Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 37: Sở thú

Đồ của nó cũng không cógì nhiều, chỉ có quần jean, áo pull,……. và thấy thứ khác. Nói chung là chỉ mangphong cách cá tính. Mi thì có vẻ ưng ý còn Lam thì lại thích mặc váy nên cônàng không chịu mặc. Tới khi nó buông một câu “Mày không mặc thì lấy đồ cũ màmặc nhá, sạch dơ gì thì cũng tự chịu đi!!”. Thà mặc đồ của nó còn hơn là mặc đồdơ

Cô nàng giật ngay mà mặcvào. Mi thì mặc chiếc áo lệch vai cùng một chiếc quần short ngắn. Quần đó làmama mua cho nó, mà nó không thích mấy cái quần ngắn ngắn đó, nên lấy mặc ở nhàcho mát thôi, từ khi chuyển qua nhà hắn thì nó không dám động vào cái quần đónữa. Mi mở tủ thấy nên chộp ngay. Mặc vào khoe chân dài trắng không tì vết

Còn nó thì vẫn vậy, áopull quần jean, tóc cột cao. Đơn giản vì nó thích style cá tính chứ không thíchmấy kiểu “yểu điệu thục nữ”. Điều đó đối với nó là “NEVER”

Khổ nổi nó không thíchmặc váy, nên mama nó không mua, nhiều lần thấy mấy cái váy xinh ơi là xinh,thích ơi là thích nhưng mà mua về thì nó lại bỏ xó nên thôi. Cho nên bây giờkhông hề có váy cho Lam. Cô nàng mặc quần jean, áo pull giống nó. Nhưng mái tócđược xỏa xuống kéo hai bên vai.

Cả ba bước xuống nhà làmtim ai xao xuyến.

-Thấy Mi mặc đồ vậy đượckhông?- Mi chạy đến chỗ tên Long đang đứng như trời trồng.

-Ơ……ờ……..đẹp…

Chắc lần đầu tiên chàngLong rung động trước con gái, nên khi thấy Mi mặc đồ có chút hở hang anh chànglại đỏ mặt. Chứ trước giờ tiếp xúc với con gái nhiều, nói mấy câu làm vừa lòngcon gái thì Long đâu thiếu, vậy mà bây giờ lại ngại nói ra một câu khen Mi.

Cô nàng nghe chàng khenkhoái chí lắm. Cứ cười cười. Trong khi đó thì Duy tự dưng buộc miệng nói ra mộtcâu mà anh chàng cũng không biết là mình đang nói gì

-Lam dễ thương quá!

-Ơ……Cảm ơn- cô nàng mặtđỏ lựng, chỉ biết buông ra một câu cảm ơn mà lại ngại ơi là ngại

Lúc này thì tên Duy mớitỉnh ra, không ngờ chính mình lại buông ra câu đó, anh chàng cũng đỏ mặt khôngbiết nói gì.

Còn hắn thì muôn thuởcũng vậy, cả đời chẳng biết khen ai bao giờ. Cái hình ảnh của nó lúc này hắncũng thấy nhiều rồi nên cũng không có cảm xúc gì nhiều. Nó thì cũng không cầnai khen cả, nhưng thấy Mi và Lam được khen thì nó lại muốn nghe hắn nói gì đó.Thật là khó chịu “Con người gì mà chẳng có cảm xúc, cứ như cục đá vậy!!”

-Bây giờ chúng ta đi sởthú đi!!- Nó đề xuất ý kiến

-Xem bạn của cô ở trongđó hả?- một lần nữa, không khen nó được một câu bây giờ lại còn đâm chọt

-Bạn của anh á!!!! Cáiđồ đáng gét này, này nào anh không chọc tôi thì anh ăn không ngon hả??

-Thôi! Hai cái ngườinày, Lam thấy được đó. Đi sở thú chơi. Lâu lắm rồi không đi sở thú, không biếtcó con gì mới không!!

Lam bịt miệng nó lại,kéo đi. Và như vậy, điểm dừng đầu tiên sẽ là sở thú thành phố.

Cái sở thú lớn cực, màcũng không phải là sở thú. Ở đây là khu bảo tồn động vật quí hiếm với quy môlớn. Nhiều động vật có nguy cơ bị tuyệt chủng đều được hội về ở đây. Khách thamquan du lịch, cả du khách nước ngoài đến đây rất đông.

Ở đây, chỉ có những convật nguy hiểm thì mới được nhốt trong những khu vực riêng, còn những con vật vôhại thì được thả cho tự do chạy nhảy. Khu vực đầu tiên mà tụi nó đi qua là khuvực các con vật trên cạn. Ở đây khỉ có, gấu trúc có, hổ trắng có, …….. nhữngcon thú quí hiếm đều có mặt ở đây.

Khỉ ở đây đều được thảtự do, con thì đu cây, con thì chạy rong vòng. Nó nhìn mà khoái chí. Nó cứ nhưlà lần đầu được đi sở thú vậy.

Còn hắn thì không xemthú mà……..xem nó. Lúc nó cười khi được chạm vào mấy con thú, lúc nó nhăn mặtkhi chưa kịp động vào mà con thù đã bỏ chạy toán loạn……. nhìn nó sao mà dễthương quá!!! Đôi khi hắn cũng không biết được rằng trái tim mình đang nghĩ gìnữa.

-Áááá………

Tiếng nó hét rần trời.hắn vội quay qua tìm lý do. Trời đất, không biết nó chọc phá mấy con khỉ nhưthế nào mà bị con khỉ nắm tóc nó kéo. Gỡ mãi không ra. Đã vây còn khỉ lại càngnắm mạnh hơn.

-Cái con khỉ đáng gétkiaaaaa. Thả ra mau….á á á

Tìm đủ mọi cách mà conkhỉ cứ như trêu ngươi nó vậy. Nó càng hét con khỉ lại càng khoái chí, cười khẹtkhẹt. Mi, Long, Duy, Lam chẳng có ai dám nhào vào kéo con khỉ ra, sợ cũng bịhậu quả giống nó.

Hắn kiếm ở đâu một cáicây. Đi đến gần nó, vừa vung cái cây lên con khỉ đã buông tóc nó ra mà bỏ chạy(hic, bạo lực quá)

Lúc này nó mới thấy biếtơn hắn quá trời! Hắn mà không tới thì chắc con khỉ giật nó hói luôn quá. Sợ chỗnày rồi, cả đám kéo nhau qua khu vực các loài vật trên không.

Chim gì cũng có, tất cảđều được thả bay lượn khắp nơi. Nó muốn bắt một con, nhưng đến gần con nào làcon đó lại chạy hết. Tìm đủ mọi cách, dụ dỗ, cho đồ ăn, lén lút bắt từ đằngsau…….. nhưng cho dù cố gắng thế nào thì nó cũng không chộp được.

Vậy mà hắn lại huýt giómột chút, mấy con chim lại đậu xuống trên vai hắn, nhìn thích chết đi được. Vậymà hắn chẳng chịu cho nó con nào. Nó chạy tới thì hắn lại thả cho bay hết. Bựcmình thật!

Mi thì cùng với tên Longnói chuyện rôm rả. Lam với Duy thì lại đi mua thức ăn cho mấy con chim.

-Áááá………..

Lại tiếng hét thấtthanh…. Nhưng lần này chủ nhân của tiếng hét đó không phải là nó mà là …….củaMi. Trời đất! Con nhện bự ơi là bự đang bò trên vai Mi. Con nhỏ đang trong tìnhtrạng “chết lâm sàn”. Hét xong đứng như trời trồng, không dám cử động.

Tên Long không biết nênlàm gì, bởi vì con nhện này thuộc loài cực độc. Bị nó cắn cho một phát là chỉcó “chuyển hộ khẩu vào nhà xác”. Cả đám đang hoang mang, không biết nên làm gìthì chợt!

Một con chim đại bàng từđâu xà xuống, chộp ngay con nhện. Phù! May quá, cả đám nhẹ nhõm. Quyết định rútkhỏi đây, không dám đi tiếp nữa. Ở đây nguy hiểm quá!

Mặc dù có chút luyếntiếc. Nhưng vụ con khỉ với con nhện thì nó cũng không dám ở đây thêm nữa. Và nónhận ra một điều là: khỉ không thân thiện như nó tưởng