Đến siêu thị
-Đợi tôi một chút, để tôi đi lấy xe đẩy
-Tôi không thích xe đẩy, cô lấy giỏ xách đi
-Anh thích giỏ thì tự lấy đi, đàn ông con trai mà thích giỏ xách à?
-Tôi thích vậy đấy. Lấy đi
Nó thểu não đi lấy "Ức chế quá, huhuhu"
Nó cứ như cái xe đẩy hàng di động của hắn. Có bao nhiêu đồ, bao nhiêu thứ, từ đồ ăn đến bột giặt chỉ cần đi qua là hắn đều lấy quà quăng vào giỏ.
-YA, ANH THẬT QUÁ ĐÁNG, MẤY THỨ NÀY NHÀ ANH CHƯA CÓ HAY SAO MÀ CÒN MUA VẬY HẢ????- nó hét như muốn quẳng cái cục tức đang nghẹn ở cổ ra.
-Tôi thích mua, à mà cô đừng gây sự chú ý nữa- hắn nói rồi ra hiệu cho nó nhìn xung quanh
"Thôi chết, mình quên là đang ở trong siêu thị, mất mặt quả"
-Xin lỗi mọi người.... chúng cháu chỉ giỡn với nhau thôi, mọi người cứ tiếp tục đi ạ- nó nở nụ cười tươi rói (dù chẳng muốn chút nào)
Lúc này thiệt sự là máu nóng của nó đã dồn lên tới não rồi, mặt đỏ phừng phừng
Hắn thì cứ như không có gì. cứ thiếp tục đi, tiếp tục lấy và cứ thế cho vào giỏ
Một giỏ rồi hai giỏ.... Hết tay cầm hắn lại bắt nó đem ra quầy thu ngân gởi rồi lấy tiếp giỏ khác. Số giỏ cứ thế tăng theo cấp sồ nhân và số thứ mà hắn mua cũng như vậy
Cứ thế đến khi... không còn gì để lấy nữa thì hắn vẫn bắt nó xách giỏ (ác quá)
-Hết thứ để lấy rồi, đi thanh toán được chưa?- nó hỏi mà tràn mặt tràn đầy hi vọng.
-Tôi đang tìm mua một món đồ
-Đồ gì để tôi tìm phụ cho- nóng máu
-Tôi thích tự tìm
Hắn nói vậy thôi chứ thiệt ra là hắn thích đi vòng vòng để bắt nó "tập thể dục" thôi
"Azzzz, chịu hết nổi rồi, phải xuống nước thôi"
-Anh Phong đẹp trai (mắc ói) à, nãy giờ thấy anh đi nhiều chắc cũng mệt rồi, nghĩ một chút hen!!- nó nhìn hắn với đôi mắt long lanh vô (số) tội.
Hắn chút nữa là xiêu lòng, nhưng vẫn còn lý trí
-Ờ.... tôi không mệt- buôn ra ba từ làm nó "vỡ vụn" rồi bỏ đi một mạch
"Tại sao anh lại trả thù tôi một cách trẻ con như vậy chứ? (trẻ con mà hiệu quả). Muốn khóc quá, hix hix"
10".......15".......30"
Lúc này thì hắn có vẻ vừa lòng rồi, nhìn bộ dạng của nó không khác gì người mới "trốn" viện, hắn lên tiếng
-Ở đây không có bán thứ mà tôi cần tìm, về thôi!!
Nó nghe câu đó mà mừng muốn điên lên được
Ra đến quầy thu ngân, đúng là đẹp trai có khác. Trong khi người khác phải xếp cả hàng dài để chờ thanh toán thì hắn được chị thu ngân đặc cách cho lên trước với cái lí do là "mua nhiều đồ nên được ưu tiên"
-Cô để đồ đó đi, tôi sẽ kêu người đến lấy- hắn nói sau một hồi bắt nó "vận tải" cái đống đồ đó ra trước.
Bịch- nghe hắn nói dứt câu là nó cho đống đồ rơi tự do
"Trời ơiiiiiiiiii, phải hơn cả chục bao chứ không ít, áááá"- nó đếm rồi phát hỏa
-Cô được tự do, về đi
-CÁM ƠN- tặng cho hắn lới cảm ơn "chân thành" và "sâu sắc" nhất rồi dậm chân xuống đất rầm rầm bước đi
8h45"
Tại nhà nó
Vừa bước vào nhà đã nghe tiếng mẹ nó trong phòng vọng ra
-Đi chơi vui không con
Nếu như bình thường nghe được câu này thì nó vui không kể siết. Nhưng hôm nay, câu nói đó cứ như là xăng đổ thêm vào lửa. Nó không nói gì, chỉ bước lên phòng ụp mặt vào gối, dồn hết uất ức và
-Áááá, ĐỒ ÁC QUỶ ĐÁNG GHÉTTTTTT
"Cũng tại hai cái con hám trai đó mà mình phải chịu như thế này, ngày mai tụi bây chết với tao, cái đồ nối giáo cho giặc......"- nghĩ rồi nó thả mình rơi tự do xuống giường đi ngủ sớm.
Sáng
Tít....tít....tít
Tiếng chuông báo thức vang lên, nó lê thân mình vào nhà tắm, bình thường thì bộ đồng phục rất đẹp mà sao hôm nay dưới con mắt nó bộ đồng phục lại trở nên đáng gét như vậy. Nhưng rồi cũng mặc vào
(sẵn đây tác giả giới thiệu sơ cho mấy bạn về đồng phục trường nó, đồng phục là một chiếc áo sơ mi tay dài đi cùng với váy ngắn caro xanh chình giữa có một cái cà vạt được thắt sẵn. Của nam thì áo sơ mi, quần xanh và cà vạt thắt sẵn)
Vừa vào đến lớp nó đã nằm chèo queo như "trái dưa leo" trên bàn
-Hôm qua sao mày không đi vậy?- vừa thấy nó Lam đã quay xuống hỏi
Câu hỏi của Lam như động vào cái "núi lửa" đang bình yên trong lòng nó thì tuông trào
-CŨNG TẠI CÁI BỌN HÁM TRAI TỤI B.....- nó biết mình vừa hớ hàng nên im bặt
-Sao tại tụi tao?- Mi thắc mắc
-Ờ.... ý tao là.... cũng tại tụi bây rũ tao đi nên tao mới bị ba tao la đó- nó bào chữa
-Ơ! Vô lí, không đi thì sao lại bị la
-Thì.... thì ..... Ờ..... mà tụi bây thích Phong lắm hả???- Nó đánh trống lảng
Đúng ý nó, hai con nhỏ vừa nghe nhắc tới hắn thì mắt sáng lên
-Tụi bây đừng có nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá, thiệt ra hắn không như tụi bây nghị đâu, hắn ta là một con người .......- nó dùng những gì xấu nhất, ghê nhất, kinh dị nhất để gán cho hắn, mong sao cho hai con bạn nó từ bỏ thì nó mới mong thoát nạn.
Nhưng..... phản tác dụng
-Phải không vậy, làm gì tới nỗi đó, hay là do mày ghen tỵ với ảnh nên mới nói vậy phải không?
"AAAAA, tức quá, tức quá, hám trai khong chiu được"
-Tao không nói chuyện với tụi bây nữa
Nó gục mặt xuống bàn vì tối qua bị hắn hành hạ mà bây giờ người nó, toàn thân rã rời
Một lúc sau hắn bước vào, thấy tình trạng của nó hiện giờ hắn nở nụ cười mỉa mai
"Nhìn cái mặt hắn sao mà mình muốn đánh cho sưng vù lên, cho hả dạ, bực mình thật"
Hắn ngồi vào chỗ, cũng như hôm qua, cũng quăng cặp lên bàn, cũng bắt cheo chân, khoanh tay trước ngực. Nhưng chỉ khác có một điều là
-Chép bài cho tôi
-Gì? Anh có bị liệt hai tay không, tự chép đi, chừng nào có giấy chứng nhận anh bị liệt hai tay và không có khả năng cứu chữa thì lúc đó tôi sẽ chép cho anh.
-Chép đi
-Không
Nó vừa dứt lời, hắn chồm lên kêu Mi, thấy Mi quay xuống nó hốt hoảng nhào tới.
-Hi, tao giỡn đó, không có gì đâu- Nó cố nặng ra nụ cười
Vừa nghe nó nói xong, Mi cốc đầu nó một cái rõ đau.
-Con này, mày rãnh quá ha- Mi trách nó rồi quay lên
Nó một tay ôm đầu, một tay giật cuốn vở mà không quên lườm hắn một cái
-Cô viết cho đàng hoàng, đừng có mà vẽ rồng vẽ rắn vào trong đó không thì đừng trách tôi
-Biết rồi, có vẽ thì tôi sẽ vẽ con quỷ mới hợp với cái mặt của anh, chứ rồng rắn thì ăn thua gì
Nó lật tập hắn ra, trong đó đủ kiểu chữ khác nhau
"Rõ ràng là toàn nhờ người khác chép bài cho mà, không biết sao mà hắn lại được chức hội trưởng hội học sinh nhỉ?"