Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 309: Kim đan đại hội (1)

Sau khi hai người trở lại gian phòng của Lâm Lạc, thì thấy Đường Điềm với Ngân Mang bụng tròn vo đang nằm giữa một đống lớn thức ăn, khắp nơi là bao giấy dầu dùng để gói món ăn quăng ngổn ngang.

Đường Điềm hậm hực nhìn hai người nói:

- Hai người các ngươi thiệt là hết sức xấu xa, ra ngoài ăn hàng cũng không dẫn ta theo. Như vậy còn không phải là muốn bỏ mặc sống chết của ta, làm cho ta chết đói hay sao.

Quả thật cô gái nhỏ này còn không biết mình muốn chết đói thật sự là một chuyện quá mức không tưởng sao.

Sau khi hai người nhìn kỹ những món ăn la liệt trong phòng thì liền hết sức bất ngờ, bởi vì trong đó đầy đủ các loại thịt mãnh thú từ Minh dương cho đến Giác vi cảnh. Tất nhiên đây không thể nào là thức ăn cho hạ nhân Tô gia, mà là những món ngon dành cho các vị trưởng lão hoặc tầng lớp có thân phận cao quý trong Tô gia.

Đường Điềm lại có thể không ai hay biết lấy trộm về ăn, điều này sao không làm cho hai người bất ngờ?

Chẳng lẽ tiểu yêu tinh này lại giống như Tô Quảng Khai, có thể đạt đến cảnh giới Phản phác quy chân? Nhưng nói thế nào cũng không hợp lý, trên người nàng chẳng mang một chút gì là khí tức của cao nhân, vả lại lúc hai người Lâm Lạc mới gặp nàng, nàng này thật sự ngu ngốc chứ cũng không phải là giả vờ… Một cường giả làm sao có thể như thế được chứ?

Hay là nàng này thật sự có thiên phú bẩm sinh? Lẽ nào lại là một cô bé may mắn, sinh ra đã có năng khiếu nhưng lại ngờ nghệch không biết?

Mặc dù suy nghĩ cả buổi, nhưng cuối cùng Lâm Lạc vẫn không thể nào giải thích nổi.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Lâm Lạc rời khỏi Tô gia đi vào Linh Sương thành.

Có bốn thế lực lớn trong Càn Nguyên quốc là Tô gia, Điền gia, Dịch gia và Phạm gia. Bên trong bốn gia tộc lớn này đều có Thích biến cảnh cao thủ nghiêm mật bảo hộ. Tuy mọi người đều biết mỗi gia tộc không chỉ có một Thích biến cảnh cường giả, nhưng không ai biết là cuối cùng có bao nhiêu người.

Hiện tại Phạm gia đang là gia tộc hoàng thất, thực lực hùng mạnh cai trị đất nước khổng lồ này. Tuy vậy ba gia tộc khác là Tô gia, Điền gia và Dịch gia thực lực cũng vô cùng đáng sợ, không hề thua kém Phạm gia, rất giống với tình hình bốn gia tộc lớn ở Đại Thông quốc. Về bề nổi thì Phạm gia cai trị đất nước, nhưng trên thực tế thì bốn gia tộc lớn chia sẽ quyền lực với nhau, quan hệ rất bình đẳng.

Bên trong Linh Sương thành chỉ có cơ nghiệp của Phạm gia mà không có cơ nghiệp của ba nhà khác, là do mỗi nhà nhân khẩu đều quá nhiều, mà quy mô của Linh Sương thành dù sao cũng có hạn, không thể nào có thể chứa hết số người lớn như vậy. Nhưng trong thành cũng không phải chỉ có mỗi Phạm gia, mà còn có những gia tộc với quy mô vừa và nhỏ khác, tựa như Chu gia là một trong số đó.

Tại khu vực xung quanh địa phận Chu gia, Lâm Lạc qua điều tra sơ bộ đã có kết quả sơ lược đối với gia tộc này. Tuy rằng Chu gia không phải nhà giàu có đỉnh cấp, nhưng cao thủ trong gia tộc cũng là nhiều như mây.

Các cao thủ cấp bậc lão tổ như Địa Nguyên, Khuy Linh, Thông Minh cũng nhiều không đếm hết. Hơn nữa Chu Ảnh Khiết trong gia tộc cũng rất có danh tiếng, nghe nói người này từ rất nhiều năm trước có được một đại cơ duyên, nhảy vọt từ Minh Dương cảnh lên đến Thông Minh cảnh, sau đó kết hôn với một cao thủ rất nổi tiếng của Điền gia, hiện nay cũng đã có một đứa con.

Lông mày Lâm Lạc khẽ nhíu lại, dù sao hiện tại Chu Ảnh Khiết đã là con dâu của Điền gia, nên muốn đánh lén ả là không thực tế, hơn nữa thực lực hiện nay của Lâm Lạc cũng thua xa, nên việc chính yếu trước mắt của Lâm Lạc là nhanh chóng nâng cao thực lực bản thân mình.

Lâm Lạc buộc lòng phải kiên nhẫn.

Khi Lâm Lạc về lại Tô gia, còn chưa kịp trở về phòng thì đã gặp phải Điền Kỷ Dũng vẻ mặt ngạo mạn đứng chắn ngang đường. Lúc trước sau khi bị Lâm Lạc đánh bại thì người này một mực quyết tâm khắc khổ tu luyện, chỉ trong vòng một năm đã đột phá đến Minh Dương cảnh. Từ đó có thể thấy được khả năng của thế gia Thần quốc quả thật rất đáng sợ, chỉ cần có đủ cố gắng thì tu vi của thành viên trong gia tộc sẽ tiến mạnh, tất nhiên phải là con cháu dòng chính hoặc là phải có thiên phú thật tốt.

- Lâm Lạc, ta cảnh cáo một lần nữa, ngươi tốt nhất tránh xa Mị nhi, nếu còn không biết xấu hổ thì ta sẽ trực tiếp phế bỏ ngươi.

Điền Kỷ Dũng chưa nói xong đã hướng tới trước người Lâm Lạc đánh qua.

Lâm Lạc cười thầm trong bụng, Hỗn Độn dung lô giúp cho mình thăng cấp nhanh không ai có thể bằng được. Mặc dù Điền Kỷ Dũng là công tử thế gia đỉnh cấp, một năm có thể thăng một cảnh giới, dựa vào lượng lớn tài nguyên cũng không thể nào so sánh với mình được, không chỉ vậy còn bị mình bỏ lại rất xa. Chính vì vậy, Điền Kỷ Dũng trước mặt Lâm Lạc chẳng khác nào một thằng hề, nhưng “cao nhân” như Lâm Lạc cũng sẽ không chấp nhất với “tiểu bối” như Điền Kỷ Dũng, nên hắn chỉ nhẹ nhàng giơ lên một đấm.

- Không thể nào!

Lúc này Điền Kỷ Dũng quả thật đáng thương, từ sau khi bị Lâm Lạc đánh bại hắn khắc khổ tu luyện, thậm chí không ăn không ngủ, chịu biết bao gian lao mới có thể tiến đến Minh Dương cảnh trong vòng một năm. Tưởng rằng có thể dể dàng áp chế Lâm Lạc, nhưng ai ngờ một chiêu cũng đỡ không nổi.

Chênh lệch chẳng những không thu nhỏ lại mà ngày càng mở rộng đến mức không thể nào vượt qua được, điều này gần như làm cho Điền thiếu gia đau khổ gần như tuyệt vọng.

- ẦMMMM

Ngay lúc này một người đá tung cửa lớn đi vào, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn hất hàm hỏi:

- Ngươi là Lâm Lạc?

Quả thật là hết sức náo nhiệt rồi, chẳng lẽ hắn bây giờ là người nổi tiếng, ở Tô gia ai ai cũng muốn xem mặt.

- Ngươi là ai?

Tuy Lâm Lạc khó chịu, nhưng cũng thầm hiểu đây là những người theo đuổi Tô Mị, bọn họ đã xem Lâm Lạc là đối thủ nặng ký, ngày nào chưa đuổi được cái gai trong mắt ra khỏi Tô phủ là còn chưa yên lòng.

Gã thanh niên lạnh giọng:

- Công tử ta tên là Tôn Kính Chí, nghe xong thì cút ngay ra khỏi Tô gia, bằng không chớ trách ta nặng tay.

- Tôn Kính Chí, ngươi đừng có mà mơ, Tô Mị không có để ý đến loại gia tộc nhỏ như ngươi.

Lâm Lạc còn chưa kịp nói đã nghe Điền Kỷ Dũng lên tiếng, mặc dù hắn đánh không lại Lâm Lạc, nhưng còn chưa bao giờ ngán Tôn Kính Chí.

- Ha ha ha, Điền Kỷ Dũng, ngươi mới là hết hy vọng, biểu miệu của ta không có để ý tới ngươi.

Tôn Kính Chí gay gắt phản kích.

Điền Kỷ Dũng cười nhạt:

- Biểu muội? Ngươi thật là không biết xấu hổ tự nâng giá bản thân, chỉ có một nữ nhân được làm thiếp ở Tô gia thì đã cho là bà con thân thích sao?

Lâm Lạc cũng không muốn đếm xỉa đến tiếp mục tranh giành tình nhân này, hắn đi về phía gian phòng của mình, bỏ mặc hai người đứng tại chổ trừng mắt khiêu khích. Nhưng mới đi được vài bước Lâm Lạc liền dừng lại, trước mắt hắn là Tô Ngọc Lai, người mà hắn “hãi” nhất.

- Mấy tên thô bạo các ngươi đến chổ ở Lâm huynh của ta làm cái gì, còn không cút ngay đi.

Tô Ngọc Lai bắt chéo hai tay sau lưng, nhìn thấy mười phần âm nhu.