sĩ.



Tôi thấy mỗi tác phẩm mà cậu ta nhận cho cô đều được cân nhắc trù tính rất cẩn thận, nhất là hai bộ cô đảm nhận vai nữ chính là 《 Chân tướng 》 và  《 Thiên Kiêu hào môn 》, từ việc định vị nhân vật của cô cho đến việc tuyên truyền tác phẩm cậu ta lại càng tốn rất nhiều sức để tìm cách...  Cậu ta suy nghĩ rất nhiều để tìm những việc này, nói thật lúc bắt đầu tôi cảm thấy cậu ta như vậy là chuyện bé xé ra to, có phải có ý muốn tham gia vào ngành dẫn dắt nghệ sĩ làm nền để sau này có thể ký hợp đồng với nhiều nghệ sĩ hơn hay không... Nhưng mà cho đến bây giờ nghệ sĩ mà cậu ta ký cũng chỉ có một mình cô mà thôi.



Càng không nói tới mỗi lần cô tham gia hoạt động cũng đều là cậu ta tự mình lái xe đưa cô đi, việc lái xe luôn là của trợ lý, tuy tôi thường xuyên cười cậu ta kéo kiệt... Nhưng đường đường là thái tử của Tinh Hoàn, lấy năng lực của cậu ta thời vẫn còn ở phố W, nếu cậu ta thực sự vì muốn tiết kiệm tiền thuê cho cô một người trợ lý kiêm lái xe thì chính bản thân cậu ta tùy tiện làm cái gì khác cũng đều có lời nhiều hơn. Dù sao với cậu ta mà nói thì thời gian rất là đáng giá."



Tôn Hiểu Bác dừng lại một chút, nhìn Nhan Tô Tô đang lắng nghe rất chuyên tâm rồi mới nói những lời đầy thấm thía: "Tôi chưa từng nhìn thấy cậu ta tốn nhiều thời gian, tâm tư cùng sức lực ở trên một người như vậy. Cho nên cô yên tâm đi, cho dù là đứng ở góc độ của một nhà tư bản keo kiệt thì cậu ta cũng phải thu hồi lại vốn chứ, tuyệt đối sẽ không buông tay mặc kệ cô đâu."



Tôn Hiểu Bác nói câu sau cùng, người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Nhan Tô Tô không kìm lòng được mà nghĩ tới việc "Đòi nợ" mà Hoắc Lãng đã nói đêm ba mươi... Thì ra ngoại trừ tiền bạc trên giấy tờ nhìn thấy được của phòng thí nghiệm cô còn thiếu ông chủ nhiều thời gian cùng tâm lực như vậy nữa... Món nợ này nên tính như thế nào đây?


 
Thấy đôi mắt của Nhan Tô Tô thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa trán vẫn như vui như buồn, rõ ràng cho thấy cô gái nhỏ này có tâm sự.
 


Tôn Hiểu Bác đã trải qua rất nhiều sự việc trên đời cho nên ngay lập tức hiểu được, mẹ kiếp, Tô Tô là một cô gái rất đơn thuần đó, còn lão Hoắc là một người đàn ông phúc hắc!
 


Nhan Tô Tô nhìn thấy vẻ mặt của Tôn Hiểu Bác thì khôi phục tinh thần lại rất nhanh cười nói: "Em hiểu mà, cảm ơn anh Hiểu Bác, trong khoảng thời gian này nếu ông chủ không sắp xếp công việc cho em thì có khả năng em sẽ ở lại bên phía phòng thí nghiệm kia rồi."
 


Tiễn bước Nhan Tô Tô, Tôn Hiểu Bác thở dài, sau đó cầm điện thoại di động lên gửi cho Hoắc Lãng một tin nhắn bằng giọng nói: "Cậu muốn làm cái trò gì vậy? Tôi cảnh cáo cậu, Tô Tô là một cô gái tốt, nếu cậu thật sự không được thì cũng đừng trêu chọc lung tung, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu!"



Mặc dù có một số vấn đề vẫn chưa thể giải quyết nhưng mà sau khi nói chuyện cùng với Tôn Hiểu Bác một phen thì không biết tại sao mà tâm tư đang bị thấp thỏm của Nhan Tô Tô đã ổn định lại một chút. Ít nhất cũng không giống như mấy ngày hôm trước luôn lo được lo mất, liên tiếp bị những cảm xúc bên trong quấy nhiễu một cách bất chợt, không có cách nào chuyên tâm làm việc trước mắt được.


 
Ngồi ở trong phòng thí nghiệm, tuy thỉnh thoảng Nhan Tô Tô cũng sẽ nhớ tới người giúp cô xây dựng nên căn phòng thí nghiệm này nhưng vẫn có thể cười một cách bình tĩnh, tiếp tục làm công việc trước mắt.
 


Lúc trước Trần Tư Mộng không có cách nào tiếp tục đề tài nên đã nản lòng thoái trí đi sang nước M. Dự định ban đầu là gác lại chuyện nghiên cứu khoa học một thời gian rồi mới nghĩ tới, giữa chừng lại nhận được lời lẽ đanh thép của Nhan Tô Tô nói rằng cô ấy sẽ vào làng giải trí để kiếm tiền và xây dựng lại phòng thí nghiệm. Vốn dĩ Trần Tư Mộng chỉ xem cô ấy như một cô gái nhỏ quật cường không chịu buông tha mà thôi. Tuy biết là hy vọng xa vời nhưng đó là người học trò mà mình thích nhất nên Trần Tư Mộng vẫn vì cô ấy mà chào hỏi một vòng ở trong viện, giữ lại học tịch (tư cách của một học sinh) của cô ấy và đặt dưới danh nghĩa của bản thân mình.



Thời gian vội vàng qua đi, cuộc sống ở nước ngoài của Trần Tư Mộng dần dần ổn định, đang có suy nghĩ muốn từ bỏ việc nghiên cứu khoa học để xem ngoài việc nghiên cứu khoa học thì còn có khả năng nào khác không thì vào một buổi sáng sớm lại nhận được một bức ảnh Nhan Tô Tô đầy kích động gửi tới. Nhìn thấy căn phòng thí nghiệm kia rực rỡ lên hẳn, nghe được giọng nói đầy kích động cùng hưng phấn của Nhan Tô Tô ở giữa một bầu trời đầy pháo hoa, trong ngực Trần Tư Mộng dấy lên một cảm giác nhiệt tình cùng cảm động đã lâu rồi không xuất hiện. Hoặc là trên con đường nghiên cứu khoa học, cô ấy là giáo sư của Tô Tô; nhưng trên con đường đi tìm kiếm lý tưởng đầy xa xôi xo với cô ấy thì Tô Tô lại càng cố chấp và kiên định hơn.



Ngăn cách bởi đại dương, một lần nữa tinh thần của Trần Tư Mộng lại đầy phấn khởi, một lần nữa lại suy tư về nhân sinh của chính bản thân mình. Đúng vậy, người thầy mà cô ấy đã từng đi theo đã ngã xuống vì việc làm giả. Trong giới học thuật này, bất cứ một chút thành tựu hay danh dự thì đều được đúc kết từ từng giọt từng giọt tài trí cùng mà hôi mà thành, chỉ cần một lần nói dối thì sẽ hóa thành hư ảo hết, thậm chí còn liên lụy đến rất nhiều thế hệ trẻ khác.



Nhưng trong lòng Trần Tư Mộng suy nghĩ rất rõ ràng, số liệu của đề tài 307 lại không bị làm giả một chút nào, có như vậy thì những đứa trẻ mới tiếp xúc với nghiên cứu khoa học mới không muốn vì việc liên lụy này mà từ bỏ một cách dễ dàng như vậy, đã làm được việc gần như không thể làm đó là xây dựng lại phòng thí nghiệm. Cô ấy Trần Tư Mộng là giáo sư hướng dẫn của Nhan Tô tô vì sao lại có thể dễ dàng cúi đầu như vậy được? Cô ấy vì vấn đề truyền tín hiệu của tế bào gốc của tế bào thần kinh mà đã làm lại nguyên lý, thiết kế ra một loạt đề tài, làm lại bố cực của học thuật, chỉ vì như vậy mà cúi đầu, cô ấy có thể cam tâm sao?


 
Nếu nói rằng tất cả vinh quang của lĩnh vực nhánh này đã bị đánh bại bởi việc gian lận trong nghiên cứu thì hãy để cô ấy dùng công sức gấp đôi, mồ hôi, tài năng và sự chăm chỉ để rửa sạch những vết bẩn đó và đặt lại nền tảng của lĩnh vực này.
 


Khi nhận được kế hoạch nghiên cứu mà Trần Tư Mộng gửi tới thì Nhan Tô Tô vô cùng kích động.
 
Đã thật lâu rồi cô đã không có liên lạc gì với giáo sư Trần rồi.
 


Trong khoảng thời gian này tinh lực chủ yếu đã bị việc quay phim nắm giữ, tận dụng mọi thời gian để đọc luận văn, suy nghĩ đến kế hoạch thí nghiệm... Đều giống như một người đang thăm dò ở trong biển rộng mênh mông, mất đi ánh ánh sáng dẫn đường, nhưng Nhan Tô Tô vẫn có thể kiên trì vì đơn giản là dọc theo tất cả những đầu đề của 307 năm đó đều đã được lập kế hoạch sẵn hết rồi, cái kia đơn giản là không có làm giả cho nên mới không có ý định muốn cúi đầu.


 
Mà hiện tại cái mà Trần Tư Mộng gửi tới là một bản kế hoạch nghiên cứu đã được sửa chữa, để cho Nhan Tô Tô nhận ra rằng cô cũng được người khác ủng hộ chứ không phải là chỉ một mình ở trên con đường này.
 


Pepe nhận được tin tức nên cũng tới học tập rồi cùng tham gia nghiên cứu. Tuy cô ấy đã thay đổi đề tài nghiên cứu nhưng nói chung là tình cảm đối với đề tài nghiên cứu của 307 vẫn không có thay đổi, đối với lĩnh vực tế bào thần kinh, lúc trước cô ấy cũng giống với Nhan Tô Tô, bị cái tương lai kia hấp dẫn.


 
Thầy trò ba người bị ngăn cách một đại dương nhưng mỗi ngày vẫn mở một cuộc thào luận, định ra kế hoạch nghiên cứu, thực hiện kế hoạch nghiên cứu, một lần nữa lại giống như những ngày quay về với 307, quy luật, bận rộn, mệt nhọc nhưng rất là phong phú.
 


Mãi cho đến một ngày khi nhận được điện thoại của Phùng Mạn Lâm thì Nhan Tô Tô mới hoảng hốt cảm thấy mình như đang đi du ngoạn, ở trong phòng thí nghiệm thật giống như một cuộc sống biệt lập vậy, Phùng Mạn Lâm ở đầu bên kia vui vẻ nói: "Tô Tô, đã lâu rồi chúng mình không có gặp nhau, buổi chiều thứ tư tuần này tớ muốn đến nhà cậu chơi, có được không?"



Tuy gần đây Nhan Tô Tô bận rất nhiều việc về... Thí nghiệm nhưng mà Phùng Mạn Lâm là một trong những người bạn tốt nhất khi cô tiến vào giới giải trí cho nên loại yêu cầu này đương nhiên là cô không thể từ chối được. Nhan Tô Tô suy nghĩ, đối với việc ở bên trong phòng thí nghiệm thì mời chú quản lý giúp đỡ trong coi một buổi chiều cũng không phải là một vấn đề lớn.


 
Phùng Mạn Lâm đầy kỳ lạ lặng lẽ dặn dò ở trong điện thoại: "Tô Tô, cậu nên ăn mặc trang điểm đẹp vào một chút, trong nhà cũng nên thu dọn lại một phen, tớ không phải là tới một mình..."
 


Phùng Mạn Lâm còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên ho khan một tiếng rồi cao giọng nói: "Vậy thì quyết định như vậy đi, chiều thứ tư gặp lại nha!"
 


Nhan Tô Tô có chút không hiểu, nhưng cô vẫn luôn luôn thỏa mãn yêu cầu của bạn bè. Trước tiên là chuẩn bị một chút thức ăn nhẹ mà Mạn Lâm thích, sau đó là dọn dẹp đạo cụ mà cô thích nhất khi luyện tập kịch bản - - Tiểu Miêu Miêu.
 


Buổi chiều thứ tư, vào lúc Nhan Tô Tô nghe thấy tiếng chuông ở dưới tầng rồi mở cửa từ đằng xa thì nhìn thấy quả nhiên là Mạn Lâm không có đến một mình, nhưng mà những cái camera này là cái quỷ gì chứ? !
 


Những không cho Nhan Tô Tô có một chút thời gian nào để thích ứng thì rất nhanh phía ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, Nhan Tô Tô có chút mờ mịt ra mở cửa, quả nhiên ngoài cửa có một nhóm người, mọi người đều tươi cười rạng rỡ: "Tô Tô! Thật vui vì được đến làm khách nhà cô!"
 
 


Nhan Tô Tô lại càng mờ mịt hơn: "Hả?"
 


Phùng Mạn Lâm vội vàng nói: "Tô Tô… Tớ tham gia một chương trình giải trí tên là 《 Người bạn chân thành của tôi 》, tuần trước tớ chơi trò chơi thua nên đã nhận được một yêu cầu là phải đưa tổ quay phim đến làm khách ở nhà một người bạn, người bạn chân thành này nhất định phải đồng ý yêu cầu của tớ, cậu là người bạn chân thành của tớ đúng không QAQ?"



Đây là câu thoại mang tính biểu tượng của chương trình tạp kỹ này. Với câu thoại này, vô số khoảnh khắc kinh điển đã xảy ra. Khi nghệ sĩ nói ra thỉnh cầu của bản thân mình, hơn nữa vào thời điểm nói ra lời thoại này thì đã bị từ chối bằng rất nhiều cách, ví dụ như cửa đã bị đóng vào một cách vô tình, ví dụ như người bạn đó đã hô to chúng ta không phải là bạn bè chân thành gì đó các loại, làm cho người xem cười đến mức chảy ra nước mắt.



Hiển nhiên Nhan Tô Tô không phải là người vô tình, vẻ mặt cô rất bất đắc dĩ, trách không được Phùng Mạn Lâm vụng trộm muốn cô thu thập một phen, căn phòng ký túc xá này cũng không có cái gì khác cho nên Nhan Tô Tô đã để cho tổ quay phim tiến vào. Ở hậu trường của chương trình, đoàn đội chế tác nhận được tin tức đều đã đập tay chúc mừng, nhà của Nhan Tô Tô đó, có mánh lới này đã đủ để bảo chứng kỳ tiếp theo rồi!


 
 
Tuy tổ tiết mục có khẩu hiệu đánh bất ngờ nhưng dù sao thì việc quay phim nhà người ta cũng phải được chủ nhân đồng ý mới được, biên đạo hỏi ngay tại hiện trường: "Tô Tô, chúng tôi có thể quay phòng ngủ của cô được không?"
 


Nhan Tô Tô biết tổ tiết mục muốn quay một mặt mà bình thường người xem không có nhìn thấy được, phòng ngủ của cô ngoại trừ giường cùng bàn trang điểm thì cũng không có cái gì khác, mà cô vẫn thường có thói quen thu dọn rất tốt cho nên đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, liền gật đầu nói: "Có thể quay nha."


 
Nhưng mà Nhan Tô Tô thật sự không ngờ, chỉ bằng một cái gật đầu giúp đỡ người khác mà đã gây ra một trận sóng to gió lớn trong dư luận sau này.