- Ta tới thăm ngươi, thương thế của ngươi thế nào, đã khá hơn chưa...Không được, nói như vậy giống như mình đang quan tâm đến hắn vậy.- Họ Tống, vì giúp ngươi, mà chân của ta bị gãy, nhưng ngươi lại không đến thăm ta… Nói như vậy có lẽ không biết tình lý rồi, hắn cũng bị thương mà.- Tống Dương, kiện hung khí kia có một phần của ta, ngươi đừng nghĩ độc chiếm, ta không phải tới thăm ngươi, mà là đến xem cái rương đây... Xem cái hòm, mình có bệnh hay sao? Huống hồ cũng lộ ra chút keo kiệt.Nhâm Tiểu Bộ ngồi ở trước thư án, trong lòng không ngừng tính toán, cái chân băng bó gác lên mặt bàn, một bên là cái gậy chống. Chân của nàng có Vưu thái y chăm sóc đặc biệt, rất nhanh hồi phục, đang định đi đâu đó giải khuây. Hiện tại nàng muốn đi tìm Tống Dương.Không có ý tứ gì khác, Nhâm Tiểu Bộ chỉ cảm thấy, Tống Dương đã biết rõ chính mình là con gái, không đến cho hắn biết mình cũng rất xinh đẹp, có chút không cam lòng.Không biết mình là con gái không nói làm gì, nhưng hắn rõ ràng lại biết mình là con gái, lại không biết mình là một cô nương xinh đẹp, điều này với Nhâm Tiểu Bộ mà nói, thực như cái gì ách ở trong lòng.Nhưng đến thăm cũng phải có lý do, không thể nói thẳng với hắn:- Ta vì muốn cho ngươi thấy ta xinh đẹp mà đến.Nhâm Tiểu Bộ khổ tâm suy nghĩ, rốt cục con mắt sáng ngời, sau đó ngồi thẳng người, cầm gương đồng trên bàn kéo lại gần, ho khan hắng giọng một cái:- Tống Dương, ta nhớ tiểu yêu quái rồi, đến xem thương thế của ngươi chừng nào có thể lành, cùng ta lên núi thăm nó. Mặt khác còn muốn cảm ơn Vưu ngỗ tác, à, dù sao ngươi cũng biết ta là con gái, nên cũng không cần hóa trang nữa.Nhâm Tiểu Bộ tập một lúc, nói xong, còn chẳng hề để ý phất phất tay.Nhưng rất nhanh, nàng lại nhíu mày, dí mặt về phía trước, gắt gao nhìn thẳng chính mình trong gương, giơ lên hai tay nặn nặn cái mụn nhỏ mới mọc trên trán...Sau nửa canh giờ, một bóng người nhỏ nhắn lén lén lút lút xuất hiện trên đường, che lại mặt, chân cà nhắc thẳng hướng nhà Vưu ngỗ tác đi đến, cũng may lúc này là giờ ngọ (12h), trấn nhỏ sinh hoạt chậm chạp, người dân trong trấn phần lớn đều trong nhà nghỉ trưa, nên không có ai chú ý đến nàng.Không lâu, nàng lại cà nhắc trở về... Trong nhà Vưu ngỗ tác không có người, gõ cửa cả buổi, chỉ có tiếng chó sủa.Ngay tại lúc Nhâm Tiểu Bộ vô cùng mất hứng, thất vọng mà quay về, Vưu thái y lưng cõng Tống Dương, một đường chạy đến một cái động thiên trong khe núi gần trấn, tiếp theo đem Tống Dương buông xuống, thò tay chỉ hướng một ao bùn nho nhỏ trước mặt:- Ngươi đi đến ngâm vào trong đó.Tống Dương theo lời. Chỗ này nắng nhiều, bùn nhão có chút ấm, ngồi vào thấy thoải mái cực kỳ, Tống Dương rên rỉ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía cậu:- Phải luyện công trong bùn sao?Vưu thái y lắc đầu:- Không, ngâm vào đây có lợi cho thương thế của ngươi, ngâm càng lâu càng nhanh khỏi.Tống Dương cảm thấy trong đầu có chút loạn:- Không phải... Chúng ta đang nói đến việc học võ, cậu hỏi cháu có muốn học không, cháu đồng ý, cậu lại cõng cháu đến chỗ này.Vưu thái y nhíu mày, tựa hồ cảm thấy Tống Dương nói khó hiểu:- Đúng vậy, đến đây thì sao? Ở đây có thể chữa thương, nên mới đến. Ngươi đáp ứng cùng ta học võ, ta sẽ dẫn ngươi tới nơi này; ngươi không muốn học võ, ta vẫn dẫn ngươi tới nơi này.Tống Dương dở khóc dở cười:- Cậu, cậu phải có chút logic chứ? Cháu còn tưởng cậu muốn đưa cháu ra ngoài tập võ... Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vnVưu thái y cảm thấy, Tống Dương đang cố tình gây sự, lầm bầm- Logic? Lô cái gì đây...Cởi quần áo, lộ ra xương sườn hai bên, cũng nhảy vào đống bùn ngâm.Chỉ chốc lát, mặt Vưu thái y đã bị nhiệt khí trong bùn hun giống như con tôm luộc, con mắt khép hờ, hai tay đặt trên ngực, hưởng thụ lạ thường, vui thích hỏi Tống Dương:- Ngâm bùn, so với ngươi ở nhà ngâm rượu thuốc còn thoải mái hơn nhiều.Tống Dương kìm lòng không được rùng mình một cái, mỗi lần ngâm trong rượu thuốc, hắn cảm thấy có vài luồng khí lực bá đạo, từ bên ngoài hung hăng xông vào thân thể của mình, kéo dài các lỗ chân lông; mà sau khi ngâm xong, những luồng khí kia lại tụ vào một chỗ trong cơ thể, dọc theo tứ chi bách hài mạnh mẽ lan ra, đau đớn không dứt, những lúc này phải nhờ Vưu thái y châm cứu gom lại dược lực, nếu không chỉ dựa vào một mình Tống Dương, tuyệt đối không chống đỡ nổi.Cách điều trị bằng rượu thuốc của Vu thái y tuy có hiệu quả thần kỳ, giúp thân cốt Tống Dương cường kiện, nhưng thống khổ trong đó, ít người có thể tưởng tượng được.Vưu thái y vung vẩy đầu tóc, nở nụ cười hắc ám:- Dược lực trong rượu, thông qua các lỗ chân lông mà vào, cuối cùng ngấm vào trong máu của ngươi, đến lúc hòa tan trong máu ngươi rồi, thân thể khó có thể thích ứng, tự nhiên tránh không được thống khổ.Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Vưu thái y giải thích cho Tống Dương công hiệu của rượu thuốc, bỗng nhiên Tống Dương nhớ tới những lời Vưu thái y đã lẩm bẩm trong xe ngựa 15 năm trước, liền bật thốt lên- Là thuật luyện huyết!Sắc mặt Vưu thái y biến đổi:- Ngươi làm sao biết?Tống Dương chỉ là cười nói:- Máu của cháu bị rượu thuốc của cậu làm biến chất, không phải là thuật luyện huyết sao...May mắn bản tính Vưu thái y lười biếng, phát minh ra dược vật, y pháp cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ đặt tên, cho nên mới đặt cho loại thuốc thay cơm là "không đói", gọi thuật đổi máu là "luyện huyết", mặc dù Tống Dương nói lỡ miệng, nhưng dựa theo mặt chữ mà nói khéo cũng không có gì sai.Vưu thái y ngược lại là không có so đo, gật gật đầu tiếp tục nói:- Chất máu bị thay đổi, không thể lại phục hồi nguyên trạng, cho nên ngươi chỉ dựa vào thân thể mà thích ứng loại máu mới này, mà không phải chất máu thích ứng với thân thể ngươi... Hay nói cách khác, máu của ngươi thay đổi, thúc đẩy thân thể của ngươi cũng theo đó mà thay đổi, cho nên hiện giờ ngươi mới có thể cốt tốt như vậy.Tống Dương nhẹ gật đầu, lời nói có vẻ khó nghe, thế nhưng đạo lý không khó lý giải.Vưu thái y ngữ khí đắc ý:- Từ nhỏ đã ngâm rượu thuốc, khiến ngươi thân thể cường tráng, ứng biến nhạy bén, ngũ quan sắc bén, bất quá những cái này chỉ là phụ trợ...Chuyện của mình, mà lại đang mang trọng đại, Tống Dương tâm tư trước sau như một trầm ổn cũng nhịn không được truy vấn:- Vậy hiệu quả thực chất là gì?- Hiệu quả thực chất là Thác Mạch! Mười hai kinh mạch, đường kinh mạch, đều theo máu của ngươi mà biến đổi. Mỗi lần ngươi ngâm rượu thuốc, mười hai đường đại mạch lại được mở rộng một lần, cũng bởi vì kinh mạch mở rộng, cho nên tai mới thính mắt mới tinh, tinh thần và thể xác đều hưng thịnh... Tuy ta chưa bao giờ truyền võ công cho ngươi, nhưng đến hiện tại, riêng nói về kinh mạch, ngươi đã đương nhiên là võ giả đạt đến chữ Bính tam phẩm.Vưu thái y hơi dừng lại, sau đó lên giọng nói:- Căn cơ để học võ luyện công, chính là kinh mạch. Kinh mạch càng mạnh, nội kình chân khí mới có thể thu nạp càng nhiều, càng có thể lưu chuyển thông suốt, mà kinh mạch khắp cơ thể của ngươi, đã được ta rèn luyện thành thượng phẩm, cho nên nếu luyện những công phu bình thường, vừa luyện sẽ biết, bởi vì căn cơ của ngươi đã quá vững chắc rồi.Nói đến đây, Vưu thái y đột nhiên cười ha hả:- Trước đấy ngươi nói ta là võ học kỳ tài... Thực ra so với ngươi còn kém xa, ngươi mới thực sự là kỳ tài! Hiểu rõ chưa? Ngươi là được lão tử luyện huyết kỳ thuật mà tạo ra một thân võ học thượng đẳng!Vưu thái y thần sắc điên cuồng, cất tiếng cười to, một lát sau từ trong đống lá trên cây, xuất hiện mấy con khỉ, vừa phát hiện vũng bùn nhà mình bị hai cái kẻ bên ngoài chiếm dụng, hậm hực quay người, lắc lắc cái đít đỏ liền đi.