Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 62: “Thà tôi là người đau còn hơn nhìn cô chịu đựng”

Ngay sau khi Lâm dập máy, nó cất tiếng yếu ớt, nhìn Lâm với anh mắt đầy đauđớn, mặc cho máu trên cánh tay vẫn đang nhỏ từng giọt xuống đất

-Tại sao cậu lại làm như vậy??

-Cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi sao?- Lâm quay qua nó, cười đểu một cái- cônghĩ tại sao tôi lại làm như vậy?- Lâm hỏi ngược lại nó.

Nhưng nó không nói, chỉ nhìn Lâm như chờ đợi câu trả lời

-Như cô cũng đã nghe rồi phải không? Tôi gọi hắn ta là anh họ, vì đó là anh họcủa tôi và tôi cực kì căm gét anh ta. Chắc cô muốn hỏi tại sao chứ gì? Vì giađình anh ta giàu có hơn gia đình tôi, lớn mạnh hơn gia đình tôi. Vì anh ta đẹptrai hơn tôi, nổi tiếng hơn tôi, giỏi giang hơn tôi. Tôi gét điểu đó. Tôi đãnhiều lần bị anh ta cản đường khi đang thực hiện những điều mình muốn. Sao chứ?Anh ta là một kẻ bất bại, làm thế nào cũng không thể diệt được. Nhưng có lẽ hômnay, anh ta không còn hoàn hảo nữa. Anh ta có điểm yếu, một điểm yếu cực lớn màtôi vừa tìm ra!!

-Vậy tại sao cậu lại nói yêu tôi cơ chứ?- nó cố gắng nói, cười một cái đầy chuachát

-Cô nghĩ đó là thật sao? Chỉ là đóng kịch thôi, cô làm ơn thông minh dùm tôimột chút. Tất cả chỉ là để tiếp cận cô, vì cô là điểm-yếu-lớn-nhất của anh ta!!Sao hả? Chắc cô chưa nhận ra điều đó phải không? Nhưng đừng lo, anh ta sắp cómặt ở đây rồi.

-Sao?- Lâm nói hắn sắp tới đây ư? Làm sao có thể như vậy được, rõ ràng lúc nãynó không hề lên tiếng và Lâm cũng không nói nơi đang bắt giữ nó thì làm sao màhắn tới được

-Xem đi sẽ rõ!!

Lâm đưa đoạn video cho nó xem. Chết tiệt!! Hóa ra những gì nó chịu đựng đềukhông làm được gì hết sao? Vậy là hắn sẽ tới đây? Không được, tuyệt đối khôngđược!! “Đồ đáng gét, anh không được đến đây, không được đến đây!!”

Rầm!!

Cánh cửa mở toang. Chết tiệt!!!!!! Hắn tới rồi sao. Tới đây làm gì vậy chứ??Sao không chết quách ở nhà đi. Tiêu rồi, lần này thì hắn tiêu thật rồi. Tới đâychỉ có nước chịu đánh tới chết mà thôi. Nó phải làm gì đây???

-Chào anh họ, không ngờ anh lại nhanh như vậy!! Hai thằng lính canh cửa của tôianh xử đẹp hết rồi hả? Không gây tiếng động, rất tuyệt phải không “chị dâu”-Lâm cười, rồi cúi xuống nói vào tai nó, một tay đang kề dao vào cổ nó

-Cậu thích chọc điên tôi phải không? Mau thả cô ta ra- Nhìn nó đang ngồi trướcmặt hắn lúc này, trông nó nhếch nhác và mệt mỏi làm cho tim hắn như ngợp thở

-Đừng nóng!! Tôi đây chỉ muốn đùa một chút thôi mà. Dù sao thì kêu anh tới đâyđâu phải chỉ để đem “chị dâu” về. Như những lần trước, bây giờ anh thử ngăn tôixem, ngăn tôi không xuyên con dao này qua cổ của cô ta, được chứ??

-Dừng lại!! Cậu thử làm cô ta bị thương, tôi thề sẽ phanh cậu ra thành trămmảnh!!

-Vậy để xem, anh làm gì được tôi!!- Lâm lại tiếp tục cứa mạnh con dao vào cổ nólàm máu rỉ ra

-Khoan đã!! Cậu muốn gì

-Tôi thích anh đứng cho bọn đàn em của tôi vận động chút. Cả ngày không đượclàm gì, chắc tụi nó cũng đang chán

-Biến khỏi đây!! Tôi không cần anh cứu!! Mau biến đi- Dồn hết hơi, nó quát, cốgắng dùng những lời nặng nề nhất mà nó có thể nói ra để mong cho hắn chịu rờikhỏi

-Được! Chỉ cần cậu thả cô ta ra- lờ đi câu nói của nó, hắn chấp nhận yêu cầucủa Lâm

Hắn dứt câu, Lâm quay qua hất mặt với đám đàn em, cả đám tiến lại với gậy trêntay. Chuẩn bị ra tay như lệnh được ban ra

-Khoan đã!!- Thảo Trang từ bên trong chạy tới chỗ Lâm- Chẳng phải là anh nóikêu anh ấy tới để xem nó chịu đau đớn sao?? Anh đang làm cái quái gì vậy??

-Cô em à!! Tôi đã nói là “phim” này không hay đâu mà, chỉ tại cô em nhất quyếtđòi xem cho nên đừng có trách tôi. Giờ thì tránh ra- Lâm hất mạnh Thảo Trangmột phát

Nhỏ quay qua chạm ngay ánh mắt sắc lạnh của Phong đang nhìn mình. Chợt nhỏ đứngphắt dậy

-Tôi sẽ không để cho anh làm gì anh ấy đâu- rồi Trang quay qua đám đàn em đangđứng phía sau- tụi bây, xông lên

Nhưng mãi chẳng thấy động tĩnh gì, Trang quay qua nhìn đám đàn em quát

-Tụi bây bị điếc sao? Tao nói “dẹp” tụi nó ngay!!

-Cô em đừng cố gắng làm gì. Bây giờ cho dù có cho tụi nó kim cương thì tụi nócũng chẳng dám manh động đâu. Vậy nên một là cô em đứng “hưởng thụ” còn hai làchịu chung với tụi nó. Chọn đi!!

Chần chừ một lúc, Thảo Trang rụt rè tiến tới đứng sau lưng Lâm. Khẽ cười mộtcái, Lâm quay qua đám đàn em nói

-Được rồi, tiếp tục đi

-Đừng mà!! Tôi xin cậu, để anh ta đi đi, rồi muốn gì cũng được- nó nhìn Lâm vannài, thật sự thì nó không muốn hắn có mệnh hệ gì cả, nếu không thì nó sẽ đaulắm

-Vậy tôi muốn cô làm như thế này- Lâm búng tay một cái, một tên đàn em tiến tớicầm gậy và đánh mạnh vào bụng hắn- cô có làm không??

-Tôi nói là để anh ta đi đi, chuyện gì cũng được!!- nhìn cảnh hắn bị giángxuống một gậy lòng nó đau như người bị đánh là nó vậy, nó dùng hết sức hét lênđầy đau đớn

-Không nói nhiều nữa, làm đi

Sau câu nói của Lâm bọn đàn em liền nhào tới giáng những phát gậy vào ngườihắn. Hắn không phản kháng và chịu đựng. Nó đau lắm, nó không làm được gì cả, nótự thấy mình thật vô dụng.

-Đừng đánh nữa. Đồ đáng gét, anh mau phản kháng đi chứ, tại sao lại đứng im nhưvậy? Anh mau biến đi, mau biến đi, tôi gét anh, biến đi!!- nó không chịu nổinữa, không thể nhìn hắn chịu đựng được. Nó khóc, nó không nhịn được nữa. Giọngnó lạc dần

“Cô biết không? Tôi thà người chịu đau đớn là tôi còn hơn để cô phải chịu đựng?Thà cứ như vậy thì tôi đau một thôi! Biết không hả đồ ngốc?”-Để ngoài tai nhữnglời nói của nó, không bao lâu và hắn gục xuống. Tiếp tục chịu những phát gậy vànhững cú đạp.

-Haha, anh họ, anh làm “chị dâu” khóc rồi này, anh xấu xa lắm có biếtkhông????- Rồi Lâm quay qua nó- Để tôi trả thù giúp “chị” nhé!!

Lâm tiến tới chỗ hắn, cầm theo một thanh sắt. Hắn đang nằm dưới đất vì đau đớn.

-Hôm nay tôi sẽ trả hết tất cả những gì mà tôi đã chịu bấy lâu. Biết không?-Vừa dứt từ “Biết không” Lâm liền hất mạnh thanh sắt vào đầu hắn. Máu bắt đầutúa ra

Nó sắp chịu hết nổi rồi, nó muốn người đó là nó. Dùng hết sức thoát khỏi chiếcghế, nó muốn giết chết Lâm ngay lúc này, nhưng mọi thứ chỉ là vô vọng.

Chợt Lâm rút con dao trong người ra.

-Như vậy thì vẫn chưa hả nỗi căm gét trong tôi. Có lẽ phải cho anh vài nhát thìcó khi tôi mới có thể dễ chịu được nhỉ?

Ngay sau đó, Lâm vung con dao sắc bén lên

-Đừng!!!