Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 66: Chỉ vì thất hứa!!!

Đứng trước phòng bệnh, nó cứ lấp ló lưỡng lự mà không dám vào vì sợ hắn sẽ ném cho nó một cái nhìn đầy tức giận vì đã thất hứa và sau đó sẽ cho người đánh sập khu nhà của nó (trí trưởng tượng phong phú)

Mở cửa phòng hết sức nhẹ nhàng, nó đưa đầu vào bên trong lén nhìn xung quanh. Không có ai cả, mọi người thật là…. sao lại để cho người bệnh ở một mình vậy chứ??

Rón rén bước vào trong, hình như hắn đang ngủ thì phải!! Thôi thì để cho hắn ngủ, ngu gì kêu hắn dậy để mắc công bị “lãnh đạn”. Còn thức ăn mua cho hắn thì nó xử thôi, dù gì thì nó cũng vừa xuất viện nên xem như nó cũng là người bệnh, mà người bệnh thì được quyền ăn cháo

Khẽ ngồi xuống cố gắng làm thật nhẹ nhàng, mặt nó hí hửng mở hộp cháo thịt bằm thơm phức

-Này!!- hắn chợt mở mắt ra và ngồi phắt dậy, cũng may là tay nó cầm chắc chứ nếu không thì cả hộp cháo nghi ngút khói đã yên vị trên đầu hắn rồi

-OMG!!! Anh có phải là con người không vậy hả?? Làm tôi giật cả mình!!

Chợt nhìn vào mắt hắn nó nhận ra ánh mắt kia đang chú mục vào nó và tỏa ra sát khí dày đặc.

Tay giật phắt hộp cháo hắn gằn giọng

-Đồ con heo xấu xa!! Đã thất hứa mà không hối lỗi lại còn dám ăn cháo của tôi nữa

Đưa tay đấm cho hắn mấy phát, mặt nó nhăn nhó

-Thật là…..!!! Chỉ vì vậy thôi mà anh định làm cho tôi đứng tim chết sao?? Hả?? Hả???- Theo sau mỗi chữ hả là mỗi phát đấm đầy tức tối của nó

-YA!! Cô đang ngược đãi người bệnh đấy!! Biết không??

-Mà tôi có thất hứa đâu, chỉ là…….. thực hiện hơi trễ chút thôi

-Không biết!! Đối với tôi vậy là thất hứa

Rồi chợt hắn nhìn xuống hộp cháo, khóe môi khẽ xuất hiện một nụ cười gian. Quay qua nhìn nó, hắn buông ra một câu làm cho nó đang uống nước phải phun ra hết, một câu đối với nó mà nói là hết sức kinh khủng

-Để chuộc lỗi vì đã thất hứa, cô….. đút tôi ăn đi!!!

Sau một hồi ho sặc sụa vì bị sốc, nó quay qua nhìn hắn với ánh mắt hoài nghi, tay đưa lên sờ trán hắn, miệng rối rít

-Này!! Bác sĩ đã kiểm tra chưa?? Hình như đầu anh bị va chạm mạnh đấy!!

Hất tay nó ra, hắn bắt đầu nhăn mặt, rồi đưa tay vào trong túi rút ra một tờ giấy đưa cho nó

Tờ giấy được gấp bốn, mở ra đọc với vẻ mặt đầy tò mò và có chút hứng thú. Đọc được những chữ bên trong, nó bắt đầu phát hoảng. Cũng may là lần này nó không uống nước nếu không thì chắc nó sẽ sặc còn nhiều hơn cả lần trước, có khi là chết vì sặc cũng nên. Đầu tờ giấy có ba chữ thật to tướng và được tô đậm “Bản hợp đồng” (bên dưới là gì thì chắc ai cũng biết hết rồi)

Hóa ra là hắn luôn mang theo trong người, làm cho nó mấy lần vào phòng hắn tìm để “tiêu hủy” nhưng lại không thấy. Mặt nó hơi chuyển sang màu xanh nhưng vẫn cố gắng giữ vững giọng

-Ý gì đây??

-Cô nhớ lái này chứ? Tôi có trò vui cho cô này. Bây giờ, một là……. cô đút cho tôi ăn, hai là…… cô thụt dầu 100 cái

-Ặc!! Anh đúng là quỉ lai người mà! Đồ ác độc!!

-Đừng làu bàu nữa, mau chọn đi!!

-Được thôi!!

Nhất quyết không để cho hắn vừa lòng, nó quyết định thụt dầu 100 cái. “Anh muốn chứ gì? Được thôi!! Gì chứ thụt dầu 100 cái thì đối với Nguyễn Hoàng Bảo Nhi này chẳng là gì cả!!”

Trong khi nó thụt dầu thì hắn lại nằm bắt hai tay ra sau đầu và đếm như đang thưởng thức một trò vui

-1……2……3……4…….5………………..61………62………63……….

Mặc dù lòng thì nói chẳng là gì cả nhưng ngoài mặc thì nó thở còn không ra hơi, nhưng vẫn nhất quyết không để cho hắn đạt được điều hắn muốn, nó vẫn cứ cố gắng. Trong lòng thầm rủa “Cái tên đáng chết!! Anh dám nói tôi ngược đãi người bệnh sao?? Anh mới là cái đồ độc ác đang ngược đãi người bệnh thì có. Grừ!!”

Khẽ nhìn nó, hắn cười một cái

-Này!! Nếu không nổi thì chịu thua đi, đến đây “phục vụ” cho tôi!!

-Mơ….. đi….. hộc, hộc…..

Nhếch môi một cái rồi hắn tiếp tục đếm

-……98……99…….99,1……..

-Ya!!! Anh…. đếm…… cái kiểu…… gì vậy hả…?? 99 rồi…… tới….. 99,1 là sao?? Muốn chết….. phải không??- miệng thở hồng hộc nhưng nó vẫn cố gắng nói để thỏa cơn tức giận của mình

-Kệ tôi, thích đếm như thế nào là quyền của tôi!! Thụt tiếp đi

-Ax…….

Nhất quyết, nhất quyết, nhất quyết không chịu để cho vừa lòng, nó lại cố gắng thụt. Mặt hắn không chút gì qian tâm đến nó, hắn miệng vẫn cứ tiếp tục đếm

-…….99,30…………99,3….1……………….99,3….2………

Nó hết sức, ngồi thụp luôn dưới đất, mặt tím tái vì mệt. Thấy vậy hắn phóng ngay xuống và đỡ nó dậy. Hắn lại nhăn mặt rồi trách nó

-Cô đúng là lì thật, thật ra thì tôi chỉ định thử cô thôi, cho dù cô có muốn thì một trăm năm nữa cũng chẳng được đâu mà còn làm giá, đúng là con heo cứng đầu

-Anh…… là đồ…. độc….ác…….Không bao giờ…… tôi làm….. theo lời……anh đâu…. Bây giờ….. cho dù có….. nhảy…. lầu thì…… tôi cũng….. không đút cho… tên âm binh…… như anh đâu

Chợt hắn nở nụ cười gian xảo, nhìn thẳng vào mặt nó buông ra một câu

-Thật không??

Chợt mặt nó từ xanh chuyển sang xám, lòng tự thầm trách bản thân lại sao lại ngu ngốc gợi ý cho hắn, nhìn mặt hắn sao mà…… kinh khủng quá. Liệu nó sẽ phải nhảy xuống dưới thật sao?? Đang ở tầng 10 của bệnh viện mà!! Nó lắp bắp, mặt méo xệch

-Không…… không lẽ…… anh…..anh….. anh….. muốn tôi…. nhảy….s… sao???

Chợt hắn nhếch môi cười một cái rồi lại nói

-Không! Tôi đâu có ác đến vậy (ác hơn vậy)!! Tôi sẽ không bắt cô nhảy xuống đâu mà tôi sẽ……

Lấp lửng giữa câu, chợt hắn nắm vai và quay nó qua, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi nó. Nó bất động!!!!