Ngày trôi qua nhanh chóng, tiếng chuông hết giờ vang lên. Vội bỏ hết tập vở vào cặp, hôm nay nó sẽ nói rõ mọi chuyện. Quân đã đi xuống trước rồi, lúc nó nói vói Quân rằng sẽ cho cậu iết câu trả lời, mặt Quân có chút gì đó lo lắng, và hớn hở. Nhưng dù sao đi nữa thì câu trả lời của nó đã rõ rồi, rất rõ!
Bước nhanh xuống, mong cho ngày hôm nay sẽ trôi qua thật nhanh.
-Này!
Nghe giọng hắn gọi sau lưng, nó quay lại nhưng không lên tiếng, có lẽ nó đã mệt mỏi vì phải suy nghĩ. Nhìn hắn và chờ hắn nói tiếp
-Hôm nay cô đi chơi với tôi được không?
-Đi chơi? Tôi bận rồi! Để khi khác đi, vậy nhé!
Rồi chạy luôn một mạch mà không chờ hắn nói gì cả. Nhà xe đã vắng, mà vốn dĩ bình thường nó đã vắng rồi, vì học sinh trường này toàn được đưa rước mà! Kia rồi, Quân đang đứng đựa vào chiếc AB, có lẽ trong đầu Quân lúc này đang dự đoán câu trả lời. Vì đối với Quân, nó có thể có tình cảm hoặc không! Lúc này lúc kia, không thể đoán chắc được.
Đến gần chỗ Quân, Quân thấy nó lại cười gượng gạo, rồi lên tiếng trước
-Nhi khoan nói đã! Đi với Quân đến một nơi được không?
Gật đầu, dù sao thì nó cũng chưa biết nên bắt đầu như thế nào. Ngồi lên xe Quân, lần này thì nó không hỏi đi đâu nữa! Chỉ im lặng để Quân chở nó đi thôi, gió thổi mơn man, nó muốn ngủ! Ngủ cho qua hết mọi chuyện.
Kít!!
Xe dừng lại ở khu vui chơi. Nó khá ngạc nhiên, đây là lần thứ 2 đến đây rồi!
-Quân muốn chơi tàu lượn siêu tốc nữa hả?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nó, Quân cười một cái. Rồi lại chợt nghiêm mặt, nói một cách cầu khẩn
-Nhi cho Quân ngày hôm nay nhé! Hết ngày hôm nay thôi, được không?
-Ừ! Được thôi! Đi chơi xả stress, vui mà! Hì hì!
Chỉ chờ nó nói có vậy, Quân nắm tay nó kéo vào trong. Khá ngạc nhiên, nhưng nó không rút tay lại. Hắn từng nắm tay nó, lúc trong bữa tiệc. Cảm giác của hai người không giống nhau, Quân nắm tay nó chặt, hắn cũng vậy. Nhưng cảm giác khác nhau, không biết khác ở điểm nào nữa, nhưng nó cảm thấy bàn tay hắn ấm áp hơn!!
Quân kéo nó đến chiếc đu quay, chiếc đu quay vì Nguyệt Mỹ mà nó không lên được. Quân nhìn nó cười
-Lần trước đi rồi nhưng lại không được đi cùng Nhi, nên hôm nay đi lại một lần nữa xem cảm giác ra sao? Có khác với lần trước không? Quân thật sự rất muốn biết!
Và nhanh chóng mua 2 vé, lần này thì nó vọt lên nhanh chóng, sợ nếu giống lần trước nữa thì nó lại phải ngồi tự kỉ làm mặt khỉ một mình.
Chiếc vòng được xoay từ từ len cao. Quân lấy chiếc ống nhòm đưa cho nó, rồi kêu nó nhìn xuống dưới. Nó cũng cầm và cũng nhìn! Rồi lại chợt cười ha hả!!
-Quân ơi! Bạn Quân ngồi ở dưới chờ kìa!!
-Đâu?
Mặt Quân ngơ ngác, không biết nói bạn nào. Đưa cái ống nhòm cho Quân rồi chỉ tay xuống. Quân nhìn theo rồi chợt mặt méo xệch! Quay qua nhìn nó
-Bộ mặt Quân giống vượn lắm hả?
-Hè hè, cứ như hai anh em song sinh ấy!!
Rồi lại thấy Quân không nói gì, măt cứ ủ rũ! Làm nó vội đính chính
-Nhi chỉ nói đùa thôi! Đừng tưởng thật đó nha!!
-………….- im re
-Nè! Giận thật hả??
Nó từ ngồi đối diện nhảy qua ngồi cạnh Quân, cúi xuống để nhìn biểu hiện trên mặt Quân! Chợt Quân đứng lên một phát làm nó giật mình! Miệng lại cười toe tét
-Nhi là đồng loại của Quân nhé! Vậy Nhi cũng là vượn!! Hehehe!!
-Yà! Thì ra nãy giờ Quân giả vờ sao? Làm Nhi giật mình!
Và ngay sau có là nó nhào tới với một hành động là cù Quân, một hành động vô thức, như lúc nhỏ nó và Quân thường đùa với nhau. Vì nó nhào tới cộng thêm tác động mạnh, hai người dồn qua một bên và hậu quả là cái lồng chao đảo. Làm nó sợ lồng rớt nhào tới ôm Quân cứng ngắt.
-Này! Hết vòng rồi! Hai cô cậu làm ơn xuống dùm tôi!
Mãi lo giỡn mà vòng xoay kết thúc lúc nào chẳng hay, và nghe tiếng ông soát vé quát nó với Quân mới sực tỉnh. Quân vội đứng dậy, nó với Quân đi ra ngoài. Cơn hoảng lúc nãy làm tim nó nhói lên, cố gắng đứng đi thẳng như không có chuyện gì.
-Quân ơi, Nhi khát nước, mua giúp cho Nhi chai nước đi!
Quân gật đầu, để nó đứng đó rồi chạy đi mua nước. Vội lôi trong túi ra vỉ thuốc, từ lúc biết mình bị bệnh đến giờ, nó chỉ biết uống thuốc để giảm đi cơn đau thôi, còn việc bệnh sẽ phát tác thì nó không còn quan tâm nữa. Tách ra một viên bỏ vào miệng, điều này đối với nó thật là khó khăn, nó sợ uống thuốc mà bây giờ lại không có nước. Cố gắng nuốt trôi viên thuốc xuống cổ họng.
-Nước đây, Nhi uống đi
Chộp lấy chai nước, nó uống như muốn xua đi vị đắng trong miệng, thật là khó chịu, sao lại không có thuốc nào ngọt một chút cơ chứ? Nếu có thì lúc đó nó sẽ uống thuốc như ăn kẹo, nhai rôm rốp rồi nuốt ực một phát mà không cần nước.
-Chúng ta đi tiếp thôi!!
Rồi lại đi tiếp, hơn mấy giờ đồng hồ liền nò với Quân chơi gần hết các trò ở đây. Ăn uống đủ thứ, nhưng điều tệ hơn là nó phải uống đến 3 viên thuốc giảm đau. Chẳng hiểu tại sao cơn đau lại ập đến liên tục. Nó phải kìm nén nhiều lắm, thuốc hầu như không có tác dụng, đau thắt. Nhưng nếu không có thuốc thì chắc là nó đã ngất từ lâu rồi.
-Hết trò chơi rồi, bây giờ đi sở thú nhé!
Quân dắt nó vào cái sở thú nhỏ cạnh khu vui chơi. Ở đây không lớn như cái khu sinh thái trước, mấy con thú đều bị nhốt lại. Nhưng bù lại thì nó được xem mấy con thú, mà không phải chạy nhanh như lần trước nữa!
Rồi lại đi xem phim, đi dạo mát, mọi nơi Quân đưa nó đi đàu có cùng một điều là, hình bong hắn luôn hiện về trong đầu nó. Trời cũng chập tối nhanh, Quân đưa nó về nhà, dừng lại cách nhà hắn một đoạn, đã đến lúc rồi. Bước xuống xe, nó im lặng hồi lâu, rồi lên tiếng
-Cảm ơn Quân vì hôm nay nhé! Hôm nay Nhi vui lắm!! Cảm giác….. rất giống khi xưa! Giống như khi còn bé! Giống như chúng mình đã từng nói......... Mãi mãi là bạn thân!
Câu nói của nó như vết dao cứa vào tim Quân, Quân cố gắng níu kéo một ngày với nó chỉ để mong thay đổi được suy nghĩ và câu trả lời của nó thôi, nhưng rốt cuộc thì cũng chẳng ích gì. Phải! Đối với nó Quân chỉ là bạn, mãi mãi là vậy, vì tim nó chỉ cho phép giới hạn ở đây thôi.
Khẽ hít một hơi thật sâu, Quân cố gắng cười rồi nhìn nó
-Chúng ta sẽ mãi là bạn, bạn thân nhé! Cho dù có chuyện gì xảy ra, thì Nhi hãy gọi cho Quân, Quân luôn sẵn sàng ở bên cạnh Nhi. Nhi đừng lo cho Quân, người đẹp trai lịch lãm như Quân thì không ế đâu! Hehe, có khi Quân sẽ lấy vợ trước Nhi đấy! Lúc đó thì Quân sẽ mời Nhi làm Phù dâu!!
Nó bật cười vì câu nói của Quân, điều đó làm nó cảm thấy dễ chịu phần nào
-Được thôi! Quân nhớ đấy nhé! K mời là Nhi đốt tan nhà thờ và phá lễ cưới của Quân luôn đấy!
Rồi chợt, một cảm giác gì đó len lỏi trong long nó, nó thấy có lỗi với Quân. Bất giác tiến tới ôm lấy Quân, nó nghĩ đây là điều duy nhất mà nó có thể làm cho Quân thôi, làm cho một người bạn. Bỏ Quân ra rồi nhìn Quân một lát
-Thôi! Quân về đi nhé, tối rồi! Tạm biệt!
Quân khẽ gật đầu rồi leo lên xe phóng vút đi. Nó biết là Quân đang buồn lắm, nhưng phải chấp nhận thôi. Mong là Quân sẽ tìm được người khác tốt hơn nó. Quay đầu bước về nhà.