Hai ngày sau đó Tống Dương đều ở lại trong trấn, chạy đằng đông lo đằng tây trước tiên chuẩn bị tốt lễ vật để phân phát xuống, người trong hương trấn rất nhanh đều đã biết thân phận "đại nhân" của hắn, Tống Dương hay còn gọi là Dương Nha Tử khiến trong lòng hắn phá lệ mà rất thoải mái.Một ngày bình yên, không có chuyện gì lớn, chỉ có Nhị ngốc tìm đến hắn một lần.Nhị ngốc có chút nghi hoặc, có chút lo âu... Sau khi tới thị trấn nhỏ, Lưu tứ tuy rằng vẫn nghe lời như trước, nhưng rõ ràng có chút bất an, vài lần suýt nữa chạy trốn, Nhị ngốc không thể không nhốt nó vào Thiết Lung (lồng sắt), từ trước đến giờ chưa bao giờ có tình trạng như vậy. Tống Dương không phải bác sỹ thú y, đúng là bó tay không biện pháp, chỉ có thể tìm đến mấy miếng vải đen, bịt lên cái lồng sắt, Thái Thản điểu không phải giống hung cầm,, cũng không phải bệnh quáng gà, tuy nhiên chúng nó có thói quen ban ngày săn mồi ban đêm nghỉ ngơi, xung quanh tối đen, quả nhiên Lưu tứ liền ngoan ngoãn hơn rất nhiều.Sáng sớm ngày thứ ba, Tống Dương dặn dò Tiểu Cửu vài câu, sau đó một mình ra khỏi trấn đi vào Thâm Sơn, đi thăm bằng hữu Man nhân của hắnVừa tới ranh giới, oanh oanh liệt liệt Long Tước bắt đầu xuất hiện, gió mạnh kéo cả thân người đi, nơi đi qua cát đá bay mù mịt, bất kể là tốt độc hay thanh thế đều có thể gọi là yêu quái.Vào lúc sáng sớm, trong núi dường như không thấy một con thú nhỏ nào, nhưng chim chóc đã sớm bay lượn, líu ríu hót không ngừng, từ bên này bay sang bên kia, bận bịu liên hồi.Tống Dương càng chạy càng cảm thấy không ổn.Không có nguyên nhân gì đặc biệt, nhưng không khí không bình thường.Vốn là ngũ cảm rất cao, hơn nữa đã luyện gần tới cảnh giới tông sư khiến Tống Dương lại cảm nhận hoàn cảnh nhạy bén tốt hơn, không biết vì sao, trong ngọn núi này ẩn giấu, lắng đọng chút áp lực cổ quái, dường như báo trước bão tố sắp kéo đến, quanh mình hết thảy đều bình thường, nhưng quanh mình hết thảy cũng rất Khẩn trương, cụ thể rất khó nói rõ ràng, vẻn vẹn là Tống Dương cảm giác mà thôi.Đang lúc nghi hoặc, xa xa vang lên một tiếng kêu thê lương, từ phía xa ba con Thái Thản điểu chạy chồm tới, trước thăm dò, rồi vọt thẳng tới trước mặt hắn, ác điểu thân hình thật lớn, khi toàn lực chạy thật đáng sợ, trong lúc hốt hoảng gần như làm cho người ta không phân biệt rõ, chúng nó đến tột cùng là ác điểu hay là một hồi ác mộng!Tống Dương không có đao cũng không muốn đánh nhau, hắn hiện tại tay không, chim to đuổi không kịp hắn, đang định đâu cái quay đầu từ bỏ, không nghĩ tới lại có mấy ác điểu theo xuất hiện xa xa từ phía bên trái, chạy như điên vọt tới, càng làm cho Tống Dương không ngờ, con mồi trong mắt con chim to kia không phải là hắn, mà là mấy đồng loại ngay ngay trước mặt... Chỉ một lát sau, hai hỏa hung cầm mà bắt đầu hung mãnh tấn công.Liều mạng vật lộn, trong nháy mắt máu thịt bay tứ tung tanh nồng tràn ngập.Tống Dương bước chân chậm lại, trong lòng có chút buồn bực, cùng là một loại hung điểu, chỉ vì một Tống Dương nhỏ nhoi mà sinh ra đánh nhau sống chết thật không đáng, nhưng không lâu sau, trận chiến còn chưa phân ra thắng bại, bốn phương tám hướng lại có hung điểu lục tục hiện thân.Hung điểu căn bản là không thèm liếc tới Tống Dương một cái, dẫm lên đá, băng qua những cây lớn trên đồi, từ đằng sau cây cỏ dài lao tới, hùng hổ bắt đầu nhào vào trận chiến, cuộc vật lộn càng diễn ra càng mãnh liệt, máu tươi không ngừng phun ra, dần dần biến thành một cuộc chiến tranh giữa các hung cầm. Lúc này Tống Dương mới bừng tỉnh ngộ, đây không liên quan đến thức ăn, mà là quái điểu tự giết lẫn nhau. Áp lực trước cơn bão trước đó cũng là vì cái này, khi đó bọn chúng đang chuẩn bị đánh nhau.Trước kia từng nghe nói qua ở Sơn Khê Man, các loài chim dữ là đông vật quần cư, ít thì chỉ ba con, nhiều thì hơn mười đầu. Còn có tộc đàn quy mô thật lớn, thành viên số lượng trên trăm. Đến bây giờ cũng là như thế, gần như là không một mình hành động, tất cả đều là thành đàn kết bè kết đảng mà đến.Còn vì tại sao chúng đánh nhau Tống Dương cũng không có hứng thú, xa xa nhìn lại một lần nữa rồi thi triển thân pháp, tiếp tục chạy đi, ngay tại chỗ vừa đi, những con chim khổng lồ không ngừng tới rồi nhào vào trận chiến, quy mô trận ác điểu tranh chấp thực không nhỏ, xem ra nổi lên đã lâu, một khi đấu võ cũng không thể chỉ trong vài canh giờ có thể phân ra thắng bại---------------------------------Đột ngột đến Sơn Khê Man Tống Dương đầy bất ngờ ngờ, nhưng sự bất ngờ này không phải do được chào đón long trọng, thật sự khiến Tống Dương vui vẻ chính là mọi người đã thiêu hủy hết những nhà kho chứa đầy nha phiến cao thuốc phiện … Tính thời gian, Tống Dương đưa thuốc tới đây, cũng từ hơn chín tháng trước.Lần trước, ba tháng sau khi Tống Dương rời khỏi, sự nguy hại của nha phiến cao thuốc phiện dần dần hiện ra, người già trẻ nhỏ chết đi, toàn tộc thể chất suy yếu, tiếp sau đó hai tháng tình hình càng thêm nghiêm trọng, nữ thủ lĩnh rốt cục cũng hiểu rõ, thần tiên dược cao kỳ thật ra chỉ là một loại độc dược.Cai nghiện thuốc không phải là chuyện dễ dàng, lúc này phương thuốc Tống Dương đưa tới liền có tác dụng. Vưu Thái Y bản lĩnh rất giỏi, phương thuốc không chỉ cai nghiện, đồng thời thải độc và bổ thân cực kỳ hiệu quả, trải qua mấy tháng điều dưỡng mọi nhóm nghiện đều hoàn toàn thoát khỏi nha phiếm, thân thể nhanh chóng bình phục, lúc trước uể oải suy sút hư knhược, lại phục hồi khỏe mạnh!Thổ ủ, thịt nướng, tiếng trống quỷ dị, nhảy múa dọa người đêm đến còn có mấy nữ nhân bị đẩy vào trong trướng vải của hắn. Hắn vội vàng phải đẩy các nàng ra ngoài, không phải giả đứng đắn, mà là khác biệt giữa con gái Sơn Khê Man và người Hán thật sự quá lớn.Hôm sau Tống Dương định ra đi, nhưng man nữ thủ lĩnh kiên quyết không chịu thả người, bắt hắn ở lại khoản đãi thịnh tình một ngày, trong man trại náo nhiệt vô cùng, thực đã chiếu sáng cả một ngọn núi lớn.Sáng sớm một ngày, thừa dịp mọi người đang ngủ say, Tống Dương rón ra rón rén định trốn đi, đang định phát động thân pháp trở về trấn nhỏ, bỗng nhiên một tiếng thanh âm khàn khàn, già nua, âm trầm từ đỉnh đầu trên truyền đến:- Dừng bước.Tống Dương hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lên, bên một gốc cây đủ năm người ôm, một lão thái bà man nhân ngồi ở giũa chạc cây, cách mặt đất hơn mười trượng, lạnh như băng mà nhìn hắn.Tống Dương có chút kinh ngạc, lão thái bà này có chút môn đạo, dựa vào ngũ cảm nhạy bén của mình, không ngờ không thể nhận thấy được đối phương trốn ở trên cây.Tống Dương nhận ra được đối phương.Năm trước, lần đầu tiên đi vào man trại, Tống Dương đại triển thần uy, phi thân né tránh Sơn Khê Man Cửu màu chúc phúc, những người khác đều không nói gì, duy chỉ lão thái bà này quát lớn hắn là điềm xấu, phải bắt hắn lập tức rời khỏi. Lần này lại đến, lão thái bà đối với hắn vẫn không có chút hoà nhã, ánh mắt vẫn âm lãnh oán độc, dường như ở trong mắtbà ta, Tống Dương là độc dược còn đáng sợ hơn nha phiến cao thuốc phiện.Lão thái bà khàn khàn nhắc lại chuyện xưa:- Chín mầu không dính, ngươi thân nhiễm ác sát, sơn thần nơi này không quen ngươi, ngươi là kẻ không người thân, không nhà cửa, không vợ con, không bạn bè.Lời nguyền rủa này quá độc ác, Tống dương nghe được khóe mắt nhảy lên, tuy nhiên nghĩ lại thật sự không cần cùng một lão thái thái dã nhân so đo làm gì, lắc đầu cười nói:- Không chỉ như sơn thần nói, ta còn là Thiên Sát yêu tinh tới.Lão thái bà không để ý tới lời nói Tống Dương,nói tiếp:- Ngươi là kẻ mồ côi, bên người không nên có thân bằng bạn tốt, coi ngươi là người thân hữu, chỉ có một kết cục... ở Tử Lý tất cả mọi người hiểu được việc này, chỉ có điều ai cũng không nói tới.Nói tới đây, đột nhiên hai đầu gối bà ta mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước người Tống Dương:- Đừng đến trong núi nữa.Nói thần thần quỷ quỷ Tống Dương sẽ không đi thật sao, nhưng người man tin, tất cả mọi người tin tưởng. Chỉ có điều Tống Dương có ân với bọn họ, cho nên nhiệt tình đón chào …Một khi đã như vậy, cần gì phải chạy tới làm cho người ta thêm ghê tởm.Tuy nhiên lần sau Nhâm Tiểu Bộ muốn đích thân tới thăm tiểu yêu quái, phải dặn nàng đầu tiên là khi người ta tạt thuốc màu thì đừng có tránh. Tống Dương bước sang bên cạnh một bước, không nhận cái quỳ lạy của bà ta:- Như vậy sau này ta sẽ không tớiNói xong xoay người muốn đi, không ngờ lão thái bà lại khàn khàn kêu lên:- Khoan đã!Tống Dương nhíu mày:- Còn có chuyện gì?- Trước kia, ta đi Yến Tử Bình tìm ngươi, ngươi không có ở đó.Nói xong lão thái bà đứng lên:- Bộ tộc Sơn Khê Man biết ơn báo đáp, nhận ân huệ của ngươi nhất định sẽ đền, ngươi tuy rằng không tốt, những cũng không ngoại lệ. Ta có một phần lễ vật đưa ngươi, đáp lại thiên đại nhân tình ngươi đã cứu tộc nhân Sơn Khê Man này..Cả đời Tống Dương giờ mới gặp được quái nhân, sớm đã biết nhưng không thể trách, nghe được hai chữ lễ vật, khá vui vẻ, thuận miệng cười nói:- Vàng?- Ta không có tiền! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: .vn chấm c.o.mLão thái bà đứng đắn lắc đầu:- Trước tiên ngươi hãy quay về, lễ vật ta còn chuẩn bị, vài ngày sau sẽ đưa đến tay ngươi.Nói xong lão xoay người đi về phía hàng rào, không liếc mắt nhìn Tống Dương một cái.