Nghe Phùng Mạn Lâm nói cô cũng muốn, trước tiên Nhan Tô Tô yêu cầu cô ấy cởi chiếc áo khoác lông mềm mại xuống. Trong nhà có hệ thống sưởi ấm nên không lạnh giống như băng như dưới tầng hầm để xe.
Trang phục của Phùng Mạn Lâm màu hồng phớt vàng, tà váy dài như có hàng ngàn cành liễu rủ xuống, làm cho làn da trắng nõn, xuân sắc tràn đầy. Quả thật xứng đáng với công sức của chị Vương sớm chuẩn bị.
Nhan Tô Tô sờ sờ chất liệu: "Lớp lót bên trong bộ lễ phục của cậu cũng có thể dán được. Chỗ tớ cũng có chất liệu rất phong phú."
Phùng Mạn Lâm vội vàng hỏi: "Dán như thế nào? Có phải dán để làm ấm không? Đây là loại công nghệ đen gì vậy, mỏng dính như cục cưng ấm áp?"
Nhan Tô Tô bật cười: "Cái gì mà công nghệ đen. Nó đơn giản là sợi carbon đun nóng mà thôi."
Nhan Tô Tô lấy ra rất nhiều vật liệu sợi carbon mỏng từ một hộp giấy. Mỗi mảnh được kết nối thành một chuỗi bằng những sợi dây mảnh: "Nguyên lý... Ừm, nó giống như bóng đèn điện. Nhưng bóng đèn được cung cấp năng lượng để phát ra ánh sáng, còn sợi carbon này là để tạo ra nhiệt."
Nói xong, Nhan Tô Tô ngồi xuống, cũng cởi áo khoác ra. Trang phục bên trong là một chiếc váy màu xanh đơn giản, nhưng những đường nét ở đường viền cổ áo được xử lý thêm phần trang nhã khiến chiếc cổ của cô trở nên mảnh mai. Bởi vì cộng thêm khí ấm trong nhà, Nhan Tô Tô nói một hồi là cảm thấy nóng, dứt khoát đưa tay lấy cái gì đó đang cột trên bắp chân ra, rút sợi dây đưa cho Phùng Mạn Lâm: "Dán sợi carbon vào mặt trong làn váy bằng keo hai mặt đặc biệt, sau đó sử dụng pin sạc dự phòng này để sạc điện cho sợi carbon. Nếu như thấy không ấm, chỉ cần đổi cục sạc dự phòng đã được sạc đầy là được."
Sử dụng pin sạc dự phòng làm nguồn điện, điện áp nhỏ, cũng rất an toàn. Nhan Tô Tô đã suy nghĩ về điều đó ngay từ ban đầu.
Nhìn cái cục sạc dự phòng nhỏ bằng son môi và một cái hộp chất liệu mỏng tanh, Phùng Mạn Lâm trợn tròn mắt: "Như vậy là xong rồi?!"
Băng dính hai mặt được dán trực tiếp vào váy..... Điều này sẽ không làm hỏng trang phục. Không có vấn đề gì khi trả lại váy!
Phùng Mạn Lâm lập tức liền muốn có nó ngay. Hai người stylist đứng bên cạnh cũng vô cùng ngạc nhiên. Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ tạo hình cho mình tinh trong các hoạt động lớn vào mùa đông như thế này. Ở ngoài trời rất mệt nhọc, có thứ này quả thật tiện hơn nhiều! Hơn nữa, các cô gái mà, mùa đông ai cũng không muốn mặc quá nhiều, với kiểu DIY* này, vẫn có thể giữ nhiệt độ ấm áp khi muốn phong độ!
*DIY: Do it yourself, là tự tay làm lấy.
Phùng Mạn Lâm vội vã tìm Nhan Tô Tô mượn một bộ quần áo ở nhà để thay váy. Hăng hái bắt đầu dán từng sợi carbon. Cô học theo kiểu dáng của Nhan Tô Tô. Dù sao váy của cô cũng dài nên điên cuồng dán dày đặc. Thời gian cũng còn sớm, có sự trợ giúp của trợ lý và stylist bên cạnh, không bao lâu đã dán xong. Cuối cùng Nhan Tô Tô cầm cái kìm và băng keo cách điện của thợ điện ra trận nối mạch điện. Nối xong các đầu mạch điện, đại công cáo thành!
Phùng Mạn Lâm xoa xoa đôi tay nhỏ, đổi lại lễ phục. Kích động học theo Nhan Tô Tô đem cục sạc dự phòng buộc vào bắp chân của cô. Sau đó vui vẻ đi lại trong nhà, còn muốn mở cửa sổ ra thử xem nữa. Nhan Tô Tô cạn lời: "Cái này không ấm bằng áo lông đâu. Coi chừng bị cảm."
Nhìn thấy trên trán Phùng Mạn Lâm lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ, stylist vội vàng nói cô ấy đi rửa mặt, ngắt nguồn điện, sau đó vội vàng trang điểm, làm tóc. Lúc này Phùng Mạn Lâm mới lưu luyến buông món đồ chơi mới ra, sau đó mở điện thoại di động lên nói: "Tớ muốn khoe khoang với bọn họ một chút ~"
Stylist bên cạnh không khỏi nói: "Tô Tô, nếu bán thứ này, kiếm được mười vạn tệ là không thành vấn đề. Hiện tại là cuối năm, càng còn có nhiều hoạt động hơn, mà thành phố B thì càng lạnh."
Nữ nghệ sĩ có địa vị cao hơn nữa cũng là phụ nữ, phát minh này của Nhan Tô Tô rõ ràng là một vũ khí thảm đỏ. Dưới thời tiết mùa đông khắc nghiệt ở thành phố B, có độ ấm tất nhiên sẽ có phong độ hơn. Thậm chí nếu có thể kiên trì đứng trên thảm đỏ thêm vài phút, được lên hình nhiều hơn vài phút, vậy thì bạn đã chiến thắng rồi!
Các nhà tạo mẫu đã phục vụ qua rất nhiều người nổi tiếng, nhưng khi nhìn không ít người nổi tiếng vì để duy trì hình ảnh trên thảm đỏ mà cố gắng chịu đựng lạnh cóng cả người. Dưới thời tiết âm 10 độ, họ chỉ mặc mỗi chiếc váy mỏng. Có thể không lạnh sao?
Bên cạnh đó, không chỉ nghệ sĩ nữ, hiện nay các nghệ sĩ nam cũng rất chú ý đến hình ảnh. Một thân tây trang bó sát, không ấm áp hơn so với nữ nghệ sĩ đâu. Người nào đi hết thảm đỏ mà không được trợ lý lập tức dùng áo lông + cục cưng ấm áp bọc lại. Nghệ sĩ tàn nhẫn, chính là tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Đồ vật này của Nhan Tô Tô, chắc chắn có thị trường. Các nhà tạo mẫu phục vụ các minh tinh nổi tiếng hiểu rõ túi tiền của các minh tinh kia ra sao.
Đôi mắt nhỏ của Phùng Mạn Lâm lóe lên ánh sáng biubiu: "Tô Tô, nếu cậu làm ra thành phẩm và bán nó, cậu khẳng định có thể kiếm thêm tiền. Mùa đông ai cũng sợ lạnh, nhưng nếu mặc dày thì trông sẽ không đẹp. Có cái công nghệ đen của cậu, mọi người vừa có thể giữ ấm vừa có thể làm đẹp. Thứ này chắc chắn có thể bán được!"
Nhan Tô Tô cười nói: "Sản xuất công nghiệp không dễ dàng như vậy. Tớ chỉ là lắp ráp thủ công thôi. Hơn nữa chủ ý này tớ cũng có nghĩ đến. Nhưng mỗi lần thay quần áo đều phải dán lên rất phiền phức. Nếu như khâu trực tiếp vào mặt trong quần áo thì sẽ gặp phải vấn đề độ bền và giặt ủi. Nếu buôn bán... Vẫn còn rất nhiều vấn đề cần phải xem xét."
Phùng Mạn Lâm nghe xong cũng thấy phiền phức. Xem ra cần phải có người chuyên môn tham dự đưa ra ý kiến. Ý tưởng của Phùng Mạn Lâm không quá đáng tin lắm nhưng cũng không ảnh hưởng đến hứng thú của cô ấy. Phùng Mạn Lâm vẫn gửi ảnh tự sướng của mình cùng với Nhan Tô Tô lên weibo: "Ha ha ha. Hôm nay chúng ta là hai con nhỏ ấm áp nhất ~ Mama không còn phải lo lắng con bị chết cóng nữa!"
Ảnh chụp tự sướng của hai người được đăng lên. Đặc biệt là Nhan Tô Tô nghiễm nhiên thu hút một đám Nhan cẩu đến gào khóc. Không ít người vào bình luận khen ngợi bọn họ. Chúc Phùng Mạn Lâm giành được giải thưởng và chúc Nhan Tô Tô sẽ nhận được giải "Siêu tân binh". Nhưng mà "Hai con nhỏ ấm áp nhất" nghĩa là gì vậy?
Trong khu bình luận hiện lên không ít dấu hỏi của các fans. Phùng Mạn Lâm lướt xem bình luận mà cười hắc hắc không ngừng. Cô sẽ không dễ dàng tiết lộ bí mật như vậy.
Một nhà tạo mẫu khác bên cạnh nói: "Tô Tô, cô còn nguyên liệu này không? Có thể cho tôi mua một ít được không?"
Hiển nhiên là cô ta muốn dùng những thứ này để xem có thể phục vụ những khách hàng khác hay không. Phùng Mạn Lâm nghe vậy không khỏi hơi nhíu mày, quyết định lần sau nói với chị Vương không dùng người này nữa.
Nhan Tô Tô lại cười nói: "Chỉ còn lại mấy cái trong hộp thôi."
Lúc nãy đều dán lên váy của Phùng Mạn Lâm hết rồi. Nhà tạo mẫu còn muốn nói thêm gì đó, thì Phùng Mạn Lâm đặt điện thoại xuống, quay đầu cười với cô ta: "À, hôm nay tôi đặc biệt ấm áp. Nếu lại bị đổ mồ hôi thì lớp trang điểm sẽ không bị nhòe chứ?"
Nhà tạo mẫu liền cười nói: "Vậy để tôi trang điểm kỹ càng hơn."
Thật ra lần này Nhan Tô Tô mua không ít vật liệu. Hôm đó Hoắc Lãng nói địa điểm đi thảm đỏ là ở ngoài trời, có thể sẽ rất lạnh. Nhan Tô Tô lạnh run rẩy mới đề nghị dán một miếng đệm sưởi ấm bằng điện bên trong. Kết quả là lên taobao xem, phải mua ít nhất một ngàn miếng thì shop mới giao hàng. Dù sao thứ này cũng là nguyên liệu xuất xưởng, hiếm khi bán lẻ, Nhan Tô Tô thấy mua như vậy là quá nhiều nên không muốn mua. Nhưng Hoắc Lãng lại trực tiếp đặt hàng.
*Taobao: Là trang mạng mua sắm trực tuyến Trung Quốc tương tự như eBay, Amazon và Rakuten có trụ sở tại Hàng Châu, Chiết Giang và được Tập đoàn Alibaba vận hành.
Nhưng đối với những nguyên liệu còn lại, sau khi Hoắc Lãng thấy được tác dụng đồ vật mà Nhan Tô Tô lắp ráp, Hoắc Lãng quyết đoán đóng gói riêng thành nhiều gói, đồng thời yêu cầu Nhan Tô Tô viết rõ hướng dẫn sử dụng, làm quà cho các vị tiền bối ngày thường đã chăm sóc cô, bất kể nam nữ. Cuối năm luôn có nhiều sự kiện hoạt động phải tham gia, không thể luôn mặc một cái áo lông cồng kềnh xuất hiện trước ống kính, đúng không?
Những cái cuối cùng còn lại thì Nhan Tô Tô quyết định đưa cho Phùng Mạn Lâm, không còn dư lại cái nào. Cuối năm các công ty chuyển phát nhanh cũng sẽ lần lượt nghỉ lễ, muốn mua cũng không kịp.
Những gì mà nhà tạo mẫu nhìn thấy là lợi ích trước mắt, đứa nhỏ Phùng Mạn Lâm thì lại cảm thấy rằng có thể làm thành sản phẩm. Mà đối với Hoắc Lãng, thiết bị thiết thực này lại có giá trị thực dụng tặng nhau trong ngày lễ tết, để duy trì các mối quan hệ, dụng ý sâu xa. Ngay cả lời thoại anh cũng đã chuẩn bị sẵn: "Đây là lần đầu tiên Tô Tô tham gia lễ trao giải thưởng, cô gái nhỏ sợ lạnh, tự mình làm vật này, thuận tiện cũng làm cho ngài một cái. Không đáng bao nhiêu tiền, chỉ là một chút tấm lòng mà thôi."
Cho dù là tâm tư hay tâm ý cũng đủ để làm cho đối phương cảm thấy ấm áp.
Khi hoàng hôn buông xuống, xe của Nhan Tô Tô và Phùng Mạn Lâm lái đến thảm đỏ. Sau đó Nhan Tô Tô cũng hiểu được tại sao đài S lại không hợp tình người sắp xếp đi trên thảm đỏ ngoài trời..... Thật sự có quá nhiều phương tiện truyền thông, cực kỳ cực kỳ nhiều. Nhan Tô Tô nhìn thoáng qua, đại khái là ký giả của toàn bộ giới giải trí, phỏng chừng là toàn bộ truyền thông của giới giải trí đều tập trung ở đây. Muốn ở thành phố B tìm được một nơi có thể chứa nhiều người như vậy mà không ảnh hưởng đến bố cục của địa điểm tổ chức sự kiện và các phương tiện truyền thông là rất khó.
Xe của bọn họ ở trên cao, đúng lúc nhìn thấy người tiêu điểm trên thảm đỏ có chút quen thuộc. Đó chính là Hướng Hàm Tinh. Cô ta mặc một chiếc váy lụa dài xẻ tà, lộ ra tấm lưng trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp. Cho dù gió lạnh có thổi qua cô ta vẫn phải bất động thanh sắc kéo làn váy, khắc chế bản năng run rẩy, cực kỳ khổ sở.
Phung Mạn Lâm nhịn không được hỏi: "Tại sao phải tự gây khó dễ cho chính bản thân mình như thế?"
Cô và Nhan Tô Tô đều chọn váy dài. Cho dù không có công nghệ đen hỗ trợ thì ít nhất cũng có thể giữ ấm được. Nhìn thấy Hướng Hàm Tinh cắn răng đi hết thảm đỏ, trợ lý của cô ta thì vội vàng mang áo khoác, trà nóng đến. Phùng Mạn Lâm không khỏi thở dài, tuy nói như vậy nhưng Phùng Mạn Lâm biết nguyên nhân thật sự là gì. Sau , Hướng Hàm Tinh lại nhận thêm một bộ phim khác... Năm nay, xem ra tiền kiếm được trên màn ảnh rộng không được bao nhiêu. Nếu không có doanh thu phòng vé, nếu không có ánh hào quang thời trang phù hộ, Hướng Hàm Tinh thật sự chỉ còn lại thân phận trống rỗng con gái của ảnh đế.
Ngành giải trí tàn khốc như vậy đấy. Ngày xưa đứng trên đỉnh cao, không tiến mà rút lui, phía sau sẽ có những người tốt hơn thay thế bạn vì vậy bạn phải liều mạng nỗ lực.
Phùng Mạn Lâm thấy Nhan Tô Tô ngồi bên cạnh hiếu kỳ nhưng không hề khẩn trương. Cũng giống như Tô Tô, nghĩ đến điều này, Phùng Mạn Lâm không khỏi cảm giác vô lực. Nếu muốn so sánh với Tô Tô, chăm chỉ xem ra cũng vô ích....
Nhan Tô Tô đột nhiên nở nụ cười: "A, là mấy người đạo diễn An! Còn có DY!"
Phùng Mạn Lâm ngẩn ra. Nhan Tô Tô lại quay đầu vui vẻ nói: "Đây là người bạn mà tớ quen trong đoàn phim . Lúc đó chúng tớ quay phim trên đảo, rất vui..."
Nghe Nhan Tô Tô kể chuyện lúc quay phim, Phùng Mạn Lâm chợt nhận ra rằng Tô Tô cũng đang làm việc rất chăm chỉ. Nhưng sự cố gắng của cô ấy khác với Hướng Hàm Tinh. Hướng Hàm Tinh liều mạng chụp ảnh bìa, liều mạng tìm kiếm tài nguyê, liều mạng tăng lưu lượng. Ngược lại Nhan Tô Tô cố gắng làm tốt vai trò của một diễn viên. Lưu lượng có thể nhất thời mang đến chủ đề bàn tán và ánh mắt của mọi người. Nhưng chỉ có tác phẩm hay... Mới có thể giữ lại lòng người. Có lẽ đây chính là lý do mà Nhan Tô Tô nổi tiếng nhanh như vậy?
Nghĩ đến mấy chuyện này này, rất nhanh đã đến lượt hai người họ đi thảm đỏ. Phùng Mạn Lâm có chút lo lắng. Lần này bộ váy của cô nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng bộ váy của Nhan Tô Tô lại hơi tối. Không biết cô có cướp ống kính của Nhan Tô Tô hay không nữa? Kết quả là Phùng Mạn Lâm lo lắng vô ích. Chiếc váy màu xanh lam của Nhan Tô Tô ẩn hiện trong bóng đêm. Theo bước chân của Nhan Tô Tô, những ngôi sao đính trên váy phát ra ánh sáng rực rỡ, khiêm tốn mà lộng lẫy, không thể diễn tả được. Mà Phùng Mạn Lâm mang theo vẻ đẹp thanh xuân. Hai phong cách khác nhau nhưng cả hai đều rất đẹp.
Hai người tay trong tay bước trên thảm đỏ. Ánh đèn sân khấu sáng rực như ban ngày. Thật sự là chưa từng thấy hai nữ minh tinh cùng nhau bước trên thảm đỏ, hơn nữa cả hai đều cười nói rất tự nhiên, hoàn toàn không có sự miễn cưỡng tươi cười như những người đi trước vì gió lạnh. Nhìn Nhan Tô Tô vẫy tay cười, Phùng Mạn Lâm nháy mắt tinh quái, chỉ khiến người ta chợt cảm thấy mùa xuân đang ấm áp đã đến, tràn đầy sức sống.
Đặc biệt là Nhan Tô Tô. Bộ lễ phục màu u lam mặc trên người tựa bầu trời đầy sao phản chiếu Sao Trung Tử trên cổ tay, dẫn đến không ít ống kính chĩa theo bước chân cô. Nhất là khi cô ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười. Rõ ràng lúc này nhiệt độ ở thành phố B dưới không độ, nhưng lại khiến người ta liên tưởng đến bầu trời đầy sao trong đêm hè, nước suối chảy róc rách.
Nhiều người lén vào các group ăn dưa và diễn đàn nói: "Có lẽ những người thua cuộc trong cuộc bình chọn "Siêu tân binh" lần này đã mua xong chủ đề "Xinh đẹp đè ép Nhan Tô Tô" rồi. Nói thật, chỉ cần dùng bức ảnh này... Tôi thấy lần này họ tiêu tiền mua chủ đề, khẳng định không phát được."
Khi bước xuống thảm đỏ, hai bên vẫn còn rất nhiều bình nước đang đứng chờ sẵn, hét to tên Nhan Tô Tô khiến người ta giật mình. Sau khi nói một tiếng với Phùng Mạn Lâm, liền bước tới chào hỏi fans. Lúc này nói chuyện cô nói chuyện đều có khói. Nghe nói fans đã đứng canh ở đây mấy tiếng đồng hồ, cô không nhịn được hỏi: "Ôi, mọi người ở đây có lạnh không? Để chị ký tên nhanh một chút."
Bình nước cười hì hì nói: "Chúng em tốt lắm. Có cục cưng ấm áp rồi. Tô Tô, chị có lạnh hay không?"
Nhan Tô Tô cười nói: "Chị cũng không lạnh lắm."
Bình nước vừa thương tiếc nhìn cô, vừa điên cuồng chụp ảnh. A, a, a, nhan sắc thần linh của Tô Tô nhìn gần càng vô song không gì sánh được! Những bức ảnh trước nay thật sự quá rác rưởi, kém xa một phần vạn so với nhan sắc nhân thật của Tô của tôi.
Lúc này, Hoắc Lãng đang cầm áo khoác cho Nhan Tô Tô, nhìn thấy cô nhưng anh đứng lại, thay vào đó anh nói gì đó với trợ lý của Phùng Mạn Lâm. Cô trợ lý nhỏ chạy tới, khoác áo ấm lên vai Nhan Tô Tô. Nhan Tô Tô vội vàng nói cảm ơn.
Người hâm mộ cũng là hỏa nhãn kim tinh, trong lòng nhìn Hoắc Lãng không khỏi bát quái. Mà Nhan Tô Tô dùng tốc độ ánh sáng ký tên, sau vẫy tay chào mọi người. Bình nước sợ cô lạnh đóng băng, đành miễn cưỡng nói lời tạm biệt.
Mà tại lễ trao giải ngày hôm đó, Nhan Tô Tô cũng không ngờ rằng, ngoại trừ việc cô nhận được giải siêu tân binh, cũng trở thành hắc mã, thật sự nhận được giải "Tác phẩm được khán giả yêu thích nhất".
Khi đoàn đội lên nhận giải, mọi người đẩy DY ra đại diện. Đối với mà nói, DY không chỉ là tác giả gốc mà còn là người đã nỗ lực nhiều nhất để chuyển thể nó thành phim truyền hình. Có thể nói nếu không có cô ấy thì sẽ không có . Cô ấy đi lên nhận giải thưởng, là người đại diện tốt nhất cho mọi người.
Nhan Tô Tô không ngờ rằng, vị Chung nhị tiểu thư kiêu này này lên nhận giải phát biểu với đôi mắt đỏ hoe: "Tôi viết cuốn sách này, đem nó chuyển thể thành phim, thật ra là để tưởng nhớ một người. Tôi muốn mọi người thấy rằng cô ấy là một người rất tốt. Tôi đặc biệt muốn cảm ơn Tô Tô. Cảm ơn vì đã đóng vai người mà tôi muốn tưởng nhớ, để tôi có thể nói với cô ấy rằng tôi đã không phụ sự kỳ vọng của cô ấy... "
Chung Cảnh Văn sụt sịt, như thể kiềm chế cảm xúc của mình, rồi chậm rãi cảm ơn Tuyên Hồng, An Kỳ Thâm và các thành viên khác trong đoàn phim: "Cảm ơn bộ phim này. Quá trình quay nó, tôi cũng đã trưởng thành lên không ít. Cảm ơn mọi người, tôi yêu các bạn!"
Lúc này, không biết tại sao, tâm trạng của Nhan Tô Tô còn cảm động hơn khi nhận được giải siêu tân binh nữa. DY bước xuống, ôm từng người một, cuối cùng ôm lấy Nhan Tô Tô mà khóc nấc lên nghẹn ngào: "Cảm ơn cô, Tô Tô. Cảnh Phỉ là chị gái của tôi."
Mặc dù đã có suy đoán từ trước, nhưng lúc này Nhan Tô Tô vẫn rất xúc động. Cô nghĩ, tình cảm của DY dành cho chị gái chắc hẳn rất phức tạp. Đó là lý do tại sao cô ấy dùng ánh mắt nghiêm khắc, bắt bẻ như vậy để xem xét bản thân, diễn viên, người thuyết minh vai chị gái trong mắt cô ấy… Thậm chí cả người hóa thân.
Nhưng DY nhanh chóng lau nước mắt cười: "Yên tâm, dù sao bây giờ tôi cũng tốt hơn nhiều rồi. Dù không dựa vào gia đình thì tôi cũng có thể tự nuôi được bản thân. Ai cũng không thể nói tôi cái gì."
Mà trong lễ trao giải không thể bỏ qua của hàng ghế đầu yên tĩnh được. Giữa những ông lớn trong giới, một người đàn ông giàu có thu hút vô số sự chú ý cũng đang nhẹ nhàng nói với Hoắc Lãng: "Cảm ơn."
Hoắc Lãng cười cười, không nói gì.
Nhìn thấy DY bật khóc trên sân khấu, Lý Tử Tấn lặng lẽ bỏ đi như khi hắn đến.
Ở góc yên tĩnh bên ngoài tiếng ồn ào, Lý Tử Tấn nhìn bầu trời đêm trên đầu thở phào nhẹ nhõm. Hòn đảo là món quà hắn mua từ Hoắc Lãng, trang trí sắp đặt để tặng cho Cảnh Phỉ, nhưng hắn chưa kịp nói cho cô biết... Thì người đã không còn nữa. Hắn không dám đặt chân đến đó, thậm chí không dám xử lý hòn đảo kia, lừa mình dối người quên nó đi.
Nếu như không phải Hoắc Lãng thuyết phục hắn cho mượn hòn đảo này để quay phim, thì có lẽ hắn vẫn còn tự mình dối người như vậy, không biết lúc nào mới có thể dám đặt chân đến đó.
Một đã kết thúc... Cuối cùng đã đến lúc nói lời tạm biệt.
Sophia, nếu em thấy DY cuối cùng cũng đã trưởng thành, em cũng sẽ rất vui vẻ... Anh, rất nhớ em.
---
Lời trăn trối của team Edit: Truyện sắp đến hồi kết, nếu các bạn yêu thích bộ truyện này, hãy vote cho team bằng cách ấn vào phần "ĐÁNH GIÁ ĐỘC GIẢ" để ủng hộ cho team nhé. Cám ơn các bạn rất nhiều, iu thương