Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 153: Thái kế vũ (1)

- Cuối cùng đi ra được, mệt chết bản cô nương !

Tô Mị thu hồi la bàn.

Lâm Lạc thu Tử Đỉnh, hướng trước mà đi, hữu quyền duỗi ra, dẫn động Hỏa linh lực bốn phía, lập tức ở trên nắm tay bốc cháy lên một đoàn liệt diễm, dùng quyền làm đuốc. Tô Mị thì lôi kéo góc áo của hắn đi theo đằng sau, một bộ tùy thời gặp được nguy hiểm sẽ đẩy Lâm Lạc đi ra ngăn cản tai ương, làm cho Lâm Lạc đầu đầy mồ hôi lạnh.

Đây là một thềm đá rất dài lại rộng, đủ để dung nạp bốn người đi song song, có thể thấy được vị Ám Huyết Ma Quân kia vẫn là rất có khí khái.

Đi ít nhất một nén hương thời gian, hai người mới rốt cục đi tới tầng thứ hai phủ đệ này.

Đây cũng là một địa phương cự đại vô cùng.

Bốn phía đều là từng gian thú lung, đại bộ phận lồng sắt đều xuất hiện lỗ hổng, trong đó không có vật gì, mà trong lồng đầy đủ thì là vô số cỗ hài cốt của dã thú, hình thái khác nhau, lớn nhỏ không đều.

- Đây là thú viên!

Tô Mị nói ra.

Sắc mặt Lâm Lạc nghiêm nghị nói:

- Đại bộ phận phần lồng sắt đều đã trải qua phá vỡ, hiển nhiên sau khi vị Ám Huyết Ma Quân kia chết, rất nhiều mãnh thú không chịu nổi đói khát cưỡng chế phá vỡ lồng sắt trốn thoát, không có lực thoát thì đều chết đói trong đó!

Hắn hít và một hơi thật sâu:

- Không biết bây giờ còn có mãnh thú sống sót tồn tại hay không!

- Khó nói!

Tô Mị lắc đầu.

- Mãnh thú xà loại cho dù không có thực vật cũng có thể sống trên trăm năm, thậm chí ngàn năm, nhưng tất nhiên sẽ ở trạng thái ngủ say, chỉ cần làm ra tiếng vang quá lớn, sẽ thức tỉnh chúng nó!

- Tầng này hẳn là không có gì đẹp mắt, nhanh chóng đi lên tầng thứ ba!

Hai người tiếp tục đi tới, tìm kiếm nhập khẩu đi thông tầng thứ ba. Một đường đi qua, thỉnh thoảng có thể chứng kiến vô số di hài mãnh thú, nhưng mỗi một cụ đều là tàn phá không chịu nổi, hiển nhiên là sau khi đánh nhau bị phanh thây!

Không có thực vật, những mãnh thú trốn ra khỏi này chỉ có thể tàn sát lẫn nhau, nhược nhục cường nhục!

Có thể được Thích Biến Cảnh cường giả thu làm thú sủng, thực lực của bản thân tuyệt sẽ không yếu! Mà nếu như còn có mãnh thú sống sót, này tất nhiên là cường đại nhất hoặc là giảo hoạt nhất!

Lâm Lạc không dám có chút chủ quan, đỉnh đầu Tử Đỉnh, đi nhanh đi về phía trước.

Mặc dù nơi này không có mê ảo trận, nhưng bởi vì to đến quá mức, hai người cũng chỉ có thể một mảnh khu vực một mảnh khu vực tìm kiếm lấy nhập khẩu đi thông tầng thứ ba. Tuy cùng Dược Viên không ở một tầng, nhưng nơi này lại đồng dạng nhận lấy Thiên Dương cầu chiếu sáng ảnh hưởng, có "ngày đêm" phân biệt.

"Ban ngày" qua đi, hai người dừng lại nghỉ ngơi. Tô Mị lần nữa lấy ra “khuê phòng” của nàng, cái gì nha sàng màn gấm, làm cho Lâm Lạc không khỏi cảm khái thay Không Gian Dung Khí trong tay nàng!

Bất quá Tử Đỉnh của Lâm Lạc lớn nhỏ chừng trăm trượng không gian, cũng đủ hắn xa xỉ sử dụng như vậy, chỉ là hắn không thèm để ý loại hưởng thụ này mà thôi.

Một đêm đi tới, ngày thứ hai hai người tiếp tục tìm kiếm lấy lối ra.

- Chờ một chút!

Lâm Lạc đột nhiên ngừng lại.

- Đằng sau có động tĩnh!

- Mãnh thú!

Hai người đồng thời xoay người lại, khẩn trương mà nhìn xem một chỗ góc, chỗ đó đang truyền đến tiếng bước chân yếu ớt, ẩn ẩn còn có thú ngâm rít gào.

Pằng! Pằng! Pằng!

Ở dưới hai người nhìn chăm chú, một đầu mãnh hổ toàn thân trắng như tuyết từ góc rẽ hiện ra thân hình cường tráng của nó, lớn như con trâu, hai mắt như chuông đồng, đuôi cọp dài chừng bán trượng, đang uy vũ khí phách vung vẫy.

- Di!

Hai người đồng thời kinh dị một tiếng, nguyên lai ở phía trên bạch hổ kia cư nhiên còn ngồi một thanh niên áo xám, bộ dáng hơi gầy, trong miệng cắn một cây cỏ xanh, trên lưng đeo một cây trường thương huyền hắc sắc.

- Hắc…

Chứng kiến hai người Lâm Lạc, thanh niên kia phất phất tay, còn thổi một tiếng huýt sáo.

Hắc cái đầu của ngươi!

Thần sắc Lâm Lạc khẽ buông lỏng, bạch hổ này tuy nhìn xem uy vũ, nhưng mà thực lực chỉ có Thanh Huyền Cảnh, mà thanh niên kia cũng đồng dạng chỉ có Thanh Huyền Cảnh. Nhưng đây chính là địa phương làm cho người ta ngạc nhiên, người này là như thế nào lại tới đây?

- Các ngươi có thấy một lão nhân râu bạc, vóc dáng rất thấp lùn, suốt ngày xụ mặt hay không?

Thanh niên kia vỗ lưng bạch hổ, không bình thường hướng hai người hỏi.

- Không có!

Lâm Lạc mỉm cười, lắc đầu.

- Ai, lão đầu kia thật đúng là làm cho người ta phát sầu a!

Thanh niên kia lắc đầu, lẩm bẩm nhìn cỏ xanh có chút mơ hồ không rõ nói. Hắn đối với hai người Lâm Lạc cười ôn hòa nói:

- Ta gọi là Thái Kế Vũ, bởi vì lớn lên quá tuấn tú, người thường xưng là Thái đại soái, hai vị xưng hô như thế nào?

Phen tự giới thiệu này, làm cho Lâm Lạc lập tức đối với hắn đại sinh hảo cảm.

Những người khác động một chút lại đem gia tộc, tông môn của mình báo ra, giống như không khoe khoang thoáng cái sẽ chết vậy! Nhưng người thanh niên này lại chỉ báo tên của mình, căn bản không có cầm quốc gia, gia tộc, tông môn tới dọa người.

Bất quá lại có chút ít tự kỷ.

Lâm Lạc mỉm cười nói:

- Ta gọi là Lâm Lạc, nàng là Tô Mị!

- Xèo xèo chi!

Ngân Mang thấy Lâm Lạc rõ ràng không giới thiệu nó, lập tức trên đầu vai nhảy nhót không ngừng.

Lâm Lạc cười ha ha:

- Đây là thú sủng của ta, Ngân Mang!

Thái Kế Vũ cũng cười to, vỗ vỗ xuống đầu bạch hổ nói:

- Đây là thú sủng ta mới thu, còn không có danh tự. Ân, gọi nó Ngân Hổ đi!

Ngân Mang lập tức không phục, nhảy đến trước mặt bạch hổ đứng người dậy, huy động chân trước tỏ vẻ kháng nghị.

Pằng!

Bạch hổ duỗi ra móng vuốt vỗ về phía trước, đáng thương Ngân Mang lập tức bị đặt ở phía dưới Hổ chưởng, xèo xèo chi một trận gọi bậy.

Thái Kế Vũ ở trên đầu bạch hổ gõ một cái, bạch hổ mới không cam lòng buông lỏng móng vuốt ra, Ngân Mang vội vàng nhanh như chớp lẻn đến đầu vai Lâm Lạc, xèo xèo chi gọi một hồi, trong mắt to nước mắt lưng tròng.

Tiểu tử kia ở khoe mẽ đã có tạo nghệ rất thâm hậu.

- Ha ha ha!

Ba người đều cười lớn.

Lâm Lạc không khỏi kỳ quái nói:

- Thái huynh, thú sủng này của ngươi đã đạt đến Thanh Huyền bát trọng thiên, mà ngươi chỉ có Thanh Huyền thất trọng thiên, là như thế nào hàng phục con mãnh thú này?

- Hắn là đệ tử Thuần Thú Tông!

Tô Mị đột nhiên vỗ hai tay.

- Không sai!

Thái Kế Vũ gật gật đầu.

- Phục tùng mãnh thú là bản lĩnh xuất chúng của Thuần Thú Tông ta, có thể phục tùng đại đa số mãnh thú cùng cảnh giới. Con đại miêu này trước thật là hung hãn không bình thường, thiếu chút nữa ăn ta luôn!

- Nguyên lai Thái huynh còn hiểu trận pháp!

Lâm Lạc cười nói.

- Cái gì trận pháp?

Thái Kế Vũ có vẻ rất mờ mịt.

- Ngươi là như thế nào từ phía trên tới đây?

Ngay cả Tô Mị cũng có chút tò mò.

- Ân, có cái gì khó đi sao? Ta tùy tiện vòng vo vài vòng, liền từ thang lầu một tạ đình đi xuống.

Hai người Lâm Lạc đều không nói gì, điều này chẳng lẽ chính là ngốc nhân có ngốc phúc, người này loạn thất bát tao đi một hồi cũng có thể tìm được nhập khẩu!