Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 352: Ba cổng tò vò (1)

Ads - A!

Phạm Trác Hi hét lớn, miễn cưỡng tìm được quỹ tích của Lâm Lạc, chém ra tay phải nghênh hướng Lâm Lạc.

Oanh!

Vô số tia ánh sáng trắng loạn rực, như quần xà nhảy múa, quấn quanh ở trên người Phạm Trác Hi, toàn thân hắn run rẩy, thân thể nham thạch hóa lập tức hỏng mất, không cách nào duy trì trạng thái này nữa!

Lâm Lạc lại là một quyền chém ra, bùm, Phạm Trác Hi bị hắn không có căn cứ đánh bay, ở giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi, pằng pằng… nặng nề ngã rơi trên mặt đất, toàn thân như cũ có điện mang loạn rực, làm cho hắn không ngừng run rẩy!

Quá hung tàn !

Thể chất mạnh mẽ như Phạm Trác Hi cũng nhịn không được một quyền tia chớp chi lực, tiểu tử Lâm Lạc này tuyệt đối là tồn tại cùng giai vô địch! Nếu một ngày kia hắn có thể đạt tới Thích Biến cảnh mà nói, dù là Vô Song Chiến Thần Phạm Thương Vũ cũng sẽ là đối thủ của hắn sao?

Tuy Phạm Thương Vũ kiêm tu Hỏa, Thổ hai hệ công pháp, nhưng cái này đều thuộc về công pháp thông thường, tia chớp chi lực đại biểu cho Thiên phạt, nếu ngày nào đó Lâm Lạc cũng tạo thành Linh Vực tia chớp, đây không phải là ngàn vạn tia chớp oanh xuống, đi vào chính là thừa nhận Thiên phạt, ai chịu nổi?

Nhân tài như vậy, đáng giá giao hảo!

- Trận chiến này, Lâm Lạc thắng, song phương trao đổi bài danh!

Trưởng lão phụ trách giám sát trầm giọng nói ra, mang theo một tia tiếu dung cổ vũ liếc nhìn Lâm Lạc, hắn là người Tô gia, trong nội tâm tự nhiên thiên hướng Lâm Lạc. Kể từ đó, Lâm Lạc trực tiếp từ bảy trăm hai mươi tám nhảy lên tới chín mươi bốn! Nhưng cái này cũng không sai biệt lắm là cực hạn trước mắt của Lâm Lạc, bởi vì thứ chín mươi chính là cao thủ Thông Minh Cảnh! Đại cảnh giới áp chế quá mức khủng bố, hắn cần đạt tới Giác Vi Đại Viên Mãn mới có tư bản vượt qua đại cảnh giới chiến thắng.

Hơn nữa, bài danh chín mươi mốt cùng một trăm cũng không có khác nhau trên thực chất, mỗi tháng có thể phân phối thời gian tiến vào Viêm Diễm Tháp đều là 40 canh giờ.

Cái này mỗi mười tên chính là một bậc thang, tám mươi mốt đến chín mươi mà nói, thời gian này liền đến được năm mười canh giờ! Nhưng chín mươi danh vừa vặn chính là cao thủ Thông Minh Cảnh tọa trấn, ngăn chặn khả năng Lâm Lạc tái tiến một bước.

Tuy cái này ở Lâm Lạc xem ra vô cùng đáng tiếc, nhưng hắn vẫn thật sự là nhất chiến thành danh, trong cốc cũng biết mới tới một thiên tài, dùng cảnh giới Giác Vi tam trọng thiên đánh bại Giác Vi thập trọng thiên Phạm Trác Hi, chẳng những lực lượng cường đại, mà còn tu lôi điện chi lực, tiền đồ bất khả hạn lượng!

Sau khi khiêu chiến buổi trưa chấm dứt, lập tức có thật nhiều người tới bái phỏng, mỗi người đều nhiệt tình tựa như Lâm Lạc là thân huynh đệ, thân tỷ muội thất lạc nhiều năm, làm cho Lâm Lạc cũng có loại cảm giác ăn không tiêu.

Hắn không khỏi hoài niệm thời điểm có Tô Mị, cái yêu nữ này chỉ cần chống nạnh giận dữ, cam đoan có chín thành người sẽ bị dọa đi!

Tuy một tháng 40 canh giờ có chút thiếu, nhưng Lâm Lạc lại đối với bản thân Viêm Diễm Tháp có ý nghĩ!

Có thể làm cho một tòa tháp trở nên kỳ nhiệt vô cùng, có được hiệu quả gia tốc tu luyện, đây cũng không phải là địa hỏa có thể làm được! Nói không chừng, phía dưới có bảo vật hỏa tinh hoa thì sao?

Có thể làm cho võ giả Địa Nguyên cảnh cũng được lợi, Hỏa chi tinh hoa này khẳng định vô cùng to lớn, nếu như bị hắn luyện hóa, nói không chừng liền trực tiếp tháo chạy lên tới Địa Nguyên cảnh! Bất quá, kể từ đó, Viêm Diễm Tháp cũng mất đi tác dụng!

Nếu đổi thành ở Bách Phong Tông, Lâm Lạc khẳng định không hề chần chờ, cái này cầm thì cầm, dù sao cũng không phải Bách Phong Tông xây! Nhưng Tô gia lại đối với hắn không hẹp hòi, hơn nữa Tô Mị, Lăng Kinh Hồng hiện tại cũng dùng được Viêm Diễm Tháp, nếu bị phá huỷ mà nói, đối với các nàng đúng là tổn thất thật lớn!

Hai nữ nhân này, Lâm Lạc vẫn là rất quan tâm!

Hơn nữa, Tô Mị cho hắn tới nơi này, khẳng định phải thừa nhận rất nhiều áp lực, hắn lại lang tâm cẩu phế làm hỏng Viêm Diễm Tháp, này làm sao cũng không thể nào nói nổi!

- Thôi, tuy ta không coi là người tốt, nhưng không thể làm tiểu nhân vong ân phụ nghĩa! Bất quá, Viêm Diễm Tháp đến tột cùng là cấu thành như thế nào, ta lại thật muốn biết, nếu như khả thi, ở Bạch Dương trấn cũng xây một cái, gia gia cùng tỷ tỷ có thể tu vi tinh tiến !

Hiện tại là đầu tháng, còn có hai mươi mấy ngày nữa là Lâm Lạc có thể tiến nhập Viêm Diễm tháp, tuy hắn thập phần hiếu kỳ, nhưng hiện nay cũng chỉ có tạm thời nhẫn nại.

Hắn đã quyết tâm mỗi ngày luyện hóa một chút Không Linh Thạch Nhũ, duy trì tốc độ tu vi tiến cảnh tương đối. Phạm Trác Hy sau ba ngày dưỡng tốt thương thế, lại cùng Lâm Lạc đánh một hồi, nhưng vẫn như cũ chỉ có thể ở dưới Thiểm Điện lực cúi đầu xưng thần.

Tuy rằng Phạm Trác Hy nhìn như thô nhân, nhưng không có một mực cùng Lâm Lạc đánh nhau đi lên, hắn đánh trở về bài danh chín mươi lăm, lúc này mới siêng năng cùng Lâm Lạc khiêu chiến, mỗi lần đều không ngoại lệ bị người khiêng về trong phòng.

Nhưng hắn đánh trở về, ý tứ sẽ có một người phải ra ngoài một trăm tên, kết quả một phen tranh đấu, Điền Binh Vũ nguyên bản xếp hạng một trăm tự nhiên chỉ có thể buồn bã bị nốc ao. Đừng xem một trăm và một trăm linh một kém một thứ tự, nhưng ý nghĩa cách biệt một trời!

Ngoài một trăm tên là không có biện pháp tiến nhập Viêm Diễm tháp!

Điền Binh Vũ không biết phải nỗ lực bao lâu mới có cơ hội tiến nhập trăm tên, tuy chỉ có thể đứng danh ngạch cuối cùng, nhưng có 40 canh giờ thời gian gia tốc tu hành là tương đối khả quan! Hắn không oán thực lực của mình không được, lai đi hận Lâm Lạc, nếu không phải Lâm Lạc ngang trời giết ra, sẽ biến thành như vậy sao?

Đáng tiếc, thực lực của hắn không đủ, căn bản đánh không lại Lâm Lạc, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, hận ở trong lòng, như là độc xà, có cơ hội sẽ lại cắn lén một ngụm!

Vài ngày sau, Phạm Trác Hy tìm tới Lâm Lạc. Bất quá, lần này không có thể như ở đấu võ tràng, mà là đi tới nơi ở của Lâm Lạc.

- Thương thế dưỡng tốt rồi sao?

Lâm Lạc đầu cũng không có nhìn lên, vẫn như cũ ngồi ngay ngắn tu luyện. Đối với bước tiến nặng như Thái sơn của Phạm Trác Hy, hắn đã rất tinh tường.

- Hắc hắc!

Phạm Trác Hy cười cười, đặt mông ngồi ở bên cạnh Lâm Lạc, thể trọng hồn hậu đúng là chấn đắc mặt đất run lên, cho thấy trọng tải kinh khủng của hắn!

- Có chuyện gì sao?

Lâm Lạc không khỏi kỳ quái, đại hán này cao lớn thô kệch, như cao sơn dĩ nhiên có thể im lặng ngồi xuống sao!

Phạm Trác Hy nhếch miệng, đưa ra ngón tay so với củ cải còn xù xì hơn chỉ hướng Lâm Lạc nói:

- Có một chỗ không biết ngươi có hứng thú hay không?

- Nói nghe thử xem!

Tuy hai người đại chiến vài lần, nhưng ấn tượng của Lâm Lạc đối với Phạm Trác Hy là không sai, dù sao có thể nhắm vào người so với mình cường hơn nhiều lần, khiêu chiến trăm thua mà không nản thì bản thân đã xứng được kính nể.